Trương Hoa đang ngồi trầm tư trong văn phòng thì Trần Dĩnh gọi điện đến, nói
rằng hôm nay Lưu Huệ Anh mời, hỏi anh có thời gian không. Trương Hoa
hỏi: "Sao đột nhi
ên lại mời chúng ta thế?"
"Là để cảm ơn anh đã giúp đỡ cô ấy đấy!"
"C mấy khi cô ấy mời, chắc chắn phải đi rồi, chỉ có điều người giúp cô ấy thực sự không phải là anh!"
Trần Dĩnh ngạc nhiên hỏi: "Không phải là anh? Thế thì là ai?"
Trương Hoa liền nói: "Thế này đi, em bảo với cô ấy, anh dẫn theo một người nữa!"
Trần Dĩnh với Lưu Huệ Anh đang chơi đùa với Tỉnh Tỉnh ở tong phòng ăn thì Trương Hoa dẫn Ngô Phong Hải vào.
Trương Hoa đến gần ôm con gái rồi nói với hai cô: "Đây là nhân vật chính của
ngày hôm nay! Anh ấy tên là Ngô Phong Hải, là đồng nghiệp ở công ty anh
trước đây!"
Ngô Phong Hải cười nói: "Giám đốc Trương có thể nhờ
tôi giúp chứng tỏ là tín nhiệm tôi, như vậy là đủ rồi!" rồi nói với
Trương Hoa: "Đứa bé này là?"
Trương Hoa cười: "Con gái tôi đấy!"
Ngô Phong Hải hơi ngạc nhiên, bởi các đồng nghiệp ở công ty đều biết anh từng ly hôn nhưng không biết anh có con gái.
Trương Hoa cười nói: "Có phải ngạc nhiên lắm không?", sau đó lại quay sang
giới thiệu Trần Dĩnh với Ngô Phong Hải: "Đây là mẹ cháu!", rồi nhìn sang Lưu Huệ Anh, nói: "Đây là bạn học của cô ấy, Lưu Huệ Anh!"
Ngô
Phong Hải nhìn hai người nói: "Tôi từng nghe giám đốc Trương nhắc đến
hai cô", rồi quay sang hỏi Trương Hoa: "Tôi gọi là chị dâu hay là xưng
hô thế nào đây?"
Trần Dĩnh vội nói: "Anh cứ thoải mái đi!"
Ngô Phong Hải cười: "Vậy tôi gọi là chị dâu nhé!"
Trương Hoa cũng cười bảo: "Nói đùa à, anh còn lớn hơn tôi hai tuổi đấy!"
Ngô Phong Hải cũng cười: "Thì tôi muốn thể hiện sự tôn trọng mà!", rồi nói với Lưu Huệ Anh: "Chào cô Lưu!"
Lưu Huệ Anh cũng nói: "Anh đừng khách sáo thế! Anh cứ gọi em là Huệ Anh là được rồi!"
Ngô Phong Hải nhìn cô một lát rồi nói: "Chẳng trách cô Lưu bị người ta rối!"
Lưu Huệ Anh cười nói: "Anh đang khen tôi đấy à?"
"Tôi chỉ nói cảm nhận của mình thôi mà!"
Trương Hoa hỏi: "Đã gọi món chưa?"
"Bọn anh chưa đến làm sao bọn em dám gọi? Kiểu gì cũng phải trưng cầu ý kiến của khách chứ!"
Ngô Phong Hải nói: "Tôi khinh thường nhất là lũ đàn ông bắt nạt đàn bà con
gái, nếu tôi mà biết chuyện này thì cho dù giám đốc Trương không tìm tôi cũng phải nhúng tay vào!"
Trương Hoa cười: "Anh biết rõ điều này, dù gì cũng chơi với Phong Hải một thời gian rồi mà!"
Trần Dĩnh liền nói: "Em cứ thấy ngạc nhiên, các anh dùng cách gì mà khiến cho gã đó ngoan ngoãn đến cửa hàng em xin lỗi thế?"
Trương Hoa liền nói: "Cái này em phải hỏi Phong Hải!"
Lưu Huệ Anh cười nói: "Em cũng rất tò mò, chẳng nhẽ là tẩn cho hắn một trận à?"
Ngô Phong Hải liền nói: "Đánh nhau là chuyện con nít mới làm, có thể tránh
được thì hết sức tránh đi, thực ra bọn anh chỉ hết sức lịch sự mời hắn
uống vài ly rượu thôi!"
Lưu Huệ Anh càng thêm tò mò, nói: "Uống rượu á?"
