Mấy hôm ở trong thành phố, Trương Hoa hết tìm người này lại tìm người kia
đi ăn, rất muộn mới về nhà. Nhưng Ngô Tĩnh hình như là ngoại lệ, dường
như ngày nào cô cũng rất bận rộn, ngay cả buổi tối cũng không có thời
gian.
Buổi tối, nằm trên giường ngắm ảnh của con gái, cả căn
phòng tĩnh mịch như tờ. Rõ ràng là rất mệt, rất buồn ngủ nhưng không sao ngủ được. Trương Hoa nghĩ, chẳng nhẽ là mất ngủ? Trương Hoa dần dần trở nên sợ hãi bóng đêm, chỉ mong trời mau sáng để đi làm cùng mọi người.
Lý Dương Uy nói có lẽ đợt này không có nhiều thời gian đến công ty, tốt
nhất là xin nghỉ một thời gian vì Kỉ Oanh sắp đến ngày dự sinh. Trương
Hoa cười nói: “Mẹ cậu hay mẹ Kỉ Oanh không qua đây à?”
“Cả hai
người cùng đến, mẹ vợ tôi còn muốn đưa Kỉ Oanh về quê nhà sinh nở, nhưng Kỉ Oanh không nghe, nhất định muốn tôi ở bên cạnh, nói muốn tôi cảm
nhận toàn bộ quá trình con ra đời”. Trương Hoa nhớ lại lúc Trần Dĩnh
sinh con, lại trầm ngâm một lát.
Cuối cùng Trương Hoa nói: “Vậy
cậu nghỉ ngơi một thời gian đi, cho dù có chuyện gì thì đứa bé vẫn là
quan trọng chuyện công ty, cậu không phải lo, Ngô Tĩnh chắc chắn sẽ xử
lý ổn thỏa”.
Trương Hoa lặng lẽ lái xe, không nói không rằng. Đến dưới tầng nhà Trần Dĩnh, Trương Hoa dừng xe lại, rút thuốc ra hút. Trần Dĩnh nói: “Anh có muốn lên ngồi một lát không?”
“Thôi, ngày mai anh phải đi sớm, tối nay về sớm nghỉ ngơi một chút!”
“Ngày mai mọi người đi thẳng từ nhà đi, em không tiễn anh nữa!”
Trương Hoa cười: “Anh đi công tác đã thành quen,không cần phải tiễn đâu!”
Trần Dĩnh vừa quay người định đi thì Trương Hoa đã đột nhiên gọi: “Trần Dĩnh”
Trần Dĩnh lại ngoảnh đầu lại, hỏi: “Còn chuyện gì à?”
Trương Hoa ngập ngừng một lát, sau đó nói: “Bây giờ buổi tối về nhà em thường làm gì?”
Trần Dĩnh
đứng im, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Em chẳng làm gì, chỉ ngủ thôi!”
Mặc dù Trần Dĩnh đã đi khuất rồi nhưng Trương Hoa vẫn vừa hút thuốc vừa
nhìn theo lối Trần Dĩnh lên tầng. Lần đầu tiên Trương Hoa có tâm trạng
lạ lùng khi nhìn theo cái bóng của Trần Dĩnh lên tầng, có phải Trần Dĩnh cũng giống như mình, về đến nhà là cảm thấy rất tẻ nhạt, rất cô đơn,
thậm chí là mất ngủ?
Trương Hoa ngồi dựa lưng vào giường xem ti
vi trong nhà nghỉ, Ngô Phong Hải tắm xong từ trong nhà vệ sinh đi ra,
ngồi xuống giường, lấy thuốc ở đầu giường, ném cho Trương Hoa một điếu
rồi châm lên hút.
Trương Hoa cũng châm thuốc, hỏi: “Phong Hải, anh cảm thấy công việc của chúng ta hiện giờ thế nào?”
Ngô Phong Hải cười nói: “Cũng không tồi, vừa thú vị vừa có tính thử thách!”
Trương Hoa nói: “Tôi lại cảm thấy mất đi rất nhiều thứ
“Tôi lại chẳng thấy mất mát gì!”
