Lưu Huệ Anh cũng không hẳn là có ấn tượng tốt hay xấu với Hoàng Lực Hàng. Hồi đầu, cô chẳng có cảm giác gì
với anh ta, trước hết là vì Hoàng Lực Hàng khá lớn tuổi, tiếp đó cô cứ cảm
thấy Hoàng Lực Hàng không phải mẫu người mà mình thích, trông thì nho
nhã như quân tử nhưng cứ có cảm giác giả giả.
Nếu không phải Trần Dĩnh nói người đàn ông này là thật lòng, tuổi tác lớn một chút sẽ biết
quan tâm và chăm sóc hơn thì cô sẽ chẳng bao giờ cân nhắc đến chuyện
này. Trần Dĩnh nói: "Trước tiên cứ thử tìm hiểu xem, nếu được thì tiếp
tục, cảm thấy không được thì thôi cũng đâu có muộn!"
Về sau Trần
Dĩnh có gặp Lưu Huệ Anh mấy lần, định nói ra nỗi lo của Trương Hoa với
Lưu Huệ Anh nhưng cuối cùng lại sợ suy nghĩ của Trương Hoa là sai lầm
nên cứ không nói. Mặc dù Lưu Huệ Anh đồng ý qua lại với Hoàng Lực Hàng
nhưng vẫn rất dè dặt. Lúc cùng ăn cơm, cho dù Hoàng Lực Hàng nói gì cô
cũng tuyệt đối không uống, tối đến dù muộn thế nào cũng tuyệt đối không
cho Hoàng Lực Hàng đưa về.
Công ty Lưu Huệ Anh thường xuyên có
khách hàng ở vùng khác đến, thỉnh thoảng Lưu Huệ Anh cũng phải đi tiếp
khách, đến quán cà phê dưới công tyuống cà phê hay hay gì đó, vì vậy cô
và Hoàng Lực Hàng mới quen nhau. Hai bên công ty có quan hệ làm ăn mà
công ty của Hoàng Lực Hàng cũng cách công ty Lưu Huệ Anh không xa lắm.
Có hôm, Lưu Huệ Anh đang ngồi nói chuyện với khách ở quán cà phê thì đột
nhiên nhìn thất Hoàng Lực Hàng ngồi đối diện, quay lưng về phía cô, vừa
uống vừa nói chuyện điện thoại.
Lưu Huệ Anh nói với khách hàng: "Thật ngại quá, tôi có chút chuyện phải qua bên kia một lát, tôi sẽ trở lại ngay!"
Lưu Huệ Anh đi đến phía sau Hoàng Lực Hàng, phát hiện Hoàng Lực Hàng tay
cầm điện thoại vừa nói vừa cười: "Đã tán được rồi, cậu còn không biết
khả năng của tôi sao?", đối phương lại nói một câu gì đó, Hoàng Lực Hàng liền bảo:"Phụ nữ một khi không có tâm lí đề phòng thì sớm muộn gì cũng
đến tay thôi!"
Lưu Huệ Anh vốn định gọi anh ta nhưng nghe anh ta
nói thế liền khựng lại, muốn nghe xem anh ta đang nói gì. Hoàng Lực Hàng tiếp tục: "Thủ đoạn gì? Đương nhiên là thủ đoạn cao tay rồi", chắc là
đối phương đang hỏi anh ta, Hoàng Lực Hàng cười nói: "Rất đơn giản.
Trước đó tìm hiểu cô bạn thân nhất bán hàng ở cửa hàng hoa, giả bộ không quen với bạn cô ta để nhiều lần đến cửa hàng hoa ấy, rồi lợi dụng cô
bạn ấy, mọi chuyện rất đơn giản!"
Hoàng Lực Hàng lại nói tiếp:
"Thật không ngờ cái cô chủ cửa hàng hoa ấy lại càng xinh đẹp hơn, sớm
biết vậy tôi đã theo đuổi cô ta rồi!"
Lưu Huệ Anh nghe đến đây,
vốn định đổ ụp cốc cà phê lên đầu anh ta nhưng ngẫm nghĩ có khách hàng ở đây nên lại thôi, giả bộ không có việc gì, quay lại ghế ngồi.
