Sách nói về thẩm mỹ này không tính là dày, đại khái khoảng bốn mươi trang, nhưng nội dung Ngư Thanh Phi nói rất nhiều, cẩn thận đến độ chỉ sơn màu ở góc độ nào đó bên trong cơ giáp thì khi tấn công sẽ lộ ra một chút dấu vết, đẹp nhất cũng tinh xảo nhất.
Nói tóm lại, đó là giả vờ xịn sò.
Màu sắc và cách kết hợp khác nhau trên mỗi trang, nhưng sau khi đọc một nửa cuốn sách, Vệ Tam nhận thấy rằng các bộ phận cơ giáp mà Ngư Thanh Phi dùng làm ví dụ là cùng một khung cơ giáp.
Ngư Thanh Phi đều nói rất tỉ mỉ với mỗi một bộ phận cơ giáp, Vệ Tam căn cứ vào bản vẽ mô hình của bộ phận trên sách, lại dựa theo diện tích sơn ông đưa ra, trong lòng đã lặng yên tính toán ra số liệu của bộ các linh kiện trên cơ giáp.
Nhưng chỉ có những dữ liệu này là vô dụng, không có dữ liệu dự đoán về cơ cấu xây dựng, Vệ Tam không thể nhìn ra bất cứ cái gì.
Nhìn chằm chằm vào cuốn sách sơn màu này thật lâu, Vệ Tam nhớ lại phần thiết kế trên diễn đàn Khối Rubik, nơi có thể truyền dữ liệu sau đó xây dựng dựa trên đó.
Kể từ khi gặp kẻ lừa tình thêm thực tế cũng bận rộn, Vệ Tam đã không lên đó trong một thời gian dài.
Vừa bước vào, chấm đỏ của tin nhắn riêng tư lại bắt đầu lóe lên, với chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế thì Vệ Tam vừa nhìn đã bấm vào.
Nhấp vào, rõ ràng là một tin nhắn: [Xin chào, tôi có tiền, chúng ta có thể làm quen một tí không?]
?
Sau khi bị lừa tình, phản ứng đầu tiên của Vệ Tam là anh chàng này muốn rù quến mình.
Chẳng lẽ quen trên mạng còn còn có người nào coi trọng cô à?
Vệ Tam vội vã tại dựng cơ giáp trên sách thẩm mỹ của Ngư Thanh Phi, tiện ném qua một câu: [Anh có tiền thì liên quan gì đến tôi?]
Nhưng nghĩ về lúc người ta nói rằng mình có tiền, Vệ Tam không kéo anh ta vào danh sách chặn trong tiềm thức.
Cô vào phần thiết kế, đội mũ giao diện, dựa theo sơ đồ thẩm mỹ trong trí nhớ, từng chút một nhập dữ liệu cơ giáp được tính vào, sau đó phác thảo hình dạng.
Tất cả những điều này phụ thuộc vào nhận thức, thông qua mũ giao diện trên đầu để nhập vào giao diện phần thiết kế của diễn đàn Khối Rubik.
Bắt đầu từ đầu, vai, cổ và cánh tay,… Những hình dạng tạo từ dữ liệu này quả nhiên có thể ghép lại từng chút một.
Vệ Tam hơi phấn khởi, cho tới bây giờ cô chưa từng hiểu rõ cơ giáp cấp S ở cự ly gần như vậy, nên không khỏi tính toán số liệu nhanh hơn.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại tiếng lật sách ào ào.
[Trời mưa bên ngoài, tên hiệu trưởng khốn kiếp đi đến Sao Cốc Vũ để nói chuyện. Nghĩ tới chuyện ông ấy sẽ ướt mưa còn tôi thì đang ở trong một căn phòng ấm áp. Trái tim tôi đầy niềm vui (gạch chéo) đồng tình, vì vậy Các ghi chú thẩm mỹ được viết ở đây đầu tiên, chưa xong đâu vẫn còn tiếp.]
Vệ Tam lật sang trang cuối cùng: “…”
Lại ngẩng đầu nhìn giao diện phần thiết kế, chỉ có một phần ba mô hình cơ giáp nửa trên, trái tim Vệ Tam nhất thời dâng lên một cảm giác uất ức.
Ông ấy có dám viết thêm một chút hay không?
“Tách…”
Vệ Tam đột nhiên cảm thấy mu bàn tay nóng lên, cúi đầu nhìn xuống thì một giọt máu to rớt trên tay, hơn nữa trong lúc cô cúi đầu còn có thêm giọt máu nhỏ xuống.
