[Tình Trai] Đạp Vỡ Khoảng Cách

Chương 54: Phiên ngoại: Phút chốc



Hơi thở mùa xuân vương trên chiếc lá bay, vương lên trong tiếng gió thoảng.

Cậu hôm nay sửa soạn quần áo đón ngày nhập học sau mấy ngày tết qua, tết qua đọng lại rất nhiều thứ, thứ đọng lại nhiều nhất là tình cảm của mọi người xung quanh, từ một người xưng là bạn anh trai mình, rồi đến anh hàng xóm, bố sức khỏe càng ngày càng yếu, mỗi ngày mỗi năm cậu đều có một nỗi lo sợ như vậy, sợ tết năm sau sẽ chẳng còn bố nữa, sợ tự dưng mình chỉ còn là mình.

Tiếng cười bên bố nhưng sâu trong nụ cười lại chất chứa quá nhiều thứ, đó không phải là giả bộ, mà đó là tình cảm với bố mà bố đang còn thời gian ngắn ngủi để nhận được điều đó.

Sáng ngày mai, cậu chỉ mới dắt xe đạp ra, đã nghe thấy đằng sau có tiếng người hét lên.

"Hứa Dật! Em làm gì đi học sớm thế?"

Hứa Dật quay đầu lại, trong nắng mùa xuân nhìn thấy được người con gái đó, đằng sau là giàn hoa giấy, hoa thì bị gió làm rơi, tự dưng cảm thấy tim mình thổn thức kì lạ, cậu cười lớn.

"Chị Dương, cũng dậy sớm thế!"

Dạ Dương vì nắng mà nhăn mặt, mặc dù chỉ là nắng sáng sớm chẳng có hại gì.

"Sớm cái gì, đứng nãy giờ chờ em đó!"

Hứa Dật dựng chân chống xuống lên tiếng: "Chị chờ em làm gì? Sao không vào nhà em?"

"Thôi đi, có cái này Quý Thừa làm cho em đó!"

Dạ Dương nắm một cái hộp, không biết là hộp gì, đợi Hứa Dật tới dúi vào tay cậu, Hứa Dật kinh ngạc nói: "Anh ấy còn rảnh như vậy à?"

Nhưng mà vẫn nhận, hình là đồ ăn sáng, vẫn còn nóng lắm.

"Không biết ảnh làm hai hộp cho em hộp!"

"Thế chị ăn sáng chưa?"

"Chị ăn rồi, thôi em đi học đi!"

Hứa Dật đứng nhìn chị một chút vẫn không động đậy, Dạ Dương chưa kịp nói gì thì đã thấy bàn tay dài trắng tinh của Hứa Dật với lên đầu mình.

Hứa Dật nhặt một cánh hoa xuống đưa ra trước con mắt ngỡ ngàng của chị, rồi đưa hộp cơm lên: "Chị cảm ơn anh Thừa giúp em nha!"

Rồi lên con xe đạp, đạp đi khuất, thoáng cái đã học mười một, cũng tại thời gian hết, chẳng biết chờ đợi.

Lớp vẫn chưa có nhiều người, bởi thời tiết ấm áp này cùng với ngày đầu đi học sau kì nghỉ tết không lười nhát mới lạ, nói chút nghe nè, thành tính của Hứa Dật tương đối tốt đó, nếu so với Quý Thừa năm xưa thì vẫn kém một chút, ngồi lên chiếc bàn học cũ vẫn còn đọng lại vết tích năm xưa, mấy lần dọn lớp, Hứa Dật vẫn không có ý chà sạch.

〈Trí Tiết Lâm, Lý Lâm, Hứa Trác, Quý Thừa đã từng ngồi ở đây, người mới phải làm nghi lễ nhập môn, ai ngồi ở đây phải tự mình cuối chào tiền bối!〉

Bút tích này không biết là của ai viết trong bốn người này, mà thanh xuân của họ đều nằm ở đây.

Này đích thị là thằng Trí Tiết Lâm viết, nếu mà bây giờ nhìn lại chắc nó gặm nát cái bàn luôn, trẩu hết chỗ nói.

