Helen chầm chậm quay người lại. Cô cảm nhận thấy mình như ngừng thở khi nhìn Carlo. Anh đang đứng chỗ cánh cửa sổ để mở, ánh đèn từ trong phòng đằng sau làm nổi bật cơ thể to lớn của anh. Khi mắt cô quen dần với bóng tối, cô nhận ra anh quấn chiếc khăn tắm ngắn và anh xuất hiện có phần đen hơn và đáng sợ. Cô bước một bước về phía anh.
“Carlo,” cô nói, sau đó dừng lại, nhìn vào vẻ mặt băng giá của anh, khiến cô lạnh cả sống lưng.
“Hãy nói cho anh biết, Helena, em đang cố làm gì thế? Muốn bị viêm phổi sao? Chắc là ngủ cùng giường với anh không phải tệ như thế chứ?” Anh mỉa mai, đôi mắt đen lướt qua cơ thể gần như trần truồng của cô.
“Ồ, không, không, không!” Cô hét lên, sao anh có thể nghĩ đến một điều như vậy khi điều đối lập mới là sự thật chứ?
Di chuyển đến trước mặt anh, cô dũng cảm nhìn vào gương mặt khó khăn của anh, “E-m chỉ - em muốn nghĩ là,” cô lắp bắp không nói hết câu.
Giữ lấy cánh tay anh, Carlo khó khăn đẩy cô vào phòng ngủ, rồi nói, “Vì quyền lợi của đứa trẻ chưa chào đời, anh cho rằng em nên nghĩ về tương lai ở trong nhà, đặc biệt nếu em định đi ra ngoài với cơ thể nửa trần truồng thế này.” Anh theo cô vào trong nhà.
Chuyện không xảy ra như cô lên kế hoạch, và cô cố gắng lần cuối cùng, quay người lại và chạm vào anh khi anh bước qua cô, tay cô nắm lấy dây áo của anh. Anh dừng lại khi đang dở bước, và đầu tiên nhìn xuống tay cô, rồi lại nhìn lên gương mặt cô.
“Em đã muốn gì sao?” Anh hỏi giọng ngọt xớt, ánh mặt gợi ý nhìn xuống ngực cô, cái rõ ràng đã hiện ra dưới sự che phủ mong manh của mảnh lụa.
Tay anh chầm chậm nâng lên, và anh dùng một ngón tay cẩn thận lướt lên đường viền của dải lụa đỏ. Phản ứng cảu Helen ngay tức thì và không thể kiểm soát được, ngực cô cứng lại, những nụ hoa căng cứng đè lên chỗ vải mềm mại ấy. Cô nhìn lên anh, đôi mắt lấp lánh trên gương mặt đỏ bừng. Cô không biết anh đang nghĩ gì, và ảnh hưởng của sự gần gũi của anh, ý thức tức thì cô cảm nhận trong sự hiện diện của anh, đã nhanh chóng vượt ra khỏi vòng kiểm soát.
Một tiếng thở dài nhỏ thoát ra từ cô, và bỏ sang một bên tất cả sự kiềm chê,s cô khàn khàn đáp lời anh, “Vâng, em muốn có anh.”
Carlo trượt ngón tay xuống dưới chỗ hõm giữa hai bên ngực cô, và nhẹ nhàng kéo mạnh, “Vậy, đó chính là mục đích của việc này.” Môi anh cứng lại đầy mỉa mai. “Chiều nay em không thể chịu nổi khi anh chạm vào em. Anh nhớ là có thứ gì đó làm hài lòng bản năng cơ bản hơn ở đâu đó. Hãy nói xem, điều gì khiến em thay đổi quyết định?” Anh lạnh lùng hỏi.
Anh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, và trong giây lát cô nghĩ tới việc chạy trốn, nhưng cô đã làm việc đó quá thường xuyên trong quá khứ. Những ngón tay của anh cứng rắn chạm vào miếng vải mềm của chiếc áo tắm của anh, những đốt tay đỏ lên chạm vào mái tóc mềm mượt trên ngực anh, tạo ra cảm giác sung sướng bất ngờ lên tận cánh tay. Điều này chỉ là một phần của sự thật. Điều cô nói bây giờ có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời cô, và biết được điều đó khiến giọng nói cô run rẩy.
“Chiều nay em em tức giận. Em ngủ không được tốt,” là điều gần nhất cô có thể làm để đề cập tới Caterina, “ và khi nhận ra mình mang thai, và cộng với việc anh về nhà muộn, em đã không nghĩ đúng.”
Ngón tay anh lười biếng tháo bỏ quả cầu đỏ khi cô nói, và cô thở gấp khi tay anh chậm rãi bao phủ lấy hai bên ngực đang cương cứng của cô, khum lấy chúng trong lòng bàn tay, miếng vải vô ý trượt xuống tới tận eo cô.
“Em xin lỗi, em không có ý như những gì em đã nói,” cô nói rõ, trước khi run rẩy tiến về phía anh, tay cô luồn xuống dưới áo tắm của anh, vuốt ve ngược lên trên bờ vai rộng của anh, yêu thích cảm giác trên cơ thể trần của anh.
Ngẩng đầu lên, ánh sáng từ cái đèn bàn chiếu sáng cả gương mặt đáng yêu của cô, cô nhanh chóng chớp mắt, ngạc nhiên, khi Carlo đẩy cô ra xa. Cố gắng của cô để quyến rũ anh không mang lại nhiều thành công, nếu ánh mắt dữ tợn của anh là thứ cần phải vượt qua.
“Vậy, anh sẽ cần nói Ok, và đưa em vào giường của anh. Đó có phải là kịch bản của em không?” Anh hỏi mỉa mai, không hề bị ảnh hưởng bởi cơ thể người phụ nữ nửa trần đứng trước anh, trong khi người Helen đang run rẩy. Cô vẫn không thể từ bỏ ngay bây giờ.
“Vâng, xin anh,” cô khàn tiếng thì thầm, ép người về phía anh, môi cô vuốt ve cổ anh.
“Tại sao?” anh vặn lại.
Helen có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong người anh, và cô lấp đầy khoảng trống giữa họ. Rướn người lên áp vào cơ thể bất khuất của anh, cô thì thầm dưới làn da anh, “Vì em yêu anh. Em nghĩ em luôn yêu anh.”
Và cùng với câu nói thú nhận, cô trượt cánh tay vòng lấy cổ anh, vùi đầu trong vai anh, sợ phải nhìn anh, kinh ngạc trước sự táo tợn của mình.
Đầu cô bị kéo giật lại, bàn tay còn lại của Carlo rời khỏi ngực cô, rồi ôm chặt lấy eo cô.
“Em có biết em đang nói gì hay đây lại là một trò của em hả?” Anh thẳng thắn hỏi.
Dù câu nói của anh nghe thật lạnh lùng, Helen có thể cảm nhận được cơ thể anh đang bị khuấy động bên cô, và hứng khởi tràn ngập tâm trí cô. Chính vì thế anh có thể nhìn vào đôi mắt xanh lấp lánh nhìn vào anh. Không còn ngại ngùng, cô đột nhiên có được tất cả các giác quan của người phụ nữ, trêu chọc. Cô đưa môi hôn lên yết hầu của anh, lưỡi cô gắn chặt xuống chỗ nhịp đập ở cổ anh, và cô trả lời ngọt ngào, “Không thêm một trò nào cả, Carlo ạ. Em yêu anh.”