Cô ngạc nhiên giơ tay sờ sờ dưới mũi mình, cảm giác ấm áp dính dính ở tay.
Máu mũi vẫn đang chảy.
Vệ Tam nhớ tới Ứng Thành Hà nói không phải Cấp S mà cố ép xây dựng cấp S sẽ xuất hiện tổn thương não, cho nên cô…
Vệ Tam lập tức ngắt kết nối giao diện não, đứng dậy cầm giấy lau máu mũi, nhưng đầu óc vẫn có chút mơ màng.
“...”
Cơ giáp cấp S còn chưa được hoàn toàn, mà cô sắp ngốc rồi?
Vệ Tam không khỏi buồn bực, nhét đồ vào mũi, nằm trên giường, sau đó gửi cho Kim Kha một tin nhắn, bàn giao hậu sự.
Lén Lút Ăn Xin: [Tớ vẫn còn 4342 vạn tinh tệ trong tài khoản, nếu có chuyện xảy ra, hãy giúp tớ đưa tiền cho thầy Lý Bì và vợ thầy.]
Nhà Kim Phát Tài: [Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?! Giàu có thế này người anh em!]
Lén Lút Ăn Xin: [...Người bình thường lúc này nên hỏi đã xảy ra chuyện gì, cần giúp đỡ hay không.]
Nhà Kim Phát Tài: [Cậu vẫn có thể gửi tin nhắn nên nhất thời không xảy ra chuyện gì. Trước tiên thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tớ đã, đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy. Có đường thì dẫn tớ đi theo với!]
Lén Lút Ăn Xin: [Cút!]
Hai ngày cuối mỗi tuần dạo này vẫn cùng bọn Chuyển Lên Bờ Tây lập nhóm đánh trên sân, một trận năm trăm vạn tinh tệ, ba người mỗi ngày bảy trận, cơ giáp không bị hư hao gì cũng không ai mời cơ giáp sư, đây là toàn bộ số tiền thắng được.
Vệ Tam gần đây không làm cơ giáp.
Chỉ cần không dính dáng với cơ giáp, về cơ bản có thể tiết kiệm được tiều. Mới có hai tuần mà đã kiếm được nhiều như vậy, đủ cho người bình thường thậm chí có thể sống một cuộc sống tốt hơn nửa đời người.
Đối với cá nhân mà nói, cơ giáp là một cái hang không đáy.
Nhà Kim Phát Tài: [Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế?]
Vệ Tam ném giấy vào thùng rác, lắc đầu, phát hiện đã không còn choáng, cô lặng lẽ tính toán một vấn vài đề toán học cũng thấy bộ não vẫn có thể suy nghĩ bình thường.
Chắc là bị thương không nặng.
Lén Lút Ăn Xin: [Không sao, tớ chỉ thăm dò tình bạn giữa chúng ta, bây giờ xem ra có vẻ không vững chắc lắm.]
Nhà Kim Phát Tài: [Cậu thử lại đi, làm lại, tớ sẽ làm tốt một chút!]
Lén Lút Ăn Xin: [Tạm biệt.]
Cho nên người có cảm giác cấp A muốn xây dựng mô hình cơ giáp trên trang ωeb cũng không được?
Tuy nhiên… Vệ Tam giơ tay lên chạm vào mũi, cảm giác dạng trình độ này còn có thể chịu đựng được. Cô nhìn thoáng qua thời gian online và offline của mình, 93 phút, chưa đầy hai tiếng.
Mỗi lần lên một giờ có lẽ sẽ tốt hơn.
Vệ Tam không rõ hậu quả khi cấp A cố ép vượt lên cấp S, còn cho rằng đây là một ý kiến hay.
Ở phía bên kia, Ứng Thành Hà nhận được nhắc nhở thư trả lời của diễn đàn Khối Rubik bèn mở ra xem, đã thấy tin trả lời của “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp”, nhưng người này đã hiện logout.
Ứng Thành Hà theo bản năng bấm vào trang chủ của người này, anh phát hiện có hoạt động mới, thì ra người nọ đã nhập vào số liệu của cơ giáp S, quả nhiên là cơ giáp sư cấp S rồi.
Đối với số liệu cơ giáp này, Ứng Thành Hà chỉ nhìn vài lần, số liệu mô hình cơ giáp hạng trung cấp S rất phổ thông, không có gì đặc biệt.