Ăn xong cơm do Quý Thừa làm, anh Thừa dạo này chăm làm đồ ăn sáng gớm, lúc nào cũng có lộc ăn.

Tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, thì thấy được thằng khắc tinh của mình lù lù cái mặt đi vào lớp.

Má! Coi cái mặt nghênh nghênh kìa, thấy bộ dạng hổ báo thế thôi chứ thằng kia là thằng học giỏi nhất lớp, top của trường, dù Hứa Dật có cố gắng đến đâu cũng không bằng nó, nhắc tới là thấy đau trứng rồi, Hứa Dật phải đợi anh Thừa rảnh, bái anh ấy làm sư phụ kèm mình học bài mới được, không tức lắm.

Lập Bác Văn mang cặp chéo mặt đu đưa vào lớp, vừa đến chỗ cuối cùng, đá ghế thả cặp xuống, gục xuống bàn.

Hứa Dật ngồi trên hắn, bị tiếng đá ghế của hắn làm cho gật mình, nhưng không dám nói gì, phận thấp cổ bé họng mười hai bến nước, sao anh cậu cao mà cậu không được cao như anh, chỉ tòn ten một mét bảy, trong đó cậu đoán nếu anh mình còn sống sẽ cao trên mét tám chứ chẳng điêu, nên không dám chọc giận người ta, mình lo mình học, ra trường không ai thấy mặt ai.

Phẻ re!

Chuông reng vào lớp, cả bọn ùa vào như ong vò vẽ, mười lăm phút đầu giờ, không giải bài gì hết mà ngồi chơi, mới đầu năm xin cô lì xì, ai chơi kì mà dò bài, nói thật Hứa Dật cũng không có học bài.

Ngồi im lặng một lúc đột nhiên, vai bị chọc một cái, đau điếng, Hứa Dật xoay người xuống, đối diện với con ngươi vừa nhạt màu vừa chẳng để gì vào mắt của Lập Bác Văn, Hứa Dật đột nhiên hoảng hốt, giọng của hắn đã vang bên tai.

"Cặp của cậu rơi trúng chân tôi!"

"Hả?"

Lập Bác Văn ngáp dài: "Cần tôi lặp lại hả?"

Hứa Dật bây giờ mới tỉnh lại, nhanh chóng lấy cặp lên ôm trong lồng ngực cho chắc, nghĩ nghĩ, lúc nào rảnh học võ tùy thân một chút.

Cả ngày học dài, rốt cuộc cũng tàn, Hứa Dật là người cuối cùng ra khỏi lớp, tắt đèn khóa cửa cẩn thận, lúc nào cũng vậy, cho nên thành thói quen, đến khi ra nhà xe, chỉ còn lại xe đạp của cậu, đạp xe ra cổng, thấy bác bảo vệ còn có cả thằng cha Lập Bác Văn đứng chống nạnh ở cổng, hắn đứng đó làm gì? Thật ra học chung lớp và ngồi trên hắn đã năm rưỡi rồi nhưng bọn họ không thân lắm, nhiều lúc nói chuyện chỉ là "Hôm nay đến cậu trực nhật" hay "Cô gọi cậu dậy kìa".

Hứa Dật không để ý đạp xe ra cổng, thì đột nhiên xe bị kéo lại bằng một lực lớn không ngờ, Hứa Dật chút nữa là lật xe.

Thằng Lập Bác Văn này, tự dưng nắng nóng phát điên nắm yên xe cậu làm gì, Hứa Dật nhíu mày nhìn lại.

"Cậu làm gì thế?"

Lập Bác Văn nắm dây cặp, vì nắng mà mày nhíu lại: "Trễ chuyến xe cuối rồi!"

"Thì...!"

"Thì...như thế này nè!"

Lập Bác Văn vừa nói "thì" xong đã nhảy lên xe của cậu luôn, thằng chó điên này, nhưng Hứa Dật không dám nói.

"Chở chút đi, đến đầu con hẻm thả tôi xuống, trời nắng nhát đi bộ!"

"Cậu to cao thế kia đi bộ lợi chứ nhiêu, tôi đạp xe chậm lắm, hay tôi đưa cậu áo mưa!"

"..."

