Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 50



“scandal chuyện giường chiếu”

Sân diễn tập có phòng tập huấn và khoang mô phỏng, cả hai nơi thường được sử dụng để đào tạo thể lực và phản ứng của chiến sĩ độc lập.

Lúc này các thành viên chủ lực sẽ cùng nhau huấn luyện, chỉ huy và cơ giáp sư ở bên cạnh phân tích số liệu của bọn họ, đồng thời tiến hành điều chỉnh huấn luyện.

Vào buổi sáng, các thành viên chủ lực của năm trường quân sự lớn đã đi đến khoang mô phỏng, thời gian của họ đến là vô chừng, được xếp so le không chạm nhau. Nhưng khoang mô phỏng sẽ đồng loạt log out lúc 12 giờ. Tại lúc này, các thành viên chính của năm trường quân sự lớn chắc chắn sẽ va chạm.

11:30 trưa, trong phòng giám sát lớn, ngoại trừ Cơ Nguyên Đức thì tất cả các giáo viên và thiếu tá vẫn còn ở hội nghị khai mạc.

Lý do ông ở đây là xem mấy chuyện khi họ đụng độ như thường lệ những năm trước. Chuyện này đúng là ồn ĩ kinh khủng, còn phải nhờ mấy giáo viên ra mặt.

“Năm nay gieo neo đây.” Ngư Thiên Hà cười, “Nhiều sinh viên mới lợi hại đấy.”

“Mấy năm sau này cũng không thể thư giãn.” Có thiếu tá trả lời.

“Nhưng mà trong đám sinh viên mới của cái khóa này không có mấy cô gái cả.” Ngư Thiên Hà tiếc nuối nói, “Cái khóa mà con gái như chúng tôi chiếm một nửa đâu rồi.”

“Bọn nhỏ đúng dịp toàn con trai cháu trai thế gia, qua thêm mấy lần ắt sẽ có nhiều nữ sinh hơn.”



Sao Đế Đô đúng là thủ đô, tiểu đội năm người được ở một dãy phòng, mỗi người lại có một phòng đơn lớn. Vệ Tam ngủ đến tám giờ thì Đinh Hòa Mỹ đã gõ cửa, muốn cô đi huấn luyện.

Vệ Tam vừa đứng dậy là máu mũi bắt đầu chảy ra, cô che mũi mở cửa: “Chị ơi, mấy người đi trước đi, lát nữa em sẽ đi qua.”

“Em…” Đinh Hòa Mỹ nhìn tay cô đầy máu, vội vàng rút giấy nhét cho Vệ Tam, “Không phải đã uống dịch dinh dưỡng rồi sao?”

“Đại khái là lượng máu nhiều quá.” Vệ Tam lau tay.

“Nghỉ ngơi một lát, tụi chị đi trước đây.”

“Dạ.”

Bốn người đi ra ngoài còn Vệ Tam trở lại phòng nằm xuống và ngủ thiếp đi.

Chờ đến chừng 11 giờ, cô đứng dậy và đi về phía lầu mô phỏng.

Trong quá trình huấn luyện, các trường quân sự có đồng phục riêng của mình, giống như trường Đế Quốc là màu trắng, Damocles thì màu đen.

Vệ Tam vừa đi về phía khu nhà vừa cúi đầu điều chỉnh huy chương trên cánh tay mình, lỡ mà bị thầy Hạng nhìn thấy lại nói cô nữa.

Trong vòng giám sát, trước khi các sinh viên bước ra, giáo viên nhìn thấy một sinh viên trong bộ đồ tập màu đen xuất hiện trong hội trường trống ở tầng một, một tay nhét vào túi. Với mái tóc không dài không ngắn buộc đuôi ngựa có phần tóc lỉa chỉa, người này đủng đỉnh đi từ bên vào còn cúi đầu nhẩn nha điều chỉnh huy hiệu.

Cuối cùng người này duỗi một ngón tay thon dài ngả ngớn gõ lên huy chương.

Chỗ giám sát có chức năng tự động chụp khuôn mặt và chuyển động, tại thời điểm này không có bất kỳ người nào ở tầng một nên ống kính tự động phóng to hành động này của cô, làm tất cả các giáo viên nhìn thấy rõ ràng.

Hạng Minh Hóa trong phòng giám sát: “…”

Vệ Tam không biết nhất cử nhất động của cô đã bị các thầy cô nhìn thấy, cô chuyển lên lầu hai muốn đi tìm bọn chị Đinh, vừa lúc gặp được mấy người ở Kim Kha đi ra từ khoang mô phỏng.

