Em mang đi cho anh mà.
Em không chê phiền, anh cũng đừng nói chuyện phiền toái.
Nhóm kiểm soát viên không lưu tại sân bay Đại Hưng phát hiện tâm trạng Phương Hạo dạo gần đây dường như vui vẻ hơn rất nhiều.
Bình thường anh luôn nghiêm túc trong lúc làm việc, không bao giờ nhiều lời thừa thãi, cứ tan ca là cặp túi đi về.
Hiện tại anh thỉnh thoảng sẽ cười đùa, sau khi tan ca cũng sẽ nói chuyện phiếm đôi ba câu cùng đồng nghiệp.
Những người thân thiết với Phương Hạo như Sở Di Nhu và Phó Tử Tường đều rõ nguyên nhân của sự thay đổi này, mà cũng có những người biết được đôi chút, ví dụ như cậu học trò mới được chuyển lên chính thức của Phương Hạo – Vương Triển Bác.
Lúc này đây, Vương Triển Bác đang đứng một mình ở cửa lên tàu bay E17, tay xách hộp cơm.
Chiếc Boeing 737-800 của Air China bay tới từ Bảo An – Thâm Quyến, vừa được đặt chèn bánh[1] và chóp an toàn[2], nhân viên kỹ thuật đang chỉ dẫn bằng tay để máy bay cập đúng cầu hành khách.
Phải tầm mười phút sau mới có thành viên tổ tiếp viên và tổ lái bước ra từ cổng lên tàu bay.
Người cậu ta chờ đợi hiển nhiên cũng nằm trong số đó.
Với dáng người cao ráo của Trần Gia Dư, hầu hết thời gian đều rất dễ để nhận ra anh.
Cộng thêm bốn vạch trên cầu vai cùng cặp kính râm phi công mà anh đeo, Vương Triển Bác vừa nhìn thoáng qua là đã thấy anh, vẫy tay gọi: “Anh Gia.”
Trần Gia Dư khựng lại một lúc mới nhớ ra Vương Triển Bác là ai, dù sao trước đó anh cũng mới gặp cậu ta một, hai lần.
Vương Triển Bác tiến lại, đưa hộp cơm cho Trần Gia Dư rồi bảo: “Thầy em hôm nay bận quá, không rời khỏi vị trí được nên em qua thay.” Cứ mỗi khi căng thẳng là Vương Triển Bác lại nói nhiều, cậu ta tiếp: “Lò vi sóng ở phòng trực của bọn em không ổn định cho lắm nên em đã quay thêm một phút đấy ạ, chắc là giờ vẫn còn nóng.”
Khởi nguồn của chuyện này thật ra là do hôm trước, dưới sự đe doạ kèm dụ dỗ của Phương Hạo, Trần Gia Dư lại một lần nữa tới nhà cậu ấy nấu món thịt kho tàu.
Anh nấu khá nhiều, hai người họ ăn một bữa vẫn chưa hết nên Trần Gia Dư có cảm thán một câu rằng mai vẫn muốn ăn tiếp.
Thế nhưng tối mai anh phải qua đêm tại Thâm Quyến, không ăn được.
Phương Hạo bèn nảy ra ý tưởng, nói rằng: “Không phải mai anh bay chuyến ba chặng, giữa buổi có quay lại Đại Hưng sao.
Tới lúc đó em mang cơm đi cho anh, anh có thể ăn trên máy bay.”
Trần Gia Dư vốn bảo nếu phiền quá thì thôi, nhưng Phương Hạo lại rất chân thành, xắn tay áo, bắt đầu chia đồ bỏ hộp luôn, không cho Trần Gia Dư cơ hội từ chối.
Phương Hạo nói: “Em mang đi cho anh mà.
Em không chê phiền, anh cũng đừng nói chuyện phiền toái.”
Trần Gia Dư bèn nhận, còn thử mua chuộc cậu ấy: “Em bảo bên Đài kiểm soát để anh vị trí đỗ nào gần đường lăn một chút đi.
Tận 2 giờ mới ăn cơm, chắc chắn là rất đói.”
