Đập Nồi Bán Sắt Dưỡng Vương Gia

Chương 18: Ngoại truyện: Nữ nhân kia



Editor: bangtan90.

Nữ nhân kia chết rồi.

Nàng là bị một chưởng của hắn kết thúc tánh mạng.

Mà nàng chỉ là một nô tỳ hắn tùy tiện mua được trên đường để chiếu cố mình.

Hắn mặc dù chém chết chủ tướng Tây Nhung nhưng lại trúng độc bôi trên đao của hắn khiến bản thân rơi xuống cửa sông, tính mạng hắn cửu tử nhất sinh nhưng hắn vẫn cố gắng kéo lê thân thể yếu đuối tới thôn nhỏ này. Thân thể yếu đuối đến mức không cách nào tự lo liệu được các chuyện vụn vặt trong sinh hoạt hàng ngày, việc ăn uống vệ sinh cũng phải dựa vào nàng.

Nếu như nàng ăn ở đàng hoàng chờ hắn tiêu trừ hết độc tính hắn sẽ cho nàng một ít bạc rồi thả nàng tự do.

Nhưng không tốt chính là nàng không nên nảy sinh ý đồ xấu.

Đánh cắp tài vật thì cũng thôi đi nhưng lại muốn hại tính mạng hắn. Nàng thừa dịp hắn ngồi ở trên ghế vận công trừ độc tại thời khắc vận hành chân khí khẩn cấp nhất thời đề phòng sơ suất liền bị nàng dùng gậy hung ác gõ vào sau ót.

Nàng cho là một côn đó tối thiểu có thể gõ bất tỉnh nam nhân vô cùng suy yếu  này rồi nhân cơ hội đó chạy trốn nhưng Tử Vân hắn là người phương nào. Khi thấy hắn phun ra một ngụm máu ngã xuống đất bất động thì nàng cho là đã xong chuyện vội vàng mang theo bọc quần áo tông cửa chạy đi.

Phản bội hắn hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua!

Hắn nỗ lực xuất ra một chưởng thấy nàng không tiếng động ngã xuống đất không còn hô hấp lúc này mới vội vàng điều khí.

Vì thế hắn thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma nếu như hắn không thời điểm đại huyệt bảo vệ tâm mạch của mình thì tính mạng hắn thật sự đã không xong rồi.

Khi hắn vất vả vừa mới ổn định được hơi thở đang muốn để mặc cho mình ngất đi thì lại thấy quả phụ nhiều chuyện cách vách đỡ nàng vào cửa. Trong đầu hắn hiện lên hai chữ Có Biến.

Một người đã tắt thở, tim cũng ngừng đập vậy mà lại sống lại, hai chân mặc dù lảo đảo nhưng vẫn còn có thể đi bộ. Hắn chịu đựng để cho nàng ngủ trên giường gạch hai ngày.

Hắn đi qua xem nàng thì thấy nàng thật sự có hô hấp, tim thật sự vẫn còn đập là một người sống sờ sờ.

Hai ngày sau, nàng mở mắt tỉnh lại.

Nàng mê hoặc gọi hắn đại ca sau do hắn lườm và đối xử hờ hững với nàng nàng lại có thể cho rằng hắn là phụ thân nàng......

Phụ thân? Hắn có già như vậy sao!

Nàng đây là đang giả ngây giả dại đi? Sợ mình giết nàng một lần nữa vì vậy mới nói hưu nói vượn lảng ra chuyện khác? Hắn giả câm vờ điếc nàng thật ra thì biết hắn không điếc không câm cũng không ngu không phải sao?

Về sau nàng lại còn có thể cho rằng hắn là phu quân nàng. Sau đó nàng thật sự đối xử với hắn như trượng phu.

Chỗ sơ hở lớn nhất của nàng là nàng nói nàng tên Ngư Tiểu Nhàn, rất tốt, Trần Thập Tam ơi Trần Thập Tam ngươi đến tên cũng sửa lại da mặt kia thật dày? Đây là đang trêu đùa hắn sao?

Tại thời điểm nàng vẫn còn rối rắm xác nhận xem hắn là ai, nàng không hề nhìn đến bọc quần áo để trên bàn dù chỉ một lần.

Đây cũng là điểm làm người ta sinh nghi bởi vì trong bọc quần áo là toàn bộ gia sản của hắn do nàng lấy đi lúc trước. Hôm nay tỉnh lại nàng nhìn cũng không thèm nhìn một lần. Vì để tránh nàng nhiều lời hắn tùy tiện nói một cái tên cho nàng.