“Cậu đây là.... vừa mới tới?” Kim Kha nhìn phương hướng cô tới thì hỏi.

“Thức dậy trễ.” Vệ Tam lười giải thích chuyện chảy máu cam.

“Bây giờ sắp log out rồi, cậu đến cũng vô dụng.” Liêu Như Ninh lắc đầu.

“Tôi tới tìm nhóm chị Đinh để cùng nhau ăn cơm.” Vệ Tam quang minh chính đại, chẳng hổ thẹn chút nào.

Ở phòng giám sát, giáo viên hàng đầu của Samuel quay đầu nhìn Hạng Minh Hóa: “Sinh viên trong trường của anh ngày càng mất tập trung, thế này là tính bỏ cuộc? Tương lai nhóm sinh viên này đều là tinh anh trên chiến trường, nên sớm loại bỏ người thế này thì hơn.”

Hạng Minh Hóa nhớ tới tin tức Vệ Tam khiêu khích Đinh Hòa Mỹ lúc trước bèn giật giật khóe miệng: “Anh đang dạy tôi cách làm việc à? Lo mình cho tốt đi.”

Những người khác: “...???”

Nhìn vẻ mặt khó hiểu và lặng thinh của bọn họ, Hạng Minh Hóa đột nhiên nắm được chuyện làm Vệ Tam vui vẻ, trong lòng vui sướng.

Trách không được mỗi ngày Vệ Tam đều không tim không phổi, sống phóng khoáng, làm người phải giở giọng quái gở mới được.

Hạng Minh Hóa lại nhìn về phía Vệ Tam trong máy giám sát, ông thấy cái gai này thuận mắt không ít.

“Chúng ta cùng đi ăn cơm đi.” Kim Kha ôm Vệ Tam đi ra ngoài, “Đợi lát nữa cậu và chị Đinh chào nhau sau, trước tiên đi căng tin chiếm chỗ ngồi tốt đã.”

Một nhóm sáu người đi lên tầng một, cùng lúc năm thành viên chủ chốt của trường Đế Quốc đi ra từ một lối khác.

Vệ Tam liếc mắt một cái là thấy ngay Ứng Tinh Quyết rơi ở cuối cùng. Họ đều mặc trang phục huấn luyện màu trắng thống nhất nhưng anh ta lại có vẻ đẹp mắt hơn cả, mái tóc dài xoăn đen xõa trên vai, phủ lên khuôn mặt hơi tái nhợt lại tinh sảo của anh, làm cô không khỏi cảm thán với mấy người Ứng Thành Hà bên cạnh.

“Ngọn Lửa Đế Quốc mà được thắp sáng trong giải đấu Hephaestus thì là một cảnh quan tuyệt đẹp.”

Tóc này tốt này, không đốt thì đáng tiếc lắm.

Kim Kha và Ứng Thành Hà đồng loạt giơ ngón tay cái lên với Vệ Tam, bên cạnh Liêu Như Ninh thấy thế cũng giơ ngón tay cái lên xen vào.

Trường Đế Quốc và trường Damocles đã không còn ở cùng một cấp bậc, trường Đế Quốc trước đây chưa bao giờ quan tâm đ ến Damocles ở những kỳ trước. Lần này có Ứng Tinh Quyết và Cơ Sơ Vũ thì bọn họ sẽ càng không tự hạ t hân phận mình, gây xô xát với trường Damocles, nên họ cứ thế đi thẳng ra ngoài.

Bọn người Kim Kha chả thấy thất bại khi bị xem nhẹ, mấy người họ cứ đi theo phía sau, nói đông kéo tây thật vui vẻ.

Khác biệt hoàn toàn với bầu không khí nặng nề của những năm trước.

“Năm nay, tân binh của trường Quân sự Damocles đang có phong độ tốt.” Ngư Thiên Hà cười nói, “Hy vọng có thể nhìn thấy phong thái của bọn họ trên sân đấu.”

Các giáo viên của trường Samuel hiếm khi không xen vào, năm nay trường Damocles có hành vi và cách cư xử rất kỳ lạ từ trên xuống dưới.

“Tôi cũng hy vọng như thế.” Hạng Minh Hóa trả lời.



Sau khi kéo dài một khoảng cách, Ứng Tinh Quyết mở quang não để gửi vài tin nhắn đi ra ngoài.

“Thế nào?” Cơ Sơ Vũ hỏi.

