Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét

Chương 54: Hợp



Bản thân cậu không cảm nhận được… Thực ra hai người rất hợp nhau

✈️✈️✈️

Thứ Ba ấy, sau khi tan ca, Phương Hạo bay thẳng từ sân bay Đại Hưng trên chuyến bay của hãng Hải Nam do Chu Kỳ Sâm cầm lái tới Thượng Hải. Chuyến bay lần này của Chu Kỳ Sâm là chuyến bốn chặng Bắc Kinh – Thượng Hải – Singapore – Thượng Hải – Bắc Kinh. Hôm đó sau khi tới Thượng Hải vào khung giờ tối muộn thì anh ta có thời gian nửa ngày dừng chân tại Thượng Hải, đến tối hôm sau mới bay đi Singapore.

Khi nhóm bạn bè bọn họ bàn bạc cùng nhau thì vừa hay gặp đúng dịp Phương Hạo và Chu Kỳ Sâm có thời gian rảnh rỗi trước nên hai người họ đi trước. Bạn bè ở Thượng Hải của Lư Yên không nhiều bằng bên Bắc Kinh, gặp phải chuyện như thế, có bạn bè ở bên là hay nhất. Dù không thể ở bên cạnh cô suốt thì chia thành mấy nhóm thay phiên nhau tới cũng được.

Khoang phổ thông của chuyến bay đi Thượng Hại hiển nhiên đã bị đặt kín chỗ, thế nhưng hạng thương gia thì vẫn còn trống. Chu Kỳ Sâm bèn dùng quyền lợi mua miễn phí trong năm vé hãng Hải Nam của mình để mua vé giúp Phương Hạo.

Chờ Chu Kỳ Sâm hoàn thành xong tất cả các công việc xuống tàu bay, ký tá giấy tờ, Phương Hạo đứng ở lối ra chờ anh ta rồi hai người cùng bắt taxi tới khách sạn. Phòng khách sạn cho phi công luôn là phòng đôi tiêu chuẩn. Phương Hạo không chỉ được ké máy bay của Chu Kỳ Sâm mà còn được hưởng ké taxi và khách sạn của anh ta, dù sao tất cả đều sẽ được hãng Hải Nam thanh toán.

Lúc gần tới nơi, Phương Hạo hỏi Chu Kỳ Sâm: “Anh Sâm, chuyến này hạ cánh ở Phố Đông anh cảm thấy như nào?”

Chu Kỳ Sâm thở dài: “Căng thẳng, còn có thể như nào nữa chứ. Cơ trưởng căng thẳng mà tôi cũng căng thẳng, nói cả năm này không được để xảy ra chuyện thì chuyện đã xảy ra rồi.” Trông anh ta cũng rất đỗi mệt mỏi, cả đường đi đều dựa đầu lên cửa taxi nhắm mắt nghỉ ngơi, gần đến nơi mới mở mắt. Phương Hạo cũng nhìn ra được.

Phương Hạo làm dịu bầu không khí: “Anh vốn là người điều khiển J-15[1] từ trên vùng trời biển lớn hạ cánh xuống tàu sân bay, nhẽ nào lại sợ đưa một chiếc tàu bay thương mại đáp xuống?”

Chu Kỳ Sâm chỉ trả lời: “Đâu có giống nhau. Tàu bay chiến đấu chỉ một người lái, nếu không hạ cánh được thì lập tức cho bay lại, có sự cố cũng có thể trực tiếp nhảy dù. Bay dân dụng thì phía sau tôi là hơn trăm con người, hơn trăm gia đình, áp lực tâm lý rất lớn.”

Phương Hạo lên tiếng hỏi anh ta: “Đài kiểm soát…”

“Là một ông anh tính tình nóng nảy chỉ huy hạ cánh, có vẻ là lãnh đạo.” Chu Kỳ Sâm nói, “Nghe nói cách chức rất nhiều người, lưu lượng mùa du lịch Tết này làm sao cáng đáng nổi đây? Hôm nay đã phải chờ ba mươi phút để hạ cánh, nghe bảo kiểm soát luồng cất cánh cũng phải lăn bánh nửa tiếng.”

Phương Hạo cũng thở dài: “Tôi thấy bọn tôi đã đủ thảm rồi, nhưng thật sự là không bên nào bì được với Phố Đông.” Anh dừng lại một lúc, không quên cảm ơn: “Cảm ơn anh đã đặt vé giúp tôi, cuối năm mọi người ai cũng bận rộn.”