Nhưng chỉ nhập dữ liệu mô hình cho đầu và tay, có ý gì đây?
Ứng Thành Hà ngoại trừ cải tạo và nghiên cứu cơ giáp, thời gian rảnh rỗi hoàn toàn dùng để suy nghĩ ý đồ của người này. Chạy đến diễn đàn Giao Tiếp để gửi dữ liệu cơ giáp cấp S, nhưng chả gửi đầy đủ, không biết tại sao.
Trong khi anh đang phỏng đoán ý nghĩ của “Nghèo Quá Không Có Tiền Làm Cơ Giáp”, Vệ Tam Nghèo Quá còn còn đang rối rắm về cơ giáp cấp S mà Ngư Thanh Phi vô tình bỏ trong quyển thẩm mỹ.
Tiếp sau cô lại đến phòng tư liệu lục lọi các ghi chép khác, phần lớn đều có thể tìm được một chút dấu vết nhưng không đầy đủ, đông một đầu tây một đầu. Vệ Tam chắp vá vậy mà có thể hiểu được đôi chút.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô chả còn có thời gian để nghiên cứu.
Lúc tập hợp tại bãi tập, Trần Từ thay mặt cho các giáo viên khác, đứng trên bục chủ trì phát biểu.
“Gần hai tháng huấn luyện, tất cả số liệu của mỗi người các em đều được thống kê tổng hợp.” Trần Từ nhìn 1,000 sinh viên phía dưới, cộng thêm 500 người dự bị, “Từ cuộc thảo luận của các thầy cô, hôm nay sẽ chọn ra tổng binh cho đội tuyển, đảm nhiệm vai trò lãnh đạo trong cuộc thi.”
Tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn Trần Từ với thần sắc nghiêm trang. Giải đấu Hephaestus không phải là cuộc thi bình thường, có thể nói cuộc thi là con đường tắt tuyển chọn tàn khốc nhất đến quân khu.
Những người giỏi nhất trong các thời kỳ quân khu đã đi ra từ giải đấu này, là một con đường được tưới bằng máu.
“Tin rằng tất cả các em đều biết tổng binh của trường đóng vai trò gì trong cuộc thi và sẽ chấp nhận rủi ro gì.” Trần Từ nhìn vào Vệ Tam đang đứng ở hàng đầu, phát hiện vẻ mặt mờ mịt và dáng vẻ không liên quan đến mình của cô thì không khỏi dừng lại, “Trong cuộc thi, ngoại trừ thành viên chủ lực, tổng binh của đội tuyển thường là người thứ sáu bị nhắm vào. Tổng binh của các trường quân sự khác sẽ theo dõi em, nếu như chỉ huy đội tuyển rảnh và có thời gian thì mục tiêu tấn công đầu tiên cũng là tổng binh của đội tuyển.”
“Cô Trần Từ năm đó…” Đinh Hòa Mỹ đứng bên cạnh Vệ Tam, miệng giật giật theo mức độ rất nhỏ.
“Sau khi thảo luận với tất cả các giáo viên, chúng tôi đã nhất trí đề cử…”
“Sẽ làm tổng binh lần thứ tư trong đợt này.”
“Vệ Tam sẽ làm tổng binh của đội tuyển lần này.”
Vệ Tam phân tâm nghe Đinh Hòa Mỹ nhỏ giọng tám chuyện nên lặng lẽ giơ ngón tay cái lên cảm thán: “Quá dữ luôn.”
“Quáaa… dữưư… luônn.”
“Quáaaaa… dữưưưư… luônnnn.”
Trần Từ: “...
Tất cả các sinh viên trong đội tuyển có mặt: “..."
Trong tất cả các văn phòng ở trường, các giáo viên trên đường: “…”
Theo thông lệ, khi thầy cô thay mặt tuyên bố tổng binh của trường là ai thì để một máy quay video bay thu nhỏ bay ra khỏi bục chủ trì đến trước mặt tổng binh.
Lúc này trên bục chủ trì sẽ chiếu người tổng binh của đội tuyển được chọn ở đâu, là ai. Máy quay phim cũng có bộ thu âm, chờ tổng binh nói chuyện thì có thể thông qua âm thanh trên sân khấu mà lan rộng khắp trường.