“Bọn họ và tổng binh đội tuyển trường đi quá gần nhau.” Ánh mắt Ứng Tinh Quyết khẽ động, lạnh lùng cho hay.

Nói cho cùng tổng binh đội tuyển trường cũng chỉ là một chiến sĩ độc lập điều khiển cơ giáp cấp A, trong mắt chỉ huy chỉ là một quân cờ có tác dụng lớn hơn một chút. Giữa cấp S và cấp A có khe rãnh hiển nhiên không thể vượt qua.

Cơ giáp sư Công Nghi Giác không thèm quan tâm: “Chả phải từ trước tới nay trường Damocles đều là như thế à? Đẳng cấp hỗn loạn, mấy năm đó Lê Trạch cũng thân thiết với tổng binh đội tuyển trường.”

Ứng Tinh quyết không nói nữa, tất cả các tài liệu thi đấu trước đây anh đều nhớ rõ, cũng hiểu được thành viên chủ lực của trường Damocles và tổng binh đội tuyển trường có quan hệ tốt hơn so với hai bên trường quân sự khác.

Chỉ là người vừa rồi… Anh vẫn vô thức quan tâm.

Là một chỉ huy cấp siêu 3S, đôi khi những băn khoăn không nói ra lại là chi tiết anh bỏ qua.

“Chờ bọn họ đi điều tra là biết ngay.” Cơ Sơ Vũ xoay nhẫn, “Lần này chiến sĩ độc lập lái cơ giáp cỡ trung ở viện Bình Thông là Tông Chính Việt Nhân.”

“Tôi không chờ được để nhìn thấy đám người viện Bình Thông kia.” Tư Đồ Gia cười lạnh, “Mấy anh mấy chị trước kia quá ngu xuẩn, luôn cho viện Bình Thông một chút hy vọng, cho rằng bọn họ có thể thắng. Lần này chúng ta phải làm cho bọn họ hoàn toàn không đứng dậy nổi.”

Ứng Tinh Quyết sai người đi điều tra tổng binh của trường Quân sự Damocles, tối hôm đó đã nhận được tin tức.

[Tên: Vệ Tam, Giới tính: Nữ, Tuổi: 17, Xuất thân: Sao vô danh.]

Lại là sao vô danh.

Ánh mắt Ứng Tinh Quyết dừng lại thêm vài giây trên ba chữ “sao vô danh”.

Trường Damocles mỗi năm có một nhóm sinh viên xuất thân từ các ngôi sao vô danh, số lượng vượt xa các trường quân sự khác, cũng bị truyền thông chế giễu là “trường quân sự tái chế rác”.

Đằng sau những sinh viên xuất thân từ sao vô danh không có thế lực, có thể trả tiền cho chi phí cơ giáp của riêng mình đã được coi là tốt, còn lại một số lượng đáng kể cần nhà trường đưa cho. Cứ thêm một sinh viên kiểu này thì sẽ bớt đi một sinh viên từ mấy thế gia. Nếu không có thêm tiền quyên tặng của thế gia phía sau mấy sinh viên đó thì theo thời gian, tình hình kinh tế của trường sẽ bắt đầu sa sút.

Trường Đế Quốc luôn có cơ chế sàng lọc nghiêm ngặt cho sinh viên xuất thân từ các ngôi sao vô danh, trừ khi khả năng của họ cao, còn lại rất khó để ở lại bên trong cho đến khi tốt nghiệp. Thế này để đảm bảo rằng toàn bộ tài nguyên của trường được lưu thông tốt.

Ứng Tinh Quyết lật ra cũng không nhìn thấy cái tên chiến sĩ độc lập gọi là Vệ Tam này có chỗ nào xuất sắc, chỉ biểu hiện là một cấp siêu A ở trường Damocles, và cũng chỉ có thế.

Trèo tường bị Thiếu tá Lê Trạch bắt gặp?

Ngược lại, không phải là sinh viên thường xuyên tuân thủ các quy tắc ở trường, Ứng Tinh Quyết tiếp tục lật tới.

[Có lời đồn rằng người này có quan hệ bất chính với chỉ huy Kim Kha cấp 3S, cơ giáp sư Ứng Thành Hà cấp 3S. Có tin sinh viên của trường gặp ba người cùng nhau hẹn nhau mở phòng để #¥%@]

Đằng sau tin tức điều tra còn kèm theo một bức ảnh được tìm thấy trên trang mạng xã hội của Kim Kha, ba người thường xuyên tụ tập lại với nhau, đặc biệt còn một bức ảnh được khoanh tròn.