Chu Kỳ Sâm quay sang nhìn anh rồi cười bảo: “Không có gì. Tôi cũng chẳng dùng được bao nhiêu vé miễn phí, mấy cậu sử dụng giúp tôi.”

Phương Hạo nghe Chu Kỳ Sâm nói vậy, tất nhiên cũng hiểu ý của anh ta. Các phi công khác tranh nhau sử dụng mười tấm vé miễn phí mỗi năm cho gia đình, anh ta thì có dư rất nhiều vé chưa dùng tới. Nghĩ tới đây, trong lòng Phương Hạo lại thấy buồn lòng thay Chu Kỳ Sâm. Đáng nhẽ cuối năm là thời điểm ăn mừng thư giãn, thế như chuyện phiền lòng lại cứ nối tiếp nhau.

Anh chỉ đành tìm chủ đề khác, hỏi Chu Kỳ Sâm: “Trên đường tới đây anh đã ăn uống gì chưa?’

Chu Kỳ Sâm đáp: “Buổi chiều có ăn rồi, chuyến này tinh thần căng thẳng nên cũng không thèm ăn.”

“Tôi gọi đồ ăn tới khách sạn, anh muốn ăn gì?” Phương Hạo rất thấu hiểu, hỏi.

Phương Hạo gọi vài món cơm gia đinh tới khách sạn của hai người. Phòng đôi tiêu chuẩn rộng rãi, có hai chiếc giường lớn, chắc chắn đủ chỗ, hai người họ ngủ một tối cũng không phải lo lắng vấn đề không gian riêng tư. Thế nhưng Chu Kỳ Sâm vừa đặt hành lý xuống thì bật cười trước, bảo với Phương Hạo: “Cậu đã báo cáo với anh Gia chưa đấy. Đừng để tới lúc đó ổng về đập tôi.”

Chuyện Phương Hạo và Trần Gia Dư ở bên nhau Phương Hạo đã báo cho anh ta biết qua tin nhắn hồi năm mới. Chu Kỳ Sâm cũng sớm nhìn ra manh mối rồi, đương nhiên không ngạc nhiên.

Phương Hạo nghĩ tới cảnh đấy, cũng bị anh ta chọc cho phì cười, đáp: “Tôi có báo với anh ấy sẽ đi chuyến bay của anh nhưng chưa nhắc tới chuyện khách sạn.”

Chu Kỳ Sâm nói: “Vậy thì được.”

Mặc dù cả hai đều cố gắng tranh thủ chút thời gian ít ỏi từ lịch trình bận rộn để tới thăm bạn tốt Lư Yên, nhưng có người đi cùng dẫu sao cũng bớt cô đơn hơn. Đối với Phương Hạo là giảm bớt áp lực công việc cùng sự hụt hẫng vì không có Trần Gia Dư ở bên; còn với Chu Kỳ Sâm thì là cảm giác thương tâm khi mỗi kỳ nghỉ lễ đều trơ trọi một mình.

Hai người vừa ăn đêm vừa trò chuyện, không ngờ cũng nói chuyện tới nửa đêm. Đúng lúc này, tiếng điện thoại Phương Hạo vang lên, Trần Gia Dư nói muốn gọi điện cho anh. Chu Kỳ Sâm rất ý tứ, bảo: “Thế tôi đi tắm trước nhé.”

Tokyo lúc này đã hơn một giờ sáng, Trần Gia Dư đứng ngoài hành lang khách sạn nhỏ giọng nói chuyện với Phương Hạo: “Bên em… dạo này thế nào?”

Phương Hạo không nhắc đến công việc với Trần Gia Dư. Anh nghĩ là Trần Gia Dư khó khăn lắm mới có thời gian đi nghỉ cùng gia đình, không nên phân tâm vì chuyện công việc. Thế nhưng điều khiến Phương Hạo phiền não nhất cũng chính là công việc. Nói qua nói lại một hồi vẫn chẳng nói tới nội dung chính, Phương Hạo chỉ đành kêu Trần Gia Dư kể về những nơi đã tới chơi trước.