Ngón tay cô luồn vào mái tóc soăn đen, gấp gáp giữ lấy đầu anh. “Em muốn anh, ở trong em, ở cạnh em, ở trên em, bất cứ cách gì em có thể có được anh,” cô trả lời, nắm chặt lấy anh, sẵn lòng giúp Carlo nhận ra sự thật trong câu nói ấy. Cánh tay anh siết chặt quanh người cô, ép chặt chúng với nhau từ vai đến đùi. Cô băn khoăn quan sát thái độ khiến cái miệng cứng rắn của anh mềm ra, hình thành một nụ cười nhỏ. Cô háo hức đưa môi chạm vào môi anh, và miệng anh mở ra vui vẻ chào đón môi cô. Lưỡi cô đi vào khám phá những chỗ tối ẩm ướt tận cùng của miệng anh, và sau đó Carlo tinh tế hoán đổi vị trí, người đi quyến rũ thành người bị quyến rũ, khi những nụ hôn cháy bỏng kéo dài vô tận.
Helen hào hứng vuốt ve mái tóc đen của anh trong lúc nhịp tim cô tăng lên y như một con tàu cao tốc, khi cô đau đớn quằn quại bên dưới anh, muốn anh nhiều hơn nữa. ít nhất họ cũng đã lùi lại, để thở.
Carlo, mắt anh sáng lên tia chiến thắng, nói, “Anh nghĩ em sẽ chỉ cho anh thấy một phần tình yêu mà em đã đề cập tới, cara,” và bế Helen lên, anh đưa cô đến bên giường ngủ, đặt cô nằm xuống và cưởi bỏ miếng vải đỏ chỉ với một độc tác nhanh gọn.
Sau đó, nhanh chóng cởi áo tắm, anh tham gia cùng cô. Khi anh quỳ xuống bên người cô, đôi bàn tay mạnh mẽ nhẹ nhàng di chuyển xuống cơ thể cô, giống như nhà điêu khắc đang đúc khuôn mẫu của cô, kéo dài bên hông và đùi, những ngón tay dài ấn xuống, vuốt ve, rồi chậm rãi đi ngược trở lại để khum lấy đôi bồng đào đầy đặn của cô, ngón tay cái tinh nghịch trêu đùa những nụ hoa sẫm màu dựng đứng lên.
Helen nhắm mắt, hít thở thật sâu, khi cơn sóng xúc cảm tràn qua người cô. Giọng của Carlo khàn khàn, “Vậy hãy chỉ cho anh thấy, hãy chạm vào anh đi,” đôi tay anh nắm chặt tay cô bên giường, chờ đợi, và mặt cô vội mở ra. Cô đã quên là cô định quyến rũ anh.
Một nụ cười tinh nghịch xuất hiện trên đôi môi đầy đặn của cô, và nhướng người lên, cô đẩy Carlo nằm xuống bên cạnh cô. Dùng một tay giữ thăng bằng, cô để ánh mắt lướt đi trên cơ thể trần trụi sáng lóa trước khi cô nói.
“Chắc chắn rồi, cara,” cô dài giọng. “Anh muốn em bắt đầu từ đâu nào?” cô hỏi, để cánh tay còn lại vuốt ve ngực anh theo đường chỗ lông mềm mại đến rốn anh, và thấp hơn tới chỗ lông sáng lên trên hai bên đùi cơ bắp.
Cúi đầu xuống, ngực cô chạm vào ngực anh, cô nhẹ nhàng đưa một tay chạm vào cái núm vú đàn ông cứng rắn của anh, trong khi những ngón tay chậm rãi bên đùi anh để đi vào chỗ lông dày hơn của hạ bộ anh. Cô cảm nhận được cơ bắp anh cứng lại khi anh cố kiểm soát bản thân, và ngẩng đầu lên cô cười hiểu biết nhìn anh. Một tiếng cười khúc khích vang lên từ người cô.
Trước tiếng cười của cô, Carlo đã thua. “Ồ, Chúa ơi!” Anh rên rỉ. “Em đang làm anh phát điên đó Helena!”
Suy nghĩ thật sự tỉnh táo cuối cùng của cô là, anh không cần bị quyến rũ nhiều như vậy. Sau đó cánh tay của Carlo vòng quanh người anh, và trong một giây vị trí của họ đã đảo lộn. Cô nhìn thấy ham muốn trần trụi tận sâu trong đôi mắt đen của anh trước khi miệng anh chiếm lấy miệng cô, quên đi tất cả mọi thứ trừ những khoái cảm mà nụ hôn của anh đánh thức trong cô. Cô đã mất hết kiểm soát, môi cô dính chặt lấy môi anh, trong khi tay cô thích thú dạo quanh mọi múi cơ và gân của lưng anh. Hơi nóng bỏng chiếm lấy họ khi cả hai đang khám phá, moi móc, chìm đắm trong bữa tiệc cực kỳ gợi tình của tình yêu.
Miệng Carlo hút lấy cái đầu cương cứng của ngực cô, và ngón tay dài của anh trêu đùa giữa hai đùi cô bằng ý định chết người. Helen chẳng cố che dấu phản ứng của mình. Chân cô đạp dữ dội trên giường, khi tay cô trượt xuống mông anh, ngón tay cô đào sâu vào cơ thể anh.
Cô đang chết đuối trong dòng cảm xúc, mọi đầu dây thần kinh như đang trên đống lửa, ấm ướt và rộn ràng vì anh, nên tiếng “không” của Carlo bị xóa nhòa, nhưng sự chậm trễ của anh đã làm được. Cô ngây dại mở mắt ra, không thể tin rằng anh có thể dừng lại lúc này. Mái tóc đen của anh ướt vì mồ hôi, xõa xuống lông mày, xương gò má của anh đỏ lên xám xịt, làm tăng lên những đường nét cương nghị trên gương mặt.
“Trước khi anh chiếm em anh muốn lời hứa của em,” anh thở hổn hển. “Mọi điều em thề trong nhà thờ em phải giữ lời. Không có một cuộc thương lượng ngu ngốc nào nữa.” Giọng khàn khàn, anh yêu cầu. “Hãy nói đi Helena, hoặc anh sẽ rời khỏi cái giường này mãi mãi.”
Helen có thể cảm nhận được sự căng thẳng như đá trong cơ thể anh, và dù niềm đam mê sáng lên trước đôi mắt xanh khổng lồ của cô, trong một thoáng cô nhận ra sự tổn thương trên gương mặt của Carlo. Tim cô gào thét vì anh, người đàn ông cực kì đẹp trai nam tính này, chồng cô, vẫn không tin lời thề tình yêu của cô.
“Em hứa, Carlo, em xin thề.” Giữ chặt lấy đầu anh, sẵn lòng khiến anh tin cô, cô lại nói với anh, “Em yêu anh, chỉ mình anh thôi và luôn yêu anh.”
Đôi mắt đen của anh sáng lên trước câu nói ấy của anh, và cơ thể khổng lồ của anh run rẩy khi anh vào trong cô, làm đầy cô, hoàn toàn chiếm hữu cô. “Cuối cùng, cuối cùng,” anh rên rỉ, giọng nói trầm hơn vì đam mê. “Anh đã đợi quá lâu…”
Sau đó không còn câu nói nào nữa, chỉ có hai cở thể gắn chặt vào nhau, mồ hôi túa ra, dịch chuyển theo giai điệu nguyên thủy của đạo đức, cho tới khi họ đạt đến cao trào cuối cùng, đỉnh điểm của sự đồng nhất hoàn hảo, thể hiện tình yêu dành cho nhau bằng cơn lũ tan chảy của đam mê.
