Trương Hoa về đến nhà mới phát hiện nói ra được những chuyện này không hề khó
khăn. Bao lâu nay bản thân anh đều cố ý tránh né quá khứ, nhưng càng cố
tránh lại càng dễ nhớ đến, có thể đã đến lúc bản thân anh thực sự cần
phải đối mặt.
Trong thâm tâm anh chưa bao giờ nghĩ Trần Dĩnh sẽ
tái hôn với người khác, càng không hy vọng con gái sau này có bố dượng.
Nhưng anh lại chưa bao giờ nghĩ đến chuyện phục hôn với Trần Dĩnh, thậm
chí ngay cả chuyện phục hôn anh cũng tránh nghĩ đến.
Ngô Phong
Hải nói đúng, kiểu gì cũng phải đối mặt với sự việc, kiểu gì cũng phải
giải quyết. Nhưng nói ra thì dễ mà làm thì khó. Trương Hoa buộc phải
thừa nhận trong lòng mình vẫn yêu Trân Dĩnh, bởi vì thế ah càng không
thể thuyết phục bạn thân quên đi quá khứ, nói đã hoàn toàn thông cảm cho Trần Dĩnh chỉ là tự lừa mình, lừa người. Trương Hoa biết hiện giờ mình
vẫn không thể làm được điều đó.
Trương Hoa nằm trên giường suy
nghĩ nhưng chuyện này, lại nhìn lên bức ảnh của con gái ở trên tường,
không nén được lại với tay lấy điếu thuốc lá. Cuối cùng anh nghĩ, nếu
như không có những chuyện quá khứ, nếu như không đến khách sạn của Lý
Dương Uy lúc ấy, không biết bây giờ mình và Trần Dĩnh ra sao?
Có
thể bản thân anh vẫn đang yên ổn làm việc ở công ty cũ, Trần Dĩnh cũng
chuyển sang làm tài vụ ở công ty khác. Sau đó cuối tuần hai vợ chồng
cùng về thăm con gái, sang sớm thứ hai lại quay về thành phố đi làm.
Đáng tiếc cuộc đời không có chữ “nếu như”, chỉ một chuyện nhỏ thôi cũng
khiến cho cả cuộc đời người ta chuyển sang hướng khác. Cho dù là đúng
hay sai, cho dù là cuộc sống mà mình mong muốn hay là cuộc sống đã thay
đổi bởi hiện thực cũng đều phải tiếp tục sống.
Cuộc đời cũng giống như đang lái xe, nếu bất cần đi nhầm đường, kiểu gì cũng phải nghĩ cách từ từ quay trở lại con đường đúng.
Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh đến cửa hàng một lát, sau đó cùng đi dạo phố. Lưu
Huệ Anh nói như thế này có thể thư giãn đầu óc. Buổi chiều, hai người
vừa ăn đồ ăn vặt vừa đi loanh quanh, đột nhiên Cố Triết Đông gọi điện
cho Trần Dĩnh, hẹn cô đi uống nước.
Trần Dĩnh vừa ngại từ chối
lại vừa không muốn đi, cầm điện thoại trong tay mà cứ do dự mãi. Cố
Triết Đông nói: “Tôi chỉ làm phiền cô nửa tiếng thôi, muốn nói chuyện
với cô về Trương Hoa!” Câu nói này khiến Trần Dĩnh lập tức nhận lời.
Trần Dĩnh cúp máy, nói với Lưu Huệ Anh: “Cổ Triết Đông hẹn gặp tớ!”
“Vẫn là nói chuyện chức vụ giám đốc tài chính à?”
“Không nói chuyện này, chỉ nói muốn nói chuyện về Trương Hoa với tớ thôi!”
Lưu Huệ Anh nói: “Cậu đồng ý rồi à?”
“Tớ đồng ý rồi! Cậu về cửa hàng chờ tớ, tớ sẽ về n
Trần Dĩnh đến quán cà phê Cổ Triết Đông hẹn đã thấy ông ta đến rồi. Trần
Dĩnh vào trong phòng, chào chủ tịch Cổ, sau đó từ từ ngối xuống. Cổ
Triết Đông nhìn cô cười, lát sau mới nói: “Cháu với Cổ Vân Vân cũng sấp
xỉ tuổi nhau, hôm nay đừng gọi là chủ tịch Cổ nữa, cứ gọi là bác đi, bác cũng gọi cháu là Trần Dĩnh nhé!”