Trương Hoa cười: “Có thể anh vẫn còn độc thân nên không hiểu được những điều này!”
“Đừng quên là hiện giờ anh cũng như tôi, cũng độc thân đấy nhé!”
“Anh nói không đúng rồi, ít nhất tôi cũng có con gái đấy!”
“Ý của anh là thường xuyên phải đi công tác, không có thời gian ở bên con gái hả?”
“Không phải là chuyện đi công tác, là môi trường làm việc hiện nay kìa! Đương
nhiên chuyện đi công tác cũng là một trong những vấn đề trong số đó!”
“Hôm nay anh làm sao thế? Đột nhiên nói chuyện rất kỳ lạ!”
Trương Hoa cười cười nói: “Anh cảm thấy mục đích cuộc đời của con người là gì?”
Ngô Phong Hải nói: “Tôi chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, chỉ biết muốn sống tốt hơn, kiếm tiền là một nhu cầu không thể thiếu!”
“Đây đúng là một vấn đề rất thực tế, nhưng nếu để chuyện kiếm tiền làm ảnh
hưởng đến hứng thú hưởng thụ cuộc sống vốn có là đúng hay sai?”
“Những vấn đề nay để lại cho các giáo viên đào tạo như các anh tự suy ngẫm vậy!”
Lúc Cổ Vân Vân gõ cửa, Trương Hoa còn chưa ngủ dậy. Cổ Vân Vân lại về phòng một lúc mới sang. Trương Hoa nói: “Sau này cậu đừng gõ cửa sớm thế có
được không?”
Cổ Vân Vân nói: “Sao bây giờ cậu trở nên lười nhác thế nhỉ, chúng ta mau đi ăn sáng, lát nữa còn phải đến hai công ty đấy!”
“Cậu ngồi một lát trước đã, tôi có chuyện muốn bàn bạc với hai người đây!”
Cổ Vân Vân ngồi xuống
“Tôi có suy nghĩ thế này, sau này tôi sẽ chuyên phụ trách việc đào tạo, mảng nghiệp vụ cậu và Phong Hải đảm nhiệm là được rồi. Hay nói cách khác,
sau này thời gian đi công tác của tôi sẽ theo như thời gian công tác của bộ phận đào tạo”.
Ngô Phong Hải nói: “Thế đâu có được, nếu như
thế chẳng phải bọn tôi cứ phải đi cùng nhau suốt sao, hiện giờ cảm thấy
đi công tác thú vị là bởi vì có anh đi cùng mà!”
Trương Hoa nói:
“Dù gì thì chúng ta cũng đang làm việc, nếu đã là công việc thì nên có
phân công công việc rõ ràng, phân công rõ ràng sẽ khiến cho hiệu suất
làm việc tăng cao, hiệu quả hiển nhiên cũng tốt hơn!”
Cổ Vân Vân nói: “Tôi không có ý kiến gì về đề nghị của cậu, đợi lần này đi công tác về chúng ta sẽ xác nhận lại!”
Trương Hoa nói: “Thực ra thời gian đi công tác sau này của tôi cũng không ít
hơn hai người, chỉ có điều không cần phải ngày ngày tiếp xúc với những
nhà doanh nghiệp hay những người có liên quan của các công ty, chỉ cần
lên lớp theo thời gian quy định là được rồi!”
Trương Hoa cười nói tiếp: “Vì vậy hôm nay tôi sẽ không đi hai công ty kia nữa, tôi sẽ cùng
mấy nhân viên đào tạo kia nghiên cứu về nội dung đào tạo!”
Trương Hoa đi công tác là Trần Dĩnh lại ít đến công ty hẳn, không phải ở cửa
hàng hoa thì lại đi tìm Lưu Huệ Anh, cứ cách vài ngày lại về thăm con
gái một lần. Mẹ Trương Hoa nói: “Cứ như công việc của cái Dĩnh bây giờ
là ổn, thời gian thoải mái, thường xuyên về thăm nhà, chỉ có thằng Hoa
là ngày nào cũng chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài. Bây giờ xã hội loạn như
thế, đúng là khiến người khác phải lo lắng!”