“Dio! Anh mới yêu em làm sao!” ( Dio = God đó các bạn). Carlo thở thật sâu, cố hít thở khi anh vỡ vụn trên người Helen. Nhưng cô khó có thể nghe được lời anh nói, khi được thỏa mãn và gần như bất tỉnh, cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Helen thức dậy vào sáng hôm sau mơ hồ nhận ra rằng cô đã nằm trong vòng tay Carlo suốt cả đêm. Cô ngồi dậy, cẩn thận không đánh thức anh, tay anh đặt lên bụng cô. Cô chậm chậm mở mắt nhìn lên thân hình đang ngủ của anh, hân hoan có đươck cơ hội ngắm anh mà anh không biết.
Thi thoảng trong suốt đêm chắc hẳn anh có đắp chăn lên người họ, nhưng nó không che được đùi anh. Cái ngực lớn của anh từ từ nhô lên hạ xuống theo từng hơi thở. Trong giấc ngủ phần nào những đường nét góc cạnh của mặt anh hiện lên mềm mại hơn. Những sợi lông đen bao phủ trên ngực anh giống như của một đứa bé. Helen cong người chạm vào anh, một sợi chỉ vô hình kéo mạnh vào cảm xúc yêu đương mãnh liệt của cô, và cô không thể kháng cự lại sức quyến rũ kỳ lạ của cái vật cương cứng của anh.
Cô nhẹ nhàng cúi đầu và đặt môi lên hõm cổ của anh.
“Hmm, anh nên được đánh thức như vậy vào mỗi buổi sáng.”
Helen lùi lại, bối rối thấy Carlo đã thức dậy, mắt anh lấp lánh niềm vui, và cô đỏ tới tận chân tóc, khi anh cười to.
“ồ, helena, em đang định làm gì anh thế? Đêm qua em là một cô nàng hào phóng trong vòng tay anh, và sáng nay em đỏ mặt y như một cô học trò. Vậy Helena thật sự sẽ đứng lên đúng không?” Anh nhẹ nhàng trêu đùa cô.
Cố gắng kìm chế sắc sắc mặt của mình, Helen vui vẻ đáp lại, “Ồ, nếu anh thả em ra, em sẽ làm thế?”
Tay Carlo siết chặt lấy cô, và một tay khác tiến tới đẩy mớ tóc rối ra đằng sau.
“à, không Helena, anh sẽ không bao giờ để em đi lúc này. Không phải sau đêm qua. Anh đã cảnh cáo em rồi đó,” anh nhắc cô nhớ, kéo cô xuống và hôn lên môi cô. Cô run rẩy trước sự động chạm của anh, di chuyển không ngừng cạnh anh khi cô mơ hồ nhớ ra điều gì đó.
“Không từ chối. Em là của anh vô điều kiện phải không?” Anh hỏi giọng ngọt sớt, dấu hiệu nghi ngờ trần tục nhất.
“Vâng, vâng,” cô nói, ký ức về việc làm tình không thể quên, và chính thế. Anh đã nói anh yêu cô, nhưng trong trạng thái mơ màng, cô không chắc lắm.
“Đêm qua, Carlo, khi chúng ta… ồ, lúc anh…” Cô dừng lại, không biết hỏi anh thế nào.
“Nói tiếp đi em yêu, em muốn biết điều gì?” Carlo khuyến khích, tay anh nhẹ nhàng khum lấy ngực cô, ngón tay cái dịu dàng trêu đùa đỉnh hồng. Phản ứng của cô ngay tức thfi, và cô vội vã nắm lấy tay anh, giữ lấy ngón tay đang tìm kiếm của anh.
“Nếu anh tiếp tục làm thế em sẽ không thể hỏi được gì,” cô nói như ngừng thở. Sau đó cô thành thật nói tiếp, “Đêm qua, Carlo… có đúng anh đã nói anh yêu em?”
“Em không nhớ sao?” Anh cười, tay anh thoát khỏi tay cô và trượt xuống bụng cô.
“Em nghĩ em nhớ, nhưng lúc đó em không nghe rõ anh đã nói gì,” cô thừa nhận.
“Làm sao em có thể nghi ngờ rằng anh yêu em, Helena?” Carlo đáp lại, đưa tay lên, mu bàn tay đưa sang một bên đầu cô, buộc cô nhìn thẳng anh, “Anh đã yêu em nhiều năm rồi, cara, chắc chắn em biết điều đó.”
“Không, em nghĩ anh hận em, hoặc tốt nhất là đang lợi dụng em,” cô thì thào, bất ngờ với thái độ trong mắt anh.
“Chúa ơi! Em chắc là người duy nhất không biết điều đó. Anh nghĩ anh đã biểu hiện rất rõ ràng rồi.” Và, kéo đầu cô xuống, anh dùng môi anh lướt nhẹ lên môi cô, nhẹ nhàng nói. “Anh yêu em, Helena, bằng tất cả hơi thở mà anh có,” và một lúc lâu sau vẫn chỉ có sự im lặng, cho tới khi Helen thở dài, phá vỡ nụ hôn và đẩy anh ra.
Thật quá dễ dàng để quên rằng tất cả điều đó xảy ra trong sự nghi ngờ của tình yêu cô dành cho anh, nhưng có nhiều thứ cô thật sự không hiểu. Họ phải nói chuyện, xóa bỏ tất cả những bóng ma trước khi họ có thể hạnh phúc hoàn toàn. “Ở Rome, Carlo, tại sao…?”
Anh ngắt lời cô, “Tuần ở Rome là thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh,” anh thổ lộ, tăng áp lực lên đầu cô bằng một tay kéo cô xuống, ý định của anh khá rõ ràng.
“Đúng, nhưng Carlo-“
“Ok, em đúng, chúng ta cần nói chuyện, nhưng anh có thể nghĩ tới những điều tốt hơn.” Anh cười gian trá, kéo cô xuống bên người anh để cô nằm trong vòng tay anh, đầu cô gối lên vai anh.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh không thể tin vào sự may mắn của mình. Em là niềm ao ước của anh, có mọi thứ mà anh muốn có ở một người phụ nữ nhưng không nghĩ là mình sẽ tìm thấy. Khi em đồng ý lấy anh thì giấc mơ thành sự thật. Anh mới ngốc làm sao, anh thật sự nghĩ có quan hệ với Maria là một món quà. Chỉ khi gặp cha em anh mới nhận ra anh thật sai lầm. Anh không thể tin khi ông bắt đầu nổi điên về sự giàu có của anh , đạo đức, hay thiếu chúng và sự trả thù. Anh muốn cười cho tới khi anh nhìn thấy gương mặt em và nhận ra em đang bắt đầu tin ông. Sau đó ước mơ của anh trở thành cơn ác mộng.” Tay anh ôm chặt lấy Helen.
Cô có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong anh, và tay cô vuốt ve ngực anh để xoa dịu. Cô có thể cảm thấy nỗi đau của anh như nỗi đau của cô.
“Ồ, Carlo, em yêu anh từ ngày đầu tiên gặp anh, và mọi thứ quá hoàn hảo. Nhưng khi cha em đến vào ngày cuối cùng và quá tức giận, nói ra tất cả những gì khủng khiếp về anh, em đã quá sốc, em – em không biết phải nghĩ gì,” cô nói vấp khi vội vã giải thích, “và anh không thèm chối bỏ bất cứ điều gì,” cô thở dài, quay đầu lại nhìn vào đôi mắt đen của anh.
