Lúc ăn tối, Trần Dĩnh nói đã dẫn cón gái chuyển ra ngoài ở chỉ là vì không muốn bố mẹ Trương Hoa hiểu nhầm rằng cô vẫ
n sống dựa vào Trương Hoa là vì trong tiềm thức, cô cũng không hy vọng bố mẹ Trương Hoa cho rằng mình cứ đeo bám Trương Hoa, càng không muốn bố
mẹ Trương Hoa nghĩ rằng một mình cô không thể nuôi nổi con.
Mấy
câu này của Trần Dĩnh khiến cho mẹ Trương Hoa cảm thấy rất khó chịu, bởi vì bà biết Trần Dĩnh không cần dựa vào Trương Hoa vẫn có thể nuôi con.
Trước đây cứ nghĩ điều kiện của Trần Dĩnh khó mà nuôi con một mình, có
lẽ sớm muộn gì cũng phải giao con cho Trương Hoa.
Mẹ Trương Hoa
nhìn cháu gái càng lớn càng đáng yêu, nghịch ngợm, trong lòng vô cùng
phức tạp, vì vậy tối đến mới không nén được bảo Trương Hoa phục hôn.
Trong mắt mẹ Trương Hoa, sức khỏe và tương lai của cháu gái là quan
trọng hơn cả.
Mẹ Trương Hoa lại nghĩ, Trần Dĩnh ly hôn rồi mà vẫn cố chấp muốn sinh đứa bé ra, cũng vẫn cứ ở lại thành phố này, vẫn sống ở bên con trai mình có lẽ thật sự đã biết sai lầm, thật sự hối cải.
Sáng ra ăn sáng xong, Trương Hoa và Trần Dĩnh chuẩn bị đưa con gái về trung
tâm thành phố, mẹ Trương Hoa liền nói với Trần Dĩnh: "Dĩnh à, nếu như
cửa hàng hoa không bận thì ở lại thêm một chút, bảo thằng Hoa nó về nhà
trước!"
Trần Dĩnh biết mẹ Trương Hoa có chuyện muốn nói với mình liền bảo Trương Hoa: "Thế anh về trước đi, em sẽ về sau một chút!"
Mẹ Trương Hoa đưa cháu gái cho ông nội bế rồi nói với Trần Dĩnh: "Chúng ta vào phòng Nhã Vận một lát đi!"
Hai người vào phòng rồi, mẹ Trương Hoa liền đóng cửa lại. Mẹ Trương Hoa
ngồi trên giường của Nhã Vận, Trần Dĩnh bê một cái ghế ngồi xuống bên
cạnh. Mẹ Trương Hoa trầm ngâm một lát rồi nói: "Dĩnh à, mẹ không có thời gian nói chuyện với con, con nói thật với mẹ, hồi đầu rốt cuộc là đã
xảy ra chuyện gì?"
Trần Dĩnh nghe giọng điệu của mẹ Trương Hoa,
chợt nhớ lại những ngày tháng còn hạnh phúc lúc ở đây, tâm trạng phức
tạp khiến cho mắt cô ngân ngấn nước, không biết là vì giọng điệu ấm áp
của mẹ Trương Hoa hay là vì câu hỏi của bà.
Mẹ Trương Hoa nhìn
Trần Dĩnh, cũng không nói gì. Hồi lâu sau, Trần Dĩnh mới nói: "Con biết
con có lỗi với mẹ, cũng có lỗi với Trương Hoa. Trước khi ly hôn con đã
biết mình sai rồi, con cũng từng cầu xin Trương Hoa tha thứ cho con, hi
vọng có thể đối xử tốt với anh ấy cả đời này để bù đắp những áy náy
trong lòng với anh ấy".
Mẹ Trương Hoa nói: "Giờ nhìn thấy cháu gái, mẹ lại thấy chua xót. Nó không có lỗi, thế mà phải gánh chịu sai lầm của các con!"