Ở
phía xa, Hoàng Lực Hàng vẫn tiếp tục nói chuyện điện thoại với đối
phương. Lưu Huệ Anh nói với khách hàng: "Thật ngại quá, tôi qua chào một người bạn, đã để anh đợi lâu rồi!", khách hàng lắc đầu: "Không sao
đâu!"
Buổi tối, Trần Dĩnh đón con gái về đến nhà đã nhìn thấy Lưu Huệ Anh đứng đó. Trần Dĩnh nói: "Sao đến mà không gọi cho tớ để tớ về
sớm một chút!"
Lưu Huệ Anh đón lấy Tỉnh Tỉnh rồi nói: "Không sao, lên nhà đi!"
Lúc ăn cơm, Trần Dĩnh nói: "Ngày kia là sinh nhật Tỉnh Tỉnh, không biết Trương Hoa có nhớ hay không nữa!
Lưu Huệ Anh liền nói: "Cậu không nói với anh ấy à?"
Trần Dĩnh nói: "Không, ban ngày tớ có gọi cho anh ấy có nhắc đến Tỉnh Tỉnh, hi vọng anh ấy nhớ ra!"
"Trương Hoa yêu con gái như thế chắc chắn là sẽ nhớ, không cần lo đâu!"
Trần Dĩnh nhìn vẻ mặt Lưu Huệ Anh có vẻ kì lạ liền hỏi: "Cậu có chuyện gì phải không?"
Lưu Huệ Anh ngẫm nghĩ một lát rồi kể cho Trần Dĩnh nghe chuyện về Hoàng Lực Hàng.
Trần Dĩnh nghe xong liền nói: "Đáng ra tớ phải nói sớm cho cậu mới đúng, xem ra suy đoán của Trương Hoa là không sai!"
Lưu Huệ Anh ngạc nhiên hỏi: "Suy đoán của Trương Hoa ư?"
Trần Dĩnh liền kể cho Lưu Huệ Anh nghe những nghi vấn mà Trương Hoa đặt ra.
Lưu Huệ Anh nói: "Xem ra linh tính của Trương Hoa quả là tốt!"
Trần Dĩnh nói: "Loại đàn ông này không đáng để đau lòng!"
Lưu Huệ Anh cười: "Sao có thể đau lòng vì loại đàn ông đó chứ, tớ vốn chẳng có tình cảm gì đặc biệt với anh ta, nên tớ mừng thay cho tớ thì đúng
hơn, vui mừng vì tớ luôn cẩn thận!"
Trần Dĩnh nói: "Xem ra lần sau nhất định phải để Trương Hoa tham mưu mới được, đàn ông nhìn đàn ông sẽ chuẩn xác hơn!"
Lưu Huệ Anh cười nói: "Cậu định từ bỏ Trương Hoa là tớ tấn công thật đấy nhé!"
"Không phải cậu thích Trương Hoa rồi đấy chứ?"
"Đương nhiên là tớ chỉ đùa thôi, sao có thể thích một người đàn ông đã từng ly hôn, lại có con rồi được?"
Lưu Huệ Anh lại nói tiếp: "Chỉ có điều nếu gặp được mẫu đàn ông như Trương
Hoa, tớ tuyệt đối không từ bỏ! Cho dù có phải bám riết lấy anh ấy. Trong cái xã hội này có thể gặp được một người đàn ông tình cảm như thế chẳng phải chuyện dễ dàng!"
"Sau này đừng có nói như thế, cậu đang cố tình khiến tớ thấy hối hận đấy".
"Biết là tốt rồi, ý của tớ là chỉ cần Trương Hoa chưa kết hôn là cậu vẫn còn
cơ hội, hơn nữa cậu có con át chủ bài, đó chính là con gái, nếu bố mẹ
Trương Hoa cũng thích con bé thì cơ hội thành công càng lớn!"