“Tới chùa Sensoji[2] cầu nguyện, mai sẽ đi núi Phú Sĩ[3]… Lịch trình không xếp quá kín vì dẫn mẹ anh theo, nhưng tới cuối ngày cũng thấm mệt.” Anh trầm giọng, hình như vừa ngáp.

“Chú dì đều đi nghỉ rồi sao?” Phương Hạo hỏi anh ấy.

“Phải, anh lén ra ngoài gọi điện.” Trần Gia Dư nói. Cả hai lặng yên một lúc, cuối cùng anh bổ sung thêm: “Rất nhớ em.”

“Ôi…” Phương Hạo tính nói gì đó thế nhưng Trần Gia Dư nói một lúc thì cảm xúc dâng trào, vẫn tiếp tục ở đầu bên kia điện thoại: “Sáng hôm đó vội rời khỏi nhà em, anh thấy em đang ngủ sâu nên không đánh thức em dậy, sau khi ra cửa thì có hơi hối hận.”

Phương Hạo nghe anh ấy nói vậy, đầu mũi chợt chua chua. Nhưng hiện tại đang ở trong phòng khách sạn của Chu Kỳ Sâm, không tiện bộc lộ quá nhiều cảm xúc, anh chỉ đành nói: “Không sao, không phải chỉ hai tuần thôi sao, có gì khi về mình nói tiếp.”

Phương Hạo nói xong thì chợt nhớ ra chưa thấy Trần Gia Dư nhắc gì tới bó hoa anh gửi chuyển phát đợt trước, bèn hỏi anh ấy: “Anh đã nhận được quà năm mới em gửi chưa?”

Trần Gia Dư ở đầu bên này thoáng ngạc nhiên: “Quà năm mới?”

Tim Phương Hạo như trùng xuống. Anh mở app giao hàng ra kiểm tra thử, phát hiện nhân viên chuyển phát đã giao hàng theo đúng lịch hẹn. Ngày giao hàng là buổi sáng hôm sau ngày họ gặp nhau lúc tối. Xem ra hôm đó Trần Gia Dư không về căn chung cư của anh ấy. Nghĩ thấy hôm sau anh ấy sẽ đi du lịch cùng bố mẹ, rất có khả năng hôm trước nghỉ lại ở nhà bố mẹ. Phương Hạo có chút hối hận vì bản thân gửi đồ mà quên không báo với Trần Gia Dư một tiếng, anh thật sự không chu đáo bằng Trần Gia Dư. Anh ấy là kiểu người đã gửi đồ đi thì chỉ mong nhận được biên lai đã giao hàng thành công. Phương Hạo đành bảo: “Vậy có thể… hàng chưa giao tới. Không sao, khi nào anh về rồi tính tiếp.”

“… Ừm, vậy anh rất mong chờ.” Trần Gia Dư khẽ đáp. Phương Hạo thì thấy áy náy vì không giao được hoa tới tay người ta, Trần Gia Dư lại áy náy chuyện khác, anh chưa chuẩn bị quà năm mới cho Phương Hạo. Anh không nói gì nhưng trong lòng lúc này đã bắt đầu tính toán, cũng điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi Phương Hạo: “Em ở cùng Chu Kỳ Sâm à? Cậu ta dạo này thế nào?”

Phương Hạo suy nghĩ một lúc, cuối cùng không nhắc tới chuyện Chu Kỳ Sâm bảo thấy vô cùng căng thẳng khi hạ cánh, anh sợ sẽ ảnh hưởng tới Trần Gia Dư. Anh nói: “Anh ấy ổn lắm. Em được hưởng ké vé máy bay, xe taxi với khách sạn của anh ấy, không phải chi một đồng. Anh ấy còn kêu em báo cáo với anh đấy. Ha ha.”

Cũng không phải Trần Gia Dư không nghĩ đến khả năng hai người sẽ ở cùng một phòng đôi, vậy nên khi nghe Phương Hạo nói vậy, anh còn đùa ngược lại: “Không cần báo cáo. Trái lại em hỏi cậu ta xem, đã báo cáo với Lang Phong chưa.”

Trần Gia Dư nói vậy nhắc Phương Hạo nhớ ra. Sự cố Đài kiểm soát Phố Đông ảnh hưởng quá nghiêm trọng, bầu không khí nặng nề nên cả đường tới đây anh thế mà lại quên mất hỏi thăm chuyện giữa Chu Kỳ Sâm và Lang Phong như nào rồi.

