Ngô Phong Hải chỉ vào trước mặt, nói: “Ở ngay trước mặt rồi! Hơi xa phải không?”,
Trương Hoa cười: “Tôi còn thấy hơi gần đấy, phong cánh tuyệt thật, cứ như đi du lịch ấy!”
Trần Dĩnh ngồi ở ghế trước, ngoảnh đầu sang nhìn Trương Hoa nói: “Anh hút ít một chút được không? Trong xe mà hút nhiều thế!”
Trương Hoa kéo cửa sổ xuống, ném điếu thuốc ra ngoài. Trần Dĩnh lại nói: “Anh ném ra đường như thế không sợ hoả hoạn à?”
“Có cần anh phải dừng xe dập thuốc không? Ban nãy anh vứt xuống rãnh nước
ven đường, sao mà hỏa hoạn được? Anh phát hiện ra bây giờ em còn lắm
điều hơn cả mẹ!”
Lưu Huệ Anh nói: “Có người lắm điều cho anh là hạnh phúcđấy, anh không biết thế nào là đủ à?”
Ngô Phong Hải nói: “Đúng thế, tôi còn mong có người bên cạnh quản lí tôi mà không được đây này!”
Trương Hoa nói: “Phong Hải, lí tưởng và hiện thực cách nhau xa lắm, ví dụ như
tình yêu và hôn nhân, tình yêu là hành vi trong thời gian ngắn, hôn nhân là hành vi trong thời gian dài, tục ngữ nói: bệnh liệt giường lâu ngày
thì chẳng có đứa con nào hiểu hết. Kết hôn lâu rồi khó mà tránh khỏi mệt mỏi, đừng lí tưởng hóa mọi thứ quá như vậy!”
Lưu Huệ Anh nói: “Đừng có gieo rắc mấy tư tưởng vớ vẩn ấy vào đầu Phong Hải, cứ như thể anh đã kết hôn lâu lắm rồi ấy!”
Trương Hoa nói: “Anh chỉ khuyên Phong Hải đối mặt với hiện thức thôi, mọi
người đều bảo đàn bà dữ như hổ, đặc biệt là mẫu phụ nữ như Huệ Anh, thế
nên anh cứ phải chuẩn bị tâm lí sẵn đi Phong Hải ạ!”
Lưu Huệ Anh tức nổ đom đóm mắt: “Anh…không nói chuyện với anh nữa!”
Trần Dĩnh nói: “Huệ Anh, mặc kệ anh ấy, chỉ biết bắt nạt người hiền lành như chúng mình thôi, chứ nhìn thấy gái đẹp là toàn nói những lời dễ nghe!”
Trương Hoa ngoảnh mặt lại nhìn Trần Dĩnh,Ngô Phong Hải: “Trong nhà chỉ có mình bố anh thôi à?”
Ngô Phong Hải nói: “Ừ, hôm qua tôi đã gọi điện về báo trước,ông bảo đừng bảo ngườ ngoài đến!”
Bố Ngô Phong Hải đã đứng ngoài đợi từ sớm, Trương Hoa từ xa nhìn thấy một
ôngh lão dáng cao, gầy guộc, trông còn già hơn tuổi thực đang đứng liền
hỏi Ngô Phong Hải: “Là bố anh phải không?”
“Đúng thế!”
Mấy người vừa xuống xe, bố Ngô Phong Hải đã nói: “Mấy cháu vất vả quá, mau vào trong nhà đi!”
Trương Hoa vào trong sân trước, phát hiện trong sân rất đông người. Trương Hoa cười, anh rất hiểu tâm ý của người già. Mấy gian phòng trông có vẻ rất
yên tĩnh, nhà bếp được xây bên cạnh gian nhà chính. Trương Hoa nghĩ, căn nhà này chắc mới được xây vài năm. Bố Ngô Phong Hải dẫn mấy người vào
nhà, những người đứng trong sân cũng vào theo.
Trương Hoa khẽ mỉm cười chào hỏi những người không biết người thân hay là họ hàng của nhà
Ngô Phong Hải. Ngô Phong Hải đến gần bố, ánh mắt lần lượt nhìn sang bọn
Trương Hoa, Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh, rồi thì thầm với ông điều gì đó.
Bố Ngô Phong Hải đến gần Trương Hoa lúc này đang chào hỏi mọi người nói:
“Phong Hải nói cháu là lãnh đạo của nó, cảm ơn các cháu đã về đây chơi,
nhà cửa chật chội, đừng chê bẩn thỉu nhé!”