Trương Hoa cười bảo: "Chỉ có điều anh nghĩ chẳng ai muốn uống loại rượu này!"
Trần Dĩnh liền hỏi: "Tại sao?"
Trương Hoa giải thích: "Lấy ví dụ một lần trong số đó nhé, đó là lần Hoàng Lực Hàng vừa mới đi uống ở bar, gần sáng mới lảo đảo về nhà, vừa mới đến
chân cầu thang đã bị mấy người bọn Phong Hải mời đi uống tiếp!"
Trần Dĩnh nói: "Là như thế á?"
Ngô Phong Hải bật cười: "Những chuyện bọn tôi làm rất đơn giản, nhưng tối
hôm ấy vợ hắn không thấy hắn về nhà, gọi điện thì tắt máy nên đã báo
cảnh sát, kết quả là tìm thấy hắn say mèm nằm bẹp dưới đất."
Lưu Huệ Anh càng kinh ngạc hỏi: "Hắn có vợ rồi ư?"
Ngô Phong Hải đáp: "Đương nhiên là có vợ, nếu không đứa con gái đang học tiểu học của hắn từ đâu mà có?"
Lưu Huệ Anh càng trợn tròn mắt: "Còn có cả con gái ư?"
Ngô Phong Hải nói: "Bọn tôi ở thành phố bao nhiêu năm nay, cái khác không
dám nói chứ bạn bè thì không ít, điều tra chút chuyện vặt nhanh lắm. Chỉ có điều tôi không bao giờ động tay với phụ nữ, vì vậy vợ và con gái hắn tuyệt đối an toàn, đã là đàn ông nên ra dáng đàn ông, chỉ cần hắn là
một thằng đàn ông chân chính, cho dù có cho tôi mấy cái bạt tai tôi vẫn
kính trọng hắn như vậy!"
Trần Dĩnh lại hỏi: "Thế tại sao hắn đồng ý đi uống với bọn anh? Hơn nữa lại còn uống nhiều như thế?"
Ngô Phong Hải liền nói: "Mấy người bọn tôi nhiệt tình, hiếu khách như thế, sao hắn dám từ chối?"
Lưu Huệ Anh cười: "Xem ra có những lúc không cần thiết phải đánh nhau mới giải quyết được vấn đề!"
Trần Dĩnh lại hỏi: "Các anh làm thế với hắn mà không sợ hắn báo cảnh sát à?"
Ngô Phong Hải nói: "Mức độ nhiệt tình của bọn tôi hắn hiểu rất rõ, sao có
thể làm những chuyện ấy được? Ngộ nhỡ chúng tôi nhiệt tình thêm tí nữa,
chẳng phải quan hệ với nhau càng thân thiết, thế thì càng phải thường
xuyên đi với nhau sao?"
Lưu Huệ Anh nâng cốc lên mời Ngô Phong Hải: "Mặc dù tôi rất ít uống nhưng tối nay vẫn muốn mời anh một ly!"
Ngô Phong Hải nói: "Chút chuyện vặt này đã là gì, cô mà muốn mời thì thế này đi, cô uống một cốc, tôi uống hai cốc!"
"Nếu cô cảm thấy không công bằng thì tôi uống ba cốc!"
Trần Dĩnh cũng nâng cốc mời Ngô Phong Hải. Lưu Huệ Anh liền nói: "Anh uống như thế chẳng phải rất dễ say sao?"
Trương Hoa bật cười: "Đừng nói là bọn em, anh ấy có thể uống gấp đôi a
Ngô Phong Hải nói với Trần Dĩnh: "Chị dâu, tôi có được hút thuốc không? Thấy có trẻ con nên tôi ngại không dám hút!"
Trần Dĩnh liền nói: "Anh cứ hút đi, không sao đâu, Trương Hoa vẫn hút thuốc bên cạnh nó mà!"
Lúc Lưu Huệ Anh gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán, nhân viên phục vụ
liền nói có người thanh toán rồi. Ngô Phong Hải liền cười nói: "Tôi xưa
nay chưa để phụ nữ trả tiền bao giờ, ban nãy tôi đã ra thanh toán rồi!"
Lưu Huệ Anh liền nói: "Thế sao được? Đã nói là tôi mời rồi mà!"
Trương Hoa liền xen vào: "Thôi bỏ đi, lần sau lại mời tiếp. Ưu điểm lớn nhất
của Ngô Phong Hải là từ xưa đến nay không lợi dụng đàn bà!"
