Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 311



“đầu nguồn”

Quá gần.

Khoảng cách giữa hai người chẳng qua cách có mỗi cái phòng khách thật “xa”, cửa thì chẳng đóng, cảm giác Ứng Tinh Quyết lại cao, hầu như anh chả không cần mở mắt đã biết ngay Vệ Tam còn chưa ngủ.

Vệ Tam dựa vào gối, mở to mắt nhìn vào bóng tối. Kể từ lúc ra khỏi phòng giam, cô quả thật đã không còn gặp giấc mơ đó trong một thời gian dài, nhưng vẫn thường xuyên mất ngủ. Chẳng qua khi đó ở nhà họ Ứng thức đêm xây dựng cơ giáp đã làm cô quá mệt mỏi thật mới có thể ngủ thiếp đi, và, những người khác cũng không phát hiện ra bất thường.

Bây giờ nằm trên giường, rõ ràng đã cố ý làm chậm hơi thở, Ứng Tinh Quyết ở một gian phòng khác vẫn phát hiện cô chưa ngủ.

Lại trôi qua một lúc lâu, Ứng Tinh Quyết đứng dậy, anh chuẩn bị bật đèn nhưng tay chạm vào đèn bàn thì lại thu về. Anh cong gối ngồi trên giường và hỏi Vệ Tam bên đối diện: “Không ngủ được sao?”

“Vừa mới trở về nên không quen.” Vệ Tam tìm đại một cái cớ, “Anh ngủ trước đi.”

Ứng Tinh Quyết nằm xuống một lần nữa mà nào có nhắm mắt lại, kế đó bấm quang não gọi qua kênh liên lạc bằng giọng nói của Vệ Tam.

Vệ Tam nhướng mày rồi mở ra, cô không lên tiếng mà đã nghe thấy giọng của Ứng Tinh Quyết truyền ra khỏi quang não, anh đang hạ giọng đọc tài liệu.

Tất cả toàn là tài liệu điều tra khúc chiết lòng vòng mà cô chẳng thích, con người Vệ Tam này ngoài bỏ tâm tư trên cơ giáp, cô chả ham thích động não ở các mặt khác đặc biệt là chuyện dính đến các loại âm mưu quỷ kế. Giờ phút này Ứng Tinh Quyết lại đang tụng một ít tài liệu lung tung beng trong Liên bang, dù giọng anh có dễ nghe dường nào thì Vệ Tam nghe thấy nó y hệt tụng kinh.

Vệ Tam: “...”

Cô thành công ngủ thiếp đi vì được Ứng Tinh Quyết đọc cho nghe.

Ngày hôm sau, Vệ Tam tỉnh lại là lúc cô bị đánh thức bởi âm thanh bên ngoài, nhà trường bắt đầu kiểm tra sinh viên quân sự.

“Mấy ngày nữa chúng ta sẽ đi tới Quân khu 12.” Ứng Tinh Quyết đã ở trong phòng khách, anh quay đầu đưa cho Vệ Tam một ly nước, “Sau đó em muốn đi đâu?”

“Quân khu bên South Pasadena.” Vệ Tam lấy ra hai sợi dây chuyền cơ giáp, “Muốn đưa cơ giáp cho anh em Sơn Cung.”

Vả chăng có nói như vậy nhưng những ngày này cô không kết nối được với kênh liên lạc của anh em Sơn Cung, song, cô đã liên lạc với Ngư Thiên Hà và nói rằng họ không sao.

Vệ Tam không thèm để ý những thứ này, cô chỉ cần mang cơ giáp cho bọn họ là đã xem như hoàn thành chuyện lúc trước đồng ý, nhưng hiển nhiên Quân Độc Lập còn đang mưu đồ cái gì đó.

“Nó đã bắt đầu, tớ thấy tất cả mọi người rất lo lắng.” Giọng nói của Kim Kha đến từ cửa.

Đúng thật là ngay sau đó, cánh cửa của họ cũng bị gõ. Ứng Tinh Quyết đi qua mở cửa, để cho người ngoài cửa đi vào.

Vừa thấy được mặt Kim Kha là cậu ấy đã nhìn ngay Ứng Tinh Quyết, cậu ấy nhìn thông qua anh là thấy được Vệ Tam đứng ở phòng khách ngay. Trong lòng cậu ấy cảm thấy Ứng Tinh Quyết và Vệ Tam sống cùng nhau thế này thật kỳ lạ, họ không phải là đồng đội mà người mở cửa trước lại là anh ta!

“Người phụ trách kiểm tra trường học là ai?” Vệ Tam bưng cái ly, hỏi Kim Kha.

