Buổi sáng Trương Hoa đến công ty nói chuyện với Cổ Vân Vân một lát, sau đó
lại qua văn phòng Ngô Tĩnh nói chuyện rất lâu, buổi trưa chạy qua công
ty cũ ăn cơm với Lý Dương Uy.
Buổi chiều, Trương Hoa lại ngồi nói chuyện với các nhân viên ở công ty cũ, sau đó đến văn phòng Lý Dương
Uy, nói: “Hôm nay tối phải về nhà thăm Tỉnh Tỉnh, tối mai mọi người cùng đi ăn nhé!”
VềTrương Hoa ngồi trong văn phòng với Ngô Phong Hải
một lúc, Ngô Phong Hải nói nếu rảnh thì tối nay mọi người tụ tập một
bữa. Trương Hoa nói phải về nhà thăm con gái, rồi cười bảo: “Hay không
anh gọi cho Huệ Anh hẹn riêng cô ấy ra ngoài uống đi!”
“Thôi bỏ đi, lần trước ở trong điện thoại cũng chẳng biết nói cái gì, thôi cứ đợi khi nào đông người cùng đi thì hay hơn!”
Trương Hoa đứng dậy, vỗ vai Ngô Phong Hải nói: “Cậu không chủ động thì lấy đâu ra thành quả?”, sau đó nói thêm: “Cũng muộn rồi, tôi phải đi gọi Trần
Dĩnh đây!”
Vu Hâm ngồi bên cạnh Trần Dĩnh, ngồi rất gần, hai
người đang xem các bảng biểu ở trên bàn và thảo luận vấn đề gì đó. Vu
Hâm thỉnh thoảng lại ngẩng đầu, mặt gần như áp sát vào mặt Trần Dĩnh.
Trương Hoa chau mày một chút, đến bên cạnh hai người.
Vu Hâm ngẩng đầu nhìn Trương Hoa, nói: “Phó tổng Trương có chuyện gì thế?”
Trương Hoa không đoái hoài đến anh ta mà nói với Trần Dĩnh: “Tối nay về nhà
thăm Tỉnh Tỉnh, nếu không có việc gì thì chúng ta về sớm một chút đi!”
Trần Dĩnh vội nói: “Anh đợi một chút, em xong ngay đây!”
Cổ Triết Đông nhìn Từ Cường ngồi đối diện hút thuốc, nói: “Nói như vậy có
nghĩa là Trương Hoa giữ lại công ty cũ chỉ đơn thuần là vì tình cảm của
thanh niên với nhau ư?”
Từ Cường nói: “Có lẽ là vậy, nhân viên giảm đi đáng kể, thành tích cũng giảm đi rất nhiều!”
Cổ Triết Đông nói: “Xem ra tôi có thể yên tâm được rồi!”
“Còn nữa, Nghiêm Lộ có vẻ không phục Lý Dương Uy, luôn cảm thấy bản thân mình có thể tự điều khiển công ty này!”
“Bản tính khó dời, hoặc cũng có thể cậu ta nghĩ mình có thể tách ra làm riêng!”
Từ Cường nói: “Xét hành vi của cậu ta thì chuyện đó sớm muộn gì cũng xảy ra”
Cổ Triết Đông cười nói: “Đừng quên người xử lý mọi chuyện trong công ty đó vẫn là Ngô Tĩnh. Ngô Tĩnh không như Trương Hoa, Nghiêm Lộ không đấu lại được cô ta đâu!”
Từ Cường nói: “Qua hành vi của Ngô Tĩnh, Trương Hoa, Ngô Phong Hải, chúng ta có thể thấy bọn họ đã dốc hết tâm huyết
vào công ty mới, đặc biệt là Ngô Tĩnh, trong thời gian Vân Vân đi công
tác, cô ta đã quản lý công ty rất tốt.”
Từ Cường thấy Cổ Triết
Đông trầm ngâm lại nói: “Trong khi đó Trương Hoa thì ngày càng im lìm,
có rất nhiều chuyện cậu ta không muốn nhúng tay vào, so với Trương Hoa
thì Ngô Tĩnh có vẻ có dã tâm hơn!”