Cổ Triết Đông nói: “Đã bảo đừng gọi là chủ tịch Cổ nữa mà, hôm nay chúng
ta không bàn xông việc, chỉ đơn thuần là nói chuyện thế hệ trước và thế
hệ sau thôi!”
Trần Dĩnh không nói gì. Cổ Triết Đông nhìn cô, đột nhiên hỏi: “Cháu có biết tình hình công việc của Trương Hoa dạo này không?”
“Cháu không rõ lắm ạ!” – Nói rồi lập tức bổ sung thêm: “Có phải dạo này anh
ấy làm viêc không được tốt không? Hay là có điều gì đó khiến chủ tịch Cổ không hài lòng ạ?”
Cổ Triết Đông cười cười: “Cái này thì không!
Nhưng Trương Hoa dạo này đúng là làm việc không còn nhiệt tình như trước đây, mặc dù cậu ta vẫn hoàn thành công việc, cũng không hề sai sót gì
nhưng hiện nay cậu ta chỉ coi công việc đó như một công việc phải làm!”
Cổ Triết Đông tiếp tục: “Là nhân viên bình thường, chỉ cần hoàn thành
nhiệm vụ là đủ, nhưng đối với Trương Hoa, như thế là chưa đủ, nếu như
cậu ta đánh mất đi sự nhiệt tình trong công việc thì đây sẽ là một
chuyện đáng sợ cho sự phát triển của cậu ta trong tương lai”.
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ rồi nói: “Trương Hoa từ xưa đến nay vốn thích cuộc sống đơn giản, có lẽ là vì nguyên nhân tính cách”.
“Bác chỉ nhìn thấy một phần tính cách của Trương Hoa, mặc dù quan hệ giữa
hai cháu khá đặc biệt, nhưng có thể cháu còn hiểu Trương Hoa hơn, cậu ta là người làm chuyện gì cũng muốn làm đến mức tốt nhất có thể, hính vì
điểm này mà làm bất cứ chuyện gì cậu ta cũng làm tràn đầy nhiệt huyết,
nhưng hiện giờ cậu ta đã mất đi cái tâm lý làm việc phải làm hết sức có
thể rồi!”
Trần Dĩnh chỉ biết trầm ngâm, nởi cô không biết phải
nói gì. Cổ Triết Đông cười cười: “Có phải cháu thấy kì lạ không, ban nãy bác nói hôm nay không bàn chuyện công việc, thế mà lại bàn đến
Trần Dĩnh nhìn Cổ Triết Đông nói: “Một người đàn ông đột nhiên không còn
hứng thú với công việc, chỉ có một nguyên nhân, đấy chính là có biến
động nghiêm trọng trong chuyện tình cảm. Mà những người đàn ông có thể
dốc toàn bộ sức lực cho công việc, gần như đều có một gia đình hoàn
chỉnh và hạnh phúc”.
Cuối cũng Trần Dĩnh cũng hiểu ra ý của Cổ
Triết Đông, cô nâng đầu lên nhìn ông ta, nói: “Nhưng cháu và Trương Hoa
đã ly hôn rồi ạ!”
Cổ Triết Đông nói: “Bác là người từng trải, có
cái nhìn rõ ràng về tình cảm hơn cháu một chút, trong lòng Trương Hoa
hiện giờ không thể chứa đựng bất cứa ai, chỉ có điều cháu vẫn chưa cho
Trương Hoa cảm giác an toàn tuyệt đối mà thôi!”
Trần Dĩnh nhìn Cổ Triết Đông, thầm nghĩ: Sao ông ấy tự nhiên nói câu này, chẳng lẽ ông ấy biết chuyện quá khứ của mình?
Cổ Triết Đông nhìn vẻ mặt của Trần Dĩnh, cười nói: “Đàn ông cũng như đàn
bà, cần có cảm giác an toàn, đặc biệt là mẫu người như Trương Hoa!”
Trần Dĩnh nói: “Cháu đại khái cũng hiểu ý của chủ tịch Cổ rồi!”
