Đứng trước quầy đồ, lần đầu tiên Ứng Thành Hà trải qua sự bối rối lớn nhất trong đời. Nhân viên cửa hàng nhìn ánh mắt ba người bọn họ lộ ra đồng tình và tỏ tường, giống như đang nói:
Nhìn đi, thằng nghèo lên phố cả phố nhao nhao.
Ứng Thành Hà muốn lên tiếng mua cho cái quang não cho rồi, cùng lắm thì anh bỏ tiền ra. Nhưng nghĩ lại, nếu mình bỏ tiền ra thì há lại lẫn vào giao dịch tiền bạc giữa bọn họ?
Vậy thì anh cũng không sạch sẽ gì.
Khó trách trước khi đến Sao Sa Đô, ba mẹ còn dặn dò mình phải có ánh mắt nhìn xa một chút, đừng có kết bạn sai người.
Vệ Tam thì quên đi vì dù sao bọn họ có quen nhau đâu, hơn nữa gặp lần thứ hai thì anh đã thấy cô lén lút bên ngoài lớp học. Tóm lại không phải người thật thà dẫu có khuôn mặt lương thiện trong sạch.
Ứng Thành Hà không ngờ Kim Kha cũng là loại người này, một chỉ huy cấp 3S, bất kể đặt ở trường quân sự nào cũng là nhân tài bị tranh đoạt thế mà dám làm ra loại chuyện đây, dùng chút tiền lừa gạt con gái nhà lành.
Kết bạn cẩu thả!
Bốn chữ lóe lên tới lui trong đầu Ứng Thành Hà.
“Cảm giác thấy đẹp hơn hẳn loại hai ngàn năm trăm.” Kim Kha đánh giá quang não trên cổ tay Vệ Tam, cuối cùng kết luận, “Coi như đáng giá đấy.”
“Quang não sáu mươi bảy vạn của cậu có gì đặc biệt?” Vệ Tam quay đầu hỏi Kim Kha.
“Không có gì đặc biệt cả, có chăng là bảo mật cao hơn, có chức năng chống định vị.”
“Hơi đắt rồi đấy.”
“Tớ cũng thấy vậy.”
Hai người chửi bới xong giá quang não bèn quay đầu nhìn Ứng Thành Hà, nói muốn dẫn anh đi ăn cơm.
Ứng Thành Hà không nhúc nhích, anh ta cảm thấy mình không nên lui tới với bọn họ nữa.
“Đi thôi, thất thần gì đó?” Kim Kha đi lên kéo Ứng Thành Hà ra ngoài.
Thái độ của Kim Kha tự nhiên như thế làm Ứng Thành Hà hồi tưởng lại lúc trước hai người ở chung. Người ta vô cùng bình thường thế này làm anh đang suy nghĩ có lẽ mình hiểu lầm chăng, thành ra đã mở miệng, giống như thuận miệng hỏi: “Vì sao cậu lại chuyển năm vạn tinh tệ cho Vệ Tam?”
Kim Kha cũng nói rất tùy ý: “Tôi đến nhà cậu ấy ngủ một giấc. “
Ứng Thành Hà: “...”
Nói về chuyện này, Kim Kha cho hay: “Trước kia đều là năm ngàn một lần, bây giờ tăng giá lên tới năm vạn.”
“Vậy có muốn ngủ nữa hay không?” Vệ Tam lạnh lùng tiếp lời.
Ban ngày ban mặt, người đến người đi, hai người này đứng ở trên đường lớn cứ thế công khai thảo luận bao nhiêu tiền để ngủ một giấc.
Ứng Thành Hà cảm giác mình có vẻ hít thở không thông, cả người đều không được tự nhiên.
“Ngủ ngủ ngủ chứ, cái giá năm vạn này rất thích hợp.” Kim Kha chỉ vào một cửa hàng đồ gia dụng đối diện, “Để tớ mua chăn giường và gối cho cậu, ngủ trên cái cái tấm ván gỗ cứng đó làm mông tớ đau quá.”
“Tùy cậu.”
Kim Kha nói gió là mưa, lập tức dẫn theo hai người đi vào.
“Cái này không tệ.” Kim Kha ý bảo Vệ Tam nhìn một chiếc chăn màu đỏ thẫm bày ở cửa, cậu đưa tay sờ lấy, “Đủ mềm đủ dày, còn có giá đặc biệt nữa.”
Ánh mắt Vệ Tam dạo một vòng trên bảng giá và hai cái gối trên giường: “Mua chăn tặng gối, cậu chia cho tớ một cái.” Gối của trường không ngủ thủ mái được.