“Không đáng sợ nhất chính là
người có dã tâm, chỉ sợ người có mục đích thôi. Ngô Tĩnh có trí tuệ, có
khả năng, những người có được các yếu tố này có dã tâm cũng là điều dễ
hiểu.”
“Đúng thế, ông Hoa trước đây từng tỏ ra rất lo lắng về cô
ta, nhưng dạo này sau khi không phát hiện được bất cứ nghi vấn gì nên
đành phải dùng từ “có dã tâm” để lý giải”.
“Biểu hiện của Vân Vân thế nào?”
“Cũng không tồi, trong thời gian đi công tác, cô ấy dốc hết tâm huyết cho
công việc, làm việc cật lực cùng Ngô Phong Hải, cũng rất nhiệt huyết,
trong khi đó Trương Hoa lại tương đối bình thản, rất ít tham gia vào
những cuộc đàm phán nghiệp vụ”.
“Đây là sách lược của Trương Hoa. Một mặt muốn cho họ tìm thấy động lực chủ quan của công việc, một mặt
muốn duy trì bí ẩn của một giáo viên đào tạo, tuyệt đối đừng nghĩ Trương Hoa tiêu cực, không muốn làm việc”.
Trần Dĩnh nói: “Sao dạo này anh năng về nhà thế?”
Trương Hoa vừa hút thuốc vừa lái xe, nói: “Bây giờ có xe tiện hơn rồi!”
Trần Dĩnh cười nói: “Xem ra là vì lười đây mà ”
Trương Hoa không nói gì, một lát sau, Trần Dĩnh nói: “Sao anh không nói gì thế? Tâm trạng không tốt à?”
“Không có gì, chắc là vì mệt mỏi thôi!”"
Một lúc lâu sau, Trương Hoa mới nói: “Anh và Cổ Vân Vân đã bàn bạc với nhau rồi, sau này em có thể thoải mái trong thời gian đi làm, không nhất
thiết phải bỏ quá nhiều thời gian ở bên này, có việc gì thì đến, không
có việc gì thì thôi!”
“Em biết rồi!”
Đang nói chuyện thì Lưu Huệ Anh gọi điện đến hỏi: “Tối nay có muốn đi ăn với tớ không?”
Trần Dĩnh nói: “Tớ với Trương Hoa về nhà thăm Tỉnh Tỉnh, đang ở trên đường rồi!”
“Hạnh phúc thế, vừa về nhà đã hẹn hò với nhau rồi, còn tưởng anh ấy mới về sẽ rủ nhau tụ tập cơ đấy!”
Trần Dĩnh cười nói: “Hóa ra không phải muốn gọi tớ đi ăn cơm, mà là vì ai đó mới về cơ đấy!”
“Cậu toàn nói bậy!”
“Trương Hoa nói tối mai mọi người sẽ tụ tập, cậu mà sốt ruột thì giờ cứ gọi
điện cho ai đó đi, có thể sẽ được cảm nhận hương vị của một cuộc hẹn hò
riêng tư đấy”.
Cổ Vân Vân vừa ngồi xuống liền nói: “Lâu lắm rồi mới được ngồi ăn cơm với bố mẹ!”
Cổ Triết Đông nói: “Bố mẹ đều rất vui mừng vì những biểu hiện của con gần đây!”
Mẹ Cổ Vân Vân ngồi xuống bên cạnh cô, xoa xoa đầu con gái nói: “Cuối cùng Cổ Vân Vân cũng trưởng thành rồi!”
“Xem mẹ kìa, cứ như con là trẻ con không bằng!”
“Trong mắt bố mẹ con vẫn là một đứa trẻ con mà!”
Cổ Triết Đông nói: “Giờ sức khỏe của bố vẫn còn tốt, vẫn có thể bên cạnh
con vài năm nữa. Đến khi bố già, tập đoàn có thể yên tâm giao cho con
quản lý rồi!”
“Con không muốn tiếp quản tập đoàn đâu, như thế thì mệt lắm!”