Nước mắt Trần Dĩnh trào ra: "Con biết như thế đối với Tỉnh Tỉnh là bất công, nhưng chuyện này không thể trách Trương Hoa được, đều là lỗi của con.
Hiện giờ con chỉ hy vọng Tỉnh Tỉnh khỏe mạnh, trưởng thành thôi!"
Mẹ Trương Hoa nói: "Nhưng một gia đình không hoàn chỉnh làm sao có thể mang lại hạnh phúc cho con bé?"
"Tất cả đều là lỗi của con, vì vậy con không trách Trương Hoa đâu, cho dù anh ấy đối xử với con thế nào con cũng chấp nhận!"
Mẹ Trương Hoa im lặng hồi lâu rồi nói: "Nói thật lòng mẹ không thể tha thứ cho con, nhưng vì con đã sinh con cho thằng Hoa, cũng nhận thức được
sai lầm của mình rồi, lại nguyện sống bên cạnh thằng Hoa, còn để con bé
mang họ Trương, mẹ không thể không tha thứ cho con!"
Mẹ Trương
Hoa thấy Trần Dĩnh cúi đầu trầm ngâm không nói gì liền hỏi: "Dĩnh à, nói thật lòng, tình cảm con dành cho Trương Hoa rốt cuộc thế nào?"
Trần Dĩnh ngẩng đầu nhìn mẹ Trương Hoa, sau đó kiên định nói: "Cho dù Trương Hoa sau này có kết hôn với ai đi nữa, con đều nghĩ không có ai yêu anh
ấy hơn con đâu, bởi vì con biết anh ấy hiền lành, bởi vì con biết trong
lòng con mãi mắc nợ anh ấy!"
Mẹ Trương Hoa liền nói: "Nếu con đã
nghĩ như vậy thì cứ đưa Tỉnh Tỉnh về đây ở đi, đợi khi nào hai đứa đi
làm thủ tục xong, mẹ sẽ qua đó ở giúp các con trông nom Tỉnh Tỉnh".
Trần Dĩnh bất lực nói: "Giả sử vì mẹ ép buộc anh ấy mới đồng ý phục hôn hoặc vì Tỉnh Tỉnh mới đồng ý phục hôn, vậy thì trong lòng anh ấy sẽ không
sao vui vẻ được. Nếu là như vậy con với Tỉnh Tỉnh thà ở bên ngoài chứ
không muốn nhìn thấy anh ấy không vui!"
Mẹ Trương Hoa ngẫm nghĩ
một hồi rồi nói: "Thế thì tạm thời con ở ngoài một thời gian, chỉ cần
sau này con đối xử thật lòng với thằng Hoa thì chuyện khuyên nhủ nó cứ
để mẹ lo!"
Trần Dĩnh nói: "Con chỉ hy vọng anh ấy vui vẻ, nếu
phục hôn không thể khiến anh ấy vui vẻ, con tuyệt đối không đồng ý, chỉ
có điều con vẫn cảm ơn mẹ đã tha thứ cho những sai lầm của c
Lúc
hai người đi ra, Tỉnh Tỉnh đang chập chững bước đi dưới sự dẫn dắt của
ông nội, miệng còn cười oa oa. Trần Dĩnh ôm con gái nói: "Thế thôi con
với Tỉnh Tỉnh về đây ạ!"
Mẹ Trương Hoa nói: "Sao mà vội thế, ăn xong cơm trưa rồi hãy đi, dù gì ở cửa hàng vẫn còn nhân viên mà!"
Trần Dĩnh đành phải ở lại, ngồi nhìn bố mẹ Trương Hoa chơi đùa với con gái.
Ăn cơm trưa xong, Trần Dĩnh đưa con gái về, mẹ Trương Hoa nói: "Sau này
có thời gian thì thường xuyên dẫn Tỉnh Tỉnh về nhà chơi nhé. Thằng Hoa
nó bận thì kệ nó!"
Trần Dĩnh gật đầu đáp: "Vâng ạ!"
