Mấy ngày Trương Hoa đi tỉnh khác đào tạo, Cổ Triết Đông lại đứng ngồi không yên. Mấy hôm trước ông Hoa nói rằng Trương Hoa dạo này tâm trạng có vấn đề, bảo Cổ Triết Đông để mắt đến cuộc sống riêng tư của Trương Hoa một
chút, xem xem đã xảy ra chuyện gì. Cổ Triết Đông tìm hiểu được mới ngã
ngửa, bao nhiêu lâu nay cứ tưởng Trương Hoa ly hôn thôi, nào ngờ cón có
đứa con gái với vợ cũ, còn mở cửa hàng hoa tươi, điều quan trọng hơn là
Trương Hoa đã sống chung với vợ cũ một thời gian dài sau khi ly hôn.
Sở dĩ Cổ Triết Đông không can thiệp vào chuyện con gái thích Trương Hoa là bởi vì biết Trương Hoa ly hôn với vợ là vì lỗi của vợ, hơn nữa vợ cũ
của anh ta đã rời khỏi thành phố này, sau này sẽ không còn nhiều liên
hệ.
Mặc dù Cổ Triết Đông cứ canh cánh trong lòng chuyện ly hôn
của Trương Hoa, nhưng bởi vì ông hiểu rõ nhân phẩm và khả năng của
Trương Hoa nên đã từ từ thay đổi cách nhìn nhận, giả sử con gái có lấy
Trương Hoa thật có lẽ ông cũng bằng lòng, dù gì hạnh phúc của con gái là quan trọng nhất.
Nhưng bây giờ cho dù con gái có nghĩ gì ông
cũng tuyệt đối không đồng ý. Xét từ những hành vi này của Trương Hoa cho thấy anh ta vẫn yêu vợ cũ, đã vậy lại còn có con với vợ cũ rồi, cứ thế
này chỉ khiến con gái mình càng ngày càng lún sâu, sau này sẽ tổ thương
càng lớn.
Nhưng Cổ Triết Đông cũng biết rõ tính cách của con gái
mình, không nên cứng rắn quá. Ngoài ra ông cũng khá yên tâm về Trương
Hoa, ông biết với tính cách của Trương Hoa tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn với con gái mình.
Cổ Triết Đông cho gọi thư kí đến, hỏi: “Trương Hoa cùng với Nghiêm Lộ bao giờ đi tỉnh về?
Thư kí nói: “Theo lịch trình thì bốn ngày, nếu đúng lịch trình thì chiều
mai là về đến thành phố, nhưng chưa chắc họ đã về công ty ạ!”
Cổ Triết Đông nói: “Thông báo cho Nghiêm Lộ ngày mai hết giờ làm đến công ty gặp tôi!”
Thư kí vâng dạ, đang chuẩn bị đi ra thì Cổ Triết Đông lại nói: “Bảo cậu ta
đến một mình, không cần nói cho ai biết cả!” Buổi trưa Trương Hoa về đến thành phố nhưng không đến công ty. Anh vẫn giống như trước đây, tự lái
xe về trước, để những người khác ở lại xử lí nốt công việc. Bởi vì đã đi thăm con gái ở nhà trẻ một lần nên Trương Hoa đỗ xe ở nhà, ngồi taxi đi đón con gái.
Nhưng anh lại quên mất một điều là không biết làm
đồ ăn cho con như thế nào. Đến chiều muộn, Tỉnh Tỉnh đói quá khóc toáng
lên. Lúc này Trương Hoa mới phát hiện ở với con gái lâu như thế mà đến
giai đọan nào cần cho con ăn cái gì đều là do Trần Dĩnh tự làm lấy, bản
thân anh chưa bao giờ chú ý đến.
Trương Hoa không còn cách nào
khác, lại không muốn quay trở lại nhà trẻ nên đành ôm con đến cửa hàng
của Trần Dĩnh. Trần Dĩnh thấy Trương Hoa ôm con đến, con gái cứ khóc ầm ĩ mà không biết có chuyện gì xảy ra, vội vàng ôm con lên, nói với Trương
Hoa: “Có chuyện gì thế? Sao anh lại đón con ra giờ này? Sao Tỉnh Tỉnh cứ khóc mãi thế?”