“Anh không nói gì,” anh chậm rãi đáp lại, “vì anh hoàn toàn điếng người. Anh không hề nghĩ rằng cha em sẽ phản đối. Hãy gọi anh là kẻ kiêu ngạo nếu em thích, nhưng quá khứ đã kết thúc và đã thực hiện được những gì anh quan tâm, và anh tự phụ nghĩ rằng cha em cũng sẽ cảm nhận thế, và chào đón anh với tư cách là con rể. Nhưng anh biết anh gặp rắc rối thực sự khi ông đề cập tới việc hủy giấy phép lao động của ông. Nhìn vào mắt em khiến anh lạnh sống lưng. Khi em chạy trốn, anh muốn đuổi theo, nhưng lại nghĩ rằng tốt hơn là thuyết phục cha em trước. Anh thử mọi cách có thể để khiến ông tin rằng anh chân thành yêu em, Helena. Maria quay lại và anh nghĩ cô ấy sẽ giúp anh, nhưng thực tế, cô ấy nhìn cha em rồi chạy vào nhà cùng đứa bé. Chúa ơi, Helena!” anh rên rỉ, siết chặt vòng tay ôm lấy cô. “Anh đã làm mọi thứ thiếu nước quỳ xuống cầu xin người đàn ông ấy, và anh nhận ra hoàn toàn vô dụng, hận thù giữa hai gia đình chúng ta quá lớn, và tính chiếm hữu của ông với em cũng quá lớn.”
Helen khuấy động không ngừng bên cơ thể ấm áp của anh. “Anh nói đúng, nhưng có lý do cho sự chiếm hữu của ông,” cô nói khẽ, và rúc vào vai anh, cô nói cho anh biết câu chuyện của bà, và kết luận mà cô rút ra, khi cô xem xét thái độ của cha dưới cách nhìn của bà nội về ông.
Phản ứng của Carlo không giống như cô mong đợi, và cô ngồi dây bên giường hơi đau lòng khi anh cười lớn.
“Con quỷ già! Chúa ơi, anh ước anh biết điều này lúc đó. Ông sẽ không từ chối anh. Tại sao thái độ bề trên của ông ấy có thể làm ra điều đó?”
“Carlo!” Cô thốt lên. “Đó là tống tiền đó, anh sẽ không làm thế đâu!” nhưng, nhìn thấy anh nằm thẳng ra, tay cho ra phía sau đầu, cô có thể nhận thấy đôi mắt nheo lại của anh có nghĩa rằng anh thật sự có ý đó. “Anh thật sự khá tàn nhẫn đó, chồng của em,” cô chọc anh, không thích cảm giác cay đắng cô nhận ra trong anh.
“Khi là là điều anh muốn, anh sẽ tàn nhẫn, nhưng đêm đó thật vô dụng cho bất cứ một câu nói tốt đẹp hơn nào,” anh khịt mũi kinh tởm. “Thậm chí em người đàn bà cho là yêu anh còn không tin anh,” anh nói thẳng, nhìn cô giận hờn.
Helen đau lòng nghĩ, quá khứ vẫn còn gây đau đớn, và quỳ xuống trên giường, không chạm vào anh, cô cố sắp xếp suy nghĩ của anh. “Em đáng ra phải tin anh, giờ em đã biết điều đó. Nhưng lúc đó em chỉ có thể nghĩ rằng anh chưa từng nói với em điều đó, và em thật ngu ngốc khi không nhận ra anh là một người đàn ông giàu có. Em có thể nhận thấy điều đó không quan trọng, và nó hiện rõ trước mắt nhưng em vẫn như đui mù. Em thấy thật xấu hổ vì hành vi của mình. Em nghĩ rằng đó là điều tồi tệ nhất. Thấy cha em lại biến em thành một cô học trò, và em không thể phá bỏ cuộc sống đã bị định sẵn bởi ông ngay tức thì. Em đột ngột nhận ra rằng em biết anh quá ít, và em đã cư xử bừa bãi tới mức nào. Em chìm đắm trong tội lỗi, tất cả những cảnh báo nghiêm trọng của các nữ tu về tội lỗi của cơ thể lại chạy về nhấn chìm em… Em quá trẻ, Carlo, mọi việc xảy đến quá nhanh.” Cô không nói nữa, đợi cho anh hiểu. “Em rất xin lỗi đã khiến anh đau lòng,” cô thì thầm, khi đột nhiên nghĩ tới vụ tai nạn của anh.
“Anh không đau lòng nhiều bằng giận dữ. Sự tự tôn của anh bị phá tan vào đêm đó. Anh chưa từng cầu xin bất cứ điều gì trước đo, và anh không thích cảm giác ấy. Anh rời khỏi biệt thự nhà em với cơn thịnh nộ cao chót vót, và lúc anh tỉnh dậy ở bệnh viện anh vẫn còn tức giận. Một vài cái xương sườn bị gãy và một vết mổ không đau bằng một nửa việc mất em. Anh cay đắng căm hận cách em biến anh thành một gã si tình, và đó chính là cảm giác của anh trong 24 giờ rời xa em.” Cái nhìn của anh toàn mỉa mai, và anh tiến tới nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói thêm. “Và, đãn bà vẫn làm thế. Nào xuống đây đi,” anh khàn giọng nói.
Nhưng Helen không chuẩn bị để mọi chuyện dừng ở điểm dó. “Carlo, em biết chuyện với mắt anh. Stephano đã nói cho em biết.” Nước tràn đầy đôi mắt xanh đáng yêu của cô khi cô nhìn xuống phía anh. “Anh thích bay, và giờ anh không được bay và tất cả là lỗi của em.”
“Stephano thật nhiều chuyện. Không có gì đâu – đừng khóc,” anh dịu dàng nói, đưa tay lên, và đưa ngón tay dài vuốt nước mắt rơi xuống má cô. “Anh thật sự không để tâm. Anh thích cái cách em khiến anh bay lên nhiều lắm,” anh nói trôi chảy, kéo cô xuống cạnh anh.
Một lúc sau họ lặng yên nằm trong vòng tay nhau. Tim áp vào nhau, tay dịu dàng vuốt ve, không phải vì đam mê, mà vì sự thân mật dễ cảm nhận của những người yêu nhau, niềm vui sướng vì biết được tình yêu họ tuyên bố dành cho nhau.
“Carlo, tại sao anh đợi em hai năm liền? Nếu anh thật sự yêu em, sao anh không đến Anh?” Helen cuối cùng cũng hỏi được câu hỏi đã dằn xé cô nhiều tuần.
Carlo rên rỉ lật ngửa cô ra, và dựa vào người cô, chống khủy tay bên cạnh đầu cô, anh mỉm cười ác ý với cô.
“Em quyết tâm nói chuyện, anh biết, khi anh có thể nghĩ đến những việc tốt hơn để thực hiện,” anh phát biểu lắc đầu, hối tiếc một cách giễu cợt.
“Làm ơn, Carlo, em không muốn có thêm hiểu lầm nào nữa.”
Dù đôi đùi trần của anh tỳ lên đùi cô khiến cô tự hỏi liệu cô có thể ép mình lắng nghe đủ lâu được không! Carlo thở dài, chấp nhận rằng có quá nhiều việc cần phải làm rõ giữa họ, họ trượt xuống nằm cạnh cô.
“Ồ, trước tiên, như anh nói, anh rất tức giận, và vào lúc Stephano tới bệnh viện hôm thứ Hai, anh tuyệt vọng muốn gặp em. Anh đến biệt thự tất nhiên biết được rằng em đã rời khỏi đó. Nỗi đau đó..,” anh dẫn chứng, gần như nói với chính mình.