Mẹ Cổ Vân Vân cười nói: “Con ngốc này, không giao cho con chẳng nhẽ giao cho người ngoài?”
“Bố vẫn còn trẻ như thế, đợi con sinh em bé rồi giao cho nó là được mà!”
Mẹ Cổ Vân Vân nói: “Thế thì con mau lấy chồng rồi sinh con đi, như thế mẹ
sẽ có lý do không phải tham gia vào công việc ở tập đoàn, về nhà chuyên
tâm chăm sóc cho cháu ngoại rồi!”
Cổ Triết Đông nói: “Chuyện này
không cần vội, chuyện hôn nhân là chuyện lớn, phải thận trọng! Chỉ cần
Vân Vân dốc sức làm việc, tôi cũng thấy yên tâm rồi!”
Ăn cơm xong, Trương Hoa bế con gái trêu đùa. Mẹ Trương Hoa nói: “Tối nay có về không?”
Trương Hoa nói: “Không ạ, con không cần phải đi làm đúng giờ, thời gian của
Trần Dĩnh cũng khá thoải mái, đến tối mai mới có chút việc!”
Mẹ Trương Hoa nói: “Thế thì tốt, mẹ đi rửa bát đã!”
Trần Dĩnh liền nói: “Để con giúp mẹ!”
Bố mẹ Trương Hoa bế Tỉnh Tỉnh đi ngủ, Trần Dĩnh tắm xong cũng ngồi ngoài
phòng khách xem ti vi với Trương Hoa: “Anh còn không đi tắm đi à?”
Trương Hoa nói: “Đợi lát nữa rồi tắm!”
“Thế thôi em đi ngủ trước đây!”
Trương Hoa tắm xong lại ngồi ở phòng khách xem ti vi một lát, trong đầu thường lảng vảng hình ảnh Vu Hâm ghé sát vào Trần Dĩnh. Trước đây anh cứ nghĩ
Vu Hâm đã ngoài bốn mươi, trong mắt anh có thể coi là một người đã đứng
tuổi. Giờ nghĩ kĩ lại mới thấy, mặc dù đã bốn mười tuổi nhưng trông anh
ta còn rất phong độ, điềm đạm. Cuối cùng Trương Hoa cố ép mình không
nghĩ đến những chuyện này, chỉ sợ càng nghĩ càng thêm bực bội.
Trương Hoa đứng dậy tắt ti vi, chuẩn bị vào phòng Nhã Vận ngủ. Đứng trước cửa
phòng Nhã Vận, anh do dự một lát, nghĩ gì đó rồi lại đi sang phòng của
mình. Cửa không khóa, Trương Hoa đi thẳng"
Trần Dĩnh vẫn chưa ngủ, đang bật đèn đọc sách, thấy Trương Hoa bước vào liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Trương Hoa dừng lại một lát, nói: “Không có gì, thấy đèn vẫn sáng nên anh vào xem thôi!”
Nói rồi Trương Hoa lại đi ra ngoài, đóng cửa lại. Đóng cửa lại rồi anh mới
biết ở bên ngoài không thể nào nhìn thấy bên trong đang bật đèn. Trương
Hoa bỗng đỏ bừng mặt, vội vã đi vào phòng Nhã Vận ngủ.
Lưu Huệ Anh nói: “Lên nhà ngồi một lát không?”
Ngô Phong Hải nói: “Hơi muộn rồi, thôi không lên đâu!”
Lưu Huệ Anh đứng lại, cười nói: “Sao đột nhiên lại mời tôi đi ăn thế?”
“Cũng chẳng có gì, Trương Hoa đi thăm con gái, Lý Dương Uy phải về chăm sóc
Kỉ Oanh, Ngô Tĩnh không uống được, buổi tối một mình cũng chán, lại
không muốn đi tìm bạn bè trước đây!”
“Hóa ra tìm tôi là vì không tìm được ai khác đi ăn cùng à?”
Ngô Phong Hải vội nói: “Không phải, không phải thế!”
