Trường Samuel đã bị đốt cháy ròng rã trong ba ngày, và, trong ba ngày này, Tập Ô Thông cùng những người khác đã đi đến cổng trường nhiều lần, tất nhiên những người này không bao gồm Shaω Eli.
“Nam Thiên Sĩ và Nam Phi Trúc cứ biến mất như vậy?” Hoắc Tuyên Sơn hỏi.
“Hiện tại không tìm thấy dấu vết của họ cùng với một nửa số người đã biến mất bên phía dinh thống đốc của Sao Bạch Ải.” Kim Kha nói.
Mấy ngày nay cậu ấy và Ứng Tinh Quyết đang thống kê sức chiến đấu trước mắt của Sao Bạch Ải, nơi đầu tiên đi chính là dinh thống đốc. Bọn cậu muốn liên hợp với bọn họ để tuần tra nhưng lại phát hiện đội bảo vệ nơi đó đã biến mất một nửa.
Trải qua chuyện của Sao Willard, trái tim của tất cả mọi người như chìm xuống đáy, có lẽ đội bảo vệ đã bị nhiễm bệnh từ trước và bị nhà họ Nam mang đi.
“Bão sao đã bắt đầu di chuyển đến nơi khác. Nhanh nhất một ngày, Sao Bạch Ải có thể khôi phục tín hiệu liên lạc với thế giới bên ngoài.” Kim Kha suy nghĩ một chút, “Chỉ cần tình hình trên Sao Bạch Ải ổn định, có thể tìm được người nhà họ Nam về sau.”
Ứng Tinh Quyết ngay từ đầu đã lặng im, anh đã thấy ánh mắt của Nam Thiên Sĩ nhìn Vệ Tam khi đó. Anh chẳng tin nhà họ Nam dễ dàng chạy trốn như vậy, cứ bỏ mặc chả làm cái gì.
“Anh có ý kiến gì?” Vệ Tam khoanh tay dựa vào tường, ngẩng đầu hỏi Ứng Tinh Quyết.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn cải tiến cơ giáp cho mình và anh em Sơn Cung. Ban đầu cô muốn chậm rãi học kiến thức bên trong chip não rồi mới thiết kế cơ giáp, nhưng hiện tại đã không còn kịp nữa, Vệ Tam chỉ có thể chọn đại khái trong chip não mấy thứ quan trọng để học. Cũng may có Quý Từ và Công Nghi Liễu lúc trước, bọn họ có để lại ghi chú ở bên trong nên Vệ Tam học cũng không tính là cố hết sức. Thức khuya học xong vào ban đêm, tới ban ngày cô lại cầm vật liệu cải tạo.
Dùng vật liệu cấp siêu 3S thế tất phải dùng cảm giác cấp siêu cấp 3S, Vệ Tam cảm thấy được rõ cấp bậc cảm giác của mình đang khôi phục từng chút, không biết là chuyện tốt hay xấu.
“Nhà họ Nam đời đời ở Sao Bạch Oải, nếu chỉ có hai đời là Nam Thiên Sĩ và Nam Phi Trúc bị nhiễm bệnh, cùng lắm cứ diệt trừ bọn họ là được.” Ứng Tinh Quyết nhìn Vệ Tam nói từ tốn, “Nhưng truyền thừa giữa cơ giáp sư đã bị người ta phá đi.”
Liên quan tới chuyện này, họ phát hiện ở Sao Tây Tháp có một số thông tin biến mất không tiếng động, không ai tìm thấy nó.
Mấy người còn lại trong đội chủ lực của trường Samuel không cùng đi tới Sao Tây Tháp, đến mấy ngày nay Vệ Tam cứ lấy ra vật liệu cơ giáp khiến Cao Học Lâm hỏi bóng gió, thế là Kim Kha đã nói thẳng cho anh ta biết luôn.
Cho nên, Cao Học Lâm sau một thời gian phản ứng lại: “Ý anh là... nhà họ Nam vẫn luôn là người nhiễm bệnh? Không thể, trường chúng tôi được thành lập do Nam Kiến Trực đấy.”