Helen ngần ngại trước câu nói của anh, nghĩ đến việc anh nằm viện khiến cô kinh hãi.
“Vào cuối tuần anh quay lại Silicy, định để cấy ghép, và dù cơ thể phục hồi nhanh, tâm trí của anh không như vậy. Ngay khi anh gặp Robert anh có được địa chỉ của em ở Anh từ cậu ấy.”Helen nhìn anh ngắm cô, cái nhìn xuyên thấu của anh đạt tới tận tâm hồn cô.
“Tại sao em không trả lời thư của anh Helena?” anh hỏi.
Cô choáng váng trước câu hỏi của anh và sự cay đắng hiển hiện trong giọng nói. “Bức thư nào?” cô ngạc nhiên.
“Đừng dối anh, Helena, đó là một thứ giống như thư ghi lại đó,” anh mỉa mai, sự giễu cợt lúc trước quay trở lại. “Anh đã kiểm tra thấy nó được chuyển tới nhà em.” Một bàn tay tóm lấy vai cô, ngón tay anh bấm sâu vào da thịt mềm mại của cô.
“Carlo, làm ơn, anh đang làm em đau đó!”
Nếu anh nghe thấy cô nói anh không có biểu hiện gì mà vẫn tiếp tục như cô chưa từng nói gì. “Chúa ơi, Helena, em không biết em đã làm gì với anh đâu! Anh dốc hết tâm tư vào lá thư đó. Sau đó anh đợi, nhiều ngày rồi thành nhiều tuần, tuần rồi qua tháng, và cái nào cũng dài hơn cái cuối cùng. Anh không thể tin nổi em vô tâm đến thế. Anh nghĩ điều tồi tệ nhất có thể xảy đến là nhận được bức thư ngắn gọn từ chối, nhưng lại không nghe được tin tức gì còn ác độc hơn… anh không thể làm việc, anh không thể ngủ, mỗi sáng thức dậy anh tự nói với mình, hôm nay mình sẽ nhận được tin của cô ấy, nhưng chuyện đó chưa từng xảy ra tới tận khi cuối cùng hi vọng cũng hóa thành niềm cay đắng. Anh nghĩ đến việc đến Anh, và lại bỏ qua sự tự tôn, nhưng lúc đó cha anh bị tai biến và anh không thể bỏ ông. Vì chúa, Helena, sao em không trả lời anh?” Anh hỏi. Đôi mắt nâu khá sâu của anh tối lại vì nỗi đau kéo dài, và khi Helen bất lực nhìn anh, cô không biết phải nói gì.
“Em – em không nhận được bức thư nào cả Carlo. Em thề đó.” Vuốt ve cái cằm cứng lại bằng một bàn tay mềm mại, sẵn lòng thuyết phục anh, cô nói thêm. “nếu em nhận được, em sẽ trả lời, thật đó, Carlo. Em không biết chuyện gì đã xảy ra với nó. Anh phải tin em,” cô van nài. “Em đi học đại học hai tuần sau khi trở về nhà. Em đã kể với em rằng em đi lại hàng ngày. Em rời khỏi nhà lúc 7h sáng và không nhìn thấy bức thư nào cả. Có lẽ nó lẫn ở đâu đó trong nhà,” cô kết luận, giọng cô ấp úng vì cô lờ mờ nhận ra có lẽ cha cô đã giấu nó đi.
Carlo nhìn sâu vào đôi mắt xanh to tròn của cô, và anh biết cô đang nói sự thật. “Lại là cha em, Helena.” Anh chỉ rõ.
“Có lẽ thế. Ông nói sau khi rời Rome tên anh không bao giờ được nhắc tới, và nó không được nhắc đến,” cô lặng lẽ thú nhận.
“Anh nên đoán ra.” Carlo thở dài, và kéo cô lại gần cơ thể đàn ông của anh hơn, hôn cô với tình yêu dữ dội, nới lỏng cơ thể bên cô và anh đã làm thế. Helen dính chặt lấy anh, tay cô vòng quanh cổ anh, đáp trả nụ hôn của anh bằng sự nhiệt thành tương đương, dù cho giữa họ họ có thể xóa đi những ký ức cay đắng của hai năm đã qua. Cuối cùng Carlo ngẩng đầu lên.
“Em biết không anh gọi điện cho Maria. Sau đó vào dịp Năm Mới. Cô ấy nói anh biết hãy cho em thời gian. Cô ấy nói cô ấy sẽ thử và mang em đến Silicy vào mùa hè, vậy nên anh chuẩn bị chờ đời. Nhưng sau cái chết của Carlo, khi Maria và em đều không xuất hiện tại đám tang, anh bay tới anh. Anh định nói chuyện với em, cố gắng thuyết phục em rằng chúng ta hợp nhau tới mức nào.”
Helen uốn cong ngón tay yêu chiều vuốt mái tóc đen mượt của anh. “Em ước anh làm vậy Carlo. Em đã cố làm theo lời cha và không nghĩ tới anh, nhưng em nghĩ tận sâu trong trái tim em em luôn biết rằng em đã yêu anh, em nghĩ em hi vọng anh sẽ đến tìm em. Điều gì đã ngăn anh lại?”
“Không có gì ngăn cản anh. Anh đến vào ngày đám tang của cha em.” Anh thích cô có hành động cứng rắn như vậy. “Thật khó để yêu cầu em nghe anh nói phải không?”
Cô có thể hiểu ý của anh, cô buồn bã nghĩ. “Em vẫn ước anh làm vậy.”
“Có lẽ anh nên làm thế, thậm chí sau đó, trừ khi anh nhìn thấy em bước vào nhà với một người đàn ông.” Giọng nói của anh cứng lại khi nói tiếp, “Tay anh ta giữ lấy em, và anh phát điên lên vì ghen tuông, cùng với tức giận vì bị biến thành thằng hề lần nữa.”
“Anh không có gì phải lo! Người đàn ông đó là Joe, ông ấy coi em như con gái,” helen giải thích.
Carlo mỉm cười nhanh, trước khi nói tiếp. “Ồ, anh quay lại đây ngay, quyết tâm cố quên em, và với tất cả áp lực sau cái chết của Roberto, chuyện đáng nhẽ trở nên dễ dàng, nhưng không phải vậy. Cuối cùng, vào năm mới, Stephano quyết định giữ lấy anh. Cậu ấy nghĩ anh cần thời gian giải trí, nên cậu ta sắp xếp một bộ tứ. Chúa ơi, không ngờ nó lại trở thành một thảm họa.”
Helen điếng người trước câu nói của anh. “Có nhiều đàn bà ở đó sao?” Cô không thể không hỏi, thậm chí suy nghĩ ấy khiến cô đau lòng.
“Ghen sao em yêu?” Carlo hỏi, mắt anh sáng lên niềm vui chiến thắng nam tính và sau đó anh cố ý nói thêm, “Em không có lý do để ghen tuông. Anh đã đưa người đàn bà đó lên giường, sau đó không có gì cả. Anh chưa từng thấy bối rối như vậy trong đời. Nếu sau đó anh nhìn thấy em, anh sẽ giết em mất. Hai năm trời anh đã sống độc thân, rồi em có được khá nhiều thứ để làm.” Và cúi thấp đầu xuống, anh nhẹ nhàng đưa môi vuốt ve môi cô.
“Em thật sự xin lỗi, Carlo.” Cô hoàn toàn bất ngờ rằng cô có thể gây ảnh hưởng lớn như vậy cho bản tính đàn ông đầy vinh quanh của anh, và cô không thể nén lại nụ cười hài lòng trên gương mặt.