Trương Hoa đành nói: “Trưa nay anh về thành phố,
không có việc gì nên đón con ra ngoài đi dạo, mấy tiếng đồng hồ rồi chắc con đói quá, anh lại không biết cho con ăn cái gì, cũng không dám mua
bừa!”
Trần Dĩnh vừa tức vừa buồn cười: “Thế cửa hàng hoa thì có
đồ cho nó ăn à?” Sau đó đưa con gái cho Trương Hoa bế: “Mau về nhà với
em!”, Trần Dĩnh xách túi nói với Tiểu Lộ: “Chị về trước nhé!”
Ra khỏi cửa hàng, Trần Dĩnh mua bánh quy đưa cho Trương Hoa, bảo: “Anh bón cho con ăn cái này trước đi kẻo nó khóc quá!”
Về đến nhà, Trần Dĩnh vừa nấu canh thịt vừa nói với Trương Hoa: “Thường
thì buổi chiều con sẽ được ăn nhẹ ở trường, anh đón con ra từ trưa, giờ
đã gần chiều tối rồi, chắc là nó đói lắm rồi!”
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh bón cho con ăn, nói: “Thật không ngờ màu sắc món canh em làm trông cũng đẹp mắt đấy!”
Trần DĩnhTỉnh Tỉnh bây giờ biết kén chọn rồi, trước đây làm cái gì còn ngoan ngoãn ăn cái đấy, bây giờ không chỉ biết nhìn màu mà còn biết mùi vị
nữa, không thích là nghĩ đủ mọi cách để không ăn, em đành phải học làm
nhiều món thay đổi cho con!”
Tỉnh Tỉnh ăn xong là tươi tỉnh lại
ngay. Trương Hoa bế con gái, vừa trêu con vừa nói: “Bé thế này mà đã
biết kén ăn rồi, thật là khó hầu hạ!”, Tỉnh Tỉnh chẳng thèm đếm xỉa đến
những lời phàn nàn của bố, chỉ mải cười tít mắt.
Trần Dĩnh nói:
“Tối nay anh có ăn cơm ở đây không? Nếu anh ăn ở đây thì lát nữa em đi
mua thêm chút thức ăn, nhân tiện mua cho anh ít bia nữa!”
Trương Hoa liền nói: “Thế chúng ta cùng đi mua đi!”, đúng lúc ấy thì điện thoại của Trương Hoa đổ chuông.
Trương Hoa một tay bế con, một tay nghe điện thoại. Cổ Vân Vân ở đầu dây bên
kia nói: “Hôm nay chắc cậu về rồi đúng không?”, bởi vì ôm con gái nên
Trương Hoa không nhìn thấy màn hình hiển thị, vừa nghe thấy giọng Cổ Vân Vân đã vội liếc sang Trần Dĩnh, sau đó nói: “Vừa về chiều nay!”
Cổ Vân Vân nói: “Thế tối nay qua thăm quan nhà mới của tôi đi, tôi về nhà
mới mà cậu chưa qua thăm lần nào!” Trương Hoa vẫn liếc sang Trần Dĩnh,
nói: “Tối nay không đi đâu, tôi hơi mệt, để hôm khác đi!”
Cổ Vân
Vân tiếp tục nói: “Đã lâu lắm rồi không gặp cậu, đi công tác mấy ngày
liền, tối nay qua đây đi, tôi đã chuẩn bị cơm nước cả rồi, đây là bữa
đầu tiên trong nhà mới của tôi đấy!”
“Thật sự là không đi được, tối nay tôi có việc rồi!” – Nói xong Trương Hoa liền cúp máy.
Trần Dĩnh liền hỏi: “Là Cổ Vân Vân phải không?” Trương Hoa gật đầu. Trần
Dĩnh chua xót nói: “Nếu đã quyết định ở với cô ấy thì nên đối xử tốt với cô ấy một chút, đừng làm tổn thương người ta!”
“Ai định ở với cô ta chứ?”
“Không định ở với người ta sao còn ngủ chung với nhau?” – Trần Dĩnh buột miệng nói ra mà không hiểu tại sao mình lại nói như vậy.
Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh, sau đó nói: “Tại sao em biết anh ngủ với cô ta?”
“Hôm đó gọi điện cho anh không được nên em đã gọi cho Cổ Vân Vân”.
“Hôm ấy anh say quá không biết gì, còn chẳng biết cô ta vào phòng khách sạn từ khi nào ấy!”
Trần Dĩnh nói: “Sao cô ấy biết phòng khách sạn của anh?”
“Thì Cổ Vân Vân đi thuê phòng với anh, sau đó cô ta đi về trước. Buổi sáng
thức dậy thấy cô ta đang ngủ trong phòng, anh hoàn toàn không hay biết
gì cả!”
“Thế tại sao cô ấy lại đi thuê phòng với anh? Điều đó chẳng phải cho thấy anh vẫn muốn ngủ chung với cô ta sao?”
Trương Hoa đang chuẩn bị nói gì đó nhưng lại thôi, miệng lẩm bẩm: “Anh giải thích với em những chuyện này làm gì nhỉ?”
Trần Dĩnh ngồi xuống ghế, im lặng một lát rồi nói: “Đúng thế, chúng ta đã như thế này rồi còn giải thích với em cái gì chứ!”
Trương Hoa nhìn bộ dạng của Trần Dĩnh, đặt con gái xuống giường, nói: “Thôi, anh không ăn cơm ở đây nữa, anh về trước đây!”
Nhìn Trương Hoa đi ra, Trần Dĩnh ngồi yên cả buổi chẳng động đậy, lòng thầm
nghĩ: sao tự nhiên mình lại kích động như thế? Chẳng phải đã tự nhử với
mình rằng hai người đã chia tay rồi sao, sao còn để tâm đến chuyện của
anh và Cổ Vân Vân làm gì?
Trương Hoa đến dưới tầng liền châm
thuốc hút, trong lòng vô cùng bực bội nhưng không biết bực bội cái gì.
Có lẽ Trương Hoa cứ nghĩ Trần Dĩnh không biết gì về chuyện của mình với
Cổ Vân Vân, rồi đột nhiên Trần Dĩnh nhắc đến chuyện anh đã quan hệ với
Cổ Vân Vân khiến anh nghĩ ngay đến lần đầu tiên ngủ với Cổ Vân Vân.
Trương Hoa thầm nghĩ, nếu Cổ Vân Vân đã nói cho Trần Dĩnh biết chuyện hai
người ngủ ở khách sạn thì chắc chắn cũng đã nói với Trần Dĩnh chuyện lần trước. Trương Hoa không rõ tại sao anh không muốn để Trần Dĩnh biết
chuyện mình với Cổ Vân Vân, rồi lại nghĩ, dù gì cũng không định ở với
nhau, tại sao còn lo lắng chuyện Trần Dĩnh có biết hay không?
Cổ
Vân Vân lại gọi điện, nói: “Cậu mà không qua là tôi lái xe đến đón
đấy!”, Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy cậu qua đi, tôi để xe ở nhà
rồi, đang giải quyết chút việc ở bên ngoài!”
Trương Hoa đi lang thang đến một chỗ cách xa nhà Trần Dĩnh, sau đó gọi điện thoại bảo Cổ Vân Vân mìnhi ở đâu.
Thấy Trương Hoa lên xe, Cổ Vân Vân liền nói: “Sao lại đi ra ngoài mà không lái xe thế?”
Trương Hoa nói: “Lúc về đã lái xe mấy tiếng đồng hồ, cảm thấy mệt mỏi nên bắt taxi đi giải quyết mấy việc!”
Xe của Cổ Vân Vân lao vào một khu đô thị, Trương Hoa nhìn qua là biết đẳng cấp của khu đô thị này. Vào đến trong nhà anh càng cảm nhận được đẳng
cấp, đập vào mắt là một căn phòng khách rộng rãi và được bài trí rất
sang trọng.
Trương Hoa nói: “Một mình cậu ở trong căn hộ lớn như thế này làm gì?”
Cổ Vân Vân nói: “Nơi ở đương nhiên phải thoải mái một chút, phần lớn thời gian của một người là ở nhà mà!”
