Có lẽ con người trong lúc cảm thấy căng thẳng mới tỏ ra rất tích cực. Trần Dĩnh là như vậy, Cổ Vân Vân xuất hiện bên cạnh Trương Hoa khiến cho cô
luôn cố ý thể hiện ra rất thân mật với Trương Hoa trước mặt Cổ Vân Vân.
Trương Hoa đi công tác một cái khiến cho Trần Dĩnh cảm thấy chẳng còn hứng thú làm việc. Cô tìm Ngô Tĩnh, nói với Ngô Tĩnh muốn tự do một chút trong
vấn đề thời gian đi làm, bởi vì cô còn phải tranh thủ thời gian quản lý
cửa hàng hoa, nói chung chuyện bên bộ phận tài vụ còn có Vu Hâm, ngoài
ra còn có mấy nhân viên tài vụ khác.
Ngô Tĩnh nói cũng được,
nhưng những chuyện quan trọng của bộ phận tài vụ Trần Dĩnh vẫn phải tham gia. Chiều hôm Trương Hoa đi công tác, Trần Dĩnh liền về cửa hàng.
Hết giờ làm Lưu Huệ Anh đến thẳng cửa hàng, vừa vào cửa hàng đã nói với Trần Dĩnh: “Gọi điện bảo tớ đến có chuyện gì thế?”
Trần Dĩnh nói: “Không có chuyện gì, chỉ thấy chán thôi!”
“Giỏi gớm, chán mà không biết đến công ty tìm tớ à?”
Trần Dĩnh cười nói: “Chúng ta đi thôi!”
“Đến nhà cậu à?”
“Không, đến nhà Trương Hoa một lúc trước đã!”
Lưu Huệ Anh ngồi trong phòng khách nhìn Trần Dĩnh tưới cây, nói: “Cậu qua đây để giúp anh ấy làm mấy việc này à?”"
“Chẳng còn cách nào khác, Trương Hoa trước kia không bao giờ trồng mấy thứ
này, bây giờ đột nhiên mua mấy chậu cây này về, còn toàn là mấy chậu hoa rẻ tiền nữa!”
“Đồ ngốc, đây là ám hiệu anh ấy muốn bảo cậu chuyển về nhà ở đấy!”
Trần Dĩnh không nói gì, tưới nước xong cũng ngồi x
uống nói: “Hay là tối nay chúng ta ở đây nấu nướng đi, ăn cơm xong rồi về!”
“Tùy cậu thôi, dù gì cậu cũng là chủ mà!”
Hai người đi mua thức ăn về, Trần Dĩnh đứng ở trong bếp gọi: “Huệ Anh, qua đây giúp tớ một tay đi!”
Lưu Huệ Anh đang ngồi trong phòng khách xem ti vi, nghe thấy liền chạy vào bếp: “Sao thế?”
“Chàng ta chắc mấy tháng nay không nấu nướng ở nhà rồi, phải dọn dẹp sạch sẽ mới được!”
Hai người vừa ăn cơm vừa xem ti vi, Trần Dĩnh nói: “Ngày kia là cuối tuần,
hay là tối mai cậu về nhà bố mẹ Trương Hoa với tớ đi, chắc là Tỉnh Tỉnh
cũng nhớ cậu lắm đấy!”
“Đúng là lâu lắm rồi không được gặp Tỉnh Tỉnh, nhưng mà tớ đến đó có tiện không?”
“Đương nhiên là tiện rồi!”
Trần Dĩnh tiễn Lưu Huệ Anh lên xe rồi cũng về nhà.
Nằm trên giường, Trần Dĩnh cứ nghĩ Trương Hoa và Cổ Vân Vân đang ở bên cạnh nhau, thầm nhủ: không biết hiện giờ hai người ấy đang làm gì? Đang ngủ
hay còn làm việc?
Nghĩ mãi, nghĩ mãi, cuối cùng Trần Dĩnh lấy
điện thoại ra, nhắn một cái tin, do dự hồi lâu rồi lại xóa đi, sau đó
lại mang điện thoại ra, lại do dự, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Trương Hoa.
Trương Hoa đang nằm trên giường nói chuyện với Ngô Phong
Hải thì điện thoại báo tin nhắn. Anh cầm lên đọc thấy của Trần Dĩnh gửi
đến, nội dung rất đơn giản: “Anh đã ngủ chưa? Uống ít thôi nhé!”
Trương Hoa nói: “Trần Dĩnh”
Ngô Phong Hải cười nói: “Muộn thế này rồi còn nhắn tin cho anh, đúng là quan tâm đến mức khiến người khác phải ngưỡng mộ đấy!”