"Cậu nói vậy tớ mới nhớ, đã hơn hai tháng rồi không đưa Tỉnh Tỉnh về nhà
thăm bố mẹ Trương Hoa! Đến hôm sinh nhật Tỉnh Tỉnh có nên đưa cháu về
nhà ông bà không nhỉ?"
"Cái này còn phải hỏi à? Chắc chắn phải đi rồi, tớ tin bố mẹ Trương Hoa sẽ vui mừng lắm đấy!"
"Nhưng mà Trương Hoa không chịu mở miệng, tớ đâu tiện đi? Huống hồ tớ cũng
không biết rõ Trương Hoa có nhớ ngày sinh nhật của con không nữa".
Lưu Huệ Anh liền nói: "Nhiều lúc nhìn hai người mà tớ tức muốn chết, rõ
ràng đều thích nhau mà chẳng ai chịu chủ động, sao bản thân không chủ
động lên một chút? Nếu tối mai anh ấy vẫn không gọi cho cậu thì cậu gọi
thẳng cho anh ấy đi!"
Chiều ngày hôm sau, Trần Dĩnh đang ngồi
trong cửa hàng nghĩ ngợi miên man thì đột nhiên Trương Hoa bế con gái
bước vào, Trần Dĩnh nhìn thấy anh thì vui lắm, nói: "Hôm nay anh không
bận à?"
Trương Hoa nói: "Vẫn bận nhưng anh thấy chuyện của Tỉnh Tỉnh quan trọng hơn!"
Trần Dĩnh nghe Trương Hoa nói vậy là biết ngay Trương Hoa vẫn nhớ ngày mai
là sinh nhật con, những lo lắng trước đây của cô là thừa thãi.
Đúng lúc ấy Tỉnh Tỉnh cứ vùng vẫy đòi xuống, Trương Hoa liền đặt con xuống.
Tiểu Nhã chạy lại đỡ Tỉnh Tỉnh, nói: "Để dì dắt con đi chơi nhé!", thấy
con gái được Tiểu Nhã dắt đi xa, Trương Hoa liền nói: "Anh muốn bàn bạc
với em một chuyện, ngày mai sinh nhật Tỉnh Tỉnh, em có thể nghỉ một ngày không?"
Trần Dĩnh nhoẻn miệng cười: "Anh cũng là một ông bố
chuẩn đấy nhỉ, vẫn nhớ ngày mai là sinh nhật Tỉnh Tỉnh!" Trương Hoa
không dám nói là ngày hôm qua đột nhiên nhớ ra, chỉ nói: "Đương nhiên là nhớ rồi, anh mong sinh nhật tròn một tuổi của con suốt mà!"
Trần Dĩnh nói: "Ý anh là nghỉ một ngàyTỉnh Tỉnh ra ngoài chơi á?"
"Đúng thế, còn có một chuyện nữa anh muốn bàn với em, chiều mai có thể đưa
Tỉnh Tỉnh về nhà bố mẹ không? Mẹ anh muốn để Tỉnh Tỉnh đón sinh nhật ở
nhà!"
"Anh là bố của Tỉnh Tỉnh, anh quyết định thế nào thì làm như thế!"
"Thế thì tốt, ngày mai chúng ta sẽ dẫn Tỉnh Tỉnh vào trung tâm thành phố
chơi, buổi chiều sẽ về nhà…" - Trương Hoa lại nói thêm: "Anh về công ty
trước đây, tối nay còn phải đào tạo nhân viên mới, ngoài ra còn phải sắp xếp một số việc cho họ làm ngày mai!"
"Việc ở công ty có tiến triển thuận lợi không?"
"Công ty mới thành lập bao giờ xũng rất khó khăn, từ từ sẽ khắc phục được thôi!"
"Anh có niềm tin là tốt rồi, anh đi đi, để em trông Tỉnh Tỉnh cho!"
Dạo này Cổ Vân Vân rất u uất, một mặt là vì Trương Hoa đột nhiên xin nghỉ
việc, mặt khác là mẹ cô thường lôi cô đến những buổi tụ họp vớ vẩn. Về
sau cô mới biết tham gia những buổi tụ họp ấy chỉ là cái cớ, cái chính
là mẹ Cổ Vân Vân muốn tìm một đối tượng kết hôn cho con gái, luôn hi
vọng con gái sẽ để mắt đến một chàng trai nào đó trong những buổi gặp
gỡ.
