“Lần thi cuối kỳ này sẽ khó hơn trước đây, nhưng... đó không phải là khó khăn nhất.” Lý Bì nhìn những học sinh đứng đối diện, nếu nói ông chăm sóc tụi nhóc lớn lên thì cũng không phải là quá; từ bảy tuổi đến mười lăm tuổi, mấy trăm người còn lại mấy chục người, “Mà chính là hoàn tất kỳ thi kiểm tra cảm giác trước đó. Hãy làm cho tốt lần kiểm tra này, tôi sẽ ở đây chờ tất cả các em vào đợt khai giảng. Hy vọng tất cả mọi người đều có thể thuận lợi hoàn thành, lấy được tư cách nhập học thuộc về mình.”
Khi kiểm tra cuối kỳ, nhà trường sẽ đưa học sinh đến rừng rậm biên giới Sao 3212, sinh vật ở đây dù không phải tinh thú, cũng chẳng bằng 1/10 lực tấn công của tinh thú, nhưng lại thích hợp để đánh giá học sinh. Sau khi thầy cô bàn bạc vào cuối mỗi học kỳ, họ sẽ chừa ra một phạm vi cho học sinh đi săn, trong tay mỗi người chỉ có một con dao găm, dẫu chết hay sống hoàn toàn dựa vào thực lực.
Mỗi khi tăng một cấp, phạm vi tiến vào rừng sẽ tăng lên, chỉ số nguy hiểm cũng vì thế mà tăng vọt.
Về phần các thầy cô sau khi động viên học sinh trong lớp của mình, họ sẽ dẫn học trò đến bên ngoài bìa rừng.
“Mọi người nhớ kỹ, tay chân mấy thầy cô không đủ, nên có thể kịp thời cứu được các em hay không hoàn toàn dựa vào vận may. Cho nên… lúc này có ai muốn rời đi thì còn kịp.” Giáo viên chủ nhiệm ban B nhìn quanh một vòng.
Không ai động đậy; nhiều năm như vậy, mỗi học sinh còn lưu lại nơi đây không có một người nào có tâm tính bất ổn.
“Đã như vậy, kỳ thi cuối kỳ lần thứ 16 khóa 108 của Học viện 3212 chính thức bắt đầu!”
Khi tiếng súng phát lệnh vang lên, tất cả học sinh lập tức tràn vào rừng rậm phía biên như thủy triều, mỗi người đều muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ.
Giáo viên vạch rõ một phạm vi nhất định, học sinh đi săn thành công trong phạm vi này là có thể đi ra, nhưng trong đó luôn có các loại rủi ro khó lòng lường trước. Đầu tiên là thực lực con mồi chưa được xác định, nào có ai biết mình sẽ gặp cái gì; tiếp đó mặc dù đi săn thành công đi chăng nữa, hành trình trở về cũng có khả năng gặp phải dã thú khác.
Vệ Tam nhanh chóng tiến vào rừng rậm vùng biên, từ trước đến nay cô luôn tiếc mạng, chủ yếu cô dựa vào các kiểu di chuyển khác nhau để tránh bị thương nặng trong mười sáu lần thi trước đó. Cô nghèo mà, không nằm nổi trong khoang trị liệu.
Cảnh sắc bên ngoài rừng rậm vùng biên thoạt nhìn trông yên bình, ngay cả không khí cũng tươi mát hơn thành thị không ít, song kể từ lúc học sinh tiến vào lại có tiếng kêu thảm thiết chẳng ngừng.
Dẫu cho mấy người này đã thi ở đây những mười sáu lần.
Ngày hôm nay đối với bọn dã thú trong rừng rậm vùng biên mà nói là một cơ hội tốt để ăn.
Một tay Vệ Tam cầm dao găm, cô bước nhanh xuyên qua một đám bụi gai, gai trên đám thực vật không ngừng cắt qua đồ huấn luyện. Thế mà ánh mắt của cô không chớp dù chỉ một chút, so với những nơi khác, người và dã thú đều không quá sẵn lòng đi qua nơi này. Cho nên nếu đi trên nơi có mấy bụi gai thế này, mức độ nguy hiểm không chỉ giảm xuống mức thấp nhất mà lại còn có thể tùy lúc đi săn.