Trương Hoa nói: “Bác
Trai, cháu không phải là lãnh đạo, cháu là đồng nghiệp của Phong Hải
thôi ạ. Ở đây phong cảnh đẹp thật, cháu thấy không nỡ đi nữa!”
Trần Dĩnh đến bên cạnh Trương Hoa, nói: “Cháu chào bác ạ!”
Bố Ngô Phong Hải nhìn Trần Dĩnh, rồi lại nhìn Trương Hoa khen: “Hai người thật là xứng đôi, sao không dẫn con theo?”
Trương Hoa và Trần Dĩnh thầm nghĩ, chắc chắn là Ngô Phong Hải nói với bố anh
rồi nên không tiện giải thích. Trương Hoa nói: “Cháu bé đang ở nhà bà
nội, dẫn đi cũng không tiện bác ạ!”
Lưu Huệ Anh cũng đến gần, chào: “Cháu chào bác!”
Bố Ngô Phong Hải quay lại chăm chú nhìn Lưu Huệ Anh, nói: “Trên đường đi
Lưu Huệ Anh nói: “Dạ không đâu bác!”
Ngô Phong Hải đứng gần đó lần lượt chào hỏi mọi người, rồi gọi Trương Hoa: “Qua đây ngồi đi!”
Trương Hoa ừ một tiếng rồi ngồi xuống bên bàn. Bố Ngô Phong Hải nói với Trần
Dĩnh và Lưu Huệ Anh: “Hai cháu cũng ngồi đi, bác xuống bếp xem cơm nước
thế nào!”
Trong nhà có hai bàn, bàn trên toàn là đàn ông, Trương
Hoa và Ngô Phong Hải cùng ngồi bàn trên. Trương Hoa cười nói với mọi
người rất vui vẻ. Lưu Huệ Anh kéo Trần Dĩnh ra ngoài, nói ra sân hóng
gió một chút.
Hai người ra sân mới nhìn thấy trong bếp có rrất
nhiều phụ nữ đang nấu nướng. Trần Dĩnh nhìn vào trong nhà, nói: “Trương
Hoa có vẻ rất hòa nhập với những người này!”
Lưu Huệ Anh nói: “Dạo này cậu có phát hiện thấy Trương Hoa thay đổi không?”
“Tớ chẳng thấy thay đổi gì cả!”
“Không còn nghiêm túc như trước nữa, thường xuyên cười đùa, hình như tâm trạng cũng tốt hơn nhiều rồi!”
“Có lẽ cũng có hơi hơi!”
“Mặc kệ bọn họ, chúng ta ra ngoài đi dạo đi!” – Nói rồi Lưu Huệ Anh liền kéo Trần Dĩnh đi.
Lúc chuẩn bị ăn cơm, Ngô Phong Hải chạy ra ngoài tìm hai người, thấy hai
người họ đang đứng ở một mảnh đất trồng rau cách đó không xa nói chuyện. Ngô Phong Hải chạy đến: “Sao lại chạy ra đây thế? Chuẩn bị đến giờ ăn
cơm rồi!”
Trần Dĩnh cười: “Lưu Huệ Anh muốn sau này già rồi sẽ trồng rau như thế này!”
Lưu Huệ Anh huých Trần Dĩnh, nói: “Cậu biến đi!”
Trương Hoa và Ngô Phong Hải ngồi bàn trên. Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh ngồi bàn dưới cùng những phụ nữ khác.
Trong lúc ăn, Trần Dĩnh thỉnh thoảng lại ngoái đầu nhìn Trương Hoa đang nói
cười vui vẻ, cuối cùng không nén được lại đến bên cạnh Trương Hoa, khẽ
nói: “Anh uống ít đi một chút, chiều còn phải lái xe đấy!”
Trương Hoa nhìn những người khác bên bàn ăn, cười nói: “Thật ngại quá, chiều
nay cháu còn phải lái xe, không thể uống nhiều được, Phong Hải uống với
các bác nhiều một chút nhé!”
Có người còn nói: “Xem ra lãnh đạo
là một người đàn ông tốt, vợ chỉ cần nói một câu là nghe ngay!”, rồi lại ngoảnh đầu sang nói với Ngô Phong Hải: “Phải học tập lãnh đạo nhé, kết
hôn rồi phải biết nghe lời vợ!”, Trần Dĩnh nghe thấy thế thì liền ngại
ngùng về bàn mình.
