Ngoại trừ cơ giáp, chỗ nổi tiếng nhất của Quý Từ là ngôi nhà cũ ở Sao Tây Tháp, bởi vì nó được chính tay bà xây dựng khi còn sống. Và mặc dù đài tưởng niệm Ngư Thanh Phi nhiều thật, nhưng tất cả đều do người dời sau xây dựng, có chỗ quan trọng có chỗ không.
Chỉ có một thứ mà hễ nhắc đến nó là ai nấy vĩnh viễn nghĩ về Ngư Thanh Phi, đó là Thanh Kiếm Damocles.
“Trên thực tế bên trong Thanh Kiếm Damocles có một không gian, bên trong chứa phế liệu cơ giáp mà Ngư Thanh Phi không cần.” Vệ Tam cho hay.
Nếu mà là người thường nghe được câu này, phản ứng đầu tiên họ nên hỏi Vệ Tam là vì sao cô lại biết bên trong Thanh Kiếm Damocles có phế liệu hay là thứ Ngư Thanh Phi không cần; nhưng Ứng Tinh Quyết lại hỏi thẳng: “Em phát hiện ra cái gì trên chip não của bậc thầy Ngư?”
“Có thể là nguyên nhân cấp bậc, sau khi tôi kết nối với mũ kết nối não thì chả giống như các khóa học mà Ứng Thành Hà nhìn thấy.” Vệ Tam giải thích, “Thanh Kiếm Damocles là thùng rác của Ngư Thanh Phi.”
Ai mà ngờ được thanh kiếm được trao trong thời khắc nguy hiểm lơ lửng trên đỉnh đầu, thanh kiếm đại biểu cho trường Quân sự với sức mạnh mạnh mẽ, thực sự là một cái thùng rác của Ngư Thanh Phi, được ông dùng để chứa phế liệu.
Cho dù Ứng Tinh Quyết trước giờ bình tĩnh cũng phải lặng câm một lát mới lên tiếng: “Có khả năng Công Nghi Liễu sẽ đặt chìa khóa ở bên trong đó, chìa khóa cuối cùng có lẽ ở bên Samuel.”
Ngoài Ngư Thanh Phi, Quý Từ, còn có một bậc thầy nữa là Nam Kiến Trực.
“Chưa chắc.” Vệ Tam lấy ra một tờ giấy, “Ngoại trừ chìa khóa, Công Nghi Liễu còn để lại một tờ giấy ở nhà cũ Quý Từ.”
Ứng Tinh Quyết nhận tờ giấy có viết một câu, anh nhìn một hồi rồi bắt đầu tìm từ hoa văn trên giấy giống như Kim Kha.
“Kim Kha đã kiểm tra, thời đại Công Nghi Liễu đó ở Sao Đế Đô có một quán bar gọi là Quán Rượu Gió. Thứ ông ấy dùng chính là giấy ghi chú bên trong chỗ đó, nhưng sau đó nó bị lửa thiêu rụi, hiện tại Xưởng Đen mọc lên tại địa điểm ban đầu.” Vệ Tam cho hay.
“Xưởng Đen của Sao Đế Đô?” Ứng Tinh Quyết khẽ nhíu mày, “Chỗ đó đóng cửa ngay từ sau khi giải đấu bắt đầu.”
Vệ Tam ngạc nhiên: “Còn chưa sửa xong?” Lúc trước bọn họ ra khỏi đấu trường đồi núi rồi muốn đi dạo một chút Xưởng Đen Sao Đế Đô, nhưng nó đóng cửa và nói là đang sửa chữa, chả ngờ được tới bây giờ mà vẫn còn sửa.
“Không phải sửa chữa.” Ứng Tinh Quyết biết một chút nội tình, “Quân khu 1 có người bị thương nghiêm trọng ở bên trong lúc thi đấu, cha người ta có hút bối cảnh nên tìm cớ đóng cửa Xưởng Đen.”
Chỉ sợ tuyên bố sửa chữa là lý do được Xưởng Đen nói ra cho đẹp và xuôi chuyện.
Sau khi hai người thảo luận, cuối cùng họ quyết định liên lạc với những người trên các ngôi sao và để họ đi tìm chìa khóa.
Vệ Tam liên hệ trực tiếp với mấy người Kim Kha, bảo bọn họ đi tìm chìa khóa bên trong Thanh Kiếm Damocles; mà Ứng Tinh Quyết thì liên hệ với đám người Cơ Sơ Vũ và Hoắc Kiếm, bảo bọn họ đi Xưởng Đen Sao Đế Đô điều tra tình huống; đồng thời anh em Sơn Cung sẽ cấp quyền cho Xưởng Đen cho bọn họ.