“Đúng, em thấy nó rồi,” anh mỉa mai. “Sau chương đó, anh nghĩ anh điên thật rồi, và rồi đó cũng là lúc anh lên kế hoạch cho mình. Anh làm hợp đồng mua căn nhà này, và thuê văn phòng thám tử kiểm tra xem em đang làm gì. Rồi anh mua lại Carston và sắp xếp để Stephano với những chỉ dẫn nghiêm khắc thuê em làm việc,” anh nói tiếp, hạnh phúc nói thêm, “Và nó hoạt động như bị bỏ bùa.”
“Ồ, Carlo,” Helen thốt lên, cười, “và em nghĩ tất cả chỉ để trả thù.”
“Ồ, Helena,” anh mỉa mai, “em thật sự nghĩ anh làm tới như vậy chỉ vì một cuộc trả thù sao? Đừng giả vờ là em không biết anh đã làm gì với em,” và để chứng minh câu nói của anh, anh gợi cảm chạm vào cô, để cố không thể nghi ngờ câu nói của anh. Sau đó miệng anh khóa chặt miệng cô, lưỡi anh đòi hỏi lối vào.
Helen ngay tức thì cảm thấy bùng cháy vì anh, nhưng cô quyết tâm đưa tay lên, đẩy anh ra. Có một điều gì đó cô cần phải biết. “Trong đêm tân hôn của chúng ta, Carlo, tại sao anh lại nói anh đã đợi em sáu năm rồi?” Lúc đó nó khiến cô đau lòng và giờ vẫn làm cô lo lắng. “Sáu năm trước anh còn không biết em, anh đã đính hôn với Maria.”
Carlo lăn khỏi người cô, và chống một cánh tay lên ngạc nhiên nhìn xuống cô. “Vậy đó là nguyên nhân em lạnh lùng với anh à! Chúa ơi, Helen, làm sao em có thể mù quáng như vậy? Hãy nói cho anh biết, em có nhận ra cái vịnh này không?”
Tất nhiên cô nghĩ tới người lạ trên bãi biển này lần cuối cùng cô đến Silicy cùng với cha.
“Đó là anh, người đàn ông trên bãi biển,” cô thì thầm.
“Đúng, chính là anh. Em nhìn thấy em khỏa thân như một đứa bé, chạy dọc theo đê chắn sóng giống như nữ thần biển tóc vàng. Em ở dưới đây khảo sát vùng đất để chọn mua, và anh không thể tin vào mắt mình khi em xuất hiện. Anh nghĩ anh đang nằm mơ. Anh đã nhìn thấy em một lúc lâu, sợ không dám cử động, tận tới khi anh không thể cưỡng lại mong muốn nói chuyện với em, nhưng ngay lúc đó em bỏ chạy. Tất nhiên anh mua mảnh đất này, và nhiều năm liền em là điều kỳ diệu của anh. Anh không thể tin vào vận may của mình khi gặp em ở Rome cùng với Maria,” anh nói nhấn mạnh.
“Anh nhận ra em sau chừng ấy thời gian sao?”
“Helena, anh sẽ biết liệu em có mù, điếc hoặc câm hay không, em là một nửa khác của anh.” Khéo léo đưa một cái đùi cơ bắp vào giữa hai chân cô, giữ chặt cô xuống giường, anh nói tiếp giọng khàn khàn, “Dù anh phải thừa nhận anh thích nhìn thấy em.” Trong lúc cánh tay còn lại của anh lười biếng vuốt ve ngực cô, một ngón tay dài ấn vào chỗ đỉnh nhạy cảm, anh nghiên cứu cơ thể khỏa thân ánh lên sắc vàng của cô bằng niềm đam mê tôn kính.
Cơ thể Helen tức thì đáp ứng lại cái chạm của anh, nhưng vẫn có một hay hai điều cô muốn biết. “Làm ơn, Carlo.” Cô tóm lấy tay anh bằng bàn tay nhỏ hơn nhiều, “tại sao anh quá giận dữ với em khi chúng ta lấy nhau?” Cô hỏi gần như không dám thở.
“Mmmm?” Anh cúi đầu xuống, thì thầm, “đó là gì nhỉ?” khi anh bao phủ gương mặt và cổ cô bằng những nụ hôn nóng bỏng, tay anh vui thú trượt xuống khum lấy mông cô.
“Carlo!” Cô rít lên, khi lưỡi anh nghịch cái đỉnh cứng của ngực cô. “Làm ơn đi, em muốn biết.”
“Chúa ơi, đàn bà, em đúng là không tưởng,” anh giải thích, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô, nhưng ánh sáng trong đôi mắt nâu của anh nói cho cô biết anh không có ý đó. “Đó là lý do anh tức giận.”
“Đó là gì?” Cô hỏi, bối rối.
“Chính là sự bướng bỉnh của em đó. Chắc em là người đàn bà bướng nhất trong vũ trụ,” anh lên tiếng.
Đôi mắt xanh của Helen mở to. “Em không phải!” cô phẫn nộ tuyên bố. “Em chỉ muốn biết...”
Carlo xen ngang. “OK, anh cho là anh nợ em một lời giải thích. Anh tức giận – cay đắng thậm chí đó là bởi vì em khiến anh trở nên nhu nhược – không phải, em dường như nghĩ rằng bởi vì anh chỉ trả thù. Điều thú vị là, anh chỉ đính hôn với Maria một tuần trước khi anh nhìn thấy em làn đầu tiên. Thực tế anh thấy nhẹ lòng khi cô ấy chạy trốn cùng cha em. Anh biết từ lâu rằng anh sẽ không bao giờ lấy cô ấy.”
“Carlo. Anh thật đáng chết.”
“Không ngắt lời anh nữa, người đàn bà của anh, hoặc anh sẽ không nói gì nữa,” và cùng với tiếng thở dài phóng đại anh nói tiếp, “trong suốt thời gian chúng ta xa cách, tận sâu trong tim anh biết chắc là em yêu anh. Anh tự nhủ em chỉ mới 18 tuổi và em cần thời gian, nhưng anh không hề nghi ngờ việc cuối cùng em sẽ là của anh. Đó là lý do anh đồng ý với cuộc thương lượng ngớ ngẩn của em khá dễ dàng. Anh cho là một khi chúng ta đã lấy nhau, và anh đã có được em trên giường, tất cả rắc rối sẽ kết thúc. Chỉ là mọi việc không giống như vậy.” Carlo cười nhăn nhó, nhớ lại. “Anh có thể khiến em đáp lại, thực tế là vậy, nhưng em luôn giữ lại thứ gì đó, và anh muốn nhiều hơn nữa, có mọi thứ, thực tế anh càng có được em nhiều bao nhiêu anh lại càng tức giận khi em từ chối đưa ra hoàn toàn.”
Helen đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve đôi vai rộng của anh, biết anh chỉ muốn nói gì, và Carlo cười nhìn cô thấu hiểu.
“Anh chắc chắn vai anh sẽ được đánh dấu mãi mãi, em quá quyết tâm chống lại anh, thậm chí dù có đôi lúc anh chắc em sẽ hiểu được.”
Cô biết anh muốn nói gì, và hầu như cô đã như vậy vài ngày đầu, trừ việc thấy anh và Caterina ở cùng nhau ngăn cô lại.
“Vào đêm tiệc tùng ở nhà Caterina em hoàn toàn tuyệt vọng,” Helen cứng người trong vòng tay của anh khi đề cập tới người đàn bà khác, chỉ vì cô đã nghĩ về cô ta. Tay cô bỏ qua một bên, và Carlo cảm nhận được phản ứng của anh.