Trần Dĩnh nói: “Mẹ không cần lo lắng đâu, bọn họ đi cả nhóm với nhau, sẽ không sao đâu!”
“Chỉ hi vọng nó có thể bình an, có thời gian thì dẫn Huệ Anh về nhà chơi, mẹ thích con bé ấy lắm!”
Mặc dù Trần Dĩnh không muốn đến công ty nhưng thỉnh thoảng vẫn phải đến. Vu Hâm thường xuyên gọi điện cho cô, nói qua công ty có chuyện cần bàn
bạc. Mỗi lần đều là những chuyện chẳng mấy quan trọngnhững chuyện này
không cần bàn bạc, nhưng Vu Hâm nói cô đại diện cho bên Trương Hoa,
chuyện tài vụ nhất định phải để cả đôi bên cùng rõ ràng.
Trần
Dĩnh rất để ý đến ngày Trương Hoa về, Lưu Huệ Anh thỉnh thoảng cũng hỏi, Trần Dĩnh cười nói: “Bắt đầu chú ý đến ngày Ngô Phong Hải về rồi đấy
hả?”
Lưu Huệ Anh nói: “Cái gì, chẳng qua thấy cậu ngày ngày tâm trạng bất an, Trương Hoa về rồi tớ sẽ đỡ bị cậu đến làm phiền!”
Trần Dĩnh vừa thu dọn bát đũa vừa nói: “Cậu chỉ được cái mạnh miệng!”
Lưu Huệ Anh đi theo vào bếp, nói: “Tớ nói không đúng à? Mấy cây hoa của
Trương Hoa đã chết rồi, cậu còn giúp anh ấy mua thêm vài chậu khác, tớ
thấy cậu muốn thường xuyên qua nhà anh ấy để tìm lại kí ức ngọt ngào của hai người thì có!”
Lưu Huệ Anh lại nói luôn: “À tớ nói nhầm, không phải là nhà anh ấy, mà là nhà hai người!”
Trần Dĩnh không đoái hoài đến những gì Lưu Huệ Anh nói, chuyển sang chủ đề khác: “Tối nay cậu có ngủ ở đây không?”
“Đương nhiên có rồi, dù sao dạo này tớ cũng bắt đầu quen, đợi khi nào cậu chuyển qua bên nhà Trương Hoa, tớ sẽ sang đây ở luôn!”
Ngô Tĩnh vừa vào văn phòng của Lý Dương Uy, Lý Dương Uy đã nói: “Xem ra dạo này đúng là em rất bận, không phải vì anh gọi chắc em cũng không qua
bên này!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Dạo này anh đã quen với công việc rồi chứ?”
“Cũng sơ sơ thôi!”
“Những việc ban nãy anh nói trong điện thoại không thành vấn đề, Kỉ Oanh sinh
con, anh nên ở bên cạnh cô ấy, sau này em sinh con, chắc chắn cũng muốn
có chồng ở bên cạnh!”
“Thế trong thời gian anh xin nghỉ sẽ do ai làm quản lý tạm thời?”
“Nghiêm Lộ”"
“Nghiêm Lộ ư? Cậu ta có thích hợp không? Em nên biết trong lòng cậu ta nghĩ gì chứ!”
Ngô Tĩnh cười: “Anh yên tâm, anh còn không tin em sao?”
“Em sắp xếp như thế chắc là cũng có lý do của em, anh cũng không cần hỏi nhiều làm gì!”
“Nhưng em cũng phải nói trước, mặc dù là nghỉ phép nhưng bên khách hàng anh
vẫn không được bỏ qua đâu, nhất định phải giữ liên lạc với họ!”
Lúc Ngô Tĩnh nói với Nghiêm Lộ chuyện này, Nghiêm Lộ nói: “Cô yên tâm, nhất định sẽ không có vấn đề gì!”
Ngô Tĩnh nói: “Một thời gian nữa Lý Dương Uy mới nghỉ, anh chuẩn bị trước đi, tôi và Trương Hoa đều tin tưởng anh!”
Ngô Tĩnh vừa đi ra, Cổ Triết Đông đã gọi điện đến. Ngô Tĩnh nói: “Chủ tịch Cổ có gì cần dặn dò ạ?”