Cũng vì nghèo, Vệ Tam theo thói quen muốn đưa ra phương án dùng ít sức nhất.
Xuyên qua bụi gai, lỗ tai Vệ Tam đột nhiên giật giật. Cô dừng lại, nghiêng đầu nhìn ra ngoài: Một con báo hoa mai ở phụ cận đang đi tới đi lui.
Nào có chờ động tác tiếp theo, con báo hoa mai kia đã nhảy đến gần chỗ bụi gai, rồi gầm lên với Vệ Tam.
Vệ Tam nhắm mắt lại, báo hoa mai ngửi thấy máu của cô. Cô cố sức tiếp tục xông về phía trước, báo hoa mai bên ngoài ngay lập tức đuổi theo.
Phiền chết đi được, còn tưởng rằng sẽ có vận may, gặp được con mồi dễ đối phó gì đó, kết quả giờ thì cô lại trở thành con mồi.
Vệ Tam hít sâu một hơi, đoạn dừng lại, thừa dịp báo hoa còn chưa kịp phản ứng, cô đã nhảy ra từ chỗ khác, lăn tại chỗ nhằm giảm bớt lực va chạm.
“Gràooo---"
Trong cổ họng báo hoa phát ra tiếng gào thét hưng phấn, nó lập tức nhào về phía Vệ Tam.
Vệ Tam đã gặp qua tinh thú đương nhiên sẽ không sợ một đầu báo hoa. Cô không trốn, chỉ tránh chân trước của con báo; kế đó cô trượt xuống, cả người đều ở dưới bụng con báo ngay khi nó muốn lui về phía sau một bước. Những tưởng nó đã bắt được con mồi, ngờ đâu con mồi đâu chẳng thấy, mà trên người nó lại có cảm giác nặng nề.
Sau khi trượt xuống dưới bụng con báo, cô lăn nhanh sang bên cạnh, xoay người cưỡi trên mình con báo, một tay nắm lấy đầu nó, tay còn lại cầm dao găm rạch một đường lên cổ nó.
Máu phun ra như suối, tiếng r3n rỉ của con báo nghẹn ắng lại trong cổ họng, chưa kịp phát ra tiếng thì nó đã ngã ầm xuống đất.
Vệ Tam đứng lên từ trên thân báo hoa, đợt kiểm tra cuối kỳ xem như hoàn thành một nửa, hiện tại còn lại là làm thế nào thành công mang con mồi ra ngoài.
Mùi máu tươi sẽ dẫn những con thú hoang khác đến, chưa kể cô còn muốn vác một con báo hoa nặng thế này trở lại.
Vệ Tam sờ sờ túi, không mang theo dịch dinh dưỡng rồi, cô đói bụng quá.
Trong khoảng thời gian này bị tay nghề của vợ thầy nuôi đến mức khẩu vị cũng kén ăn, lại thêm việc bà ấy thường xuyên nhét thêm các loại đồ ăn nhẹ, khiến cô muốn quên bằng sạch vị của dịch dinh dưỡng, chứ đừng nói gì đến mang theo.
Sờ bụng, Vệ Tam nghe mệnh trời khiêng báo hoa mai hơn hai trăm ký, một đường chạy như điên.
“Mấy người đang làm gì thế?”
Vệ Tam mang theo đầu óc choáng váng, cắn răng một đường chạy điên cuồng, kết quả khi đi ngang qua một khu đất trống lại có âm thanh quen thuộc truyền đến.
Đó là bạn cùng lớp.
“Con mồi của mày tốt đấy, cho tao mượn dùng.”
“Cút đi!”
Vệ Tam liếc một cái, nhấc gót chuyển hướng, bước nhanh về phía khu vực trống trải. Cô ném con báo trên vai xuống đất: “Con mồi của tao cho mày mượn dùng thì sao?”