Phương Hạo vẫn cố gắng công bằng công tâm: “Chuyện này em thật sự không quyết được.
Em chỉ lo phần ăn cho anh thôi, thế nhé.” Trần Gia Dư cũng biết chừng mực mà dừng lại.
Thật ra quá trình hạ cánh chuyến về hôm nay của Trần Gia Dư do Phương Hạo chỉ huy.
Lúc đó cậu ấy không nói năng gì trên radio nên Trần Gia Dư cho rằng mọi chuyện vẫn như bình thường, còn mong chờ Phương Hạo đích thân tới để anh có thể gặp cậu ấy một lần trước khi bay đi Thâm Quyến.
Không ngờ rằng cậu ấy lại nhờ học trò qua thay.
Trần Gia Dư cũng thấu hiểu, biết rằng Phương Hạo không qua được thì nhất định là bận tới chúi đầu chúi mũi.
Anh tháo kính râm xuống, nhận lấy hộp cơm, cũng cảm ơn Vương Triển Bác, tàn gẫu với cậu ta mấy câu rồi lại lên máy bay.
Đây là lượt cất hạ cánh thứ tư trong tổng số sáu lượt ngày hôm nay của Trần Gia Dư, bên cạnh là người bạn đồng hành quen thuộc – Nhạc Đạt Siêu.
Chặng về cũng là do Nhạc Đạt Siêu lái chính.
Sau khi xách hộp cơm trở lại, Trần Gia Dư ngồi vào ghế lái, bắt đầu ăn cơm.
Hương thơm và hơi nóng từ đồ ăn bốc lên, Nhạc Đạt Siêu ngồi ở vị trí lái chính vừa ký tên lên nhật ký kỹ thuật và sổ ghi chép tình hình khoang khách, vừa mặt chau mày ủ: “Anh Gia, anh ăn vậy làm em lại đói rồi.”
Trần Gia Dư cầm đũa gắp ăn mấy miếng cơm rồi mới đáp: “Lúc nãy không phải anh cũng ngồi nhìn cậu ăn đó sao.”
Công việc của phi công bận rộn lại thêm không có thời gian cố định, phần lớn thời gian họ thường sẽ dùng phần ăn dành cho tổ lái.
Hơn nữa để đề phòng tình trạng ngộ độc thực phẩm dẫn tới mất khả năng cầm lái, theo quy định, lái chính và lái phụ không được ăn cùng lúc.
Trên chặng về vừa nãy, anh đã phải trơ mắt nhìn Nhạc Đạt Siêu ăn, giờ tới lượt cậu ta nhìn anh ăn.
Nhạc Đạt Siêu ngó đầu nhìn thử các món bên trong hộp cơm của Trần Gia Dư: thịt kho tàu, súp lơ xào chay, mộc nhĩ trộn nguội[3], thịt rau đủ cả.
Vì là hộp cách nhiệt của Lock&Lock nên nhìn cái là biết không phải hàng mua ngoài.
Nhạc Đạt Siêu bèn hỏi: “Phong phú thế này, ai mang cơm tới cho anh vậy?” Vừa dứt lời, cậu ta đột nhiên nhớ tới chuyện Trần Gia Dư có nói qua điện thoại với cậu ta rằng anh đã có người mình thích, lập tức nói tiếp: “Không phải là chị dâu chứ? Chị dâu cũng làm việc ở sân bay hả anh?”
Trần Gia Dư mỉm cười, cẩn thận cân nhắc mối quan hệ giữa mình và Nhạc Đạt Siêu, rồi cũng không kiêng kỵ: “Ai nói với cậu là chị dâu hả.”
Nhạc Đạt Siêu nhìn anh từ trên xuống dưới.
Nét mặt cậu ta trong mấy giây đó có thể dùng từ “nhìn người bằng con mắt khác” để hình dung.
Sau cùng, cậu ta cũng chấp nhận: “Ôi trời.
Anh không cần đặt giả thuyết như vậy đâu, anh thích là được rồi.”