“Được, trên giường của cậu một cái, trên giường tớ một cái.” Kim Kha vui vẻ đáp ứng.
Vệ Tam nghiêng đầu nhìn cậu: “Chỉ là thuê giường ngủ một lần, không phải giường của cậu.”
“Tớ nói sai rồi.” Kim Kha đổi giọng rất nhanh, thanh toán cũng nhanh.
Vệ Tam đi qua lấy cái gối đóng gói riêng, Ứng Thành Hà kéo Kim Kha hỏi: “... Không phải hai người ngủ cùng một giường à?”
Kim Kha không hiểu: “Tại sao chúng tôi lại ngủ cùng giường? Cậu ấy có tới bốn cái giường trong phòng ngủ của mình đấy.”
Nói đến chuyện này, Kim Kha sáng mắt: “Mà tôi chưa ngủ ở giường tầng trên cùng, hôm khác đi trải nghiệm thử vậy.”
Ứng Thành Hà: “??? “
“Vì sao cậu lại ngủ trong phòng ngủ của cô ấy?” Ứng Thành Hà gian nan hỏi, giờ phút này suy nghĩ của anh đã hỗn loạn, không rõ hai người bọn họ đang làm gì.
Kim Kha lộ ra vẻ mặt cao thâm khó lường: “Áp lực quá lớn thì đến chỗ cậu ấy hấp thu lực lượng cao nhân, lúc trở về thì tôi lại ổn.”
“Cho nên... Giữa hai người không phải là loại quan hệ đó sao?" Ứng Thành Hà tuy rằng không hiểu những lời kỳ quái của Kim Kha, nhưng hiểu được mình có thể nhìn lầm.
“Mối quan hệ nào?” Kim Kha vừa hỏi xong, thoáng nhìn sắc mặt Ứng Thành Hà, lại liên tưởng đến lời anh và Vệ Tam nói thì trong nháy mắt đã hiểu ra.
Đúng lúc Vệ Tam mang theo cái gối đã được xếp gọn tới, Kim Kha nói với cô: “Thành Hà vừa rồi nghi ngờ chúng ta có mối quan hệ tiền và sắc đó ha ha ha ha ha.”
Từ khi chạm mặt nhau ở Sao Sa Đô tới giờ, đây là lần đầu tiên Vệ Tam nhìn thấy Kim Kha một lần nữa cười như vậy. Cũng lười so đo, cô thuận miệng quăng ra một câu: “Mỗi ngày không biết đang nghĩ cái gì đâu đâu.”
Ứng Thành Hà: “...” Là anh ta suy nghĩ nhiều? Không phải hai người bọn họ một lần đưa tiền là được một lần ngủ à?
Ba người đi trên đường phố, tiếng nói chuyện không ngừng, chủ yếu là Kim Kha đang lải nhải chẳng dứt.
“Cậu là chiến sĩ độc lập còn tớ chỉ là một chỉ huy nhu nhược, chăn nên do cậu xách mới đúng.” Kim Kha đã nhét gối cho Ứng Thành Hà, hiện tại còn ý dùng chăn đổi gối trong tay Vệ Tam.
Vệ Tam cười nhạo một tiếng: “Luyện thể lực nhiều hơn, chờ đến khi trên sân đấu bị người đuổi đánh thì cậu còn có thể chạy thêm một đoạn đường. “
Mẹ nó, Kim Kha từ nhỏ đã thích chiếm cái lợi, không biết còn tưởng rằng cậu ấy mới là người nghèo đến cơm cũng không có mà ăn.
“Đợi lát nữa ai trả tiền ăn cơm?” Kim Kha đột nhiên nhớ tới.
“Tớ không có tiền.” Vệ Tam từ chối trả tiền.
“Tớ cũng không còn nhiều lắm.” Mặt không đỏ tim không đập, Kim Kha chỉ chỉ Ứng Thành Hà, “Thành Hà, cậu vừa mới vấy bẩn thanh danh của hai chúng tôi đấy, bữa cơm này cậu mời nhá.”
Ứng Thành Hà: “?”
“Cám ơn chiêu đãi nồng hậu.” Vệ Tam gật đầu với Ứng Thành Hà.
Ứng Thành Hà đơ người bị dẫn vào một nhà hàng vừa nhìn đã biết đắt tiền. Hai người này bày vẻ cây ngay không sợ chết đứng bảo anh mời khách.
Chút tiền này chả lọt vào mắt anh nhưng vấn đề là luôn cảm giác hai người đối diện đang ăn hiếp mình.