Trong khu vực trống có bảy tám người đứng đấy, bị vây quanh ở giữa là bạn của Vệ Tam, những kẻ khác đều là người của lớp bên cạnh, người dẫn đầu lại ngồi dưới một thân cái cây xa xa, kề bên chân có một con sư tử đã chết.
Những người này vừa nhìn thấy Vệ Tam thì đồng loạt lui về phía sau một bước.
Bạn Vệ Tam từ trên mặt đất đứng lên, kéo con mồi của mình dựa vào gần Vệ Tam, chỉ vào người của lớp bên cạnh: “Đám người này không có bản lĩnh hoàn thành nhiệm vụ bèn hợp tác cướp con mồi của chúng ta.”
Tự mình cực khổ khôn cùng hoàn thành nhiệm vụ, thể lực tiêu hao chưa tính lại còn bị thương, kết quả là đám người này đến cướp con mồi. Không phải không có người chống trả, nhưng kẻ cầm đầu lớp bên cứ nhìn về phía này từ gần đó, vừa thấy có gì không đúng sẽ ra tay, số người bị cướp đã không còn là một hai.
Người ở lớp bên cạnh không ai dám lên tiếng, ánh mắt không ngừng nhìn về phía người con trai dưới tàng cây xa xa.
Rốt cục người dưới tàng cây đứng dậy đi tới: “Vệ Tam, tôi khuyên cậu không nên xen vào việc của người khác.”
Vệ Tam chậc một tiếng, đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, đoạn thân thiết ân cần hỏi thăm: “Ngô Đức, vết thương ở thắt lưng cậu đã khỏi rồi sao? “
Gã ta chính là người cấp A ở lớp kế bên bị cô đè lên đánh.
Thái Ngô Đức: “...” Cả người lại bắt đầu đau đớn âm ỉ.
Vệ Tam thở dài: “Mọi người lớp kế này, bình thường ngẩng đầu không thấy cúi đầu lại gặp. Hay là như vầy, mấy người để lại tất cả các con mồi của mình rồi tôi sẽ thả mọi người đi.”
Giọng điệu cô dĩ nhiên thật lớn làm cho Thái Ngô Đức cười lên trong sự tức giận: “Vệ Tam, chỉ dựa vào hai người các cậu mà muốn đối phó nhiều người bên tôi cơ à?”
Vệ Tam xoay cổ tay, giương mắt: “Bằng không thì sao? “
Thái Ngô Đức đang muốn nháy mắt với tên tay sai, bất thình lình một nắm đấm bay đến trước mặt gã. Gã theo bản năng né tránh, song chưa chờ được may mắn kéo đến thì một nắm đấm khác lập tức đập trúng đầu gã, đánh thẳng vào đầu khiến gã choáng váng.
“Anh Thái!” Đám lâu la không khỏi bối rối hô to.
Vệ Tam chớp lấy thời cơ, nện Thái Ngô Đức xuống đất, hoàn toàn không cho gã có thời gian phản ứng: “Anh Thái? Tôi đánh cậu thành anh Heo được không? “
Liên tục bị tấn công nặng nề, Thái Ngô Đức gần như bất tỉnh. Gã nghĩ thầm trước khi hôn mê: Mẹ nó, Vệ Tam này đúng là không phải người, sức mạnh cái khỉ gì, mới một cú đã phế luôn người ta.
“Anh Thái!!!”.
Nhóm đàn em thấy Thái Ngô Đức dễ dàng ngất xỉu thì sợ tới mức khuôn mặt trắng bệch.
Vệ Tam bị đám người này quỷ khóc sói gào làm cho càng choáng đầu hơn, không khỏi lạnh lùng đưa mắt nhìn về phía bọn họ.
“......”
Đám người hệt như bị bàn tay vô hình bóp cổ, nhất thời không dám lên tiếng. Một lát sau, một người trông có vẻ lanh lợi trong đám người nhìn Vệ Tam, đổi giọng thăm dò: “Anh, anh Heo?”