Lưu Huệ Anh còn định nói gì thì Trần Dĩnh đã xen vào: "Thế để lần sau đi!"
Mấy người ra khỏi nhà hàng, Trương Hoa nói với Ngô Phong Hải: "Huệ Anh uống chút rượu nên anh tiễn cô ấy nhé, tôi phải đưa con gái về đây!", rồi
ngoảnh đầu sang nói với Lưu Huệ Anh: "Có Phong Hải tiễn em cứ yên tâm,
anh ấy không háo sắc đâu!"
Trương Hoa vào nhà một cái là đặt con gái lên giường, nói: "Ôi nóng quá!"
Trần Dĩnh liền hỏi: "Có cần phải bật điều hòa không?"
"Không cần đâu, tại ôm Tỉnh Tỉnh nên nóng đấy mà".
Trần Dĩnh hỏi: "Ngô Phong Hải làm bộ phận gì vậy?"
"Giám đốc khu vực của công ty điện tử Triết Đông".
"Trông có vẻ cũng được đấy, tính cách rất cởi mở!"
"Trong đám nhân viên cấp dưới, anh thích nhất là anh ta, tính cách thẳng thắn, cởi mở, bạn bè cũng nhiều".
Trương Hoa ngẫm nghĩ rồi nói: "Anh đột nhiên nhớ ra, em cảm thấy giới thiệu cậu ta cho Lưu Huệ Anh thế nào?"
"Anh ấy vẫn chưa lấy vợ à
"Chưa, anh ta vẫn còn độc thân, hình như là không có hứng thú với phụ nữ".
Trần Dĩnh cười nói: "Không có hứng thú với phụ nữ thì giới thiệu cho Lưu Huệ Anh làm gì?"
"Có một số đàn ông là như thế, không muốn lãng phí thời gian cho chuyện
tình cảm, chờ đợi tình cảm tự tìm đến với mình hoặc chờ người khác giới
thiệu cho. Trước khi quen em chẳng phải anh cũng không có hứng thú với
phụ nữ hay sao!"
"Đàn ông các anh nhìn nhau chắc không lầm đâu,
để sau này em thử nói chuyện với Huệ Anh, có thể thành một đôi thì cũng
là chuyện tốt!" - Nói rồi Trần Dĩnh như sực nhớ ra điều gì, vẻ mặt trở
nên lo lắng. Trương Hoa nhìn Trần Dĩnh liền hỏi: "Sao thế?"
"Không biết anh ấy có để tâm đến chuyện trước đây của Huệ Anh không?"
"Anh không dám hỏi Huệ Anh chuyện quá khứ của cô ấy, có lẽ là một chuyện rất đau lòng, hi vọng Phong Hải có thể rộng lòng như Dương Uy!"
Trần Dĩnh nhìn Trương Hoa, nói: "Thế anh thì sao? Tại sao anh không thể giống như Dương Uy?"
Trương Hoa nhìn sang chỗ khác, nói: "Xã hội sở dĩ phức tạp là bởi vì tính cách của con người rất phức tạp!"
Trương Hoa đến bên giường hôn con gái rồi nói: "Thế thôi anh về đây!"
Lúc tiễn Trương Hoa ra cửa, Trần Dĩnh liền hỏi: "Công ty thế nào rồi?"
"Giờ vẫn chưa nói gì được, đang trong giai đoạn khởi đầu".
Trương Hoa xuống khỏi xe buýt, châm một điếu thuốc rồi chầm chậm đi bộ về nhà. Vừa đến dưới tầng đã nhìn thấy một chiếc xe hơi bật đèn sáng trưng, sau đó là một hồi còi inh ỏi. Trương Hoa nhìn kĩ, hóa ra là xe của Cổ Vân
Vân.
Trương Hoa lại gần: "Sao cậu lại ở đây?"
Cổ Vân Vân tắt máy, đi ra khỏi xe nói: "Đợi cậu đấy, sao muộn thế này mới về thế?"
Trương Hoa nhìn cô, xoay người đi lên tầng rồi nói: "Lên trên đi!"
Cổ Vân Vân vừa vào nhà liền hỏi: "Công ty mới của cậu thế nào rồi?"
Trương Hoa thả mình xuống ghế sô pha, nói: "Chuẩn bị bỏ cuộc rồi!"
Cổ Vân Vân ngạc nhiên hỏi: "Chuẩn bị bỏ cuộc ư? Có vấn đề ở đâu thế?"
"Vấn đề ở đâu chắc bố cậu hiểu rõ hơn ai hết!"