Ứng Thành Hà muốn rượu anh thích, Vệ Tam không đụng vào cái này, ngược lại Kim Kha đã liên tục uống mấy ly.
Mãi cho đến khi ăn cơm xong, Kim Kha hơi ngà ngà say, cậu ôm Ứng Thành Hà thốt lời thật lòng: “Cậu không cảm thấy bủn xỉn là một chuyện rất vui vẻ sao? Nhìn thấy số dư của mình ngày càng nhiều thì sự thỏa mãn đó là điều hạnh phúc nhất trên thế giới. Loại đụng xíu là rải ra hai mươi vạn như cậu người ta không gọi là có tiền, mà gọi là ngốc đó.”
“Một tên keo, một tên ngốc.” Vệ Tam đi ở bên cạnh giễu cợt.
Kim Kha chỉ vào Vệ Tam cười hì hì: “Còn có một tên nghèo.”
Ứng Thành Hà: “...” Hai người này thật xứng là bạn với nhau.
Nhưng keo kiệt rất vui vẻ à?
Trong lòng Ứng Thành Hà đột nhiên dâng lên ý thử một lần.
......
Sao Willard, bến cảng phía tây.
“Thiếu tá!”
Thân Đồ Khôn nhìn thấy người tới thì thốt giật mình, sau đó đứng nghiêm chào.
Lê Trạch nhìn các sinh viên đã kinh qua một năm thi đấu: “Vất vả rồi. “
“Không vất vả.” Thân Đồ Khôn cúi đầu, “Chẳng qua không thể thay trường học lấy được thứ hạng.”
“Quan trọng là các cậu bình an.” Lê Trạch hơi nghiêng người, lộ ra cửa phi thuyền, “Sao Sa Đô đang chờ mấy cậu trở về.”
Mang theo năm học sinh cấp S mệt mỏi cùng một ngàn sinh viên đội tuyển trường lần lượt lên phi thuyền trở về Sao Sa Đô.
Thân Đồ Khôn rửa mặt trong phòng xong, không vội vàng nghỉ ngơi mà đi về phía đại sảnh, anh muốn tìm người hỏi tình huống hiện tại của trường.
Nhưng gặp được thiếu tá Lê Trạch ngồi ở bàn tròn, cúi đầu nhìn tư liệu gì đấy. Anh ta nghe thấy thanh âm thì ngẩng đầu: “Không nghỉ ngơi?”
“Ngủ không được.” Thân Đồ Khôn hơi e nể, người đối diện này phảng phất như núi cao đứng sừng sững trong trái tim anh.
“Ngồi đi.” Lê Trạch chỉ cái ghế bên cạnh, “Có cái gì muốn hỏi? “
“Nghe nói năm nay trong sinh viên mới có chỉ huy 3S?” Thân Đồ Khôn bận rộn chuyện huấn luyện thi đấu, nên chẳng biết nhiều nhặn gì về tin tức trong trường học.
Lê Trạch gật đầu: “Nguồn sinh viên năm nay không tệ.”
Có thể làm cho thiếu tá nói nguồn sinh viên không tệ thì điều đó đại biểu cho năm nay có nhân vật lợi hại, Thân Đồ Khôn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Lần sau cậu tiếp tục tham gia, những người khác đã được chọn rồi.” Lê Trạch nhìn khuôn mặt mệt mỏi của sinh viên này, “Hoàn thành ba trận đấu, kế đó để những người khác thay thế.”
“Vâng.”
Năm thành viên chủ lực và toàn đội tuyển trở về từ giải đấu Hephaestus đã nhận được sự chào đón nồng nhiệt từ nhà trường, thậm chí một số sinh viên đã có mấy tấm biểu ngữ đặt hàng riêng để chào đón các anh hùng về nhà.
Vệ Tam đang học, không bắt kịp cảnh bọn họ đến trường sôi nổi nhường này, nhưng cũng thấy Niếp Hạo gửi một loạt video tới.
“Mẹ kiếp! @#¥@#”
Mặt Vệ Tam không chút thay đổi quay đầu nhìn Kim Kha bên cạnh đang hừng hực nhục mạ trên quang não: “Làm gì vậy?”
Ứng Thành Hà cũng ngẩng đầu nhìn Kim Kha, cái kẻ không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.
Từ ngày ba người “phá làng phá xóm” trở về, mỗi thứ năm đều phải tìm một lớp học tụ tập cùng một chỗ. Vệ Tam xách ra một đống vấn đề lộn xộn tìm Ứng Thành Hà giải quyết, còn Kim Kha ở bên cạnh lên mạng Tinh Võng hóng chuyện hay, nói cho nghệ là nắm tin tức thời sự.
