Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét

Chương 76: Trời đêm



Khi lái máy bay đừng quyến rũ anh

✈️✈️✈️

Lương Diệc Nam nói Ethan và Trần Gia Dư có lẽ sẽ rất hợp nhau, thực tế đúng là như vậy. Trong lúc tán gẫu, Ethan biết được Phương Hạo có ý định học lái máy bay tư nhân, bèn cố tình kéo Phương Hạo và Trần Gia Dư qua một bên rồi bảo: “Tôi với Diệc Nam có một chiếc máy bay cỡ nhỏ đang đỗ ở sân bay Reid-Hillview. Hai người bọn tôi đều thuộc câu lạc bộ bay San Jose, có thể dẫn mọi người đi bay.”

Máy bay của anh ta vừa hay là Cessna-172M, là mẫu máy bay tư nhân được ưa chuộng nhất, cũng là một trong hai mẫu Cessna mà Trần Gia Dư có giấy phép. Nghe nói hai người họ còn ở lại Mỹ ít nhất một tuần nữa, Ethan lập tức mời bọn họ tới sân bay RHV lái máy bay cùng mình. Anh ta không hổ là kỹ sư, ngày cưới của bản thân cũng không uống tới mức say bí tỉ, thậm chí còn lên kế hoạch trong mấy ngày tới hôm nào sẽ dẫn hai người bọn họ đi lái máy bay.

Ở Mỹ có rất nhiều sân bay dành cho các tàu bay hàng không chung cất và hạ cánh. Trần Gia Dư không ngờ vừa mới lái máy bay tại sân bay John Wayne – Nam California xong, đã lại có thể một lần nữa cất cánh tại sân bay Bắc California, hơn nữa còn lái máy bay của Lương Diệc Nam, còn dẫn theo Phương Hạo bên cạnh. Thật ra, để thi lấy giấy phép phi công tư nhân ở Mỹ không khó, chỉ cần tổng cộng 40 giờ bay, vượt qua một ít hạng mục bắt buộc như bay đêm, bay chuyển sân, cũng như bài kiểm tra trắc nghiệm và kiểm tra viết của FAA.

(hàng không chung (general aviation): là tất cả các loại hình hoạt động sử dụng phương tiện bay không nhằm mục đích vận chuyển công cộng hành khách hoặc hàng hóa, ví dụ như hoạt động bay huấn luyện đào tạo, bay tư nhân, bay du lịch ngắm cảnh, bay cứu hộ cứu nạn, vận chuyển y tế…)

“40 tiếng, mỗi ngày bay 8 tiếng là đủ, máy bay đều đã chuẩn bị sẵn, tiền nhiên liệu anh sẽ trả. Trước khi qua đây có phải em đã chuẩn bị thi VFR rồi không?”

(VFR: visual flight rules, bay bằng mắt)

Trần Gia Dư vừa lướt qua các tài liệu dạy lái máy bay cần chuẩn bị trên laptop, vừa lên kế hoạch tiến độ học lái máy bay cho Phương Hạo. Lương Diệc Nam là cơ trưởng thường thực hiện các tuyến đường bay bắc ngang bờ Đông và bờ Tây nước Mỹ. Hai ngày sau khi kết hôn, y chẳng nghỉ ngơi, đã quay lại công ty đi bay rồi. Thời gian sau đều do Ethan hỗ trợ. Ethan đi bay cùng họ được hai lần thì cũng trực tiếp giao máy bay cho Trần Gia Dư. Anh ta bảo: “Cậu là cơ trưởng bay thương mại, giao cho cậu tôi còn yên tâm hơn giao cho người khác.”

“Chuyến du lịch đã nói lúc trước thì sao?” Phương Hạo chọc Trần Gia Dư: “Trước đó không phải anh đã đi bay hai tuần với Thường Tân rồi sao? Vẫn ngứa nghề à?”

Phương Hạo ngắm nghía dáng vẻ chuẩn bị tài liệu cho anh của Trần Gia Dư, cảm thấy rất thú vị. Người ta vẫn nói đàn ông lúc nghiêm túc là quyến rũ nhất, quả không sai. Trần Gia Dư thật sự rất nghiêm túc trong chuyện bay lượn. Có mấy lần Phương Hạo thậm chí còn cảm thấy như này không công bằng. Anh cứ nhìn Trần Gia Dư là hồn vía lên mây, quên hết sạch những gì đã ghi nhớ trong đầu.