Nàng nghe lời tiếp nhận.

Nàng rốt cuộc là ai?

Khi hắn đang suy tư thì quả phụ cách vách mang theo thức ăn đi tới.

Quả phụ và hắn vốn không có giao tình cho nên cũng không để ý sự hiện hữu của hắn, hàn huyên với nàng mấy câu rồi lưu lại một ít bánh ngô liền rời đi.

Nàng đưa hết cho hắn bánh ngô mà quả phụ lưu lại, sau đó mới dường như phát hiện ra bọc quần áo để trên bàn, tiếp đó lại thừa dịp thời điểm hắn lang thôn hổ yến đòi mở bọc quần áo ra.

Hừ hừ, không giả bộ tiếp được đi. Hắn cũng không tin nàng sẽ thờ ơ đối với những thứ trong bao đồ này.

Nhưng nàng nói: " Mã Thượng Phong Hầu này là của chàng?"

Lòng nghi ngờ của hắn đối với nàng ngày càng lớn. Nữ nhân này là nô tỳ hắn tùy tiện tốn năm lượng bạc mua ở trên đường.

Mẫu thân nàng nói nàng không biết chữ ngay cả tên tuổi của mình cũng không biết, ở nhà chỉ biết làm một ít nữ công đơn giản.

Ngụ ý của ngọc này cũng không phải một nữ nhân nhà nông có thể tùy tiện kiến thức hiểu được. Nàng còn nói nam nhân là diêu tiễn thụ (cây rụng tiền), nữ nhân là tụ bảo bồn (ý nói giữ của), nam chủ ngoại, nữ chủ nội...... Nam nhân có tiền sẽ trở nên xấu tính cho nên nữ nhân nhất định phải độc lập về kinh tế...... Nàng còn không biết thẹn mở miệng nói muốn giữ bạc do đó bạc sẽ do nàng quản.

Nàng học được cái suy nghĩ lệch lạc này từ đâu vậy? Nàng nói chuyện giống như nhảy đậu (bật đậu), âm thanh vừa giòn lại ngọt nhất thời hù dọa hắn.

Nàng khác lạ không chỉ ở những điểm này, trước kia nàng luôn xưng thiếp thân chưa bao giờ xưng ta nhưng hiện giờ nàng luôn xưng ta để chỉ bản thân mình. Nàng rốt cuộc đến từ đâu?

Nàng dường như thật sự không biết hắn tứ chi hoàn hảo không điếc không câm? Điều này buộc hắn phải nghiên cứu lại xem ra nữ nhân này tâm cơ thật thâm trầm đáng sợ hơn nữa hắn còn ôm chút hoài nghi khi nào nàng sẽ tháo xuống tấm mặt nạ này.

Hắn chỉ còn sót lại chút độc tố trong máu, ăn xong bánh ngô hắn cố gắng bò lên giường nhưng lại té xỉu bất tỉnh.

Không biết mê man mất mấy ngày hắn rốt cuộc mở mắt lại bỗng nhiên ngửi được mùi thơm của thức ăn.

Nữ nhân kia nấu một bàn món ăn.

Hắn cũng không nhớ rõ bản thân đã bao lâu chưa được ăn thức ăn nóng hổi.

Thật sự hắn đã bị thái độ của nàng làm cho bối rối nàng gọi hắn là Thập Tứ lang? Xem ra nàng đã thật sự coi hắn là tướng công mà đối đãi.

Thập Tứ lang, Thập Tứ là thứ bậc của hắn chỉ có "mẫu thân" mới gọi hắn thân mật như vậy.

Hắn không khỏi hối hận ban đầu không nên tùy tiện bịa đặt mà nói cho nàng biết cái tên này.

Thấy nàng nhìn mình hơi nhíu lông mày, hắn không hiểu rõ sao mình bị nàng ghét bỏ. Nàng nhắc đi nhắc lại trước khi ăn cơm phải rửa tay, sau khi ăn xong phải súc miệng các loại. Nàng biết hắn không cử động được nên giúp hắn lau mặt và tay rồi mang toàn bộ thức ăn lên giường đất còn muốn giúp hắn ăn cơm. Nữ nhân này khi nào thì thích sạch sẽ như vậy? Vừa nghĩ tới trước kia móng tay nàng cáu bẩn hắn cũng nuốt không trôi.