Áo mưa cậu cất mùa đông trong cặp bây giờ vẫn để ở trỏng, Lập Bác Văn nhíu mày nhìn cậu hệt như thằng điên, má nó, mặc áo mưa, điên vừa thôi chứ.

Hứa Dật cũng thấy câu mình mới nói thật điên rồ, đành phải vùng vằng chở hắn đi tới đầu hẻm, tự nhiên thêm một người, đạp nặng trịch, Hứa Dật mới đạp có chút mà mồ hôi chảy ròng ròng.

Mệt chết ta rồi!

Tới con hẻm, mừng hết lớn, đạp phanh mần cái kít, đến Lập Bác Văn ngồi đằng sau cũng ập vào lưng Hứa Dật, môi răng lẫn lộn, chà miệng một phát tứa ra máu luôn rồi.

Hứa Dật đau lưng hết lớn, trèo xuống sờ lưng mình chưa kịp nói gì đã thấy khuôn mặt ôm môi vì đau mà nhăn nhúm của Lập Bác Văn, trong khe hở còn thấy cả máu nhỏ, má, lưng cậu chắc dữ vậy?

Con ngươi nhạt màu nhìn Hứa Dật, đột nhiên chống hai chân dài xuống đất, Hứa Dật bá vai ôm cổ, thật sự sợ hắn nhào tới đây giết người.

"Cậu...cậu có sao không?"

Thì Lập Bác Văn nhìn cử chỉ của cậu chỉ nói: "Cậu sợ tôi như vậy luôn hả?"

"..."

"Tôi có làm gì cậu đâu?"

"..."

Ừ! Thì hắn chưa làm gì nhưng mà nỗi sợ vô hình đó, nếu mà Hứa Trác biết được em mình như này thì sẽ hiện lên và chửi.

Thấy Hứa Dật càng không nói gì, Lập Bác Văn nhíu màu cực mạnh, bộ hắn giống thằng lưu manh đầu đường xó chợ lắm sao? Chưa thấy ai lưu manh mà đẹp trai như này.

"Hứa Dật!!!"

Lập Bác Văn cùng Hứa Dật đồng thời quay lại nơi phát ra tiếng kêu.

Một người đàn ông lớn tuổi, ờm cũng không lớn lắm nhưng nhìn lớn tuổi hơn bọn họ.

Người đàn ông đi tới: "Em làm gì trưa nắng đứng đây vậy?"

Lập Bác Văn cả người đột nhiên căng thẳng đứng dậy nhanh chóng, Hứa Dật nhìn anh Hứa Trác đứng nhăn mày vì trời nắng, trên tay xách mấy lon bia, hình như mới đi từ tiệm tạp hóa về.

Từ xa đã thấy em hắn cùng người trên xe, cậu định chờ em ấy nói chuyện xong rồi xong rồi cùng về luôn, nhưng đợi lâu quắc rồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cho nên đi tới luôn.

"Dạ! Em chở bạn về!"

Hứa Trác nhìn Lập Bác Văn rồi nhìn đồng hồ, trưa quá trưa rồi, hỏi Lập Bác Văn: "Em không có xe về à? Nhà em gần đây không?"

Lập Bác Văn bộ dạng trông thật đứng đắn trả lời: "Dạ! Nhà em ở cuối đường N, em bị trễ chuyến xe buýt!

"Xa như vậy!"

Hứa Trác nói tiếp: "Nếu là bạn của Hứa Dật thì về nhà chơi, đợi chiều mát rồi về!"

Lập Bác Văn không có ý từ chối: "Dạ! Thế thì ngại quá!"

Hứa Dật trừng hắn chằm chằm, rốt cuộc phải đèo hắn về nhà, mặt dày còn hơn đường bê tông thế nhờ.

Nhà Hứa Dật đang đông người, bọn họ vừa về, chỉ mới đứng trước giàn chanh leo đã ngửi thấy mùi thơm phức, xộc thẳng vào mũi làm bụng Hứa Trác réo dữ dội, vội vàng xỏ dép vào nhà.

Thấy tướng tá Quý Thừa hệt như bà nội trợ, đang xào cái gì trong nồi rất nghiêm túc, tiến tới ngắt eo hắn một cái, mà cái ngắt eo này lại lọt vào tròng mắt Lập Bác Văn, mới khó hiểu làm sao.