Sau khi biết mục đích thật sự của mẹ, Cổ Vân Vân thẳng thừng
từ chối tham gia những buổi gặp gỡ như thế này, thậm chí còn nói thẳng
với bố mẹ là cô thích Trương Hoa. Cổ Triết Đông ngồi trên ghế sô pha
trong phòng khách, nói: "Con phải nghĩ cho kĩ, vợ cũ và con gái của
Trương Hoa luôn ở bên cạnh nó, nó có tình cảm rất sâu sắc với vợ cũ,
phục hôn là chuyện sớm muộn thôi!"
Cổ Vân Vân lắc đầu: "Con hiểu tính cách của Trương Hoa, chắc chắn sẽ không phục hôn đâu!"
"Bố thật không thể hiểu nổi, với điều kiện gia đình ta, tại sao con cứ nhất định phải chọn một người bạn trai như thế chứ? Từng ly hôn, có con
riêng, quyết định nông nổi, đang trên đà phát triển thì từ bỏ công việc
để ra làm riêng".
"Những chuyện ấy không phải là lỗi của anh ấy, còn về chuyện tách ra làm riêng là bởi vì anh ấy có khả năng này".
Cổ Triết Đông cười nhạt: " khả năng này ư? Bố dám khẳng định với con một
câu, không quá một tháng đâu, chắc chắn Trương Hoa sẽ thất bại đến mức
trắng tay!"
"Bố nhìn nhận như thế là phiến diện, con tin anh ấy sẽ thành công!"
"Thế thì con cứ đợi đấy mà xem, đợi đến khi nào nó thất bại, bị tổn thương
nó sẽ nghĩ đến vợ cũ, chắc chắn sẽ quay lại bên cạnh vợ cũ".
Cổ
Vân Vân định nói gì đó nhưng mẹ cô đã ngăn lại: "Bố mẹ chỉ vì muốn tốt
cho con thôi, hi vọng con có thể nhận ra điều này. Người Trương Hoa yêu
không phải là con, từ trước đến giờ nó chỉ yêu vợ cũ của nó thôi!"
Cổ Vân Vân đứng bật dậy gắt: "Thôi đừng nói nữa, con đi ngủ trước đây!"
Mẹ Cổ Vân Vân nhìn thấy con gái chạy lên tầng, thở dài.
Cổ Triết Đông nói: "Không cần lo, đợi khi nó phát hiện Trương Hoa dễ dàng
thất bại như thế, nó sẽ hiểu ra rằng nó đã đánh giá Trương Hoa quá cao!"
Sáng ngày hôm sau, Cổ Vân Vân gọi điện cho Trương Hoa.
Dạo này ngày nào cô cũng phải đi cùng với mẹ nên không có thời gian đi tìm
Trương Hoa, càng không biết rõ công ty mới của anh làm ăn ra sao.
Trương Hoa đang cùng Trần Dĩnh đưa con gái đi công viên chơi thì nhận được
điện thoại của Cổ Vân Vân. Trương Hoa nhìn thấy số điện thoại của Cổ Vân Vân liền đi qua một bên nghe điện: "Có chuyện gì thế?"
"Cậu đang ở đâu, sao nghe ồn ào thế?"
Sau khi rời khỏi công ty, tình cảm của Trương Hoa đối với Cổ Vân Vân cũng
thay đổi đi nhiều, cũng không muốn giấu giếm chuyện gì nên nói thẳng:
"Tôi với Trần Dĩnh đang đưa con gái đi công viên, hôm nay là sinh nhật
tròn một tuổi con gái tôi!"
Cổ Vân Vân ngắt điện thoại, lúc này
cô mới thực sự cảm nhận được nguy cơ. Xem ra lời bố nói cũng có lý, tình cảm mà Trương Hoa dành cho Trần Dĩnh rất sâu đậm.