Trên
đường về, Trần Dĩnh cảm thấy rất vui, về đến nơi, cô đưa con đi thẳng
đến cửa hàng hoa. Mấy cô nhân viên thấy Trần Dĩnh bế con đến liền tranh
nhau bế. Tiểu Nhã đón lấy Tỉnh Tỉnh, nói: "Chị Dĩnh, chị nghỉ ngơi đi,
để em trông cháu cho!"
Tiểu Nhã đặt Tỉnh Tỉnh xuống đất rồi dắt
con bé tập đi, những cô nhân viên còn lại thi nhau dùng tay cù vào bụng
Tỉnh Tỉnh: "Cưng à, lại đến để phá quấy phải không?"
Tỉnh Tỉnh bị các cô cù cho cười khanh khách, sau đó đi men quanh cửa hàng dưới sự dẫn dắt của Tiểu Nhã.
Một cô khác ngồi xuống nói: "Con cún con này mấy hôm trước đã làm vỡ mất
một cái bình hoa, hôm nay có phải lại muốn đập thêm vài cái nữa không?"
Trần Dĩnh đứng bên cạnh cười: "Đập vỡ bình hoa cũng không sao, đừng bị đứt tay đứt chân là được!"
Tiểu Nhã đỡ Tỉnh Tỉnh tập đi, nói: "Sau này sẽ lập một cuốn sổ nợ riêng cho
con bé, phá hỏng những thứ gì phải ghi lại hết, rồi định kỳ tìm bố con
đòi tiền nha!"
Một cô khác cũng hùa vào: "Lần sau thầy Trương mà đến là phải đòi tiền đấy!"
Trần Dĩnh nghe các cô nhân viên nói chuyện với nhau mà không nhịn được cười.
Trần Dĩnh đang ngồi sau quầy thu ngân thì có người đến, cô ngẩng đầu lên
nhìn, hóa ra là Hoàng Lực Hàng. Hoàng Lực Hàng nhìn thấy Trần Dĩnh liền
cất tiếng chào: "Chị Dĩnh
Trần Dĩnh cười khẩy: "Có phải lại gặp vấn đề khó khăn không?"
Hoàng Lực Hàng biết Trần Dĩnh đang mỉa mai liền thành khẩn nói: "Đúng thế, cô gái trước kia tôi nói với chị lại không thèm đếm xỉa đến tôi nữa rồi!"
Trần Dĩnh đứng bật dậy, nói với cô nhân viên ở gần đó: "Rót cho chị cốc nước lạnh!"
Hoàng Lực Hàng còn tưởng là Trần Dĩnh lấy nước cho mình, tiếp tục nói: "Tôi
không rõ là vì nguyên nhân gì, vì vậy tôi thấy rất bế tắc!"
Trần
Dĩnh đột nhiên hất thẳng cốc nước lạnh vào mặt Hoàng Lực Hàng rồi nói:
"Đây chính là nguyên nhân đấy! Tôi vốn định hất nước nóng vào mặt anh,
để xem bộ mặt ngụy quân tử của anh bị bỏng sẽ như thế nào?"
Trần
Dĩnh vô cùng phẫn nộ trước hành vi lừa gạt của Hoàng Lực Hàng đối với
Lưu Huệ Anh. Cô biết Lưu Huệ Anh từng bị tổn thương một lần, vì vậy vốn
không dám tưởng tượng Lưu Huệ Anh mà bị tổn thương thêm lần nữa sẽ ra
sao.
Hành động đột ngột của Trần Dĩnh khiến Hoàng Lực Hàng sững
sờ, nhất thời không kịp phản ứng. Trần Dĩnh nói tiếp: "Tôi nói cho anh
biết, nếu anh dám lại gần Huệ Anh nửa bước, tôi sẽ không khách khí với
anh nữa đâu! Còn giờ thì mời anh biến ra khỏi cửa hàng của tôi!"