Trương Hoa cười nói: “Vậy để tôi bảo Trần Dĩnh bảo Lưu Huệ Anh nhắn cho cậu một cái tin nhé!”
“Thôi bỏ đi, năn nỉ người ta nhắn tin cho mình thì mất mặt lắm!”
Trương Hoa cười cười rồi nhắn lại cho Trần Dĩnh: “Anh chưa, đang nói chuyện với Phong Hải!”
Trần Dĩnh thấy Trương Hoa nhắn tin lại rất nhanh mới phát hiện gửi tin nhắn
cho anh cũng không phức tạp đến thế. Có rất nhiều chuyện đều như vậy,
chỉ là người ta không muốn hoặc không dám làm, có chủ động làm mới biết
thực ra cũng rất đơn giản.
Trần Dĩnh thấy Trương Hoa nhắn lại,
định nhắn tiếp nhưng lại không biết nói gì, mà không nhắn lại cảm thấy
không hay lắm. Ngẫm nghĩ một lát liền nhắn lại một câu: “Tối nay em tưới hoa rồi đấy!”
Vu Hâm cứ nói chuyện công việc với Trần Dĩnh rất
lâu, Trần Dĩnh ban đầu còn chú ý lắng nghe, sau đó liên tục nhìn đồng
hồ, cuối cùng nói: “Giám đốc Vu, tôi phải về sớm một chút, tối nay tôi
cùng bạn đi thăm con gái!”
Vu Hâm nói: “Thế à, vậy hôm nay chúng ta bàn dến đây thôi, lần sau có thời gian sẽ nói cụ thể hơn!”
Trần Dĩnh ra ngoài liền gọi luôn cho Lưu Huệ Anh, hỏi có thể nghĩ làm sớm
một chút không, sợ về muộn quá, Lưu Huệ Anh nói: “Cậu qua công ty tớ
trước đi, đồ đạc tớ mang cả đây rồi, hết giờ làm là đi ngay thôi!”
Trần Dĩnh lại gọi về cho mẹ Trương Hoa, nói tối nay về , có thể hơi muộn một chút. Mẹ Trương Hoa nói: “Không sao, cả nhà đợi con về ăn cơm!"
Trần Dĩnh lại nói: “Bạn học của con là Huệ Anh cũng cùng về, có được không mẹ?”
Mẹ Trương Hoa nói: “Có gì mà không được, mẹ rất thích con bé ấy, vốn định bảo con nói với nó khi nào rảnh thì về nhà ta chơi!”
Hai người về hơi muộn, mẹ Trương Hoa nói với Lưu Huệ Anh: “Cháu đến là bác vui rồi, còn mang theo quà cáp làm gì!”
Lưu Huệ Anh cười nói: “Lâu lắm cháu mới gặp hai bác, không mang chút gì đến cháu thấy ngại lắm!”, sau đó ôm Tỉnh Tỉnh nói: “Nhoáng một cái đã lớn
thế này rồi, trông ra dáng con gái lắm rồi đấy!”
Lúc ăn cơm, mẹ Trương Hoa nói: “Huệ Anh vẫn độc thân à? Có cần bác giới thiệu cho một đối tượng không?”
Trần Dĩnh cười nói: “Trước đây thì độc thân, nhưng bây giờ chắc là có đối tượng rồi mẹ ạ!”
Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh, nói: “Cậu chỉ nói lăng nhăng!”
“Thật không? Ai thế?”
“Là bạn của Trương Hoa mẹ ạ, hôm qua bọn họ cùng đi công tác rồi!”
“Sao lại tìm một người thường xuyên đi công tác thế hả cháu? Như thế ít thời gian ở bên nhau lắm!”
Trần Dĩnh nói: “Phong Hải cũng đâu có tồi, người ta đã có ý rồi, cậu phải cho người ta cơ hội đi chứ!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Thằng Hoa là bạn với nó chắc là biết rõ tính tình của nó, có gì cứ hỏi thằng Hoa xem!.
Trần Dĩnh nói: “Thì chính anh ấy bảo con giới thiệu Phong Hải cho Huệ Anh mà!”
Ăn cơm xong, mấy người ngồi trong phòng khác xem ti vi, Trần Dĩnh ôm con
gái nói: “Tỉnh Tỉnh có muốn gọi điện thoại cho bố không nào?”
Lưu Huệ Anh cười bảo: “Mình muốn gọi thì cứ gọi đi, lại còn phải lấy Tỉnh Tỉnh ra làm cái cớ!”