Nếu Cổ Vân Vân đủ lý trí thì theo lẽ thường có lẽ cô sẽ cân nhắc đến chuyện thử từ bỏ
tình cảm với Trương Hoa. Nhưng Cổ Vân Vân lại cho rằng, tất cả những
chuyện này là do ở bên cạnh Trương Hoa, nếu Trần Dĩnh biến mất hẳn khỏi
thành phố này, Trương Hoa tự nhiên sẽ không còn lưu luyến tình cảm này
nữa.
Cổ Vân Vân biết muốn Trần Dĩnh rời khỏi thành phố này là
chuyện không hề dễ dàng, hơn nữa hiện giờ cô ta đã có mấy cửa hàng hoa
của mình, có nền tảng kinh tế nhất định, cô ta không muốn đi thì chẳng
ai ép cô ta ra đi được.
Trần Dĩnh thấy Trương Hoa nghe điện thoại xong có vẻ thất thần liền hỏi: "Điện thoại của Cổ Vân Vân à?"
"Em nhớ Cổ Vân Vân đến thế à? Tại sao cứ nhất định phải là điện thoại của cô ấy?"
"Ai nhớ cô ta chứ? Em thấy anh đi sang một bên nghe điện thoại thì nghĩ rằng là cô ta thôi!"
"Nhân viên mới của công ty gọi đến hỏi chút vấn đề, bên này ồn ào quá nên anh qua bên đó nghe thôi! Hay là chúng ta đi thôi, tìm chỗ nào ăn cơm xong
rồi về nhà bố mẹ!"
Bố mẹ Trương Hoa đã đứng chờ ở bến xe từ rất
sớm. Trương Hoa ôm con xuống xe, Trần Dĩnh xách đồ đi xuống sau. Mẹ
Trương Hoa vội vàng chạy đến đón lấy cháu, nói: "Nhanh thật, hơn hai
tháng không gặp mà đã lớn bằng này rồi!" rồi ngoảnh đầu sang hỏi Trương
Hoa: "Nó biết gọi bố mẹ chưa?"
Trương Hoa nói: "Cũng không biết là có phải gọi bố mẹ không nữa, chỉ biết ê a suốt cả ngày thôi!"
Mẹ Trương Hoa nói: "Phải nói chuyện nhiều với con, đã đến lúc nó có thể
nghe hiểu những gì chúng ta nói rồi đấy, phải kiên nhẫn mới được!"
Trần Dĩnh đi theo sau nói: "Đại khái là vì bọn con đều bận nên ít có thời
gian nói chuyện với con bé, sau này con sẽ nói chuyện với nó nhiều hơn!"
Mẹ Trương Hoa lại nói: "Biết đi chưa?"
Trần Dĩnh nói: "Vẫn chưa ạ, nhưng có thể đi men được một đoạn rồi, đa phần nó vẫn bò thôi ạ!"
Mẹ Trương Hoa nói: "Bò nhiều cũng được, đỡ bị ngã!"
Thấy trên tay Trần Dĩnh là một cái bánh gato, bố Trương Hoa liền nói: "Bố mẹ cũng mua bánh rồi!"
Trương Hoa nói: "Thế thì chúng ta phải ăn nhiều một chút, dù gì Tỉnh Tỉnh cũng không ăn được bao nhiều!"
Trần Dĩnh đang ở trong phòng khách thì mẹ cô gọi điện lên, hỏi sinh nhật
Tỉnh Tỉnh làm gì? Trần Dĩnh đi ra ngoài sân nói: "Con với Trương Hoa đưa Tỉnh Tỉnh về nhà bố mẹ anh ấy tổ chức sinh nhật cho con bé, hiện giờ
con đang ở nhà bố mẹ anh ấy!"
Mẹ Trần Dĩnh nghe thấy vậy trong lòng mừng thầm: "Thái độ của bố mẹ nó đối với con thế nào?"
Trần Dĩnh nói: "Cũng tốt ạ!"
"Nếu có thể phục hôn thì nhớ mà sống cho tốt đấy!"