Cổ Triết Đông cười nói: “Lại phải làm phiền cô Ngô Tĩnh, có một phương án
này tôi muốn lắng nghe ý kiến của cô! Nếu có thời gian tối nay chúng ta
lại gặp nhau ở chỗ cũ nhé!”
Ngô Tĩnh cười: “Chủ tịch đã có lời, cho dù không có thời gian cũng phải đến chứ!”
Xe đi vào trong thành phố, Ngô Phong Hải nói: “Chúng ta đến nhà hàng nào ăn bây giờ?”
Trương Hoa nói: “Hôm nay tôi không muốn đi ăn với mọi người, tối nay tôi còn có việc!”
Cổ Vân Vân nói: “Nếu đã như vậy thì chúng ta về nhà ăn đi!”
Ngô Phong Hải nói: “Trương Hoa có việc, Cổ Vân Vân có thể về nhà ăn, chỉ
còn lại tôi một thân một mình đành tự tìm chỗ nào đó ăn vậy!”
Trương Hoa cười: “Chắc chắn có người muốn đi ăn với anh chàng độc thân này đấy!”
Trương Hoa đưa Cổ Vân Vân về nhà, hỏi Ngô Phong Hải: “Tôi đưa nh đến đâu đây?”
Ngô Phong Hải nói: “Tùy anh muốn thả tôi xuống đâu thì thả!”
“Hay là tôi đưa anh đến nhà Lưu Huệ Anh nhé? Chắc là anh quen thuộc chỗ đó lắm nhỉ?”
“Đừng có nói bậy, thả tôi xuống chỗ phía trước kia là được rồi!”
Trương Hoa vừa lên tầng vừa nghĩ đến cảnh tượng Trần Dĩnh ở nhà làm cơm chờ
mình về lần trước. Mở cửa vào nhà, trong phòng im phăng phắc, Trần Dĩnh
không có ở đây khiến Trương Hoa không khỏi thất vọng, thầm nghĩ: chẳng
nhẽ Trần Dĩnh không biết hôm nay mình về? Sau đó mới nhớ ra kế hoạch vốn là ngày mai mới về, nhưng rất nhiều người trong công ty biết chuyện hôm nay bọn anh về mà, là Trần Dĩnh không hỏi mọi người ở công ty hay là cô ấy biết nhưng không đến?
Ngô Phong Hải xuống xe liền đi lang
thang một lúc, do dự một hồi lâu mới quyết định gọi cho Lưu Huệ Anh. Lúc này Lưu Huệ Anh đang lúi húi trong bếp với Trần Dĩnh. Trần Dĩnh nói:
“Tối mai cậu qua nhà Trương Hoa với tớ đi, bảo Trương Hoa dẫn cả Phong
Hải đến, bốn người chúng ta cùng ăn cơm!”
“Ok!” - Lưu Huệ Anh vừa nói xong thì nghe thấy có tiếng điện thoại, lấy ra xem là ai. Trần Dĩnh hỏi: “Ai gọi thế?”
Lưu Huệ Anh nói: “Ngô Phong Hải!”
Trần Dĩnh cười nói: “Có phải gọi để nói với cậu ngày mai anh ta về không?”
Lưu Huệ Anh nghe điện, Ngô Phong Hải liền nói: “Tôi đi công tác về đến
thành phố rồi, tối nay Trương Hoa có việc nên không đi ăn với tôi, đi
một mình cũng chán, tối nay nếu rảnh thì ra ngoài ăn cơm với tôi đi!”
Lưu Huệ Anh ngạc nhiên nói: “Anh về rồi à? Chẳng phải nói mai mới về sao?”
“Theo lịch thì mai mới về, nhưng lần này khá thuận lợi nên về sớm một hôm,
rất nhiều người ở công ty biết mà, Trần Dĩnh chắc cũng biết đấy!”
“Tôi đang ở cùng với Trần Dĩnh, đang chuẩn bị nấu cơm, đợt lát nữa tôi trả lời anh nhé!”
“Đúng thế, về sớm một ngày, Ngô Phong Hải nói ở công ty có rất nhiều người biết mà!”