Trần Dĩnh ngại ngùng nói: “Tớ chỉ nói thế thôi chứ!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Thế thì bế Tỉnh Tỉnh vào trong phòng gọi điện đi!”
Lưu Huệ Anh đứng dậy kéo Trần Dĩnh nói: “Đi thôi, vào trong phòng đi!”
Trương Hoa đang hút thuốc, nói chuyện với Ngô Phong Hải và Cổ Vân Vân ở trong
phòng thì đột nhiên Trần Dĩnh gọi điện đến. Trương Hoa nghe máy liền
hỏi: “Sao thế? Có chuyện gi à?”
Trần Dĩnh ở đầu dây bên kia ngập ngừng một lát mới nói: “Tỉnh Tỉnh muốn nói chuyện với anh này!”
Trương Hoa hỏi: “Em về nhà rồi à?”
“Vâng, em về cùng Huệ Anh!”
Trương Hoa nghe thấy tiếng Lưu Huệ Anh nói rất to ở đầu dây bên kia: “Bản thân cô ấy muốn nghe giọng của anh, nhưng lại ngại nên mới lấy Tỉnh Tỉnh ra
làm cái cớ đấy!”, sau đó lại nghe thấy tiếng Trần Dĩnh nói Huệ Anh: “Cậu chỉ nói lăng nhăng!”
Trương Hoa nhìn Cổ Vân Vân và Ngô Phong Hải đang ngồi trên giường, đè thấp giọng xuống nói: “Em bảo Huệ Anh nghe
máy đi, cứ nói là anh có chuyện muốn nói với cô ấy!”
Trương Hoa
nói xong liền đến bên cạnh Ngô Phong Hải, đưa điện thoại cho Ngô Phong
Hải rồi nói: “Lưu Huệ Anh muốn nói với anh vài câu này!”
Ngô Phong Hải tròn mắt nhìn Trương Hoa nói: “Đừng có lừa tôi!”
“Thật đấy! Mau nghe đi không cô ấy cúp mấy bây giờ!”
Ngô Phong Hải do dự một lát rồi đón lấy cái điện thoại, nghe thấy giọng của Huệ Anh nói: “Trương Hoa chết tiệt, có chuyện gì mau nói đi, không là
em cúp máy đấy!”
Ngô Phong Hải cầm điện thoại nhìn Trương Hoa, lúc này mới biết là Trương Hoa cố ý.
Lưu Huệ Anh vừa nghe thấy giọng của Ngô Phong Hải liền vội nói: “Chết thật, ngại quá, tôi cứ tưởng là Trương Hoa, anh ta đâu rồi?”
“Anh ấy đột nhiên đưa điện thoại cho tôi, bảo rằng cô có chuyện gì muốn nói với tôi!”
Lưu Huệ Anh biết Trương Hoa cố ý nhưng chẳng còn cách nào khác, dù gì cũng
phải nói với Ngô Phong Hải vài câu, nghĩ một lát liền nói: “Anh đi công
tác nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Anh trả điện thoại cho Trương Hoa, tôi
cũng đưa điện thoại cho Trần Dĩnh cho hai người ấy nói chuyện với nhau!”
Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh đến chiều chủ nhật mới về thành phố. Mẹ Trương Hoa
nói: “Huệ Anh sau này rảnh rỗi nhớ cùng về đây với cái Dĩnh nhé!”
Lưu Huệ Anh nói: “Chỉ cần bác không thấy phiền phức thì chắc chắn cháu sẽ năng đến ạ!”
“Cái con nhỏ này thật là, đến đây nhà càng thêm đông vui chứ sao!”
Về đến thành phố, Trần Dĩnh nói: “Chúng ta qua chỗ Trương Hoa trước đã, chắc là hoa sắp chết khô rồi!”
Lưu Huệ Anh nói: “Mấy chậu hoa dại ấy thiếu nước vài hôm cũng không chết được đâu!”
Trần Dĩnh vẫn đòi đến nhà Trương Hoa, Lưu Huệ Anh đành nói: “Vậy tớ không đi với cậu nữa, tớ phải về nhà nghỉ ngơi một chút!”
Trương Hoa lần này đi công tác rất lâu mới về. Trong thời gian đó, Trần Dĩnh
thường xuyên đến nhà Trương Hoa, không chỉ tưới nước cho hoa mà còn giúp anh dọn dẹp nhà cửa. Trần Dĩnh cũng không mấy khi đến công ty mà thường xuyên qua cửa hàng hoa.