Trần Gia Dư liếc qua cậu ấy rồi mới bảo: “Dẫn em đi bay, không giống.”

Ngoài miệng Phương Hạo nói vậy nhưng trong lòng cũng rất mong chờ. Là một kiểm soát viên không lưu, anh hiểu rất rõ về kết cấu, hệ thống cùng các nguyên lý cơ bản của máy bay, các kiến thức về bản đồ hàng không hay đàm thoại không – địa thì càng nắm lòng, vậy nên để bắt đầu về cơ bản chỉ cần học và nhớ checklist.

Mấy ngày tiếp đó, bọn họ đổi sang một khách sạn gần sân bay San Jose, buổi sáng tới RHV lái máy bay từ lúc mặt trời mọc tới lúc mặt trời lặn, vừa bay vừa làm quen quy trình. Tối đến, bọn họ ở trong khách sạn, Phương Hạo nằm trên giường, Trần Gia Dư ngồi bên cạnh bàn làm việc phía xa xa, kiểm tra cậu ấy về các loại checklist của Cessna. Đương nhiên, cũng có mấy lần kiểm tra mãi kiểm tra hoài kiểm tra lên tới tận giường, đây là câu chuyện khác rồi.

Họ đặt lịch thi check ride vào một ngày trước khi về nước, vậy nên thời gian quả thật rất eo hẹp. Hôm trước đó, Trần Gia Dư cùng Phương Hạo dượt lại một lượt các nội dung thi, Trần Gia Dư không nói một chữ nào, hoàn toàn tự dựa vào bản thân Phương Hạo. Sau khi hoàn thành hết, Trần Gia Dư cảm thấy không còn vấn đề gì, ngủ một giấc rồi mai đi thi là được. Thế nhưng Phương Hạo lại bảo muốn tối nay đi bay thêm lần nữa, lần tiếp theo có lẽ sẽ phải chờ rất lâu.

(Check ride: bài thi thực hành cuối cùng cần vượt qua để lấy giấy phép phi công)

Trần Gia Dư đương nhiên là bằng lòng.

Tối đó, sau khi dùng bữa trong thành phố, họ lái xe đến sân bay. Sau khi đi vòng quanh tàu bay kiểm tra như thường lệ, vẫn là Phương Hạo ngồi ở vị trí lái chính, Trần Gia Dư ngồi ghế phó lái.

Phương Hạo cầm bộ đàm, bắt đầu nói: “Hillview Ground, Cessna 7175-Romeo, at west hanger, taxi to active runway, with information Alpha.” (Kiểm soát mặt đất Hillview, Cessna 1715R, tại bãi đỗ đầu Tây, xin phép lăn tới đường cất hạ cánh đang hoạt động, thông tin A.)       

Theo sự hướng dẫn của Bộ phận kiểm soát mặt đất, anh dừng chờ ở bên ngoài đường cất hạ cánh 13L. Cùng lúc đó có vài chiếc máy bay tư nhân khác hạ cánh, bọn họ phải chờ tầm mười lăm phút, sau khi nhận được huấn lệnh mới bắt đầu lăn ra.

Vì phải chờ đợi, Phương Hạo quay sang nói chuyện với Trần Gia Dư: “Giờ em đã hiểu tâm trạng của phi công các anh rồi. Mọi thứ đều đã sẵn sàng mà cứ phải chờ không tại chỗ đúng là sốt ruột thật.”

Trần Gia Dư mỉm cười: “Phía sau còn cả trăm hành khách với đủ loại yêu cầu, nếu tiếp viên không xử lý được thì đều sẽ tới hỏi ý kiến tổ lái bọn anh. Anh đi bay hơn mười năm, chuyện gì cũng từng gặp rồi. Song, anh cũng hiểu các yêu cầu kiểm soát luồng bay. Các em thật sự rất vất vả, không như tháp chi huy ở sân bay nhỏ kiểu này, phần lớn đều là điều hành trên mặt phẳng.”

Phương Hạo gật đầu, không nói gì tiếp.

Giai đoạn lăn ra tới khi cất cánh, buồng lái cần đảm bảo yên tĩnh. Sau khi bay lên cao và kết nối với hệ thống lái tự động, Phương Hạo mới nói chuyện cùng Trần Gia Dư.

“Cảm giác khi bay đêm thật khác biệt. Mai thi xong có lẽ phải đi thẳng ra sân bay, vậy nên hôm nay em muốn bay thêm lần nữa.” Anh nói với Trần Gia Dư: “Kỳ nghỉ này của anh… đi bay suốt. Trước đó với Thường Tân, sau lại bay cùng em. Chúng ta chẳng đi đâu chơi vui cả.”