Các bài phát biểu của mấy tổng binh đội tuyển cũ hoặc truyền cảm hứng hoặc mang theo bi tráng; bất cứ ai từ thời điểm được bầu, sẽ không màng sự sống và cái chết.
Trần Từ cũng không ngờ máy ghi hình mini bay qua thì câu đầu tiên ghi được từ Vệ Tam chính là câu này, còn trong nháy mắt truyền khắp trường quân sự Damocles, hơn nữa ngón tay cái giơ lên khác thường của cô cũng được ghi rõ ràng.
Ngoài Đinh Hòa Mỹ, hình ảnh trong mắt mọi người là: Sau khi cô Trần Từ tuyên bố Vệ Tam làm tổng binh đội tuyển, Vệ Tam không chỉ giơ ngón tay cái lên cho mình, mà còn cảm thán từ nội tâm một câu “Quá dữ luôn.”
Cái này ai nhìn, ai nghe, không thể không thốt một câu quá dữ!
Trần Từ: “... Biết là em quá dữ rồi, tổng binh họ Vệ có cái gì muốn nói với đội tuyển không.”
Da mặt Vệ Tam dày, mặc dù bị hiểu lầm cũng không luống cuống tay chân giải thích, cứ thế ngầm thừa nhận.
Cô hắng giọng: “Cũng không có gì để nói, nếu thầy cô đã chọn tôi, sau này mọi người sẽ theo tôi thật tốt để chơi bọn người kia!”
Lời này nói ra cực kỳ giống một kẻ thô lỗ cao to thô kệt không có văn hóa.
“Tổng binh Vệ có dự báo gì đối với cuộc thi lần này.” Trần Từ hỏi máy móc, làm tốt một người vô tình vô cảm, sẽ không chạy xuống níu kéo máy phỏng vấn của Vệ Tam.
Đây là vấn đề thứ hai theo lệ cũ.
Triển vọng? Vệ Tam thật đúng là không có triển vọng gì.
Cô suy nghĩ một chút và nghiêm túc trả lời: “Em muốn thấy Ngọn Lửa Đế Quốc nổi lên.”
Tất cả mọi người: “?”
“Ngọn Lửa Đế Quốc gì?” Đinh Hòa Mỹ quay đầu hỏi tiếng lòng của tất cả mọi người.
“Đôi Sao Đế Quốc có một mái tóc dài, mái tóc đẹp đó không bị đốt thì đáng tiếc thật.” Vệ Tam mang theo một chút ước mơ, cô và Kim Kha đều muốn nhìn thấy ngọn lửa này.
Trần Từ nghe thấy lời nói khiêu khích của cô bèn đứng trên sân khấu cười: “Chỉ mong dự báo của em sẽ trở thành sự thật.”
Nhưng chuyện này không có khả năng, trước không nói Ứng Tinh Quyết có thua hay không, cho dù thua, cũng không tài nào để cho người ta chạm vào tóc mình, huống chi bên cạnh anh ta thuở thường có Cơ Sơ Vũ.
Sau khi tổng binh của đội tuyển được lựa chọn, sinh viên được giáo viên đưa đi huấn luyện, nhưng đêm đó, một câu “quá dữ luôn” của Vệ Tam hoàn toàn lưu truyền giữa các giáo viên trong toàn trường.
Cái tên “Vệ Tam” một lần nữa nổi tiếng.
Vào thời gian đặc biệt trong lúc tuyển chọn tổng binh của đội tuyển, nhắc đến Vệ Tam, các thầy cô không nhớ tới tổng binh Vệ Tam, mà là Vệ Tam “quá dữ luôn”.
Nhắc tới Vệ Tam đều là: Là sinh viên quá dữ đó hả?
Người ở bên ngoài nghe được còn cho rằng người tên Vệ Tam người này vô cùng trâu bò.
Vệ Tam có tên đáng vui mừng nhận được không chỉ danh hiệu, mà còn được các thầy cô dốc lòng dạy dỗ, cụ thể là đào tạo áp lực cao.
Trong thời gian này, tinh thần mấy thầy cô trong lúc dạy Vệ Tam đã đã trải qua tất cả các con đường: hạt giống tốt – hạt giống tốt tìm mọi cách để lười biếng - cái này cũng lười được?
Có mỗi Trần Từ, người đã trải qua mấy lần trúng độc, thì tĩnh trí một chút: Sinh viên xảo quyệt không biết xấu hổ thế này, hy vọng các trường quân sự khác cũng đến kiến thức tí trong cuộc thi.