Cổ Vân Vân ngẫm nghĩ rồi nói: "Chẳng trách bố tôi nói chẳng quá một tháng cậu sẽ thất bại đến trắng tay!"
Trương Hoa chẳng chút ngạc nhiên với câu nói này, chỉ hỏi: "Ông ta nói khi nào thế?"
Cổ Vân Vân nói: "Khoảng hai mươi ngày trước!"
"Ông ta tính toán rất chuẩn, nếu như cố gắng, cộng tất cả tiền lương nhân
viên, chi phí quảng cáo, chi phí nghiệp vụ… vào với nhau thì nhiều nhất
cũng chỉ chịu được không quá mười ngày nữa".
"Lẽ nào bố tôi cố ý làm cho cậu thất bại?"
Trương Hoa cười khẩy nói: "Vì lí do gì thì tôi không biết, tôi chỉ biết tôi đã đến lúc trắng tay, ngày mai tôi sẽ cho nhân viên nghỉ việc, đóng cửa
công ty!"
“Đây đâu giống phong cách của cậu, cậu là người không chịu nhận thua bao giờ cơ mà!"
"Con người đều dần dần trở nên trưởng thành, đều dần dần trở nên lý trí, chỉ dựa vào tính cách thôi làm sao có thể sinh tồn".
"Hay là tôi âm thầm tài trợ vốn cho cậu, tôi tin cậu có thể vượt qua!"
"Nếu bao nhiêu ngày qua tôi có thể nhìn ra hướng thành công trong tương lai
thì chuyện tiền vốn không phải vấn đề lớn, bây giờ cho dù có vốn đổ vào
cũng chỉ lỗ thôi".
Cổ Vân Vân ngồi xuống bên cạnh Trương Hoa,
nghĩ ngợi rất lâu mới nói: "Trương Hoa, hay là chúng ta kết hôn đi, như
thế cậu sẽ nghiễm nhiên trở thành người tiếp quản công ty của bố tôi,
cũng có thể phát huy tối đa khả năng
Trương Hoa ngoảnh đầu lại
nhìn Cổ Vân Vân hồi lâu rồi nói: "Trước tiên, tôi chưa bao giờ nói sẽ
kết hôn với cậu. Thứ hai, giả sử tôi có muốn kết hôn với cậu thật cũng
không muốn người khác hiểu lầm là tôi muốn dựa vào bố cậu! Ngoài ra, mặc dù tôi không thể tha thứ cho Trần Dĩnh nhưng Tỉnh Tỉnh là con gái tôi,
vì con gái nên tôi sẽ không vội vàng cân nhắc chuyện tái hôn".
Cổ Vân Vân thấy Trương Hoa bình thản nói ra những vấn đề này, trong lòng
thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, ít nhất anh cũng không từ chối cô. Lúc nói
những điều này, cô còn lo Trương Hoa sẽ nổi đóa, sợ anh sẽ thẳng thừng
từ chối, dù gì hai người chưa bao giờ bàn bạc nghiêm túc những chuyện
như thế này.
Cổ Vân Vân cũng bình thản: "Tôi biết cậu có tình cảm với cả Trần Dĩnh và con gái, nhưng cậu vẫn để bụng chuyện quá khứ của
Trần Dĩnh, thay vì như vậy chi bằng hãy sớm từ bỏ, mặc dù tôi không giỏi giang nhưng ít nhất bao nhiêu năm nay trong lòng tôi chỉ yêu có một
mình cậu!"
Trương Hoa không nói gì. Cổ Vân Vân liền nói tiếp: "Sở dĩ bố tôi đối phó với cậu là bởi vì ông ấy sợ tôi và cậu sau này sẽ dây dưa mãi như thế này, nếu chúng ta một mực muốn kết hôn, ông ấy chỉ có
thể chấp nhận thôi!"
Trương Hoa nói: "Tôi nhắc lại lần nữa, thứ
nhất, tạm thời tôi không muốn cân nhắc đến chuyện kết hôn. Thứ hai, tôi
cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ kết hôn với cậu!"
"Cậu cần gì
phải tự làm khổ mình như thế, bố tôi chỉ có mình tôi là con gái, ông ấy
cũng hiểu rõ tính của tôi, chỉ cần là chuyện tôi muốn ông ấy cũng không
làm gì được".
Cổ Vân Vân nhìn Trương Hoa ngồi im lìm hút thuốc
bên cạnh liền nói: "Chẳng nhẽ cậu vẫn còn yêu Trần Dĩnh? Vẫn không muốn
từ bỏ cô ấy?"