“Cô Giải, chờ giáo viên trong nhà trường được kiểm tra xong thì họ cũng giúp đỡ được.” Kim Kha, “Tụi này tính cùng đi ăn sáng, cậu có đi hay không?”

“Đi chứ, tớ thay quần áo đã.” Vệ Tam xoay người trở về phòng.

...

Việc kiểm tra được tiến hành một cách có trật tự theo từng khối và từng lớp, người kiểm tra căng thẳng, sinh viên chờ xét nghiệm còn lại trong lớp cũng lo lắng.

Mấy người đi đến căng tin để ăn, tiếng động bên trong thấp hơn ngày thường vài lần. Chính mình có phải là người bị nhiễm bệnh hay không tự tự họ nắm chắc, nhưng nào biết được bạn bè thân quen cùng lớp có phải hay chăng.

“Các cậu cũng muốn đi theo chúng tớ à? Không ở lại trường giúp đỡ sao?” Vệ Tam hỏi bọn Kim Kha.

“Thầy Hạng nói bọn họ có đủ người, cô Giải đã dẫn theo một tiểu đội trở về rồi.” Kim Kha chỉ ra bên ngoài, “Thầy cô cũng hy vọng tụi tớ đi theo các cậu.”

Cuối cùng thì Ứng Tinh Quyết vẫn là người của trường Đế Quốc, dẫu thầy cô yên tâm với nhân phẩm của người ta nhưng đến cùng để sinh viên của mình đi theo thì họ mới yên lòng.

“Tôi chưa bao giờ đến Quân khu 12.” Liêu Như Ninh cho hay, “Nghe mấy thầy cô bảo là tụi mình đi tới là sẽ có người Quân khu 12 đến đón.”

Vệ Tam gật đầu: “Ngày hôm qua cô Giải đã nói trước với bọn họ rồi.”

Sáu người ngồi trước một bàn ăn, Ứng Thành Hà ngồi bên cạnh Ứng Tinh Quyết, anh đang tích cực nhiệt tình giới thiệu cho anh họ mình một bữa ăn sáng đặc trưng trong của căng tin trường Damocles: “Đây là bánh trắng, ban đầu em tới đây là ăn chả quen gì vì nó vừa cứng vừa khô, nhưng mà bỏ nó ngâm trong chén thì ăn rất ngon, còn thêm được topping nữa.”

Ứng Tinh Quyết cầm một cái bánh trắng nhìn về phía Vệ Tam đối diện, trong tay cô cũng cầm nửa miếng bánh, nửa miếng còn lại thì đã Liêu Như Ninh bên cạnh cô cướp đi. Lông mi anh nhíu lại nhưng chả dễ phát hiện.

“Làm sao vậy?” Vệ Tam xé một miếng nhỏ ném vào trong chén rồi bỗng nhiên giương mắt hỏi Ứng Tinh Quyết.

Ứng Tinh Quyết ngẩn ra, anh nhìn chén của cô: “Cái này ăn có ngon không?”

Vệ Tam nhìn hững hờ sang Ứng Thành Hà bên cạnh: “Vừa rồi Thành Hà nói nhiều như vậy mà anh không nghe được à?”

Cô đẩy cái chén đã pha của mình cho Ứng Tinh Quyết và kéo chén của anh: “Giờ thử một chút đi.”

Liêu Như Ninh cắn nửa cái bánh, dựa vào Vệ Tam bên kia với một tay chống lên bàn, cậu ta cúi đầu lặng lẽ dùng quang não kéo Hoắc Tuyên Sơn, Kim Kha và Ứng Thành Hà vào để nhắn tin.

Thiếu gia Liêu: [Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vệ Tam không hợp thói thường! Cậu ấy có lòng hảo tâm thế à? Cái chén có độc không?]

Cậu ta cướp có nửa bánh trắng của Vệ Tam mà mu bàn tay bị đánh đỏ luôn dưới gầm bàn, giờ đây Vệ Tam có lòng tốt thế này?

Liêu Như Ninh lo lắng lại gửi tiếp một tin nhắn: [Nếu Ứng Tinh Quyết gặp chuyện không may ở đây thì không tốt lắm đâu, hơn nữa còn là anh họ Thành Hà.]

Bậc Thầy Thành Hà: [Vệ Tam đúng thật không đúng lắm, nhưng anh họ tôi cũng chả kém gì, anh ấy ăn thiệt kìa.]

Hoắc Tây Tây: [Yên lặng ăn đi, đừng có nhiều chuyện.]

Nhà Kim Phát Tài: [...]

Một bữa ăn sáng, mỗi người mang một ý xấu riêng. Vất vả lắm họ mới ăn xong, quang não của Vệ Tam chợt vang lên.