Cổ Triết Đông nói: “Đám thanh niên các cháu ai cũng rất thông minh, chắc chắn hiểu được những điều bác nói!”
Cổ Triết Đông lại nói: “Một người phụ nữ muốn trong lòng một người đàn ông nào đó chỉ có mình thì bắt buộc hòa nhập với cuộc sống của đối phương,
khiến cho anh ta lúc nào cũng cảm nhận được hình bóng của mình!”
Cổ Triết Đông nhìn Trần Dĩnh, tiếp tục: “Cũng giống như vợ bác, không chỉ
là trợ thủ đắc lực của bác trong công việc, bà ấy còn rất đảm đang trong việc sắp xếp cuộc sống hàng ngày của bác, để biết bác mặc cái gì xuất
hiện ở trường hợp nào, khi đi công tác thì cần những thứ gì. Bên cạnh
đó, bà ấy hiểu rất rõ tình trạng sức khỏe của bác, vì vậy quy định cho
bác ăn cái gì và không nên ăn cái gì”.
Nói xong Cổ Triết Đông lại cười: “Mặc dù bác cũng thấy bực mình, nhưng vẫn cảm thấy hạnh phúc, bởi vì bình thường chẳng có cảm giác gì, nhưng một khi bà ấy đi đâu xa vài
ngày là lại cảm thấy không quen!”
Trần Dĩnh nói: “Cháu thật sự ngưỡng mộ bác gá
Cổ Triết Đông nói: “Chuyện này chẳng có gì phải ngưỡng mộ cả, chỉ cần hiểu được phải làm thế nào thì bất cứ đôi vợ chồng nào cũng như vậy!”
Cổ Triết Đông nhìn Trần Dĩnh, nói: “Bác hy vọng cháu với Trương Hoa cũng
vậy, tương lai không chỉ là người chủ đạo trong cuộc sống của cậu ta mà
có thể trở thành trợ thủ đắc lực của cậu ta trong sự nghiệp!”.
Trần Dĩnh ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Ý của chủ tịch là muốn cháu quay lại công ty tiếp tục giúp Trương Hoa?”
Cổ Triết Đông cười lớn: “Vần đề này phải xem cháu hiểu thế nào thôi, hôm
nay không bàn chuyện công việc, những điều bác vừa nói cũng chỉ là những lời tâm sự của thế hệ trước thôi, mục đích chỉ có một, hy vọng Trương
Hoa tìm lạ được nhiệt huyết trong công việc, hi vọng tương lai hai chái
sẽ hạnh phúc!”
Lúc chia tay, Cổ Triết Đông lại nói một câu rất
hàm ý: “À phải rồi, trong chuyện tình cảm, nếu một bên luôn mang trên
mình gánh nặng sai lầm trong quá khứ, như thế sẽ không thể thể hiện
những gì tốt đẹp nhất, chân thực nhất của bản thân trước mặt đối
phương!”
Ngô Phong Hải vào văn phòng Trương Hoa, nói: “Đã hết giờ làm rồi, đi thôi!”
Trương Hoa hỏi: “Đi đâu?”
“Còn đi đâu được nữa, đi uống rượu chứ đi đâu!”
Tương Hoa khởi động xe, hỏi Ngô Phong Hải: “Đi đâu nào?”
Ngô Phong Hải nói: “Đến của hàng của chị dâu trước đi! Chị dâu và Huệ Anh
đang ở đó đợi chúng ta, tôi đã gọi cho Huệ Anh trước rồi!”
Ngô Phong Hải thấy Trương Hoa không nhúc nhích liền nói: “Không phải vẫn tránh mặt chị dâu đấy chứ”.
Trương Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Sao mà phải tránh, đi thôi!”
Trương Hoa ngồi trên xe không chịu xuống. Ngô Phong Hải vào trong cửa hàng gọi hai người họ. Ba người ra ngoài, Ngô Phong Hải đẩy Trần Dĩnh lên ngồi
phía trước, Trương Hoa khởi động xe, Ngô Phong Hải liền hỏi: “Anh đi đâu đấy
Trương Hoa nói: “Đến nơi anh sẽ biết liền!”