Trước khi mấy người lên xe, bố Phong Hải nói
với Lưu Huệ Anh: “Phong Hải từ nhỏ đã ở với bà nội, điều kiện gia đình
cũng không phải khá giả gì, vì vậy nó có nhiều tật xấu lắm, cũng chẳng
có tài cán gì, nhưng được cái thật thà, có điều gì nó làm chưa đúng mong cháu hãy thông cảm!”
Lưu Huệ Anh nghe xong, biết chắc Ngô Phong
Hải đã nói gì với bố, vì vậy bố anh mới hiểu nhầm mình là con dâu tương
lai như vậy. Nghĩ thế trong lòng cô chợt có cảm giác là lạ, liền nói với bố Phong Hải: “Bác trai ở nhà giữ gìn sức khỏe nhé!”
Trương Hoa
lái xe đi rồi mà mọi người vẫn đứng ngoài cửa rất đông. Trương Hoa nói:
“Phong Hải, dẫn chúng tôi ra mộ bà anh một chuyến, tôi đã mua ít tiền
với pháo để ở cốp sau xe rồi!”
Ngô Phong Hải nhìn Trương Hoa,
không nói gì nhưng rõ ràng đang rất cảm động. Trương Hoa nói: “Đừng có
ngây ra thế, mau nói cho tôi biết đi như thế nào đi!”. Lúc này Ngô Phong Hải mới nói: “Rẽ sang phải đi, nhưng mà xe không vào bên trong được
đâu, phải đi bộ một đoạn đấy!”
Trương Hoa nói: “Hay lắm, vừa uống rượu xong nên tôi cũng muốn vận động chút!”
Trương Hoa đốt vàng mã, rồi lại đốt chùm pháo treo trên cây và dưới mặt đất,
sau đó chạy đến trước mộ của bà nội Phong Hải, quỳ xuống vái. Sau đó
đứng lên nói với Trần Dĩnh và Lưu Huệ Anh: “Hai người cũng vái đi!”
Hai người vái xong, Ngô Phong Hải đứng bên cạnh không nhúc nhích, đôi mắt
nhìn chăm chăm vào phần mộ của bà nội, ngân ngấn nước. Trương Hoa nhìn
anh, thầm nghĩ: một người đàn ông như Phong Hải chắc chỉ có rơi lệ khi
đứng trước mộ của bà nội.
Trương Hoa lại gần, vỗ vai Ngô Phong
Hải. Lưu Huệ Anh cũng lại gần, chìa cho anh cái khăn giNgô Phong Hải
nhận lấy nhưng không lau mà nói: ‘Chúng ta đi thôi!”
Trương Hoa nói: “Cậu không lạy bà à?”
Ngô Phong Hải nói: “Không, bà nội mãi mãi ở trong lòng tôi rồi!”
Người nhà Ngô Phong Hải vẫn chưa về, đang ngồi quanh bàn nói chuyện, đột
nhiên nghe thấy tiếng pháo cách đó không xa, có người nói: “Chắc là bọn
trẻ ra mộ bà nội Phong Hải đấy!”. Bố Ngô Phong Hải khẽ nói: “Mấy đứa trẻ này cũng không tồi!”
Có người nói: “Đúng thế, ông còn gì mà phải lo lẵng nữa, con dâu tốt như thế, đi đâu kiếm cho được?”
Bố Ngô Phong Hải nói: “Xem ra bà nội Phong Hải trên trời có linh thiêng!”
Xe từ từ lái đi, mấy người chẳng ai nói với ai câu gì, trong xe rất yên
tĩnh. Rất lâu sau Trương Hoa mới nói: “Người ở nông thôn ai cũng chất
phác, thật thà. Tôi rất thích cái cảm giác này!”
Ngô Phong Hải nói: “Sau này thường xuyên qua chơi nhé, cứ coi như là nhà mình đi!”
Về đến thành phố, Ngô Phong Hải hỏi: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Trần Dĩnh nói: “Hai người đi đâu tôi không biết, tôi với Trương Hoa phải về nhà thăm Tỉnh Tỉnh!”
Trương Hoa nói: “Đã lâu lắm rồi không về thăm Tỉnh Tỉnh đấy!”
Ngô Phong Hải hỏi Lưu Huệ Anh: “Thế thì chúng ta đi đâu?”
Lưu Huệ Anh nói: “Tôi muốn đi dạo phố, anh có đi cùng không?”
“Mặc dù anh không thích nhưng cũng có thể học!”
Trương Hoa dừng xe vào vệ đường, nói: “Dạo phố thì có gì mà phải học, cứ đi
theo cô ấy là được rồi! Hai người xuống xe ở đây nhé!”