Trần Gia Dư nghĩ thầm, may mà vừa rồi Nhạc Đạt Siêu không xuống máy bay, nếu không cậu ta mà nhìn thấy cái cậu Vương Triển Bác mắt đeo kính trông quê quê kia mang cơm đến cho anh thì trí tưởng tượng không biết còn bay xa tới tận đâu.
“Thật tiếc cho Khổng Hân Di.” Nhạc Đạt Siêu chỉ đáp vậy.
“Không tiếc.
Hân Di dù tới đâu cũng sẽ có người theo đuổi, đầy người tốt hơn anh mà.” Trần Gia Dư nói một cách khách sáo.
Nghĩ tới đây, anh nói thêm với Nhạc Đạt Siêu: “Thật ra anh cũng thấy rất có lỗi, đáng nhẽ anh đang giúp cô ấy chuyện này… Thế nhưng về sau có vẻ như cô ấy ngại tới tìm anh.”
Nhạc Đạt Siêu thấy anh nói vậy thì cũng sực nhớ, nói với Trần Gia Dư: “Anh chưa biết chuyện sao? Tuần trước Hân Di vừa nghỉ việc rồi.”
Trần Gia Dư ngừng đũa, ngẩng lên nhìn Nhạc Đạt Siêu: “Đột ngột như vậy? Chẳng lẽ là…”
Nhạc Đạt Siêu cho rằng anh hiểu nhầm, vội vàng giải thích: “Không phải vì chuyện hai người đâu, anh yên tâm.”
“Thế thì vì lý do gì?” Trần Gia Dư nhíu mày.
Nhẽ nào việc cô ấy khiếu nại Đoàn Cảnh Sơ lại gây ảnh hưởng lớn tới vậy?
Nhạc Đạt Siêu đáp: “Em gái em không kể chi tiết với em.
Mỗi lần em hỏi nó thì nó đều cằn nhằn em, kêu phi công mấy anh không hiểu đâu.
Có lẽ là chuyện gia đình người ta.”
“Cậu biết cô ấy chuyển sang hãng nào không?” Trần Gia Dư hỏi thêm, “Đã tìm được nơi làm việc chưa?” Bởi vì anh là người nửa ủng hộ, nửa khuyến khích Khổng Di Hân đi khiếu nại nên Trần Gia Dư cảm thấy mình có trách nhiệm.
Anh cũng có vài mối quan hệ ở các hãng hàng không khác, nếu Không Hân Di thật sự rời đi vì chuyện đó thì anh có thể giúp một tay.
“Em cũng không rõ nữa.” Nhạc Đạt Siêu thấy Trần Gia Dư để tâm tới vậy thì lấy làm lạ: “Không phải anh bảo anh không hứng thú sao?”
“Không phải chuyện đó.
Trong chuyến bay lần trước bọn anh bay chung có chút vấn đề phát sinh…” Trần Gia Dư dừng lại một chốc, cuối cùng chọn không kể với Nhạc Đạt Siêu: “Cậu không biết thì tốt hơn, bớt chuyện nào hay chuyện đó.” Sau cùng, anh nói vậy với Nhạc Đạt Siêu.
Nhạc Đạt Siêu cũng nghe hiểu ý anh nên không tiếp tục gặng hỏi nữa.
Hôm nay cậu ta chỉ bay hai chặng, không cùng Trần Gia Dư tới Thâm Quyến, vậy nên sau khi tung ra tin lớn đó, cậu ta nói chuyện với Trần Gia Dư thêm mấy câu rồi cũng rời đi.
Sau khi trải qua một đêm tại Thâm Quyến, Trần Gia Dư hẹn tối hôm sau sẽ về nhà cùng Phương Hạo.
Tuy bọn họ đều ở Bắc Kinh nhưng Trần Gia Dư vì để có thêm thời gian nghỉ trước Tết nên đã bảo bộ phận điều phối sắp xếp thêm ca trực.
Thời gian cho hai người chỉ có thể cố gom góp, gom đầu gom đuôi gom được một ngày trọn vẹn đã là không tồi rồi.
Tuy Trần Gia Dư có cả một đống danh hiệu danh dự ở Air China nhưng mấy thứ đó đều là danh hão, một năm anh vẫn phải thật sự cầm lái ít nhất 800 giờ.