Quý Thừa không quay lưng nói nhỏ: "Eo cậu chưa đủ mỏi sao?"

Câu nói này triệt để làm Hứa Trác nóng giận, hừ! Mỏi con khỉ, ông đây khỏe lắm.

Hiếm lắm mới xin nghỉ ở nhà mấy ngày, Quý Thừa hắn ra trường làm việc ngày nào cũng bận, không như Hứa Trác có khi cả tuần đều rảnh rỗi, nằm phè phỡn ở nhà.

Hứa Dật cùng Lập Bác Văn phụ giúp Quý Thừa bưng cơm ra bàn, Quý Thừa lau tay nhìn thằng đàn ông lạ quắc này chọc Hứa Trác nói: "Ai vậy? Bạn Hứa Dật à?"

"Ừ! Thấy dây dưa cả buổi ngoài nắng, tôi chỉ tiện hỏi thăm một chút, thì người ta không ngại mà theo tôi về luôn!"

Quý Thừa bỗng nhíu mày nhìn chằm chằm Lập Bác Văn: "Không được! Không được!"

"Cái gì không được!"

"Không được để Hứa Dật gần người này!"

Hứa Trác cạn lời: "Cậu đừng có điên nữa!"

Sau khi ngồi một bàn, Hứa Dật đi vào phòng gọi Trạch Tư Nghĩa ra, ông dạo gần đây sức khỏe không tốt lắm, cứ nằm ngủ cả ngày, bới cơm xong, thấy thiếu cái gì đó, Hứa Dật đứng lên.

"Để em sang gọi chị Dương!"

Lập Bác Văn nhìn theo bóng lưng của Hứa Dật, thật ra không nghĩ là đông như vậy, biết thế khỏi tới đâu, hai người này là anh của Hứa Dật à, còn người này chắc là bố rồi, còn chị Dạ Dương thì...

Dạ Dương đi theo sau Hứa Dật, liền nói vọng vào: "Mở tiệc linh đình gì đây?"

Hứa Dật cười cười bẽn lẽn kéo ghế cho cô, bộ dạng không khép miệng lại được, cô ngồi xuống bên cạnh Lập Bác Văn, còn Hứa Dật ngồi bên cạnh cô, để Lập Bác Văn với mấy người trưởng bối này, dọa chết ta rồi.

Lập Bác Văn: "..."

Hứa Trác đưa đũa cho cô: "Em vẫn chưa đi học à?"

Dạ Dương nói: "Ui! Rỗi lắm ít học!"

Hai năm trước sau khi nghe Quý Thừa kể Dạ Dương muốn thi Đại Học Thể Thao làm cậu kinh ngạc đến há hốc mồm, mà nhìn tướng tá cao lớn mạnh mẽ của cô, cậu cũng ít bất ngờ hơn.

Sáu năm trước sau khi từ Sài Gòn tới đây Dạ Dương liền thuê nhà ở gần đây, mấy ngày nghỉ thì sang nhà hắn ở luôn, mẹ Quý Thừa còn xây cả một căn phòng cho cô, nói thật cả nhà Quý Thừa đều coi cô là con gái, cô cũng gọi Quý Thừa một tiếng anh trai.

Chuyện cậu và Quý Thừa hai bà nhà đã biết, trải qua nhiều chuyện họ không phản đối, cuộc sống của cậu và hắn cứ bình bình như vậy, phút chốc đã trôi qua sáu năm trời, già thật rồi, tự nhiên phút chốc lại thấy lòng nhẹ tênh, bữa cơm bình dị này sáu năm nay chưa từng thay đổi, Quý Thừa cũng đã thoát ra được bóng tối trong lòng hắn, bóng tối áp bức tinh thần đến đảo điên ấy chìm nghỉm vĩnh viễn rồi, còn Hứa Trác thấy được bình minh mới, không cần phải đợi chiều tà ngắm hoàng hôn chóng đi chóng tàn nữa.

Ôi thời gian ơi hãy quay trở lại!

Hứa Trác gào thét cũng có được méo đâu, hu hu.

_____________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.