Ngô Phong Hải nói: “Thả chúng tôi xuống đây ư?”
“Đi dạo phố thì đi từ đâu mà chẳng được!”
Lưu Huệ Anh nói: “Trương Hoa, emchơi thôi, đưa em về trước đã!”
Trương Hoa nói: “Đừng có nhiều lời, mau xuống xe, ở đây không cho đỗ xe lâu đâu, lát nữa mà bị phạt thì em bỏ tiền nhé!”
Ngô Phong Hải mở cửa xe kéo Lưu Huệ Anh ra ngoài. Lưu Huệ Anh vãn còn nói: “Em chỉ nói đùa thôi mà!”
Bỏ lại Lưu Huệ Anh và Ngô Phong Hải, Trương Hoa lái xe đến một khu thương
mại, nói với Trần Dĩnh: “Chúng ta đi mua cho Tỉnh Tỉnh ít đồ nhé!”
Chiều hôm sau hai người mới quay về. Mấy ngày trước khi Trương Hoa đi công
tác, ngày nào Trần Dĩnh đi làm về cũng về cùng anh, mua đồ ăn rồi cùng
nấu nướng, ăn cơm và xem ti vi, thỉnh thoảng ăn cơm xong còn ngồi lại
nói chuyện. Trần Dĩnh đến giờ là về, chưa từng nói sẽ ở lại, Trương Hoa
cũng không mở miệng níu kéo. Chỉ có điều lần nào anh cũng lái xe đưa
Trần Dĩnh về, lâu dần đã thành thói quen.
Trong thời gian Trương
Hoa đi công tác, Nhã Vận được nghỉ và về nhà. Trần Dĩnh đến bến xe đón
cô bé, sau đó cùng về. Buổi tối Nhã Vận đang chuẩn bị về phòng ngủ thì
Trần Dĩnh lại gần: “Nhã Vận, có phải em thích nghề bán hàng không? Vậy
thì nghỉ Tết em qua cửa hàng hoa giúp chị nhé, em cứ học hỏi chị Mộng
Mộng ít kinh nghiệm bán hàng, còn về mặt tài vụ thì cứ học hỏi chị Lâm
Lan, không thì hỏi chị cũng được!”
Nhã Vận vui vẻ nói: “Thật không ạ, thế thì hay quá!”
Trần Dĩnh nói: “Nhưng mà đừng nói với mẹ, mẹ mà biết sẽ không vui đâu, cứ nói là đến cửa hàng giúp đỡ tạm thời thôi!”
Sáng hôm sau Trần Dĩnh về thành phố. Cô nói với Nhã Vận: “Em ở nhà chơi mấy ngày, khi nào đi thì gọi trước cho chị nhé!”
Buổi chiều ba ngày sau, Nhã Vận vào thành phố, Trần Dĩnh báo Nhã Vận đến công ty chờ cô.
Nhã Vận mất khá nhiều thời gian mới tìm được công ty theo địa chỉ chị Trần
Dĩnh đưa. Vừa vào công ty thì gặp Cổ Vân Vân. Nhã Vận vui vẻ gọi: “Chị
Vân ơi!”
Cổ Vân Vân bất ngờ lắm, hỏi: “Nhã Vận, sao em lại đến đây?”
Nhã Vận nói: “Em đến tìm chị dâu, đợi chị ấy cùng về”
Cổ Vân Vân nghe xong câu này, trong lòng hơi hụt hẫng, không ngờ từ “chị dâu” từ miệng Nhã Vận vẫn ngọt ngào thân thiết như thế.
Trần Dĩnh hết giờ làm liền dặn Nhã Vận về chỗ Trương Hoa. Lúc ăn cơm, Nhã
Vận nói: “Không ngờ chị đã làm đến chức vụ giám đốc tài vụ rồi, chị giỏi thế!”
Trần Dĩnh cười nói: “Còn chẳng phải là nhờ vào anh trai của em sao?”
Nhã Vận nói: “Không có anh ấy cũng vậy thôi, thực ra kinh doanh mấy cửa
hàng hoa đã giỏi hơn cả cái chức vụ giám đốc tài vụ này rồi!”
Ăn
cơm xong, Trần Dĩnh ngồi xem ti vi với Nhã Vận một lúc, sau đó đứng lên
nói: “Chị phải về đây, buổi tối một mình em phải chú ý một chút nhé,
ngày mai em cứ đi thẳng đến cửa hàng, chị đã nói với Mộng Mộng rồi!”