Chờ tới lúc Chu Kỳ Sâm tắm xong đi ra, anh ta cũng chẳng ngại ngùng gì, chỉ quấn khăn tắm quanh eo, nửa thân trên để trần, lộ ra dáng người cơ bắp. Khác với thân hình gầy nhưng săn chắc do chạy bộ quanh năm của Phương Hạo, cũng khác với kiểu cơ bắp cuồn cuộn của những người chỉ chôn mình trong phòng gym, thân hình Chu Kỳ Sâm được luyện từ thời gian trong quân đội, mọi khối cơ đều mang tính năng sử dụng. Thú thực Phương Hạo cực kỳ hâm mộ kiểu thân hình của anh ta, thế nhưng anh chạy bộ quá nhiều, trừ các cơ bắp cần thiết cho chạy bộ thì các vùng cơ khác đều bị teo hết.

Phương Hạo đứng lên định đi tắm. Đúng lúc này Chu Kỳ Sâm xoay người lại, Phương Hạo trông thấy lưng anh ta thì sững người. Bên mé phải phần eo sau dưới cột sống của anh ta có một vết bầm lớn, hơn nữa còn màu tím đậm trông rất đáng sợ, cả mảng xung quanh đỏ ửng, trông có vẻ đã thành hình được mấy ngày.

“Sao anh…” Anh là người thẳng thừng, vừa thấy là hỏi luôn.

Chu Kỳ Sâm mặc quần đùi xong quay lại, hỏi: “Sao vậy?”

Phương Hạo chỉ chỗ kia ở phần eo sau lưng anh ta: “Anh đánh nhau với ai à?” Thế nhưng đánh nhau cũng không đánh tới sau eo nhỉ?

Có lẽ đến bản thân Chu Kỳ Sâm cũng đã quên mất chuyện này, nhớ lại thì mặt hơi nóng. Rốt cuộc vết bầm này từ đâu mà ra, chuyện này đương nhiên không thể nói thẳng được…

“Lúc tắm không cẩn thận bị ngã.” Cuối cùng anh ta trả lời vậy.

“Tắm có thể…” Hiển nhiên là Phương Hạo không tin. Anh định vạch trần lời nói dối của Chu Kỳ Sâm, nhưng vừa ngước mắt lên đã lại thấy dấu hôn phía dưới gáy anh ta. Chính là cái vị trí vừa vặn để cổ áo có thể che được, thế nhưng anh ta để trần lưng, đương nhiên tất cả đều bị nhìn thấy.

Lúc này Phương Hạo thấy hối hận vì đã nhắc tới chuyện này, nhưng dù sao cũng đã nói tới đây, anh chỉ đành mặt dày hỏi tiếp: “Để tôi đoán thử nhé, có liên quan tới Lang Phong phải không?”

Chu Kỳ Sâm đứng đó ngẫm nghĩ một lúc, sau cùng đáp: “Nói có liên quan cũng có liên quan, mà nói không liên quan thì cũng không liên quan.”

Anh ta nói triết lý như thế, làm Phương Hạo ngây người. Anh chẹp miệng, nói: “Hai người này là đánh nhau hay làm tình vậy.” Phương Hạo nghĩ thầm, trông Lang Phong kiểu gì cũng không giống dạng người thích bạo lực trên giường.

Chu Kỳ Sâm ấn thử vết bầm phía sau lưng của mình, dường như đang muốn kiểm tra mức độ bình phục, ấn đến mức bản thân đau tới nhăn mày, sau đó mới đáp: “Cái này thật sự cũng không trách cậu ta.”

Được rồi, Phương Hạo nghĩ, phòng tắm cộng Lang Phong, cộng các dấu vết khác, anh cảm thấy lượng thông tin đã quá nhiều rồi. Phương Hạo chỉ đành hỏi chung chung: “Hai người dạo này thế nào rồi. Anh chỉ toàn hỏi chuyện giữa tôi và Trần Gia Dư, giờ tới lượt tôi hỏi anh.”

Chu Kỳ Sâm khoác lên người chiếc áo sơ mi có hoa văn hãng Hải Nam, đáp: “Cũng có lý. Cậu muốn biết chuyện gì, cậu hỏi tôi đáp, sẽ theo tới cùng.”