Năm đầu tiên sau vụ tai nạn, vì chuyện điều tra sự cố và huấn luyện chuyển loại Boeing nên anh chỉ bay hơn 500 giờ.
Năm thứ hai lại vì chuyện bệnh tình của Tào Tuệ, thời gian ban đầu đi khám bệnh cùng bà cũng tiêu tốn rất nhiều thời gian, anh miễn cưỡng bay đủ 800 giờ.
Năm nay là năm thứ ba.
Chuyện số giờ bay của Trần Gia Dư thấp hơn trước, thật ra lãnh đạo cũng không nói gì anh, cũng không có ai đàm tiếu gì sau lưng anh, bạn bè cùng hãng cũng không nhắc tới, chỉ là bản thân Trần Gia Dư để ý.
Anh tiếp cận khu vực sân bay lúc mười giờ, mất 30 phút để hạ cánh, tính ra vẫn sớm hơn thời gian Phương Hạo kết thúc ca tối cả tiếng.
Hôm trước lúc đưa cơm cho anh, Phương Hạo có bảo: “Hay em đưa chìa khóa nhà em cho anh trước nhé.
Anh ở nhà chờ em là được.”
Trần Gia Dư cũng muốn đồng ý.
Thật ra anh không ngại đợi Phương Hạo một tiếng, chẳng qua bị “mục đích riêng” thao túng.
Chìa khóa là một món đồ vật, nhưng đằng sau nó là sự tín nhiệm thật lòng.
Cậu ấy không ngại chuyện anh ở một mình trong nhà cậu ấy, có thể tùy ý lật xem sách, xem ảnh của cậu ấy, dùng nhà bếp của cậu ấy.
Phương Hạo đã mở cửa không gian sống của mình để đón nhận anh.
Lúc sau, Phương Hạo xem lịch trực của Trần Gia Dư, phát hiện buổi trưa anh dừng qua sân bay Phổ Đông – Thượng Hải, không có cơ hội đưa chìa khóa nên chuyện này đành phải từ bỏ.
Sau cùng, Trần Gia Dư vẫn là ở sân bay đợi Phương Hạo.
Lần này, Trần Gia Dư đỗ xe ở bãi đậu bên phía Phương Hạo, tìm thấy chiếc Accord màu xám của cậu ấy.
Bãi đậu xe này ở vị trí cách xa, có khá nhiều chỗ đỗ.
Bên cạnh chiếc Accord có một ô để xe, không gian tuy hơi hẹp so với chiếc SUV của anh nhưng Trần Gia Dư vẫn đâm thẳng vào.
Sau khi đỗ xe vào bãi, Trần Gia Dư chợp mắt một lát, áng chừng đến gần thời gian giao ca thì xuống xe đi bộ tới dưới tháp chỉ huy, chờ Phương Hạo tan làm.
Trên quãng đường này, trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang đan xen trong lòng Trần Gia Dư.
Anh đã tới tháp chỉ huy tại sân bay Đại Hưng tổng cộng ba lần, tâm trạng của anh giữa những lần đó thay đổi rất nhiều.
Lần đầu anh đi cùng Phương Thịnh Kiệt, mang theo hy vọng và mong đợi.
Lần thứ hai là hôm đèn hạ cánh, khi đó hai người họ giương cung bạt kiếm, suýt chút nữa đã bỏ lỡ nhau.
Lần thứ ba là lần này.
Vừa bước chân ra khỏi tháp chỉ huy, Phương Hạo đã thấy bóng dáng Trần Gia Dư.
Anh ấy đang đứng nói chuyện với một nhân viên bảo vệ dưới tháp, thấy anh đi tới thì mới vẫy tay.
“Đến rồi đây.” Phương Hạo cũng chào hỏi Trần Gia Dư rồi tăng tốc bước chân.
Tuy đêm khuya ở ngoài tháp chỉ huy sân bay Đại Hưng chẳng bóng người nhưng Phương Hạo vẫn không muốn thể hiện quá nhiều trước mặt những người đồng nghiệp ở bên cạnh đêm ngày.