Nhưng khi hắn nhìn thấy mười ngón tay của nàng, vẫn là một đôi bàn tay lao động không trắng trẻo tinh tế như cũ nhưng lại rất sạch sẽ.

Nàng nấu thức ăn như thế nào?

Bằng lương tâm mà nói đây là bữa ăn chính thức đầu tiên và ngon nhất kể từ khi hắn thanh tỉnh, mặc dù, cơm chỉ là cháo khoai lang, món ăn chỉ là khoai lang trộn dưa leo, nàng còn dành cho hắn đĩa bánh ngọt duy nhất.

Nàng giúp hắn tắm rửa.

Nàng cực kỳ cố gắng để mắt nhìn thẳng nhưng khuôn mặt nàng vẫn đỏ bừng. Nàng dùng sức chà sát như muốn lột da hắn cho đến hài lòng mới bỏ qua.

Tối đó là giấc ngủ thoải mái nhất của hắn kể từ khi thoát khỏi cửa sông.

Khi nữ nhân kia giúp hắn ăn miếng cơm đầu tiên hắn đã tự hỏi không sợ nàng hạ độc sao?

Nàng hẳn là không. Ánh mắt của nàng rất sạch sẽ, sạch sẽ đến ngay cả hắn đều cảm thấy hoài nghi nàng là không đạo đức.

Trong nháy mắt đó hắn đã nghĩ rằng nàng không phải là Trần Thập Tam trước kia mà đã biến thành một người khoàn toàn khác.

Nhưng hắn vẫn cần phải quan sát thêm. Hắn vẫn không lên tiếng, nếu nàng nghĩ hắn bị câm vậy hắn sẽ tiếp tục làm người câm......

Vào một buổi sáng không thấy nàng đâu.

Không thấy ai trong phòng hắn cười lạnh.

Chân tướng rốt cục cũng lộ ra rồi?

Hao phí tâm tư như vậy để nhìn rõ một người, thành thật mà nói hắn không nghĩ nàng diễn sâu như vậy.

Chỉ là đợi đến buổi trưa nữ nhân đó lại trở lại.

Hắn vừa mừng vừa sợ...... Không, không có gì phải vui mừng chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.

Nàng mua không ít thứ thì ra là đi dạo chợ, không chỉ thế nàng còn đưa về một đại phu.

Nàng tốn không ít tiền với hắn còn đe dọa hắn nếu không uống thuốc thì nàng sẽ không để yên.

Khi đó hắn đã chắc chắn có thể xác định rằng nàng không phải là người nô tỳ trước kia tham lợi trước mắt thừa dịp hắn suy yếu mà cuốn hết tiền tài của hắn chạy trốn.

Trong nhà không có tiền, nàng lại không có gì vướng mắc liền bắt đầu tìm cách kiếm tiền. Nàng bắt đầu xử lý cọc gỗ kéo xuống từ trên núi, bắt đầu dần trả lại cho nhà cách vách những thứ nàng thiếu, cũng khắc không ít mộc trâm và lược gỗ.

Hắn nhìn những thứ đó không thể không nói những người thợ mộc bình thường sẽ không có tay nghề khéo léo và sự tinh tế như nàng.

Những ngày sau, nàng chú ý đến thức ăn của hắn, chú ý dinh dưỡng của hắn, không bỏ qua một bữa cơm nào của hắn Tiếp sau đó, nàng quyết định cùng quả phụ cách vách đi trấn trên bán đồ ăn. Hắn từng nghĩ nàng chỉ sợ chưa từng nghĩ đến việc phải xuất đầu lộ diện là một chuyện đáng sợ.

Nàng là thật sự, thật sự muốn nuôi sống gia đình, thật sự muốn cùng hắn sống qua ngày, thật sự đập nồi bán sắt cũng muốn nuôi hắn.

Hắn đã không còn hoài nghi nàng, cuộc sống ngày ngày trôi qua, thân thể hắn đã tốt hơn rồi nhưng hắn vẫn chưa rời đi. Hắn muốn nán lại tại thôn nhỏ Quả Phụ này.

Hắn cực kì bận bịu ra sức nhào bột làm mì xào, nàng sai hắn không ít việc nhưng là làm một đôi phu thê bình thường hình như cũng không tồi.

Thật sự không tồi.

Hết trọn bộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.