Về phần Nam Kiến Trực...
“Ngoại trừ cơ giáp, ông ấy còn có thứ gì tiêu biểu nữa?” Vệ Tam suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không rõ lắm.
Nam Kiến Trực là bậc thầy hoàn thiện cơ giáp hạng nặng nổi danh trong lịch sử Liên bang, ngoại trừ cơ giáp, dường như ông ấy chẳng có nhiều thứ tiêu biểu khác. Có tin đồn duy nhất lưu truyền rộng rãi là vì vợ ông đau lòng cho vết thương trên tay ông mà nghiên cứu ra bí dược.
Vệ Tam còn nhớ rõ, bác sĩ Hứa nói thuốc trị thương tốt nhất nhà họ Ứng cũng không sánh bằng thuốc nhà họ Nam, đáng tiếc thuốc của nhà họ Nam chỉ dành cho cơ giáp sư dòng chính.
“Có thể cần phải đến nhà họ Nam xem sao.” Vệ Tam suy nghĩ một hồi rồi bảo, “Tôi có thể liên lạc với Shaω Eli, để cậu ta đi xem tình hình.”
Ban đầu Ứng Tinh Quyết nghĩ đến việc nhờ Tập Ô Thông giúp đỡ, nhưng nếu cô đã nói như vậy, anh không mở miệng nữa.
Khi Vệ Tam gọi tới, Shaω Eli đang nằm ở nhà, lướt ωeb, ăn đồ vặt uống nước trái cây, vô cùng hưởng thụ.
Shaω Eli đang uống nước trái cây, mắt thì nhìn vào một màn hình ánh sáng khác nên chẳng thấy ai gọi tới; tóm lại không thể nào là người của trường Samuel, gã còn tưởng là nhân viên tiếp thị. Tâm tình gã rất tốt, trước khi bắt mấy gã còn nghĩ đến những lời nói ngọt ngào của nhân viên tiếp thị rồi gã sẽ đặt mua một cái. Đến khi gã bắt máy rồi nhìn thấy mặt Vệ Tam xuất hiện trên màn ánh sáng, gã phun thẳng ngụm nước trái cây ra.
“Vệ Tam?!” Shaω Eli sốc khi nhìn người trước ống kính, “Mày gọi tao làm gì? Quan hệ của chúng ta rất tốt sao?”
Ai nấy cũng rời trường, những người có thể giao tiếp với nhau là mấy người bạn tốt, thật không may, Người Thừa Kế Nhà Họ Eli không có bạn tốt, chẳng có ai chơi với gã.
“Có chút việc muốn mời cậu hỗ trợ.” Vệ Tam nói gọn gàng dứt khoát.
Shaω Eli vừa nghe thì lên tinh thần ngay, trăm triệu lần chả ngờ được có một ngày Vệ Tam cũng muốn mời mình giúp đỡ.
“Nói đi, có chuyện gì?” Shaω Eli vui vẻ nói, “Không có chuyện gì mà tao không làm được.”
Vệ Tam: “...”
Ngay cả nhân lúc hỏa hoạn đi hôi của mà cũng chả biết, Vệ Tam rất hoài nghi đến khi cái vị Người Thừa Kế Nhà Họ Eli này kế thừa nhà mình trong tương lai, chuyện làm ăn của gia tộc phải tính làm sao.
“Chúng tôi cần tìm một cái chìa khóa giống như vậy, cậu có thể giúp đi tụi này sang nhà họ Nam xem một chút được không?” Vệ Tam lấy ra một cái chìa khóa, “Có thể được che giấu ở một nơi tượng trưng cho nhà họ Nam.”
“Chìa khóa này?” Shaω Eli nheo mắt lại một lúc và hứa, “Có thể, nhưng nếu tao mà bị bắt, tao sẽ khai ra mày.”
Vệ Tam: “... Được.”
“Cậu cứ đồng ý, cứ như vậy?” Sơn Cung Ba Nhận thấy Vệ Tam cúp máy, không khỏi hỏi.
“Đồng ý.”
...
Sao Sa Đô.
“Bọn họ còn chưa xong à?” Ứng Thành Hà ẩn nấp ở một góc quảng trường trung tâm thành phố nhìn xung quanh rồi hỏi Hoắc Tuyên Sơn bên cạnh.