“Ừm.” Trần Gia Dư khẽ đáp, sau đó nghe thấy giọng Phương Hạo khàn khàn.
Anh ghé lại gần ngửi thử thì có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên áo khoác của Phương Hạo.
“Hôm nay có phải bận lắm không.” Thời điểm Trần Gia Dư hạ cánh thì không bận rộn, khi đó đã mười giờ rồi, thế nhưng cũng không phải do Phương Hạo đích thân điều hành chuyến bay của anh nên giờ anh mới nghe được giọng cậu ấy.
Phương Hạo đáp: “Phải, lúc sáu giờ bận bù đầu, đến tám giờ lại một đợt bận nữa.
Bên quân đội có hoạt động.” Anh nhìn qua Trần Gia Dư, có vẻ như đang nhớ lại thông tin chuyến bay của anh ấy: “Hơn chín giờ là đã kết thúc nên mấy anh không bắt gặp.
Sao anh đoán được vậy?”
Trần Gia Dư suy nghĩ một lúc rồi ghé lại gần, ngửi vai cậu ấy, bảo: “Lúc bận em sẽ hút nhiều thuốc.”
Phương Hạo ngây người, cúi đầu nhìn rồi theo bản năng đưa tay phủi áo khoác của mình, cách xa Trần Gia Dư thêm nửa bước: “Mùi thuốc lá nồng lắm sao? Em cả ngày mới đi xuống, không ngửi thấy.”
Trần Gia Dư bước lại, khoác vai cậu ấy, nhanh chóng đáp: “Không sao đâu.”
Phương Hạo quen Trần Gia Dư đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy anh ấy nhắc tới chuyện anh hút thuốc.
Nghĩ kỹ lại thì anh thật sự chưa từng thấy Trần Gia Dư hút thuốc bao giờ, bèn hỏi anh ấy: “Anh… để ý sao?”
Trần Gia Dư suy nghĩ về câu hỏi này.
Anh không có thói quen hút thuốc, vì Trần Chính trước giờ luôn là ống khói di động, khi nào hút nhiều thì mỗi ngày có thể hút hết cả một bao.
Những lúc không vui ông sẽ thích hút thuốc và uống rượu.
Vậy cho nên từ nhỏ, Trần Gia Dư đã liên hệ điếu thuốc lá của bố mình với bầu không khí u ám, mây đen giăng kín trong nhà.
Phương Hạo hút thuốc không phải vì tâm trạng không vui, cậu ấy cũng không nghiện thuốc quá nặng, trừ những hôm trực đêm hay tiệc tùng thì gần như không thấy cậu ấy hút.
Trần Gia Dư bảo: “Em trực ca đêm mà, buồn ngủ là chuyện bình thường.
Cũng không phải anh chưa từng hút.”
Lúc này Phương Hạo mới yên tâm, khẽ gật đầu.
Nếu Trần Gia Dư nói anh ấy để ý thì anh thật sự cũng không biết nên làm thế nào.
Thay đổi thói quen bản thân vì một người khác không phải chuyện Phương Hạo sẽ làm.
Cũng may, Trần Gia Dư không để ý.
Hôm nay, hai người tự lái xe của mình về nhà Phương Hạo.
Rõ ràng là đường về nhà mình nhưng Phương Hạo lại lái xe theo đuôi Trần Gia Dư.
Dòng xe cộ di chuyển rất nhanh, thế nhưng Trần Gia Dư vẫn như cũ rất mất kiên nhẫn khi lái xe, hết vượt trái lại vượt phải.
Phương Hạo lúc đầu còn từ từ đi theo anh ấy, lúc sau lái thật sự không được thoải mái nên không theo nữa.
Dù sao muộn hai phút cũng là muộn, anh vẫn nên lái xe quy củ theo thói quen của mình thì hơn.
Song, trông thì có vẻ là Trần Gia Dư vượt xe liên tục, cứ vài ba phút lại chuyển làn một lần nhưng cuối cùng vận tốc vẫn xấp xỉ Phương Hạo, luôn ở bên cạnh anh.