Trần Gia Dư mỉm cười: “Cơ hội đi chơi vui vẫn luôn còn đó mà. Hơn nữa, lần này thi xong rồi, về sau chúng có thể đi bay ở các nơi khác nhau. Cuối năm hoặc sang năm sau, em có thể thi thêm năng định bay bằng thiết bị.”

Phương Hạo trêu: “Thầy lên kế hoạch hay thật đấy, thầy Trần.”

Trần Gia Dư cũng tiếp lời: “Gọi tiếng thầy, thế có trả học phí không?”

Phương Hạo bặm môi, sau đó quay sang nhìn anh ấy: “Tối về trả thầy.”

Việc đi bay cùng Phương Hạo vốn đã mang rất nhiều giá trị cũng như ý nghĩa về mặt tình cảm đối với Trần Gia Dư. Lúc này đây, trên bầu trời San Jose, Phương Hạo nói với anh những lời nóng bỏng ấy, đã trực tiếp xuyên thủng hàng tuyến phòng ngự của Trần Gia Dư.

“Bé cưng à, chúng ta thỏa thuận chút nhé.” Trần Gia Dư khẽ nói: “Khi lái máy bay đừng quyến rũ anh, anh thật sự chịu không nổi đâu.”

Phương Hạo cũng liếc anh ấy: “Thế anh cũng đừng gọi bé cưng nữa.”

Trần Gia Dư đồng ý: “Được.”

Thời tiết tại San Jose rất đẹp, không như San Francisco thường xuyên sương mù mờ mịt, gió biển ào ào. Giờ đây, trong lúc bay, hai người có thể trông thấy những đám mây thưa thớt thông qua lớp cửa kính của buồng lái.

Trần Gia Dư tận hưởng bầu không khí yên tĩnh này trong chốc lát, sau đó anh nói: “Anh bay các chuyến chặng ngắn hơn hai năm, làm việc bốn ngày nghỉ hai ngày, phần lớn thời gian mỗi ngày có tới sáu lần cất, hạ cánh. Thật sự mà nói, với khối lượng công việc ấy rất dễ sản sinh cảm giác lặp đi lặp lại, khiến anh cứ nghĩ tới chuyện đi bay là lại chán ngán. Đương nhiên trách nhiệm thì vẫn phải có trách nhiệm tới cùng, đây là sự chuyên nghiệp cơ bản mà bọn anh cần phải có. Thế nhưng, lái máy bay quả thật cũng rất đơn điệu. Bay thương mại… suy cho cùng vẫn là công việc cần quan hệ xã giao nhiều. Một lần cất cánh, anh phải trò chuyện với hơn chục đối tượng từ hành khách, tổ lái, tổ tiếp viên, kỹ sư bảo dưỡng, bộ phận điều phối, kiểm soát mặt đất, đài kiểm soát, tiếp cận, kiểm soát đường dài… Một quy trình đó mỗi ngày phải lặp đi lặp lại sáu lần, rất dễ mài mòn những nhiệt huyết ban đầu.”

Phương Hạo chăm chú lắng nghe anh ấy nói xong, sau đó mới tiếp lời: “Thế nhưng anh… vẫn thích mà.”

“Ừm. Sau chuyến đi lần này, anh phát hiện ra mình vẫn là yêu thích. Điều khiến một người phi công mê mẩn thật ra luôn là cảm giác trong khoảnh khắc bay lên, khiến em cảm thấy… em vô cùng đặc biệt. Vì khoảnh khắc đó, dù vất vả hơn nữa cũng xứng đáng.” Trần Gia Dư chậm rãi nói.

Sau đó, anh quay sang hỏi Phương Hạo: “Vì sao em lại muốn lái máy bay? Ngoài việc làm quen với quy trình bay có ích cho công việc kiểm soát không lưu ra. Anh biết em từng vì điều này mà luyện buồng lái giả lập tàu 737.”

Phương Hạo suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời: “Thật ra em vốn chưa từng nghĩ tới việc lái máy bay tư nhân, về sau muốn học là vì… Em cảm thấy sau khi bay lên, đặc biệt là khi ở giữa bầu trời đêm, có thể lại gần hơn những thứ lúc thường tưởng chừng xa vời vợi. Không chỉ không khí trở nên loãng hơn, một vài cảm xúc trong cuộc sống hàng ngày cũng trở nên thuần tuý hơn, dường như có thể suy nghĩ thấu triệt về nhiều điều.”