“Vì sao không có khả năng?” Liêu Như Ninh nói thẳng như ruột ngựa, “Trường Samuel các cậu có giống cái sân nuôi sâu độc không? Thu hút sinh viên có phẩm chất kém, những người này dễ bị mê hoặc và bị nhiễm bệnh nhất.”
“Cậu!” Cao Học Lâm thế mà không thể tìm thấy một điểm phản bác, bởi vì từ những người bị nhiễm bệnh được phát hiện lần này mà thấy được, cứ hễ những người ở lại trường Samuel càng lâu thì số lượng người bị nhiễm trong đó càng nhiều.
“Chỉ là suy đoán, tốt nhất chỉ có hai thế hệ nhà họ Nam xảy ra vấn đề.” Kim Kha bảo.
Cho đến nay, tất cả các giáo viên và sinh viên còn lại của trường Samuel vẫn còn trong tình trạng chờ đợi mệnh lệnh, không thể đưa ra quyết định, đặc biệt là giáo viên. Họ đã bị người ta đánh một cú quá lớn, hoàn toàn không thể hiểu được làm sao mọi thứ biến thành dạng này. Ngay cả Tập Ô Thông hay bình tĩnh là thế mà mấy ngày qua đã mất phong độ, cũng chỉ có Shaω Eli hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Khi thảo luận tạm thời xong, những người khác đi trước, Ứng Tinh Quyết tụt lại phía sau chờ Vệ Tam.
Anh vừa mô phỏng trong đầu một số phương án mà gia đình họ Nam có thể sử dụng.
“Có thể có không ít người bị nhiễm bệnh trong dân chúng Sao Bạch Ải. Có Sao Willard làm gương ở phía trước, tôi nghĩ rằng Nam Thiên Sĩ sẽ thao túng những người dân thường bị nhiễm bệnh để làm tổn thương những người gần gũi với chính họ.”
Vệ Tam dừng bước, đứng trước mặt anh: “Cần tôi làm gì?”
“Tôi sẽ để cho Shaω Eli tìm đất trống ở khắp nơi.” Ứng Tinh Quyết phát hiện ánh mắt của cô rơi vào cổ mình bèn có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu nói, “Bão sao sẽ sớm rời đi, Nam Thiên Sĩ không có nhiều thời gian, chắc chắn ông ta sẽ ra tay trong thời gian này. Chúng ta cần phải tách những người dân bình thường bị nhiễm bệnh với người bình thường.”
“Rất dễ phân biệt những người bình thường bị nhiễm bệnh.”
“Sao Bạch Ải có nhân khẩu quá nhiều, nhân thủ chúng ta chẳng đủ, chắc chắn sẽ phát sinh thương vong.” Ứng Tinh Quyết rũ mắt nói, một lát lại giương mắt nhìn Vệ Tam, “Thân thể em thế nào?”
Vệ Tam không lập tức trả lời Ứng Tinh Quyết, cô thờ ơ đưa tay nhấc lên một sợi tóc dài trên vai anh, đặt trong tay chơi đùa và nhếch môi: “Vẫn ổn.”
Đầu ngón tay Ứng Tinh Quyết hơi cong lên, nhưng cuối cùng chỉ nói, “Mục tiêu của bọn Nam Thiên Sĩ là em.”
“Chát...”
Chợt Kim Kha từ phía sau tới dùng sức đẩy tay Vệ Tam ra, nhìn chằm chằm cô và hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
Sức cậu dùng chả nhỏ, gần như trong nháy mắt đã thấy trên mu bàn tay Vệ Tam đỏ lên một mảng lớn. Hơn nữa tiếng lớn đến nỗi làm mấy người Hoắc Tuyên Sơn và Ứng Thành Hà phía sau nghe thấy, ngạc nhiên nhìn lại.
Vệ Tam buông tay, hỏi ngược lại như không có chuyện gì xảy ra: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Vừa rồi cậu tỉnh táo không?” Kim Kha gằn từng chữ khi hỏi.
Ngay trước đó Kim Kha còn đang nói với Liêu Như Ninh thời gian tiếp theo phải làm như thế nào rồi vô tình nhìn thấy nụ cười kéo tận má của Vệ Tam. Cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng thấy cô có biểu hiện như vậy, đã không thể dùng chữ người xa lạ để lý giải được.