Lúc gần tới cổng nhà Phương Hạo, Trần Gia Dư lướt qua bên cạnh xe của Phương Hạo, còn quay sang vẫy tay với anh.
Phương Hạo cũng giơ tay tỏ vẻ “Thật là trùng hợp”.
Phương Hạo suy nghĩ cẩn thẩn về chuyện này rồi tự cười một mình.
Anh không phải cười Trần Gia Dư làm chuyện vô ích mà cười ẩn ý đằng sau chuyện này.
Dường như anh và Trần Gia Dư đã được cuộc đời định sẵn là sẽ quấn lấy nhau.
Bất kể là bao nhiêu cuốn kịch bản, tình tiết có ra sao, có suy diễn thế nào thì hai người họ vẫn sẽ vòng trái vòng phải mà quay trở về bên nhau.
Đường cao tốc ban đêm xe cộ tấp nập.
Trên con đường lao đi vun vút ấy, Phương Hạo bỗng nhiên cảm thấy yên lòng hơn bao giờ hết.
Sau khi về tới nhà, Phương Hạo đưa Trần Gia Dư lên tầng.
Trần Gia Dư còn đang kêu anh hâm nóng đồ để ăn, thế nhưng Phương Hạo lại bảo anh ấy ăn trước, còn mình thì kìm nén cơn đói và mở máy tính.
Không khó để tìm thấy trang web anh đã lưu lại từ rất lâu trước đấy: Cuộc đua 100km quanh đảo Hồng Kông, ngày 29/10/2019.
Phương Hạo thậm chí còn đã điền hết thông tin đăng ký, vì có kết quả của cuộc đua marathon trước đó mà anh không cần bốc thăm để được tham gia.
Anh tìm được cổng giao tiếp, sau đó rút thẻ ngân hàng ra, đăng ký, điền vào đơn miễn trừ trách nhiệm và thanh toán tiền, làm hết tất cả chỉ trong một hơi.
Sau khi nhận được email xác nhận, anh vỗ “bộp” lên máy tính, cùng lúc đó lò vi sóng “ting” một tiếng, mùi thức ăn tỏa ra khắp nơi.
Trần Gia Dư đi tới trước mặt Phương Hạo, hỏi cậu ấy: “Có chuyện gì mà gấp gáp thế? Không phải em đói sao?”
Chuyện này nói không gấp thì không gấp, nói gấp thì cũng gấp.
Từ sau khi hai người bày tỏ rõ tình cảm, Trần Gia Dư tuyệt đối không phải người duy nhất bốc đồng.
“Em đăng ký rồi.
Tháng Mười năm sau, 100km quay đảo Hồng Kông.” Phương Hạo ngẩng lên nhìn anh ấy rồi nở nụ cười rạng rỡ.
Trần Gia Dư cũng lại gần nhìn màn hình máy tính của cậu ấy, nghĩ tới việc một tuần trước Phương Hạo vẫn còn đang do dự về chuyện này, bèn bảo: “Hay lắm.
Thử là bước đầu của thành công, phải không nào.”
Phương Hạo đáp: “Bắt đầu từ mai em sẽ nghiêm túc làm theo kế hoạch tập luyện.”
Trần Gia Dư chia đồ ăn cho cậu ấy, bảo: “Thế hôm nay phải ăn nhiều một chút, chuyện ngày mai để ngày mai tính tiếp.”
Phương Hạo bắt đầu ăn.
Mặc dù cậu ấy không nghĩ gì nhưng Trần Gia Dư lại bắt đầu suy nghĩ.
Lời tới đầu môi, anh trầm ngâm hồi lâu rồi mới hỏi: “Trước đây… vì sao em không thử tham gia thi đấu lại suốt một khoảng thời gian dài như vậy?”
“Công việc bận rộn mà.
Thời gian là một lý do, song cũng có lý do khác nữa.” Phương Hạo trả lời chung chung, sau đó nhìn vào mắt Trần Gia Dư: “Sau này em sẽ nói kỹ hơn với anh.”
Trần Gia Dư gật đầu, anh cũng không muốn ép Phương Hạo..