Việc này lập tức nhắc nhở đám người, rất nhanh khu vực trống trải lại vang lên một trận gào khóc: “Anh Heooooo——”
Vệ Tam: “...”
“Cái nào do mấy người cướp được?” Vệ Tam liếc mắt nhìn con mồi của những người này rồi hỏi.
Nhóm lâu la đồng loạt đưa con mồi đến trước mặt Vệ Tam, đoạn nâng Thái Ngô Đức lên bỏ chạy, ngay cả con mồi của Thái Ngô Đức cũng chưa kịp mang đi.
“Cậu giúp tớ liên hệ với những người bị cướp con mồi, tớ đi trước.” Vệ Tam khiêng con mồi của mình lên, tiếp tục chạy về, cô cảm giác mình sẽ nhanh choáng thôi.
Vệ Tam chạy rất nhanh, vận may cũng coi như không tệ, trên đường trở về không gặp phải dã thú khác, thuận lợi rời khỏi rừng rậm vùng biên.
“Sư phụ, đây là con mồi của em, số hiệu B510816429.” Vệ Tam ném con mồi trước mặt thầy giáo phụ trách thống kê, cô nói xong câu này liền chuồn mất.
Vì lý do kiểm tra, sẽ có một số tiểu thương bày bán hàng hóa trong khu vực an toàn không xa rừng cho lắm. Vệ Tam đói đến không chịu nổi lại ngửi thấy các loại thức ăn nóng hổi làm cô nuốt nước miếng, tìm một vòng mới thấy thương nhân bán dịch dinh dưỡng giá rẻ.
Mở nắp ra, Vệ Tam trân quý uống vào từng ngụm nhỏ dịch dinh dưỡng với hương thơm thoang thoảng khắp nơi.
Một loạt dịch dinh dưỡng chảy vào bụng, tật xấu đầu óc choáng váng của cô mới được xem là đỡ hơn đôi chút.
Hầy, khi nào cô mới có năng lực đạt được dịch dinh dưỡng mà không bị hạn chế đây.
Vệ Tam hiện giờ đã không còn ảo tưởng về giấc mộng phát tài làm giàu của mình nữa, trước khi trở thành một cơ giáp sư chân chính thì cô nghèo vẫn hoàn nghèo như vậy mãi.
Tính thời gian bên kia gần như đã kết thúc, Vệ Tam mới lưu luyến rời khỏi khu an toàn, đi về phía lối vào rừng rậm ven biên.
Phần lớn học sinh đã đi ra, trước mặt thầy giáo thống kê cũng chất đầy các loại con mồi. Lúc Vệ Tam đi đến, Lý Bì vừa lúc mang theo hai học sinh trọng thương đi ra, nhân viên y tế chờ bên cạnh lập tức đưa học sinh vào trong xe y tế di động nhằm trị liệu.
“Kỳ kiểm tra cuối kỳ thứ 16 khóa 108 đến đây là kết thúc, chúc mừng tất cả học sinh đã vượt qua bài kiểm tra, học kỳ tiếp theo chúng ta gặp lại nhau, hy vọng tất cả mọi người có thể đạt được kết quả như mong muốn trong kỳ thi tốt nghiệp.” Giáo viên chủ nhiệm ban phát biểu xong thì đưa giáo viên và học sinh bị thương nặng rời đi.
Các học sinh khác thở phào nhẹ nhõm và đi đến khu vực an toàn.
Kỳ thi cuối cùng vừa kết thúc, áp lực cũng tạm thời biến mất, học sinh nhìn thấy các loại đồ ăn ngon trong khu vực an toàn tất sẽ nhịn không được trước cám dỗ.
“Vệ Tam… Cảm ơn cậu vì chuyện lúc nãy.” Bạn cùng lớp ban nãy đã đuổi kịp để cảm ơn.
“Tiện tay mà thôi.” Vệ Tam ngửi mùi vị trong không khí thì không khỏi bí mật nuốt nước miếng nhiều lần.