Cậu ấy rất hiểu Vệ Tam, từ trước đến nay nhiều nhất thì cô ấy chỉ biết ở ngoài miệng đòi món hời, tuyệt đối sẽ không lộ ra loại biểu hiện này lúc ra tay.
“Thời điểm quan trọng mà còn muốn cãi nhau?” Hoắc Tuyên Sơn lại đây rồi ôm Vệ Tam đi còn nói với Kim Kha, “Vừa rồi không phải cậu còn có việc thương lượng với Ứng Tinh Quyết à. Tụi này đi nghỉ ngơi trước, mấy ngày nay Vệ Tam cũng không nghỉ ngơi cho tốt. Đi trước đây.”
Liêu Như Ninh và Ứng Thành Hà đi theo phía sau, họ đi cùng nhau, chỉ còn lại Kim Kha và Ứng Tinh Quyết.
...
Một lúc lâu sau, Kim Kha mới xoay người đối diện với Ứng Tinh Quyết: “Ở đây chỉ có một chỉ huy cấp siêu 3S là anh, anh biết rõ hơn bất cứ ai về sự thay đổi của người bị nhiễm bệnh.”
Ứng Tinh Quyết nghiêng đầ, yên tĩnh hạ mắt nhìn một sợi tóc dài trên vai, một lát sau anh mới nói: “Cậu muốn nói cái gì?”
“Trong cơ thể Vệ Tam có cái gì, anh và tôi đều rõ ràng.” Bấy giờ tay Kim Kha còn hơi run rẩy. Trước kia cậu ấy vẫn theo bản năng xem nhẹ chuyện này, một màn hôm nay làm cho cậu ấy hoàn toàn hiểu được khi cảm giác Vệ Tam khôi phục, rất có thể cô sẽ trở thành người bị nhiễm bệnh, “Cậu ấy có cái gì không đúng, tôi hy vọng anh sẽ nói ra từ sớm.”
Ứng Ứng Tinh Quyết không nói.
Kim Kha hít một hơi thật sâu, cuối cùng bình tĩnh lại: “Chờ chuyện ở Sao Bạch Ải chấm dứt, anh đừng đến gần Vệ Tam nữa. Cảm giác của anh đối với người bị nhiễm bệnh mà nói đúng là có sức hấp dẫn quá mạnh.”
“Chuyện này không phải do tôi quyết định.” Ứng Tinh Quyết ngước mắt lên, nói với vẻ thản nhiên, “Chỉ cần người bị nhiễm bệnh tồn tại một ngày, ắt hẳn cấp siêu 3S sẽ liên thủ.”
Kim Kha: “...”
“Ngày tiếp theo chú ý xử lý dân chúng bình thường bên kia.” Ứng Tinh Quyết nói xong bèn xoay người rời đi.
Có gì không đúng, Kim Kha đứng tại chỗ hồi lâu mà chẳng nghĩ ra nguyên nhân Ứng Tinh Quyết lãnh đạm.
Tuy rằng mình vì Vệ Tam, không muốn để Ứng Tinh Quyết tới gần, nhưng đồng thời chả phải cũng giúp anh ta an toàn sao?
Theo quan điểm của chỉ huy Kim, đây rõ ràng là chuyện vẹn toàn cả đôi bên mà!
...
Trong một thời gian ngắn, xác thật y như Ứng Tinh Quyết dự đoán, dân chúng bình thường ở Sao Bạch Ải xảy ra chuyện.
Sao Willard có một số người bình thường dính sương bọ đen trong người, khi người bị nhiễm bệnh cần, họ sẽ bị điều khiển để đối phó với sinh viên trường quân sự. Còn nhà họ Nam thì thậm chí tạo ra những người bị nhiễm bệnh, Sao Bạch Ải không có khả năng không có người bình thường dính chưởng.
Khi những người dân thường bị nhiễm bệnh tấn công mấy người xung quanh, người trong đội chủ lực đang sàng lọc người bị nhiễm bệnh. Trong nháy mắt, những người xung quanh dường như bị cái gì đó thao túng, và bắt đầu tấn công người bình thường và sinh viên trường quân sự gần mình.
Các sinh viên làm theo hướng dẫn, bắt những người dân thường bị nhiễm bệnh rồi ném họ vào những nơi đã được mở ra.