Số không quen khiến Vệ Tam vừa nhìn đã có dự cảm, cô đứng dậy đi đến góc, ấn vào nút riêng tư rồi kết nối.

- --- Đúng thật là Ứng Du Tân.

“Đã lâu không gặp, trạng thái của cháu tốt đó.” Tướng mạo của người đàn ông trong bức màn ánh sáng chả thay đổi là bao so với người cô đã từng thấy hồi trước, nhưng Vệ Tam nhạy cảm thấy được sức sống của ông đang trôi đi.

“Chú có chuyện gì ạ?” Vệ Tam hỏi.

“Tinh Quyết ở bên cạnh cháu.” Ứng Du Tân không nhìn thấy bên phía Vệ Tam, chỉ ôn hòa cười cười, “Ban đầu không muốn làm liên lụy tới thằng bé, về phần cháu là người bị nhiễm bệnh cũng quá mức mạo hiểm. Bây giờ... Tôi cần sự giúp đỡ của các cháu.”

Vệ Tam im lặng chờ ông ấy nói tiếp.

“Tôi nghe nói cháu đã thay Tinh Quyết làm tốt một chiếc cơ giáp cấp siêu 3S.” Ứng Du Tân che miệng kiềm chế vài tiếng ho khan rồi bình tĩnh lại, chỉ có lỗ tai còn để lại màu đỏ vì ho khan kịch liệt, “Dũng Nam nói cháu rất giỏi về mặt cơ giáp, ở nhà họ Ứng nhiều ngày như vậy, mấy cơ giáp siêu 3S chúng tôi muốn chắc cũng được làm tốt rồi.”

“Cô Ngư không liên lạc với các chú?” Vệ Tam hỏi.

“Mấy ngày nay chúng tôi không có mở liên lạc.” Ứng Du Tân suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Cho nên cơ giáp đã làm xong rồi?”

Vệ Tam gật đầu.

“Rất tốt.” Ứng Du Tân có một khoảnh khắc thảng thốt kế đó mới nói, “Trong khoảng thời gian này, cuối cùng Quân Độc Lập cũng lần theo dấu vết của một cơ giáp sư được, A Phu Nhĩ. Người này là người biết chuyện trước cả Quân Độc Lập, nhiều thế hệ trong gia tộc hắn đã biết chuyện sương bọ đen, chắc là do bậc thầy Quý Từ để lại, âm thầm tích góp sức lực. Nhưng họ đã đi sai đường, sử dụng sương bọ đen để làm một số thí nghiệm làm con người điên rồ và khát máu. Cách đây không lâu từ trong miệng hắn tôi biết được nguồn gốc của sương bọ đen, nhưng chỉ có cấp siêu 3S có thể loại bỏ nó.”

“Nguồn gốc?” Vệ Tam nhíu mày, đáp án đó trong lòng cô vô cùng sống động, “Ở đâu?”

Ứng Du Tân lắc đầu: “A Phu Nhĩ cũng không biết rõ. Tôi nghĩ rất có khả năng nó sẽ ở Sao Huyễn Dạ, nơi tinh thú có lực lượng mạnh nhất, cũng là nơi đầu tiên từng bùng nổ biển tinh thú, và thậm chí chúng còn đang tiến hóa. Mặt khác tôi biết được đám sương bọ đen được Ứng Tinh Quyết đặt bên hông lúc trước trong giải đấu là lấy từ Sao Huyễn Dạ.”

“Chuyện này chú cần phải hỏi anh ấy.” Vệ Tam quay đầu gọi Ứng Tinh Quyết, bảo anh tới đây và cô tắt riêng tư.

Ứng Tinh Quyết nghe xong thì trả lời lạnh lùng: “Sao Huyễn Dạ có sương bọ đen xuất hiện thật, khi đó cháu cũng diệt nó rồi.”

“Nếu đó là nơi bắt nguồn, có lẽ vẫn sẽ còn.” Ứng Du Tân, “Anh em Sơn Cung đã chạy tới Sao Huyễn Dạ, tôi hy vọng các cháu cũng qua đó. A Phu Nhĩ hoặc bậc thầy Quý Từ cho rằng trong một khoảng thời gian nhất định, sương bọ đen sẽ nghênh đón thời kỳ sinh sôi nảy nở, đến lúc đó sương đen che trời, Liên bang không còn cứu chữa được nữa.”

Vệ Tam: “Cũng có thể là ở Sao Phàm Hàn.”

Ứng Du Tân giật mình: “Vì sao lại nói như vậy?”

“Cháu đã có một giấc mơ về kén xám trước đây.” Vệ Tam nói, “Cháu nghĩ rằng có thể nó ở trong đấu trường lạnh lẽo.”