“Anh đã nói với em rồi, Helena, cô ấy chẳng có ý nghĩa gì với anh, ngoài việc là bà góa phụ của người bạn thân của anh.”
“Nhưng anh đã nói với cô ấy về việc kết hôn của chúng ta,” helen không thể không nói. “Ngày thứ hai đầu tiên khi anh gặp em cô ấy nói em là người vợ Silicy ngoan ngoãn – y như những từ anh đã dùng.”
Carlo lùi lại và gầm lên. “Vậy điều đó là thứ khiến em tức giận sao. Ôi, Helena, anh chưa bao giờ nhắc tới em với Caterina, nhưng phản ứng đó chỉ là một câu nói đùa giữa những người bạn của anh. Em biết cha anh mà – ôi nhiều năm liền ông cứ nói với anh là phải tìm được một người vợ Silicy ngoan ngoãn, và mọi người đều biết điều đó. Chỉ là trùng hợp đơn thuần khi Caterina dùng những từ ấy thôi.”
Nhưng cô vẫn chưa hài lòng. “Anh đã nói với em rằng đó là điều anh muốn lúc em vừa đến đây.”
“Helena, anh đã nói và làm rất nhiều thứ, có một vài việc anh không thấy tự hào gì, nhưng anh đã quyết tâm có được em mà anh không biết anh nói gì trong suốt nửa thời gian đó. Em đã ảnh hưởng tới anh,” anh nhẹ nhàng nói, xoa mũi, trước khi nói tiếp. “Anh biết đêm tân hôn của chúng ta là một thảm họa, và sáng hôm sau anh thật nóng tính. Anh không làm em đau chứ?” Anh hỏi, khá muộn, cô không thể không nghĩ.
“Không, không phải mặt thể xác, nhưng tự tôn của em tan nát. Em căm ghét cái cách anh có thể khiến cơ thể em phản ứng lại anh.”
“Anh có thể, đúng không nhỉ, cara?” Anh dài giọng cười giống như con mèo Cheshire (mèo Cheshire là nhân vật hoạt hình có nụ cười hình trăng lưỡi liềm trong truyện Cuộc phiêu lưu của Alice vào xứ sở thần tiên), tay anh vòng sang vuốt ve phía trong đùi cô, và Helen biết rằng nói chuyện này trên giường không phải là ý tưởng hay nhất trong thế giới này.
“Carlo…” cô cánh cáo, tóm lấy bàn tay đang lởn vởn của anh.
“Được rồi, Helena. Nghiêm túc thì, sáng thứ Bẩy hôm đó là điều không thể tránh khỏi, anh nghĩ thế. Nó diễn ra như một điều phấn chấn, anh để hết cả cơn giận và cay đắng anh giữ trong lòng trong suốt thời gian quá dài. Anh chọn bông hồng màu đỏ và thể anh sẽ lại chiếm được tình yêu của em, và anh nghĩ anh đang thành công. Tất cả nằm trong dự kiến. Vào thứ Hai khi anh khiến em lại lúc em rõ ràng có hứng thú, anh cực kỳ hạnh phúc. Anh định tắm cho em trong đống quà, một buổi tối lãng mạn dành cho hai ta, và sau đó anh sẽ thú nhận anh yêu em nhiều thế nào.” Ánh mắt đen của anh khi nói nói cho cô biết đó là sự thật. Cô đưa một cánh tay mảnh mai lên, nhẹ nhàng đi dọc theo đường viền của lông mày anh.
“Carlo, anh có được cái nhìn màu nâu mượt như nhung,” cô khẽ thì thầm.
“Ồ, Helena, nó luôn ở đó vì em. Chỉ là em quá mù quáng không thấy thôi,” anh nói ngọt ngào.
“Em xin lỗi vì đã nghi ngờ anh,” cô thì thầm.
“Vậy em nên như thế, quý bà. Anh có thể bóp cổ em đêm đó,” anh chỉ ra, thái độ kiêu ngạo cố hữu của anh quay lại. “Với đàn ông Silicy, kính trọng là tất cả. Anh không nghĩ anh lại bị xúc phạm đến thế khi em bước ra khỏi cửa hàng đó,” anh cười nói.
“Làm sao mà chỉ một vài từ ngữ không cẩn thận có thể gây ra rắc rối như vậy chứ?” anh rên rỉ nói thêm, “nhưng sau đó, thì nghe người khác nói chính là căn nguyên của tất cả những rắc rối của chúng ta,” và anh chửi thề cay đắng, “Thật lãng phí, sự lãng phí đẫm máu trong suốt hai năm trời!”
Helen hoàn toàn đồng ý, và ôm chặt lấy anh trong tình yêu kết hợp với tình yêu của riêng anh khi anh đẩy cô xuống đệm với nhiệt độ cháy bóng của cơ thể anh và nhu cầu bức thiết trong nụ hôn của anh. Khi cuối cùng anh cho phép cô thở, Helen không thể kháng cự lại một câu hỏi nữa, dù cô biết câu trả lời. “Anh thật sự sẽ cướp đi Andrea sao?” Cô thì thầm khi anh định hôn cô nữa.
Cô cảm nhận được sự rút lui của anh thậm chí cơ thể anh không hề cử động, và ngay lập tức thấy xẩu hổ vì đã hỏi anh.
“Làm sao em có thể tin tằng anh sẽ hại một người quá nhỏ và quá gần gũi với em Helena? Em vẫn không hiểu anh thêm chút nào sao?” Anh buồn bã hỏi, nhưng trước khi cô kịp nói, anh nói tiếp, “anh tuyệt vọng, và anh lợi dụng điều duy nhất anh có thể nghĩ tới để giữ lấy em, nhưng anh thề anh sẽ không bao giờ làm thế. Em phải tin anh.”
Đôi mắt đen của Carlo bùng cháy trong mắt cô, sẵn lòng để cô nhận thấy sự thật trong câu nói của anh. “Anh không tự hào về những gì mình đã làm, cara. Anh thấy hổ hẹn vì cách anh đối xử với em. Em tha thứ cho anh nhé? Thật sự tha thứ cho anh đúng không?” Anh hỏi giọng run nhẹ mà không thể che giấu.
Tim Helen phồng lên trong ngực, tràn đầy tình yêu dành cho người đàn ông này, người chồng tự tôn ngạo mạn của cô, thậm chí sau đêm ân ái hôm qua của họ, anh vẫn không chắc về tình yêu của cô.
“Ồ, vâng, vâng, Carlo. Em chưa từng thật sự tin rằng anh sẽ khiến Andrea đau khổ.” Và lúc cô nói ra điều đó cô nhận ra đó là sự thật. “Trong tiềm thức, em nghĩ rằng em rất vui vì cái cở ở cùng với anh. Em yêu anh, em luôn yêu, và sẽ luôn yêu anh, dù em lạc lối một thời gian,” cô ngọt xớt thú nhận với anh, cảm xúc nghẹt thở trong cô.
Nếu cô nghĩ rằng câu nói của cô cuối cùng cũng thuyết phục được anh, cô đã sai, cô nhận ra anh chủ tâm quan sát cô, sự dè dặt rõ ràng trong thái độ của anh.