Phương Hạo vốn buồn ngủ díp mắt, lúc này lại có hứng thú. Áp lực công việc quá lớn, tìm hiểu chuyện tình cảm của bạn bè đã tiến triển tới đâu hiển nhiên là cách giải tỏa tốt nhất.

“Hai người ngủ với nhau chưa?” Anh hỏi.

Chu Kỳ Sâm đáp bằng một từ: “Rồi.”

Phương Hạo hỏi tiếp: “Mấy lần?”

Chu Kỳ Sâm ngẫm thử rồi mới trả lời: “Coi như hai lần.”

Phương Hạo lại hỏi: “Anh trên hay cậu ta trên?”

Chu Kỳ Sâm cười anh: “Không ngờ nhé, sếp Phương bé lại là người hiếu kỳ như vậy.” Thấy Phương Hạo nghiêm túc đặt câu hỏi, anh ta chỉ biết nghiêm túc trả lời: “Mỗi người một lần.”

Phương Hạo có tí hư hỏng định hỏi xem kỹ thuật ai tốt hơn nhưng rồi vẫn kiềm lại được. Có một số chuyện anh không biết thì hơn.

“Có tình cảm không?” Anh đổi câu hỏi.

Câu hỏi này chọc đúng tim đen. Chu Kỳ Sâm thở dài, nói: “Cậu ta có. Tôi… muốn có.” Sáu chữ ngắn gọn này nhưng mang rất nhiều hàm ý bên trong.

Phương Hạo mấp máy môi không thốt nên lời. Một lúc lâu sau, anh mới nói: “Muốn có tức là trước mắt vẫn chưa có?”

“Là muốn có, nhưng cảm thấy hai người bọn tôi không hợp.” Chu Kỳ Sâm nói.

Bầu không khí lại trở nên nặng nề, Phương Hạo cố gắng khuyên anh ta: “Đừng nghĩ vậy. Anh xem… Ban đầu tôi với anh Gia cũng không thật sự hợp nhau, thế nhưng cọ qua cọ lại cũng thành rồi đó.” Nói xong lời này, bản thân Phương Hạo cũng giật mình, không biết từ bao giờ anh đã đem mình và Trần Gia Dư thành hình mẫu cho mối quan hệ tình cảm rồi.

Chu Kỳ Sâm mỉm cười đầy ẩn ý, bảo: “Ôi, bản thân cậu không cảm nhận được… Thực ra hai người rất hợp nhau.” Người ngoài cuộc tỉnh táo, anh ta thấy rất rõ. Trần Gia Dư bình thường hoàn hảo về mọi mặt, chỉ thiếu độc một thứ là cảm giác an toàn và ổn định từ mối quan hệ thân mật, gặp được một người quá đỗi vững chãi như Phương Hạo, có Phương Hạo bên cạnh bất kỳ ai cũng sẽ không phải thấp thỏm. Phương Hạo thì là người thiện lương và chân thành, thứ anh cần nhất là một mối tình lãng mạn chung thủy độc nhất. Người cũ Lộ Gia Vĩ không làm được chuyện này nên hai người họ chia tay, mà Trần Gia Dư vừa hay là một người lãng mạn và chung thủy.

Kim giờ di chuyển tới số một, đúng lúc này chiếc điện thoại đặt trên giường của Chu Kỳ Sâm đổ chuông. Anh ta quét mắt qua, nét mặt sau đó trở nên dịu dàng.

Phương Hạo đại khái đoán được là ai.

Chu Kỳ Sâm nói: “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới. Tôi vẫn nên bắt máy.”

Phương Hạo gật đầu, giờ anh cũng nên đi tắm rồi chuẩn bị ngủ. Trước khi đóng cửa phòng tắm, anh nghe thấy Chu Kỳ Sâm gọi người bên kia điện thoại: “Evan.” Tên tiếng Anh của Lang Phong, có viết trong hộ chiếu của cậu ta, bố mẹ và người thân có gọi tên này nhưng cậu ta kêu bạn bè trong nước gọi mình bằng tên tiếng Trung, trong đó có cả Phương Hạo. Nghĩ tới đây, Phương Hạo nhếch mép cười, vừa là đánh giá câu “Bọn tôi thật sự không hợp” của Chu Kỳ Sâm, vừa là cười nhạo Chu Kỳ Sâm khẩu thị tâm phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.