“Phỏng chừng còn một thời gian nữa.” Hoắc Tuyên Sơn trả lời.
Quảng trường trung tâm thành phố có giám sát, đặc biệt là sau khi sự kiện tinh thú trước đó xuất hiện, thế là bên này thậm chí còn được bố trí nhiều lớp hơn nhằm ngăn chặn xảy ra tai nạn làm thương người dân bình thường, cũng vì vậy mà Kim Kha và Liêu Như Ninh đã đi giám sát tòa nhà.
Liêu Như Ninh có gốc gác là người nhà họ Liêu nên đi giám sát tòa nhà vẫn không có chuyện gì. Cậu ta chỉ cần mang theo Kim Kha đi qua, để Kim Kha thay máy giám sát của trung tâm thành phố, kế đó Ứng Thành Hà có thể đi mở bên trong Thanh Kiếm Damocles để tìm chìa khóa.
“Được rồi.” Hoắc Tuyên Sơn nhìn quang não, cậu ta nhận được tin thì nói ngay.
Lúc nào Ứng Thành Hà nhao ra ngoài, ngay đêm hôm khuya khoắt, quảng trường trung tâm thành phố không có người, anh cứ đi lòng vòng quanh Thanh Kiếm Damocles rồi gõ gõ, cố gắng tìm chốt mở.
Toàn bộ bề mặt của thanh kiếm được làm bằng phế liệu bỏ đi, nhìn từ xa là một thanh kiếm khổng lồ, cơ mà nhìn gần là thấy toàn thân kiếm được tạo thành từ đủ loại các loại phế liệu xanh vàng tím đỏ.
Mọi người còn cho rằng thanh kiếm này là thứ đặc ruột, rõ ràng nó đã được di chuyển một lần trước đây và có thể thấy rằng bên trong đã có các biện pháp cách âm và chống sốc tuyệt vời, cho nên chẳng có ai nhận ra bên trong là rỗng.
Ứng Thành Hà đi mấy vòng và chẳng phát hiện chốt mở trên thân kiếm, dựa theo lời Vệ Tam nói thì cậu ấy rõ ràng nhìn thấy Ngư Thanh Phi ấn chỗ nào đó trên thân kiếm. Hiện tại xem ra có khả năng nó đã bị người nào đó cải tạo rất lớn rồi, và chỉ sợ người này chính là Công Nghi Liễu. Càng như vậy, khả năng chìa khóa ở bên trong rất cao.
Cuối cùng Ứng Thành Hà ngửa đầu trèo lên chuôi kiếm của Thanh Kiếm Damocles, anh kiểm tra một lúc lâu, cuối cùng phát hiện chốt mở ở chuôi kiếm thật.
Đó là một cái nắp phế liệu màu vàng, Ứng Thành Hà mở ra và nhìn thấy được nút rồi nhấn xuống, chuôi kiếm mở một cái lỗ cho con người đi vào được dễ dàng, đương nhiên ném rác cũng dư dả.
Hoắc Tuyên Sơn nhanh chóng bò lên đoạn đứng cùng với Ứng Thành Hà, hai người cùng nhau thò đầu nhìn xuống.
“...”
Một lúc lâu sau, Hoắc Tuyên Sơn mới lên tiếng: “Đây chính là cái gọi là phế liệu mà Ngư Thanh Phi ném xuống?”
Nhìn đám phế liệu dưới đây, cho dù đó là về độ bóng hay độ hoàn hảo mà nói thì đúng là quá tốt đấy.
Ứng Thành Hà đã kích động nói không nên lời, hai mắt phát sáng, ước gì mình nhảy ngay xuống được. Mẹ nó chứ, trong này toàn bộ là vật liệu hiếm, có rất nhiều vật liệu anh thấy chưa từng thấy bao giờ, nhiều lắm cũng mới nghe nói tới thôi.
Mãi cho đến khi phía Kim Kha liên tục nhắn tin hỏi tình hình thế nào, Ứng Thành Hà mới hít sâu một hơi, bình tĩnh lại: “Không phải vật liệu do Ngư Thanh Phi để lại, trong đó có không ít tài liệu sau thời đại của ông ấy mới xuất hiện, nhưng về sau chúng nó lại biến mất.”
“Công Nghi Liễu để lại?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
Ứng Thành Hà gật đầu: “Công Nghi Liễu gần như là người giàu nhất Liên bang thời đó, chỉ có ông ấy nhét nhiều vật liệu hiếm như vậy vào Thanh Kiếm cũng không làm người ta phát hiện.”