Ba người chen chúc với nhau, Vệ Tam ở giữa sắc mặt tái nhợt, rất dễ dàng liên hệ với bài viết khi nãy.

[Dựa trên thời gian bạn sinh viên nọ thấy thì bức ảnh này được tuồn ra vào ngày hôm sau, tin đồn có độ tin cậy tận 80%.]

Ứng Tinh Quyết bấm lại liên kết kia, anh nhớ lại mấy lần gặp mặt, đúng là Kim Kha và Ứng Thành Hà rất gần gũi với người này, thậm chí Kim Kha vẫn luôn ôm lấy cô.

Anh cất quang não, đưa đầu ngón tay của mình để nhấn thái dương bên trán, che đi vẻ rã rời ẩn trong mắt.

Tin được năm phần với kết quả điều tra.

Các sinh viên trường quân sự luôn chịu áp lực lớn, đôi khi làm rất nhiều điều bất thường, trường Đế Quốc đồng ý với tất cả các chuyện hoang đường có thể xảy ra.

Vệ Tam hoàn toàn không biết mình đã lâm vào scandal có mối quan hệ không đàng hoàng, buổi tối cô gõ cửa sổ Liêu Như Ninh.

Liêu Như Ninh bày vẻ mặt cảnh giác tới gần cửa sổ đã nhìn thấy Vệ Tam giống như thằn lằn bám bên ngoài cửa sổ tầng mười sáu.

“Vệ Tam? Cậu đang làm gì vậy?” Anh mở cửa sổ, kéo cô ấy vào.

Sau khi trèo vào, Vệ Tam duỗi chân câu lấy ghế ngồi xuống: “Tôi suy nghĩ một chút rồi vẫn cảm thấy không thể buông tha cho người của trường Samuel như vậy được.”

“Ý là sao?” Liêu Như Ninh vừa nghe giọng điệu của Vệ Tam liền biết cô muốn làm chuyện xấu.

“Tôi chuẩn bị trùm đầu tổng binh đội tuyển trường bọn họ đánh một trận, buổi chiều tôi đã quan sát rồi, chỉ là cấp S bình thường.”

Mấu chốt nhất chính là cái người cấp S này là thành viên chủ lực của trường Samuel ở đợt trước, đánh được một trận là sảng khoái bay trên trời luôn.

“Không phải cũng ẩu đả được trên sân diễn tập à?”

Vệ Tam mỉm cười: “Phạm vi ẩu đả là dùng cơ giáp hoặc hai người đánh nhau, một mình chúng ta tự đánh người ta thì gọi ẩu đả sao được?”

Lời giải thích tao nhã như vậy làm Liêu Như Ninh không nghĩ tới.

“Tôi muốn hỏi cậu có tính tham gia hay không, Shaω Eli kia ở ngay bên cạnh luôn. Cậu và Hoắc Tuyên Sơn cùng nhau đánh gã.”

Liêu Như Ninh đồng ý ngay tại chỗ, dẫn Vệ Tam lặng lẽ đi ra khỏi phòng đi gõ cửa Hoắc Tuyên Sơn.

“Vệ…” Hoắc Tuyên Sơn nhìn thấy Vệ Tam bèn không giấu được ngạc nhiên.

“Suỵt…”Liêu Như Ninh lập tức che miệng cậu ta, để cho cậu đi vào.

Vệ Tam đi theo phía sau, thuận tay đóng cửa lại.

Nghe xong lời của hai người bọn họ, Hoắc Tuyên Sơn im lặng thật lâu: “Có thể.”

Để tránh bị những người khác trong phòng ngủ đi ra gặp, ba người đã trèo qua cửa sổ tầng 16.

“Có rất nhiều camera ở đây, tôi nhớ tất cả rồi.” Vệ Tam ngồi xổm ở bụi cỏ dưới lầu, lấy ba cái mũ ăn trộm dạng trùm đầu ra khỏi túi, “Để phòng ngừa lỡ có chuyện gì, đeo cái này lên đi.”

Liêu Như Ninh tấm tắc vài tiếng: “Trước đây cậu trèo tường ra ngoài thế này à?”

“Đi, đuổi theo.” Vệ Tam đội mũ trùm đầu, lặng lẽ trà trộn vào trong đêm tối.

Liêu Như Ninh và Hoắc Tuyên Sơn theo sát phía sau, mặc dù lần đầu tiên làm loại chuyện này nhưng động tác bọn họ thuần thục đáng ngạc nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.