Lúc Tương Hoa dừng xe lại, Trần Dĩnh ngẩn đầu lên nhìn, là nhà hàng lãng mạn mà
cô và Trương Hoa đến duy nhất một lần. Ngô Phong Hải ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn: “Không phải chứ, chúng ta đi ăn đồ Tây à?”
Trương Hoa nói: “Không phải là chúng ta, mà là anh và Huệ Anh! Tối nay tôi và Trần Dĩnh sẽ tìm chỗ khác ăn cơm riêng!”
Ngô Phong Hải nghe xong liền nói: “Cũng được, hai người đi ăn riêng cũng
tốt!”, nói xong rồi liền xuống xe, nói với Lưu Huệ Anh: “Xuống đi, chúng ta vào nếm thử mùi vị đồ ăn Tây!”
Lưu Huệ Anh vừa xuống xe vừa nói: “Sao không cùng ăn cho vui?”
Ngô Phong Hải cười nói: “Người ta có chuyện riêng cần nói, đương nhiên không muốn để chúng ta nghe thấy rồi!”
Trương Hoa hạ cửa kính bên phía Trần Dĩnh ngồi xuống, nói với Ngô Phong Hải:
“Tối tôi không qua đón hai người đâu, anh chịu trách nhiệm đưa Huệ Anh
về nhà an toàn nhé!”
Ngô Phong Hải nói: “Chuyện này cứ yên tâm, mau đi đi!”
Đơi Trương Hoa lái xe đi rồi, Ngô Phong Hải liền nói với Lưu Huệ Anh: “Chúng ta đổi chỗ ăn đi, ăn ở đây khó chịu lắm!”
Lưu Huệ Anh nói: “Ok, tôi cũng không thích nơi này, không chỉ đắt mà còn không ngon!”
Trần Dĩnh ngồi trong xe một lúc lâu không nói gì. Mãi sau mới dè dặt nói: “Chúng ta đi ăn ở đâu?”
Trương Hoa đột nhiên hỏi: “Em có đói không?”
Trần Dĩnh nói: “Không đói lắm, lúc chiều đi dạo với Huệ Anh cũng ăn một ít rồi!”
Trwong Hoa nói: “Vậy chúng ta đến quán trà ngồi!”
“Anh không ăn cơm à?”
“Ở quán trà cũng có đồ ăn!
Trần Dĩnh không nói gì nữa.
Hồi lâu sau, Trần Dĩnh khẽ hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn đi ăn riêng với em?”
Trương Hoa nói: “Để tạo cơ hội cho Phong Hải và Huệ Anh đi ăn với nhau!”
Hai người gọi trà xong, Trương Hoa lại bảo nhân viên phục vụ mang hai lon
bia đến. Không ngờ Trần Dĩnh lại nói luôn với nhân viên phục vụ: “Thôi
đừng mang bia!”, sau đó nói với Trương Hoa: “Anh lái xe uống bia sẽ
không an toàn!”
Nhân viên phục vụ nhìn Trương Hoa, vẻ khó xử. Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, nói: “Không sao đâu, bao nhiêu lần rồi có làm sao đâu!”
Trần Dĩnh nói: “Vậy thì uống ít thôi!”, sau đó ngoảnh đầu lại nói với nhân viên phục vụ: “Mang một lon là được rồi!”
Trần Dĩnh đứng dậy nói: “Anh ngồi đi, em đi lấy đồ ăn!”
Đợi Trần Dĩnh mang đồ ăn về, Trương Hoa lại châm thuốc hút theo thói quen,
Trần Dĩnh đặt đồ ăn lên trên mặt bàn, cầm lấy bao thuốc trước mặt Trương Hoa để sang chỗ mình. Trương Hoa nói: “Em cũng muốn hút à?”
Trần Dĩnh cười: “Em hút làm cái gì, đặt ra trước mặt em để anh đỡ hút nhiều thôi!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh hồi lâu, định nói gì nhưng lại thôi, Trần Dĩnh nói:
“Anh không cần nhìn em, đấy là mẹ dặn thế, vì sức khỏe của anh thôi!”
Trương Hoa không nói gì, rót một cốc bia ra, chậm rãi nhấp một ngụm, rồi lại
cầm đũa gắp thức ăn. Một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn Trần Dĩnh: “Cổ
Triết Đông muốn em quay lại làm giám đốc tài vụ, em định thế nào?”