Hai người nhảy cẩn thận xuống, Ứng Thành Hà nhịn sự xúc động lúc nhìn những vật liệu hiếm này, anh lục lọi tìm chìa khóa với Hoắc Tuyên Sơn.
“Chìa khóa là thứ nhỏ như vậy, chắc ông ấy không ném bừa bãi đâu.” Ứng Thành Hà, “Chắc chắn được đặt ở đâu đó.”
“... Có phải là cái này hay không?” Hoắc Tuyên Sơn chỉ vào vách tường bên trong thanh kiếm của Damocles.
Ứng Thành Hà quay đầu nhìn lại, anh thấy bên trong khắc một câu: Có lẽ anh mạnh nhất, nhưng tôi là người giàu nhất.
“...”
Thật ra giống lời Công Nghi Liễu nói ghê.
Ứng Thành Hà gõ vào câu nói kia, nghe được là thanh âm rỗng ruột.
Hai người nghiên cứu khuấy động hồi lâu, cuối cùng dựa theo chữ “mạnh” ở phía trên mà kéo ra được một ngăn kéo được khảm trong đó, nó dài vừa đúng lúc bằng độ dài của câu này.
Bên trong có một cái chìa khóa và một lá thư.
Ứng Thành Hà và Hoắc Tuyên Sơn liếc nhau, mỗi người cầm một thứ.
Hoắc Tuyên Sơn mở bức thư ra, đúng thật là do Công Nghi Liễu viết.
[Gửi bạn thân mến... Nếu người bị nhiễm bệnh nhìn thấy lá thư này, nguyền rủa mày chết đi (gạch xóa) tuyệt chủng, ngay cả một người tài ba của Liên bang mà cũng chả có? Thế rồi để cho người bị nhiễm bệnh giành trước một bước? Mấy người làm gì suốt ngày này qua ngày khác? Quên đi, không mắng rác rưởi. Nếu có một người nào đó ở Liên bang tìm thấy lá thư này, xin chúc mừng bạn khi bạn tìm thấy một bất ngờ lớn ngoài các tài liệu bên ngoài. Chắc chắc các bạn không thể tưởng tượng được ở Liên bang có người bị nhiễm bệnh như vậy? Tôi không phải là chỉ huy, cảm giác không thể phân biệt những người bị nhiễm bệnh cấp cao, nhiều nhất có thể phát hiện ra những người có vấn đề ở cấp SS trở xuống; chắc chắn bên trong phía cao tầng có người bị nhiễm bệnh nhưng tiềm ẩn rất sâu. Để tránh đánh rắn động cỏ, tôi quyết định tỏ vẻ không biết cùng với những người đi trước, âm thầm loại bỏ những người bị nhiễm bệnh được biết đến, nhưng cũng có những người bị nhiễm bệnh đã loại bỏ chúng tôi. Hy vọng rằng người nhìn thấy lá thư này là chỉ huy cấp 3S trở lên, cơ giáp sư cũng được, những tài liệu đằng sau bạn cũng không tính là bị chôn vùi. Vật liệu toàn là những thứ hàng đầu, hoàn toàn có thể được sử dụng để làm cơ giáp cấp 3S trở lên. À, về chuyện cấp 3S trở lên, gần đây tôi biết rằng phân chia cấp 3S ban đầu quá tuyệt đối, trên thế giới này ngoài cấp 3S thì còn có một sự tồn tại của cảm giác cấp cao hơn, tôi hy vọng những thứ ở đây được các bạn, những người cấp thế này, phát hiện, toàn là những thứ để cho các bạn loại bỏ người bị nhiễm bệnh. Tất nhiên, nếu mày là một người bị nhiễm bệnh, mấy lời trên toàn do tao *** ra thôi. Nói tóm lại, hy vọng vận số của Liên bang sẽ chẳng tệ đến mức này... Suýt nữa thì quên, tác dụng của chìa khóa đó ấy mà, không nói cho bạn đâu ^
^]
Hai người nhìn bức thư này trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Hoắc Tuyên Sơn mở miệng: “Bậc cha chú Công Nghi không nói tác dụng của chìa khóa, chỉ sợ ông ấy lo chuyện người nhiễm bệnh phát hiện được.”
“May mắn là tụi mình đã tìm ra.” Ứng Thành Hà.
“Những thứ tài liệu này thì sao?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
“Lấy, cùng nhau đưa qua cho Vệ Tam luôn.” Ứng Thành Hà.