Hoàng Lực Hàng từ từ ý thức được Trần Dĩnh đã biết chuyện của mình, trừng
trừng nhìn Trần Dĩnh hồi lâu rồi nói: "Cô giỏi lắm, hãy nhớ lấy hành vi
ngày hôm nay của cô!", nói rồi liền đi thẳng ra ngoài.
Trương Hoa lúc này đang ở trong giai đoạn đào tạo nhân viên rất căng thẳng, đối
với anh mà nói thời gian vô cùng gấp rút. Mẹ anh đã nói đến chuyện phục
hôn với Trần Dĩnh nhưng tạm thời anh chưa thể thoát khỏi ám ảnh quá khứ.
Điều quan trọng hơn là hiện giờ anh chẳng còn tâm tư nào để nghĩ đến những
chuyện đó, anh biết rõ nếu công ty mới không có thành tích gì trong thời gian ngắn sẽ phải đối mặt với tình trạng thiếu hụt vốn.
Trương
Hoa đặt hết hy vọng vào giai đoạn sau khi đào tạo nhân viên, bởi vì anh
biết rằng chỉ cần có buổi đào tạo là công ty sẽ có thu nhập. Trương Hoa
tin rằng dựa vào mối quan hệ mà mình đã xây dựng tổ chức vài buổi đào
tạo không phải là việc khó.
Trần Dĩnh gọi điện cho Trương Hoa,
nói cảm thấy có người theo dõi mình. Trương Hoa cười nói: "Em tưởng rằng đang đóng phim chắc, lấy đâu ra mà lắm xã hội đen thế? Đừng nhạy cảm
quá!"
Trần Dĩnh nói: "Thật đấy, trong lòng em cứ thấp thỏm làm sao ấy!"
"Đừng căng thẳng như thế, có phải dạo này em làm việc mệt nhọc quá không?"
Trần Dĩnh liền kể tạt nước vào mặt Hoàng Lực Hàng cho Trương Hoa nghe, sau
đó nói: "Liệu anh ta có trả thù không? Tuyệt đối đừng làm hại Tỉnh
Tỉnh!"
"Bây giờ em đang ở đâu?"
"Em gần đến nhà trẻ của Tỉnh Tỉnh rồi!"
Trương Hoa vội nói: "Anh qua đó ngay đây!"
Trương Hoa ngồi trên taxi nhìn thấy có hai người đàn ông vây lấy Trần Dĩnh và con gái.
Taxi vừa đỗ lại Trương Hoa đã nghe thấy tiếng con khóc, trong lòng như có
lửa bùng lên, ánh ném cho lái xe năm mươi tệ rồi nói: "Khỏi phải trả
lại!" rồi mở cửa lao ra ngoài. Trong lòng anh, cho dù là ai cũng không
được phép bắt nạt con gái anh, nếu ai dám làm tổn hại đến con gái anh,
anh quyết liều mạng với kẻ đó!
Trần Dĩnh lấy khăn mặt lau vết máu trên khóe miệng Trương Hoa, hỏi: "Anh có đau không?"
Trương Hoa nằm trên giường, cười nói: "Có người từng nói, đàn ông mà chưa từng đánh nhau chẳng khác gì chưa từng là thanh niên, cuối cùng cũng được
đánh nhau một lần, thế cũng coi như mình từng là thanh niên!"
Trần Dĩnh nói: "Đã đến thế này rồi mà còn đùa được!"
"Tỉnh Tỉnh không sao chứ?"
"Không sao, bọn chúng chỉ dọa hai mẹ con chứ không dám ra tay. Tỉnh Tỉnh sợ quá nên khóc òa!"
Trần Dĩnh nhìn con gái đang bò quanh nhà, liền nói: "Nhưng mà một lúc là hết ngay, giờ lại nghịch tưng bừng kia k
"Thế thì tốt rồi!"
"Em không ngờ anh nóng nảy thế, vừa xông đến là ra tay liền!"