“Mấy cậu xem nè.” Kim Kha đưa video cho hai người xem.
【...... Trường Quân sự Damocles thậm chí còn kéo ra một biểu ngữ với mấy chữ to: Chào mừng anh hùng trở về nhà. Như chúng ta đều biết, trường Quân sự Damocles đã nhiều năm không giành được thứ hạng ngoại trừ bốn năm của thiếu tá Lê Trạch thuộc quân khu 13. Có thể nói là không có thu hoạch. Hiện tại nhóm người của Thân Đồ Khôn cái gì cũng không có được, thế mà còn có đãi ngộ của anh hùng, không thể không nói một câu, đúng là nhục thay cho cái từ “anh hùng” này. 】
Phóng viên trong video nói chuyện không giữ mặt mũi chút nào, sự trào phúng trên mặt đã nhanh chóng tràn ra khỏi cả màn hình.
Ánh mắt Vệ Tam rơi vào micro trong tay phóng viên: “Truyền thông Sequoia?”
“Phương tiện truyền thông không chính thức lớn nhất của Tinh Võng.” Ứng Thành Hà biết đến truyền thông này: “Kiếm đủ tiền từ giải đấu Hephaestus bởi lần nào cũng có thể thu được tin tức của đội quán quân, được khán giả yêu mến.”
“Truyền thông rác, phóng viên rác.” Kim Kha mắng thêm một câu, đáng tiếc loại truyền thông dưới trướng thế gia này khó xử lý lắm.
“Năm sau nếu bọn họ không phỏng vấn được tin tức đội vô địch thì có không được khán giả yêu thích nữa hay không?” Vệ Tam hỏi.
“Không có khả năng đâu.” Ứng Thành Hà lắc đầu, “Sau lưng họ có cổ phần của người nhà họ Tư Đồ, mà người thuộc đội tuyển của trường quân sự Đế Quốc luôn có một người nhà Tư Đồ.”
Vệ Tam nhướng mày nhìn Ứng Thành Hà: “Ý của cậu là quán quân vĩnh viễn thuộc về trường Đế Quốc.”
“Không thể nói vĩnh viễn, nhưng trước mắt thấy quả thật là như thế.” Ứng Thành Hà bất đắc dĩ.
“Cậu thế này là không được rồi.” Vệ Tam nói lời thấm thía, “Trường chúng ta có chỉ huy và cơ giáp sư cấp 3S, thêm lúc trước các cậu còn nói có hai chiến sĩ độc lập cấp 3S nữa. Với loại bố trí này mà còn không lấy được vị trí quán quân thì dựa vào cái gì trường Đế Quốc có thể lấy được.”
“Trước mắt xác định được tin tức là năm người của trường Đế Quốc đều có cấp 3S.” Ứng Thành Hà có chút gian nan nói, “Huống hồ giữa 3S cũng có khác biệt.”
“Các trường quân sự khác cũng đều là cấp 3S?” Vệ Tam hỏi.
“Không phải.”
Vệ Tam dùng một tay chống mặt: “Giải đấu Hephaestus có tổng cộng mười hai trận, phá được một cái tính một cái, tôi không tin trường Đế Quốc mãi đoạt quán quân.”
Ứng Thành Hà nhìn thần sắc Vệ Tam thờ ơ thì nuốt xuống lời đến bên miệng. Anh muốn bảo cô chưa từng thấy qua năng lực tính toán đáng sợ của Ứng Tinh Quyết đâu, đến lúc tranh tài rồi sẽ thấy.
“Tớ quyết định rồi.” Kim Kha nghiêm túc kéo tay Vệ Tam, “Nhất định phải giành được quán quân một lần, đến lúc đó chúng ta đứng trên bục nhận giải từ chối phỏng vấn của Truyền thông Sequoia.”
Vệ Tam bị thông tin khác trong lời nói của cậu hấp dẫn: “Có bục nhận thưởng mà lại không có tiền thưởng?”
“Có cúp.” Kim Kha nhìn thoáng qua Vệ Tam với sự thương hại, “Hơn nữa người trong đội tuyển trường không đứng được trên bục, chỉ có năm thành viên chủ chốt mới có thể thôi.”
Ứng Thành Hà trơ mắt nhìn hai người lập tức kéo đề tài đến mười vạn tám ngàn dặm, thậm chí đã bắt đầu thảo luận sau khi giành được quán quân thì gì làm gì để phát tài.
Thật đúng là một người dám nói, một người dám nghĩ.