Ngay cả khi biết rằng họ sẽ chết sau khi bị thao túng, hầu hết các sinh viên không thể xuống tay, đặc biệt là trước mặt gia đình của mình. Cho nên Ứng Tinh Quyết quyết định thiết lập một bãi đất trống, tạm thời kiểm soát những người dân thường bị nhiễm bệnh ở đó.
“Làm thế thật lãng phí thời gian.” Jill Gil Wood cảm thấy cứ thẳng tay giết còn dễ dàng hơn.
“Những người dân bị nhiễm bệnh một giây trước vẫn là người bình thường.” Hoắc Tuyên Sơn liếc nhìn cô nàng, lần trước mấy sinh viên ra tay giết người dân thường bị nhiễm bệnh ở Sao Willard, kế đó có một bộ phận không nhỏ sinh viên đó trở về nhà không đi huấn luyện ngay mà phải tới chỗ tư vấn tâm lý.
So ra mà nói, tạm thời đánh người dân ngất xỉu và kéo đi thì tốt hơn.
Liêu Như Ninh hỏi Sơn Cung Ba Nhận bên cạnh: “Quân Độc Lập có cách nào chữa khỏi những người dân thường bị nhiễm bệnh này không?”
“Đã bị điều khiển là không thể cứu được.” Sơn Cung Ba Nhận cho hay, “Cô Ngư nói, một khi người dân thường nhiễm bệnh bị điều khiển, cuối cùng đầu óc của bọn họ sẽ bị sương bọ đen ăn sạch.”
“Vậy không bị kiểm soát mà chỉ bị nhiễm thôi thì sao?” Liêu Như Ninh hỏi.
“Không rõ ràng lắm.” Sơn Cung Ba Nhận cũng hy vọng tổng chỉ huy bên kia có biện pháp giải quyết.
Sao Bạch Ải có dân số lớn, như những gì Ứng Tinh Quyết nói, nhà họ Nam đã cắm rễ ở đây trong nhiều năm, âm thầm làm không ít chuyện. Theo thời gian chuyển dời, ngày càng có nhiều người dân thường bị nhiễm bệnh và thao túng.
Vệ Tam đi vào một nhà, phát hiện người dân bị nhiễm bệnh bên trong đã ra tay giết người, chỉ còn lại mỗi mình mình.
Đây không phải là lần đầu tiên cô thấy cảnh này, Vệ Tam đứng tại chỗ, đánh ngất xỉu người dân này rồi không tiếp tục đi, chỉ đứng ngoài cửa sổ và nhìn xuống.
Ngày đó trong tầng hầm, cô có thể cảm thấy khí đen trong cơ thể mình bắt đầu cuộn trào, và tạo ra một loại liên kết nông nào đó với Nam Thiên Sĩ.
Vệ Tam vịn cửa sổ, khí đen trong đồng tử khuếch tán xung quanh rồi lại co rút. Sau vài lần như thế, cuối cùng khí đen cố định một vòng quanh đồng tử.
Từ thời điểm này trở đi, cảm giác của cô về môi trường xung quanh đã thay đổi.
Nam Thiên Sĩ...
Vệ Tam nhảy ra khỏi cửa sổ, đi thẳng về một hướng.
...
Tiếng đứt quãng, giống như có một thanh âm đang nói cho Vệ Tam biết Nam Thiên Sĩ ở nơi nào.
Vệ Tam chạy một đường tới, cuối cùng dừng lại ở một cửa hàng bân cơ giáp làm cảnh; cửa mở, chẳng qua trên mặt đất là nhân viên bán hàng đã ngã.
“Thế mà mày cũng chủ động tìm tới?” Khoang cơ giáp của một chiếc cơ giáp bỗng nhiên bật mở, Nam Thiên Sĩ và Nam Phi Trúc ngồi ở phía trên.
“Ba, sức mạnh của nó...” Nam Phi Trúc có vẻ tham lam nhìn Vệ Tam, cậu ta được Nam Thiên Sĩ đút máu lớn lên, nhưng lực lượng xa xa không bằng Nam Thiên Sĩ.
Nam Thiên Sĩ nhìn vào mắt Vệ Tam, nói tiếng kỳ quái: “Mày còn chưa bị điều khiển?”