Trần Dĩnh không muốn nói với bố mẹ cô chuyện cô đã chuyển ra khỏi nhà Trương Hoa, chỉ tiện miệng đáp: "Con biết rồi ạ!"
Mẹ Trần Dĩnh lại hỏi tiếp: "Sức khỏe của con bé thế nào rồi?"
"Nó bị cảm cúm mấy lần, có một lần hình như ăn phải cái gì đó nên đau bụng, nhưng nói chung là cũng không tồi, rất khỏe mạnh ạ!"
Mẹ Trần Dĩnh lại hỏi: "Cửa hàng hoa thế nào rồi?"
"Cũng ổn mẹ ạ!"
"Thế thì tốt rồi, Trương Hoa chịu bỏ tiền ra mở cửa hàng hoa cho con chứng
tỏ nó vẫn còn tình cảm với con, sau này phải đối xử với nó cho tốt vào!"
Hai người nói thêm dăm ba câu nữa thì Trần Dĩnh nói: "Mẹ Trương Hoa chuẩn
bị đi nấu cơm rồi, con không nói được nhiều với mẹ nữa, con cũng phải
vào giúp một tay rồi!"
Mẹ Trần Dĩnh gật đầu: "Ừ, con đi đi!"
Trương Hoa nhìn một bàn đầy thức ăn, cười bảo: "Xem ra chúng ta cũng được
hưởng sái của Tỉnh Tỉnh rồi, con bé có ăn được bao nhiêu đâu, chúng ta
đành phải ăn hộ nó vậy!"
Mẹ Trương Hoa nói: "Năm ngoái mẹ nghe nói hai đứa có thuê người giúp việc, hiện giờ người giúp việc còn ở
Trần Dĩnh nói: "Con và Tỉnh Tỉnh đã chuyển sang nơi ở mới rồi ạ!"
Mẹ Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh nói: "Con với Tỉnh Tỉnh đã chuyển ra ngoài rồi ư?"
"Vâng ạ, trước kia không có điều kiện nên đành phải ở tạm nhà Trương Hoa,
hiện giờ có điều kiện hơn một chút nên không cần phải phiền phức như thế nữa".
Mẹ Trương Hoa nhìn Trương Hoa: "Sao con không nói với mẹ?"
Trương Hoa cũng không ngờ Trần Dĩnh đột nhiên nói ra chuyện này, chỉ biết cười ái ngại, không nói năng gì. Mẹ Trương Hoa ôm cháu gái, bón cho cháu ăn, trông có vẻ nặng nề tâm sự. Bởi vì mua đến hai cái bánh gato nên đành
phải cắt một cái. Trần Dĩnh nói: "Thế thì con cắt cái bánh mẹ mua nhé!"
Trương Hoa đã nói trước với Trần Dĩnh là tối nay sẽ không về trung tâm thành
phố. Trần Dĩnh tắm xong liền ôm con vào phòng ngủ. Trương Hoa ngủ trong
phòng Nhã Vận. Trương Hoa vừa mới vào phòng, bố mẹ anh đã vào theo.
Mẹ Trương Hoa nói: "Hoa, nói thật cho mẹ nghe, Trần Dĩnh sau khi ly hôn có liên hệ gì với ông tổng giám đốc cũ không?"
Trương Hoa nói: "Qua hành vi của cô ấy thì chắc là không?"
Mẹ Trương Hoa cân nhắc một lát rồi nói:"Nếu như không liên hệ gì thì có
thể đó chỉ là sai lầm lúc còn trẻ. Mẹ thấy vì đứa bé, hai đứa phục hôn
đi, chỉ cần sau này nó chịu làm một người vợ ngoan là được!"
Bố
Trương Hoa cũng nói: "Quan trọng là tương lai sau này, có thể sửa chữa
được thì nên tha thứ con ạ, dù gì cũng có con với nhau rồi!"
Mẹ
Trương Hoa lại hùa vào: "Đúng thế, giờ chỉ cần nhìn thấy cháu gái, nghĩ
sau này nó phải sống trong một gia đình đơn thân là mẹ lại thấy xót xa".