Lưu Huệ Anh cười nói: “Tôi đùa với anh thôi, vậy tôi lên nhà đây! Anh về cẩn thận nhé!”
Sau khi Lưu Huệ Anh lên lầu, Ngô Phong Hải đứng hút thuốc trên vỉa hè một lát rồi mới bắt xe về.
Trương Hoa và Trần Dĩnh về đến thành phố cũng đã gần đến trưa. Trương Hoa nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi về công ty nhé!”
Hai người ăn cơm xong, Trương Hoa nói: “Chiều nay nếu không có việc gì thì
em không cần đến công ty đâu, anh đưa em về cửa hàng nhé, tối nay chọn
được địa điểm rồi, anh sẽ gọi cho em!”
Trần Dĩnh nói: “Ở cửa hàng cũng không có việc gì, chúng ta cùng
Trương Hoa cũng không nói gì thêm. Sau khi đến công ty, Cổ Vân Vân nói với
Trương Hoa: “Cậu là phó tổng mà còn sướng hơn cả tôi đấy!”
Trương Hoa cười: “Tôi bây giờ chẳng qua chỉ là cái mác thôi, cũng na ná như lúc cậu ở công ty điện tử Triết Đông vậy!”
Cổ Vân Vân nói: “Đâu thể so sánh như vậy được!”
Trương Hoa cười, đột nhiên nói: “Tối nay chúng tôi tụ tập, cậu có muốn cùng đi không?”
Cổ Vân Vân nói: “Cậu đã mời, tôi nhất định phải tham gia! Hơn nữa hiện giờ chúng ta là một tập thể, tôi cũng muốn tụ tập với mọi người, chi phí cứ tính cho công ty đi!”
“Thôi khỏi cần, bạn bè tụ tập vui vẻ một khi tính vào tiền công quỹ thì tính chất sẽ khác hẳn đấy!”
Trương Hoa nói với Ngô Tĩnh tối nay tụ tập, Ngô Tĩnh bảo: “Tối nay em không đi đâu!”
“Tối nay em bận à?”
“Cổ Triết Đông hẹn em tối nay đi ăn cơm!”
“Ông ta hẹn riêng em à? Bàn chuyện công việc sao?”
“Em không rõ lắm, sáng nay ông ấy gọi điện bảo tối cùng đi ăn một bữa!”
“Thôi được rồi, nếu xong sớm thì em qua nhé!”
Ngô Phong Hải nâng cốc uống với Cổ Vân Vân, nói: “Làm việc với Cổ Vân Vân
lâu như vậy rồi mà tôi không biết cô uống tốt thế đấy!”
Trước đây Ngô Phong Hải toàn gọi Cổ Vân Vân là tổng giám đốc Cổ, nhưng trong thời gian đi công tác, Cổ Vân Vân nhất định bắt anh phải gọi cô bằng tên,
dần dần Ngô Phong Hải cũng quen miệng.
Kỉ Oanh cười nói: “Vân Vân hồi còn đi học được bọn tôi đặt biệt danh là “nữ hoàng rượu chè
Lý Dương Uy liền nói: “Đó chẳng phải vì cậu ta uống tốt, mà là vì con gái lớp ta không biết uống đấy thôi!”
Ngô Phong Hải ngoảnh đầu lại nhìn Lưu Huệ Anh, nói: “Thế biệt danh của cô ở trường là gì, không phải là “thần rượu” đấy chứ?”
Lưu Huệ Anh trừng mắt với Ngô Phong Hải, nói: “Tôi có biệt danh là gì thì liên quan gì đến anh!”
Trần Dĩnh nói: “Trong nhóm đàn ông ngồi đây, uống tốt nhất là Phong Hải,
trong nhóm phụ nữ ở đây thì uống giỏi nhất là Huệ Anh, vậy chúng ta
phong luôn cho họ là một đôi ‘Tửu trung kim đồng ngọc nữ’ đi!”
Trương Hoa không khỏi phì cười: “Lần đầu tiên nghe thấy có người liên hệ cách
xưng hô này với rượu đấy! Anh thật khâm phục không biết sao em có thể
nghĩ ra nữa!”