Mua không nổi thì ngửi chút hương thơm cũng tốt.
Phải thật lâu sau Thái Ngô Đức mới tỉnh lại khi bị Vệ Tam đánh ngất xỉu trong rừng. Cũng bởi vì đi săn thêm lần nữa, thiếu chút gã đã không kịp thời gian, dẫn đến chuyện không đậu được, may sao mà giây cuối cùng gã cũng chạy tới.
“Muốn ăn cái gì thì tự mình lấy, tao bao hết.” Thái Ngô Đức thản nhiên nói với nhóm đàn em.
“Cám ơn anh He... Thái.” Nhóm lâu la lao nhao đi mua đồ mình muốn ăn
“Anh Thái, cái quỷ xiên que này ăn ngon thật! Anh nếm thử đi.”
Thái Ngô Đức nhận lấy cái xiên que nướng mà bọn đàn em đưa tới nhưng cũng không ăn, gã không có hứng lắm với mấy thứ này. Là một người cấp A, tương lai gã muốn tới năm trường quân sự lớn, thế nên biểu hiện hiển nhiên không giống người bình thường.
Nhưng... Vừa nghĩ đến con chó Vệ Tam kia cũng có thể là cấp A, cũng đi tới năm trường quân sự, trong lòng Thái Ngô Đức kìm nén đến hoảng hốt.
“Ngô Đức, thật trùng hợp ha.” Vệ Tam nhìn thấy Thái Ngô Đức bèn chủ động tiến lên nhiệt tình chào hỏi.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, toàn thân Thái Ngô Đức cứng đờ: “!!!” Mẹ kiếp, gã thật sự rất sợ đấy!
Vệ Tam đi đến trước mặt Thái Ngô Đức: “Tôi thấy cậu cầm xiên que lâu như thế rồi, sao không ăn đi?”
Thái Ngô Đức rất muốn bày ra khí thế cấp A, nói một câu liên quan đến cậu à, nhưng bị Vệ Tam đánh ở trong rừng rậm đến phát hoảng, thế là gã nói trong nỗi sợ: “Lạnh rồi, không ngon lắm.”
Vệ Tam lắc đầu: “Cậu lãng phí như vậy không tốt đâu.”
Bệnh thần kinh à! Liên quan cái quần gì tới cậu!!!
Trong lòng Thái Ngô Đức hò hét, trên mặt lại kiên cường mở lời trong sự uất ức: “Vậy, vậy tôi ăn bây giờ.”
Vệ Tam đưa tay ngăn lại, vỗ vỗ bả vai gã, chân thành nói: “Ngô Đức, đừng làm khó mình, tất cả mọi người đều là bạn học, không bằng hôm nay tôi sẽ thay cậu giải quyết nỗi khổ này.”
Thái Ngô Đức:... Mẹ kiếp, thì ra coi trọng xiên nướng của mình!
Thái Ngô Đức nhét xiên nướng vào tay Vệ Tam, vô cùng nhượng bộ cho hay: “Tôi thấy đồ trên quầy hàng kia cũng không tốt lắm, bạn Vệ Tam muốn nếm thử à?”
“Phải không? Những thứ không tốt cũng lấy ra bán, cái này cũng không được rồi.”
“Không bằng bạn Vệ Tam thay đông đảo bạn học giải quyết chuyện này đi.”
“Đương nhiên rồi, xả thân vì người là nguyên tắc tôi luôn theo đuổi mà.”
Thái Ngô Đức: Cái quần què chứ ở đó.
“Ha ha, cảnh giới của bạn Vệ Tam chính là cái dạng không giống với mấy người bình thường như chúng tôi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người anh em tốt là Vệ Tam và Thái Ngô Đức đi về phía quầy hàng tiếp theo.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hahahahahaha, theo lời nhận xét của bạn đọc tên Gối Giấc Mơ Hoàng Lương - Vệ Tam: Chỉ cần nắm đấm đủ cứng, dạ dày cũng có thể cứng lên ^^