“... Các cháu tới Sao Huyễn Dạ trước, tôi thì đi đấu trường lạnh lẽo.” Ứng Du Tân không từ chối, “Hiện tại tôi đang ở Sao Phàm Hàn.”

Ứng Tinh Quyết đứng bên cạnh nhìn Ứng Du Tân trong màn ánh sáng, anh chưa bao giờ gặp qua chú tư này trong hiện thực.

“Xem ra phải kéo dài chuyện máy kiểm tra.” Vệ Tam quay đầu nhìn về phía Ứng Tinh Quyết, nói.

...

Rõ ràng là chuyện có thể có “thời kỳ sinh sản” quan trọng hơn so với việc phát hiện người bị nhiễm bệnh.

Cùng ngày, mấy người thu dọn hành lý, thông báo cho giáo viên rồi bay thẳng đến Sao Huyễn Dạ.

Trên tàu vũ trụ, Ứng Tinh Quyết liên lạc với Ứng Nguyệt Dung, thông báo chuyện này và muốn bọn họ cảnh giác.

“Dưới vách núi có sương bọ đen?” Ứng Nguyệt Dung khiếp sợ một lúc lâu mới phản ứng lại, “Cháu… Sao lúc trước cháu không nói?”

“Khi đó cháu cũng không rõ phải chăng cảm giác đã vượt khỏi tầm kiểm soát hay không nên mới sinh ra ảo giác.” Ứng Tinh Quyết giải thích.

Nhắc tới chuyện này, trong mắt Ứng Nguyệt Dung hiện lên vẻ xấu hổ: “Trước kia do mấy cô hiểu lầm.”

“Mấy cô cũng không biết chuyện của sương bọ đen.” Ứng Tinh Quyết bảo, “Bốn ngày sau là tụi cháu sẽ tới được Sao Huyễn Dạ.”

Ứng Nguyệt Dung gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Vệ Tam ở cùng một chỗ với cháu?”

Bà nhìn thấy Ứng Tinh Quyết nghiêng đầu nhìn thoáng qua bên phải, hiển nhiên Vệ Tam đang ở bên kia, Ứng Nguyệt Dung không biết vì sao lại thấy trong lòng được chút trấn an.

“Nếu nguồn gốc ở Sao Huyễn Dạ, tất cả các cô phải rút lui, chỉ có cấp siêu 3S mới được ở bên trong.” Ứng Tinh Quyết cảnh báo trước.

Cúp máy rồi, Ứng Tinh Quyết đi đến bên cạnh Vệ Tam. Cô đang vẽ bản vẽ ngay tại đây, vẽ đủ các loại cấu trúc rồi lại bôi đi, hiển nhiên cô chẳng hài lòng. Anh hỏi: “Em muốn xây dựng cơ giáp nào?”

Khi Vệ Tam xây dựng cơ giáp cấp siêu 3S, anh chưa từng thấy cô phiền não như vậy.

“Trước mắt toàn bộ cấp siêu 3S ở Liên bang chỉ có năm người được biết đến.” Vệ Tam nhéo giữa lông mày, “Nếu thật sự có cái gọi là chỗ bắt đầu của sương bọ đen, chỉ sợ 5 người cũng không đủ.”

Ý nghĩ Ứng Tinh Quyết xoay chuyển rồi hiểu được tính toán của Vệ Tam: “Em muốn chế tạo cơ giáp vượt cấp siêu 3S?”

“Nếu cấp A đến S đã có thể, vậy thì cấp 3S đến cấp siêu 3S cũng sẽ được.” Vệ Tam khẳng định, “Chỉ cần cấu trúc đặc thù.”

Cô đã có ý tưởng dựa vào phương pháp Ngư Thiên Hà khi lợi dụng sương bọ đen, thậm chí cô cũng liên lạc với Ngư Thiên Hà, nhưng sau khi tìm hiểu thì cô quyết định từ bỏ.

Đầu tiên Ngư Thiên Hà thiết kế cơ giáp vượt cấp khi thực lực bản thân cũng kém hơn hẳn, tiếp theo sẽ có khả năng cao làm cảm giác của chiến sĩ độc lập bị tổn thương, Vệ Tam không muốn loại cơ giáp này.

Mãi cho đến khi họ dừng ở sao trung chuyển gần Sao Huyễn Dạ, cô vẫn không nghĩ ra biện pháp, thiết kế ra loại cơ giáp này luôn làm cô cảm thấy thiếu rất nhiều thứ. Mà anh em Sơn Cung cũng gần như đồng thời tới sao trung chuyển, song phương rốt cuộc gặp lại nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.