“Ngoài ra còn một điều mà một tuần trở lại đây em mới ngộ ra.” Phương Hạo dừng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Bố em qua đời quá đột ngột, em cảm thấy có rất nhiều lời em chưa kịp nói với ông ấy, có rất nhiều câu chuyện trong cuộc sống chưa kịp cập nhật với ông ấy. Mỗi năm chỉ có một Tết thanh minh nhưng mỗi lần nhớ bố em đều sẽ tới quét dọn mộ, trò chuyện cùng ông ấy.  Song, kể cả lúc ấy, em vẫn cảm thấy ông ấy cách quá xa. Thế nhưng khi bay trên không trung, có thế nhìn thấy mặt trăng và sao trời, em cảm thấy mình đã gần bố hơn một chút, dường như em có khả năng trò chuyện cùng ông ấy, có thể cảm nhận được ông ấy, tình yêu của ông ấy… Xa vời vợi nhưng là vĩnh cửu, rất đỗi bao dung. Cảm giác này thật khó hình dung, chỉ khi bay giữa bầu trời đêm mới có.”

Khi Phương Hạo một lần nữa quay sang nhìn Trần Gia Dư, anh phát hiện Trần Gia Dư đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài ô cửa sổ bên mép phải buồng lái. Anh biết, Trần Gia Dư đang nhớ Tào Tuệ.

“Nếu anh có điều gì muốn nói thì cũng có thể tâm sự với mẹ anh khi tối đến, giữa bầu trời đêm.”

Trần Gia Dư khẽ gật đầu, mặt vẫn hướng ra ngoài.

Thật ra chuyến đi này của anh, ngoài việc thay đổi địa điểm để bình tâm chờ đợi kết quả điều tra, để điều chỉnh tình trạng thể chất và tinh thần thì còn một nguyên nhân khác: Mọi thứ tại Lệ Cảnh đều gợi cho anh nhớ tới mẹ. Nỗi đau mất đi người thân không phải một, hai ngày, một, hai tuần là có thể vơi bớt. Nó không phải như có gì đó biến mất, mà giống như đang thiếu mất một thứ gì đó hơn, để rồi sau này mỗi khoảnh khắc nhớ lại đều cảm thấy thật đột ngột, trong lòng là một khoảng trống rỗng. Mỗi lần trở về nhà anh lại nhớ tới. Thậm chí mỗi sáng khi mơ màng mở mắt, anh lại nghĩ: Hôm nay dậy sớm, phải qua bên toà 2 nấu món cháo mà mẹ anh yêu thích cho bà. Sau đó, anh ngồi dậy, đầu óc tỉnh táo hơn, thực tại đập tan ảo tưởng ấy, khiến anh nhận ra mẹ anh đã không còn nữa.

“Em nghĩ… nỗi đau này, về sau liệu có vơi bớt không?” Trần Gia Dư hỏi Phương Hạo thật khẽ.

Phương Hạo đặt tay lên vai Trần Gia Dư, giọng nói đầy kiên định: “Sẽ không đâu, ít nhất với em là không. Nỗi tiếc nuối sẽ ngày một lớn dần, như lúc này đây, em mong có thể gọi điện cho bố em, để ông cũng được gặp anh. Em đoán được giọng điệu ông ấy sẽ như nào. Ông ấy sẽ bật cười rồi bảo “Ồ, Tiểu Trần à, bảo thằng bé mang ít hạt dưa tới cho bố cắn”. Em biết ông ấy sẽ rất quý anh. Đó là điều em sẽ mãi mãi tiếc nuối. Nhưng rồi… anh sẽ học được cách quản lý nỗi đau ấy, chấp nhận bản thân, chấp nhận nỗi mất mát ấy.”

Trần Gia Dư khẽ đáp “Ừm”. Anh biết những gì Phương Hạo nói là đúng.

Sau đó, Phương Hạo điều khiển máy bay chuyển hướng theo đường bay đã được thiết lập. Trong đêm tối, màn hình hiển thị của chiếc Cessna-172 nhấp nháy ánh đèn với đủ loại màu sắc, phác họa đường nét khuôn mặt Trần Gia Dư. Máy bay quay đầu, bên ngoài lớp kính phía bên anh ngồi vừa hay là một vầng trăng tròn vành vạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.