"Lúc ấy anh chẳng nghĩ ngợi nhiều, nghe thấy tiếng Tỉnh Tỉnh khóc chẳng còn nghĩ ngợi được gì nữa!"
Trần Dĩnh tức tối nói: "Thật không ngờ đám người ấy lại vô lại đến thế!"
"Hay là sau này để anh đón Tỉnh Tỉnh cho!"
"Không sao, bọn chúng không dám làm gì đâu, cùng lắm là hù dọa thôi, cái chính là em lo cho Lưu Huệ Anh thôi, cô ấy ở có một mình!"
Đang nói
chuyện thì có người gõ cửa. Trần Dĩnh liền chạy ra mở cửa, là Lưu Huệ
Anh. Trương Hoa cũng ngồi dậy, Lưu Huệ Anh nhìn thấy trên mặt Trương Hoa có vết máu, hình như còn hơi sưng liền hỏi có chuyện gì xảy ra.
Trần Dĩnh liền kể lại tình hình cho Lưu Huệ Anh nghe. Lưu Huệ Anh nghe xong
nói: "Xem ra cảm giác của tớ không sai, mấy hôm nay tớ cứ cảm thấy có gì đó là lạ, dường như có ai đó cứ theo sau tớ, hôm nay cảm thấy bất an
nên mới chạy đến đây!"
Trương Hoa liền nói: "Hôm nay em ngủ ở đây với Trần Dĩnh đi, ngày mai anh sẽ giải quyết chuyện này!" rồi quay sang nói với Trần Dĩnh: "Em viết địa chỉ cụ thể và họ tên của hắn cho anh!"
Trần Dĩnh nói: "Anh định giải quyết thế nào?"
"Đương nhiên là anh có cách, chỉ có điều anh luôn muốn sống bình yên nên chẳng thích hao tâm tổn sức vì mấy chuyện vớ vẩn thế này!"
Trần Dĩnh liền nói: "Anh đừng làm bậy nhé, em không mong anh lại đi đánh nhau đâu, đó là hành động của bọn trẻ con!"
"Nếu không phải vì Tỉnh Tỉnh thì anh đâu có nóng nảy ra tay với người khác như thế!"
Ngô Phong Hải đi ngang qua công ty mới của Trương Hoa, vừa vào văn phòng
Trương Hoa đã nói: "Chẳng mấy khi giám đốc Trương lại gọi cho tôi, tôi
mừng quá!"
Trương Hoa đứng dậy nói: "Phong Hải, mau ngồi đi, lâu
lắm không gặp, tôi nhớ anh lắm đấy!", nói rồi liền ném cho anh ta một
điếu thuốc.
Hai người nói chuyện phiếm một lát, Ngô Phong Hải
liền nói: "Giám đốc Trương gọi tôi đến đây chắc là có việc gì đó, anh cứ nói thẳng, anh em có thể giúp được gì nhất định sẽ giúp!"
Trương Hoa nói: "Đúng là có chuyện muốn nhờ anh giúp cho. Sắp đến giờ cơm rồi, chúng ta ra ngoài vừa ăn vừa nói chuyện đi!"
Mấy ngày liền Lưu Huệ Anh đều đến chỗ Trần Dĩnh ngủ.
Buổi tối lúc ăn cơm, Lưu Huệ Anh nói: "Tại sao trên đời vẫn còn loại người
vô lại đến thế nhỉ?", Trần Dĩnh mỉm cười nói: "Ngày mai cậu có thể an
tâm về nhà rồi!"
Lưu Huệ Anh liền hỏi: "Tại sao?"
Lúc này
Trần Dĩnh mới nói: "Hôm nay Hoàng Lực Hàng đã đích thân đến cửa hàng xin lỗi tớ rồi, còn cầu xin tớ tha thứ cho anh ta lần này, nói là mình có
mắt không tròng, xúc phạm cao nhân, còn hứa sẽ tránh xa chúng ta đấy!"
"Trương Hoa dùng cách gì thế?"