Dựa theo sức mạnh dồi dào truyền đến từ Vệ Tam, ánh mắt của cô kiểu gì cũng phải là màu đen hết. Thế mà giời đây hỉ vẻn vẹn chỉ có một vòng xung quanh đồng tử.
“Những người dân thường bị nhiễm bệnh đó là do ông điều khiển?” Vệ Tam ngửa đầu hỏi Nam Thiên Sĩ, “Nếu ông chết, có phải bọn họ sẽ không chết không?”
“Không bị điều khiển, sương bọ đen không ăn óc bọn họ thì sẽ không chết.” Nam Thiên Sĩ nhảy xuống, cười đến quỷ dị, trên người đột nhiên bốc lên một lớp sương bọ đen. Nó hóa thành một bàn tay, bỗng kéo Vệ Tam qua.
Vệ Tam không chống cự, cứ nương theo sương bọ đen để tới đó.
Nam Phi Trúc thấy thế bèn lập tức nhảy xuống theo, muốn hút sức mạnh trong cơ thể Vệ Tam.
“Không cần gấp gáp, trước tiên để ba rút nó ra đã.” Hai mắt Nam Thiên Sĩ đen kịp toàn bộ, hiển nhiên là một người bị nhiễm bệnh cấp cao. Ông ta nắm lấy tay Vệ Tam, trên mặt còn mang theo nụ cười.
Vệ Tam chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, giống như có thứ gì đó đi vào máu, mắt cô dần dần thay đổi.
Lúc này, Nam Thiên Sĩ còn chưa phát hiện bất thường, ông ta đang mừng rỡ kinh ngạc trước sức mạnh mãnh liệt trong cơ thể Vệ Tam.
Nhiều năm trôi qua, ông ta đã tạo ra bao người bị nhiễm bệnh nhưng quá thiếu những người bị nhiễm bệnh cấp 3S. Ông ta cần phải hút sức mạnh của những người bị nhiễm bệnh ở cấp độ này để tiếp tục mạnh mẽ.
Không ngờ được đột nhiên xuất hiện một Vệ Tam, còn nhiễm bệnh y như ông ta nữa. Nam Thiên Sĩ dường như đã xác định nguồn lây nhiễm trên người cô chính là của ông ta. Nếu đã như vậy, lấy lực lượng của Vệ Tam quá là dễ dàng.
“Ba!” Nam Phi Trúc bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, “Ánh mắt của nó?”
Mắt của người bị nhiễm bệnh có thể đại diện cho sức mạnh, càng tối toàn bộ thì sức mạnh càng lớn. Bây giờ mắt Vệ Tam đột nhiên chuyển sang đen hết như hũ nút, thậm chí uy áp trên người còn cao hơn Nam Thiên Sĩ.
Tại thời điểm này, Nam Thiên Sĩ cuối cùng nhận thấy có gì đó chẳng đúng, ông ta đang hút sức mạnh nhưng sao sức mạnh ông ta lại vơi đi hết thế này. Ông ta nói trong hoảng sợ: “Mày… mày không phải có cấp 3S.”
Vệ Tam nghiêng đầu, đưa tay bóp cổ Nam Thiên Sĩ, khó biết buồn hay vui: “Vì sao mày cảm thấy có thể áp chế được tao?”
Vừa dứt lời, cô nuốt luôn sức mạnh của Nam Thiên Sĩ.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
ps: Hi, tôi thực sự muốn viết về sau này, hì hì. Gửi một chút vở kịch nhỏ đây.
Vệ Tam đè Tinh Tinh lên tường hôn, nhưng Tinh Tinh lại cảm thấy thật ra cô h@m muốn cảm giác của anh mới đúng. Nhưng anh nào nỡ từ chối, thế là anh vừa như kiểu muốn từ chối nhưng lại ra vẻ mời chào, vừa dùng cảm giác dụ dỗ Vệ Tam. Chờ cô buông lỏng cảnh giác, anh đã tiến vào trong đầu cô ngay, muốn xem suy nghĩ thật của cô, kết quả nhìn thấy đủ loại hình ảnh không thích hợp cho thiếu nhi. (//▽///)