Trương Hoa nói: “Giờ cậu ở đây à?”
Cổ Vân Vân nói: “Đương nhiên là không, thỉnh thoảng ban ngày có đến một
lần, tối lại về nhà ngủ, cứ coi đây như là một không gian khác để nghỉ
ngơi đi!”
Trương Hoa nói: “Xem ra có tiền chẳng phải chuyện không tốt!”
Cổ Vân Vân nói: “Cậu hiểu vậy là tốt rồi!”
Trương Hoa liền hỏi: “Đồ ăn cậu chuẩn bị đâu rồi?”
“Lát nữa người ta sẽ mang đến!”
Hai người ngồi một lát thì có hai nhân viên nhà hàng mang đồ ăn cùng với điểm tâm, rượu vang và đồ uống đến.
Trương Hoa nhìn bàn ăn thịnh soạn, nói: “Những người có tiền thường thuê người khác làm việc cho mình, còn người nghèo thì toàn phải làm việc cho
người khác. Đây có lẽ là sự khác biệt lớn nhất giữa hai loại người”.
Cổ Vân Vân cười bảo: “Đợi ăn xong rồi hãy than thở, đây là bữa tối đầu tiên trong căn hộ này, tôi chưa ăn ở đây bao giờ đâu!”
Cổ Vân Vân đứng dậy bật nhạc, sau đó nói: “Dàn loa này chất lượng âm thanh cũng không tồi đúng không, nghe nhạc và ăn cơm, có lãng mạn không?”
Trương Hoa nói: “Lãng mạn thì không hẳn, cảm giác ăn cơm mà thế này thì áp lực quá, không thoải mái!” Cổ Vân Vân lườm Trương Hoa một cái: “Đúng là
chẳng biết cái gì cả!”
Trong lòng Trương Hoa thầm thừa nhận, ăn
cơm ở trong tình cảnh này có cảm giác gì đó rất khác, thậm chí anh còn
nghĩ, nếu như có thể để con gái sống ở một nơi như thế này thì tốt biết
mấy. Nghĩ đến đây, lần đầu tiên Trương Hoa nảy sinh cái suy nghĩ: có
tiền thật tốt!
Mặc dù bản thân Trương Hoa đã đi rất nhiều nơi,
cũng ở trong rất nhiều khách sạn sang trọng, nhưng đây vẫn là lần đầu
tiên anh cảm nhận một không khí gia đình hoàn hảo thế này. Trong tiềm
thức của Trương Hoa bỗng nảy lên một ý, giả sử anh và Trần Dĩnh cùng con gái được sống trong một căn nhà như thế này thì sẽ ra sao nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trương Hoa lập tức cắt đứt ngay cái suy nghĩ này, thầm nhủ:
muốn cho con gái sống ở một nơi tốt như thế này là chuyện bình thường,
nhưng sao lại có cả Trần Dĩnh ở đây? Bữa tối dai dẳng cuối cùng cũng kết thúc, Trương Hoa hỏi: “Bàn ăn định xử lí thế nào đây?”
Cổ Vân
Vân đáp: “Không cần lo, ngày mai sẽ có người đến thu dọn!”, sau đó đứng
dậy kéo Trương Hoa đi thăm quan từng phòng. Trương Hoa nói: “Căn hộ này
có mấy phòng?” Cổ Vân Vân đáp: “Chắc là bốn phòng ngủ và hai phòng
khách!”
“Đúng là quá to, ở một mình trong căn hộ lớn thế này mà cậu không sợ à?”
“Tạm thời là một mình, nhưng sau này sẽ là ba người, đương nhiên là phải to một chút chứ!”
Trương Hoa biết Cổ Vân Vân có ý gì nhưng cố né tránh câu hỏi này, nói: “Cái giường to thật đấy!”
Cổ Vân Vân nói: “Đây là phòng của tôi, cậu thấy sao?”
“Chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả: “Xa xỉ”!”
“Thế này gọi là hưởng thụ cuộc sống, con người bận rộn cả đời chẳng phải là
để có thể hưởng thụ cuộc sống tốt hơn sao? Nếu đã có điều kiện thì tội
gì không tận dụng?