"Ai mà biết được, con người anh ấy đến giờ tớ còn chưa hiểu rõ, nên nói là
càng ngày càng không thể hiểu rõ, thỉnh thoảng cảm thấy rất đơn giản,
nhiều khi lại thấy rất phức tạp, đôi lúc lại thấy rất đáng sợ!"
"Đừng có nói thế, tớ thấy anh ấy là một người đàn ông bình thường!"
"Nhưng có một điều tớ có thể khẳng định, anh ấy rất yêu thương Tỉnh Tỉnh, còn vì Tỉnh Tỉnh mà lần đầu tiên đánh nhau đấy!"
"Chỉ sợ anh ấy không yêu con thôi, chứ anh ấy yêu con đến thế thì cả đời này sẽ không thể thoát khỏi mối quan hệ với cậu đâu!"
"Nhiều lúc tớ cũng không biết nên buồn hay hạnh phúc, dường như giữa cả hai người chỉ kết nối với nhau bằng đứa con thôi".
Cổ Triết Đông nói với con gái rằng nhiều nhất chỉ hơn một tháng là công ty của Trương Hoa sẽ sụp đổ, thậm chí là trắng tay. Ông dám nói câu này
cũng là vì có cơ sở nhất định. Thực ra chưa đến một tháng mà Trương Hoa
đã biết rõ bản thân mình đã thấtại, nếu như tiếp tục chỉ sợ ngay cả tiền lương cho nhân viên cũng không trả nổi.
Trương Hoa vốn nghĩ dựa
vào những mối quan hệ mình đã xây dựng bấy lâu nay, muốn tổ chức vài
buổi đào tạo không phải là việc khó, hơn nữa thu nhập từ những buổi đào
tạo kiểu này Trương Hoa cũng nắm rất rõ, nếu thành công, chỉ vài buổi là anh có thể duy trì công ty cả nửa năm.
Trương Hoa tách ra làm
riêng mới hiểu câu nói của Ông Hoa: "Thiên lý mã rời khỏi Bá Lạc sẽ mất
đi tác dụng", tất cả những mạng lưới, mối quan hệ đều tồn tại vì có sự
tồn tại của Bá Lạc. Hơn nữa rõ ràng "Bá Lạc" đã nói trước với tất cả đối tác, những người trong cùng ngành. Dường như tất cả những người trong
ngành đều biết con "Thiên lý mã" này là đồ vong ân phụ nghĩa.
Trương Hoa lúc này mới hiểu xây dựng sự nghiệp riêng thành công hay thất bại
không chỉ phụ thuộc vào năng lực, ít nhất thì với những lớp đào tạo cao
cấp mà anh anh nhắm đến lúc này cũng không chỉ do năng lực của anh quyết định. Huống hồ giờ ngoảnh đầu nhìn lại mình mới phát hiện, danh tiếng
của anh trong lĩnh vực đào tạo có được cũng là nhờ sự "lăng xê" của Cổ
Triết Đông.
Nếu ông ta có thể nhanh chóng đưa anh lên đỉnh cao
của ngành đào tạo thì tự nhiên cũng dễ dàng đẩy anh trở lại vị trí bình
thường. Cuối cùng Trương Hoa đã hiểu ra, thân phận và địa vị thực sự mới là nhân tố quan trọng quyết định các mối quan hệ.
Các nhân viên
hết giờ làm đều về cả rồi, Trương Hoa một mình ngồi đốt thuốc trong văn
phòng. Mặc dù bản thân anh luôn cổ vũ nhiệt tình, các thanh niên này
cũng đang tràn trề nhiệt huyết về một tương lai tươi sáng nhưng bản thân Trương Hoa hiểu rất rõ, đã đến lúc nên cân nhắc việc từ bỏ công ty này, hiện giờ mà bỏ cuộc thì ít nhất vẫn chưa đến mức trắng tay. Trương Hoa
cũng hiểu, nhiều khi chỉ có nhiệt tình không thôi sẽ không thể chiến
thắng hiện thực.