Mỗi lần đến công ty, Vu Hâm đều nói
chuyện với cô rất lâu, thỉnh thoảng còn nói những chuyện không phải
chuyện công việc. Chiều hôm nay, Vu Hâm nói chuyện với Trần Dĩnh một lát rồi đột nhiên hỏi: “Tối nay cô Dĩnh có rảnh không?”
Trần Dĩnh nói: “Giám đốc Vu có"
Vu Hâm nói: “Tôi muốn mời cô Dĩnh đi ăn cơm, làm việc chung lâu ngày như vậy rồi mà chưa từng ăn với nhau bữa nào!”
“Thật ngại quá, tối nay tôi lại có việc bận mất rồi!”
Ra khỏi công ty, Trần Dĩnh liền đi thẳng về nhà Trương Hoa. Cô biết hôm
nay Trương Hoa sẽ về. Dạo này cô cũng dần quen với việc nhắn tin cho
Trương Hoa, tối qua Trương Hoa nói trong tin nhắn rằng hôm nay anh sẽ
về, chắc là tối là về đến trung tâm thành phố.
Trần Dĩnh xuống xe buýt, ngẫm nghĩ một lát rồi đi ra chợ một lúc. Làm cơm xong, Trần Dĩnh
ngồi trong phòng khách vừa xem ti vi vừa chờ Trương Hoa. Nhìn đồng hồ đã gần chín giờ, thầm nghĩ liệu anh ấy có ăn ở bên ngoài không? Thế là cô
định ăn trước. Nhưng lập tức lại nghĩ, có thể anh ấy vẫn đang trên
đường, đợi thêm một lát vậy.
Ba người Trương Hoa, Ngô Phong Hải
và Cổ Vân Vân về đến thành phố liền ghé vào một nhà hàng bên đường ăn
cơm, sau đó Trương Hoa đưa hai người kia về nhà rồi mới về, đến dưới
tầng chung cư của mình mới nhìn đồng hồ, đã gần mười giờ rồi.
Trương Hoa lên tầng, cảm giác hơi mệt, trong lòng thầm nghĩ hôm nay phải nghỉ
sớm một chút. Anh vừa lấy chìa khóa ra định mở cửa thì thấy cửa mở ra.
Trần Dĩnh nói: “Anh về rồi à?”
Trương Hoa hơi ngạc nhiên, nói: “Muộn thế này rồi mà em còn ở đây à?”, nói rồi liền vào trong nhà, Trần Dĩnh đóng cửa lại, nói: “Em đang đợi anh!”
Trương Hoa nhìn thấy trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, đang định nói gì thì Trần Dĩnh đã nói trước: “Anh ăn tối chưa?”
Trương Hoa vốn định nói ăn rồi nhưng nghĩ lại lại nói: “Anh chưa, đang chuẩn bị về đi tắm rồi ra ngoài ăn đêm!”
Trần Dĩnh liền nói: “Thế anh đi tắm đi, em đi hâm lại thức ăn, nguội hết cả rồi!”
Trương Hoa tắm xong đi ra, cảm giác mệt mỏi đã bớt đi nhiều, tinh thần cũng
phấn chấn hơn hẳn. Anh ngồi xuống bàn nói: “Em cũng chưa ăn à?”
Trần Dĩnh nói: “Em mải xem ti vi quên mất, bây giờ ăn cũng vậy mà!”
Trương Hoa chuẩn bị ăn thì Trần Dĩnh mang hai lon bia ra, nói: “Em mua cho anh này, buổi tối uống một chút sẽ dễ ngủ hơn!”
Trương Hoa vốn nghĩ đã ăn tối rồi, cảm thấy uống chút bia cũng không sao.
Trần Dĩnh vừa ăn vừa bảo Trương Hoa ăn nhiều vào.
Trương Hoa nói: “Chắc là vì đói quá nên giờ ăn không nổi! Uống chút bia là được rồi!”
Trần Dĩnh nói: “Thế đâu có được!”
Trương Hoa nói: “Bia chính là bánh mì ở dạng lỏng, cứ coi như là cơm đi!”
Trần Dĩnh chạy đi lấy cho anh bát cơm, nói: “Anh phải ăn một chút, vừa ăn
cơm vừa uống bia, chứ dạ dày không mà uống thì không tốt đâu.
Trương Hoa đành phải cố gắng ăn thêm cơm.
Ăn cơm xong, Trương Hoa nói sẽ lái xe đưa Trần Dĩnh về nhà, Trần Dĩnh dịu
dàng đáp: “Anh uống bia rồi, đi công tác lại mệt, em tự bắt xe về cũng
được!”