“Nếu đó là sự thật, Helena, vậy tại sao? Tại sao hôm qua khi anh trở về nhà, anh đã gặp sự thờ ơ lạnh lùng như vậy? Em không thể nhận ra chuyện đó đau đớn thế nào. Thứ duy nhất khiến anh tỉnh táo giải quyết mớ lộn xộn cách em nửa bán cầu là nghĩ tới việc về nhà với tất cả những điều khác biệt giữa chúng ta được giải quyết. Hôm qua anh gần từ bỏ khi em nói cho anh biết em muốn làm theo cái hợp đồng vô lý đó.” Nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng bằng phẳng của cô, anh hỏi. “Có phải nghĩ tới việc có con của anh khiến em sợ tới vậy không?”
Nét nhăn nhó lo lắng trên gương mặt đẹp trai của anh và sự quan tâm ẩn trong câu nói của anh khiến Helen thấy hổ thẹn. Sao cô có thể khiến anh nghĩ như vậy? “Không, Carlo à. Không, em muốn có con của anh – con của chúng ta” cô nhanh chóng sửa lại. “Em dùng nó như cái cớ, em xấu hổ khi phải thừa nhận, đó là vì Caterina,” cô thì thầm, quay đầu sang một bên, không thể chịu được sự giám sát của anh.
Nhưng anh không định để cô rút lui dễ dàng thế, anh giữ lấy cằm của cô và quay cô lại nhìn anh.
“Người đàn bà đó đã làm điều chết tiệt gì vậy?” Anh giận dữ hỏi, và Helen không còn lựa chọn nào ngoài thú nhận sự ngu ngốc của cô.
“Em gọi điện tới căn hộ của anh vào tối thứ Sáu và cô ấy trả lời điện thoại. Em biết em sai rồi, Anna đã nói em nghe tối qua rằng Caterina và Diego đã lấy nhau, nhưng lúc đó em nghĩ…”
Giọng cô mờ đi, để anh không còn nghi ngờ gì đến chính xác những gì cô đã nghĩ.
“Anh đã nói với em rồi, cô ấy chẳng là gì với anh. Anh cho họ mượn căn hộ ở Rome trước khi anh biết anh sẽ về nhà đêm đó. Những lần khác anh gặp cô ấy đơn giản để thuyết phục cô ấy bán cổ phần của Roberto của bến du thuyền. Như thế đã đủ rõ ràng chưa, mia sposa.” Anh lại mỉa mai.
“Ôi, Carlo, em xin lỗi vì nghi ngờ anh, thật sự em như vậy, và em hứa sẽ không bao giờ thế nữa,” cô thề, tình yêu sáng lên trong đôi mắt xanh to tròn của cô, nói cho anh biết mọi điều anh cần biết.
“Tốt. Em nên như thế, nhưng anh thấy vui,” anh tuyên bố, đôi mắt đen lấp lách sự hài lòng độc ác. “Anh thích nghĩ đến việc em ghen tuông. Có Chúa mới biết, anh đau đớn đủ rồi!” Và lăn người trở lại, anh kéo Helen lên trên người anh.
“Giờ chúng ta có thể tiếp tục việc quan trọng trong khi làm tình?” Anh hỏi khêu gợi, miệng anh cọ cọ vào cổ cô.
“Nhưng tại sao anh muốn bến du thuyền?”
“Em không tin chuyện này đâu, nó không thể đợi? Anh đã dùng hai năm để sống độc thân để làm, quý bà ạ,” anh rên rỉ thất vọng.
Nằm trên người anh, Helen hiểu rõ điều kiện của anh, và đùa giỡn di chuyển môi cô lên chiếc đùi cứng của anh, hạ thấp đầu xuống, và thì thầm, “Em hứa không có câu hỏi nào nữa.” Và tay anh vòng qua em cô. Và anh định kéo dài nụ hôn, cô nói thêm, “sau khi anh trả lời.”
“Em hãy hứa, đây là câu hỏi cuối cùng – không thêm gì nữa?”
“Em hứa,” helen trịnh trọng trả lời.
“Tốt. Nhớ khi anh nói anh không nghĩ là em ở đây cho tới tháng mười hai không? Ồ, đó là bởi vì anh bận rộn làm việc với nhiều cổ phần kinh doanh. Anh định chỉ làm việc ở Palermo, vậy anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho em. Anh vừa mới ký một số hợp đồng khai thác dầu mỏ, anh có thể cạnh tranh dễ dàng ở đây hoặc một nơi nào khác, cùng với đường biển, khi Palermo là cảng dầu mỏ, và bến du thuyền hoạt động rất tốt. Cha anh nói đúng, anh neo du thuyền ở đây hầu như mọi lúc, anh anh còn muốn đóng chúng. Giờ em hài lòng rồi chứ?” Anh hỏi, vòng tay qua đầu cô, giữ mặt cô cách mặt anh có vài cm.
“Điều đó thật tuyệt, Carlo! Em ghét nghĩ đến việc anh ở xa nhiều tuần mà không có em,” Helen cởi mở thừa nhận.
Carlo, đôi mắt đen của anh nhảy múa hét lên, “Finalmente!” ( cuối cùng ) và kéo cô nằm thẳng ra, toàn bộ sức nặng của anh đè lên cô. “Cuối cùng,” anh rên rỉ, giống như một người đàn ông đói khát cuối cùng được nhận độ anh, miệng anh tìm kiếm miệng cô.
Cô sẵn lòng từ bỏ bản thân để nhận lấy sự kì diệu của nụ hôn của cô. Cuối cùng họ cũng hoàn toàn an toàn trong tình yêu dành cho nhau. Tay cô nắm chặt lấy vai anh, vuốt ve cái lưng cơ bắp của anh trong trạng thái ngây ngất về cảm xúc. Họ dính chặt lấy nhau, hôn, vuốt ve và thì thầm những lời yêu thương, trong cuộc tác tráng để cho đi. Tim họ đập chung một nhịp, và Helen nghĩ cô chưa từng nghe thấy âm thanh nào tuyệt vời đến thế.
Sau đó đột nhiên cô cứng lại, tay cô đẩy vào ngực của Carlo thay vì vuốt ve.
“Carlo, ai đó đang sập mạnh,” cô nói nhỏ, mắt cô nhìn dán vào cánh cửa sổ phòng ngủ vẫn để mở.
Anh ngẩng đầu lên, thái độ ghê tởm hiện lên trên gương mặt đỏ bừng của anh, và anh rên rỉ vì thất vọng quá nam tính.
Helen phá lên cười. “Suỵt… Nghe xem,” cô nói lắp bắp. Carlo quay đầu hướng ra phía cửa sổ để mở, và sau khi đủ chắc chắn, có một tiếng gõ đều đặn.
“Ôi Trời! anh không thể tin nổi, lại bị bắt gặp rồi,” anh thốt lên, và quay đầu lại, cười lớn.
“Gì thế?”
“Anh quên mất – trên đường về nhà ngày hôm qua, anh dừng lại ở nhà một người bạn cũ, và sắp xếp gặp để cậu ta tới vào sáng nay, và khắc tên phía ngoài là tên em.”
Vậy đó là lý do anh về muộn hôm qua sao, Helen thầm nghĩ, và cười toe toét với anh, cô vui vẻ nói, “Và câu hỏi tiếp theo của anh đã được trả lời.”
Họ lại lao vào vòng tay nhau, lăn lộn trên giường, rung người lên vì tràng cười.
Một nụ cười cay đắng ngọt ngào hiện lên trên gương mặt nhăn nheo của người đàn ông lớn tuổi ở ngoài hành lang khi tiếng cười vang lên trong không khí buổi sáng tĩnh lặng. Ông ấy sẽ trẻ hơn 20 tuổi, hay thậm chí mười tuổi phải không? Ông nghĩ, khi ông chầm rãi đục vào phiến đá, “Biệt thự Helena”.