Cổ Vân Vân nhíu mày nói: “Trả tiền thuê một năm ư?”
“Đúng thế.”
“Còn vấn đề gì khác không ạ?”
“Mấy ngày nay ban ngày Trương Hoa đều ở nhà, đến tối thường qua chỗ Ngô Tĩnh ngồi rất lâu!” – Nói xong người đàn ông kia nhìn Cổ Vân Vân: “Theo tôi
suy đoán thì có lẽ là nói chuyện công việc!”
Cổ Vân Vân nói: “Chú Cường vất cả qu
á!”
Người đàn ông đó cười: “Chút chuyện vặt này có đáng gì, vẫn tiếp tục điều tra chứ?”
Cổ Vân Vân lắc đầu: “Thôi không cần đâu ạ!”
Thấy người đàn ông ra khỏi căn phòng, tâm trạng Cổ Vân Vân cực kỳ phức tạp.
Người đàn ông này tên là Từ Cường, cô luôn gọi là chú Cường, là một
người tàng hình ở công ty, cả tập đoàn chẳng mấy ai biết sự tồn tại của
anh ta.
Nhưng Cổ Vân Vân biết được tầm quan trọng của người này
đối với bố mình. Anh ta là đôi mắt thứ hCổ Triết Đông với khả năng theo
dõi và điều tra xuất sắc. Ngoài ra, còn rất nhiều việc không thể công
khai đều do người đàn ông này làm thay cho Cổ Triết Đông.
Những
thông tin mà ông ta vừa cung cấp cho Cổ Vân Vân khiến cô không hiểu đầu
cua tai nheo gì. Trong kí ức của cô không hề có cái tên Ngô Tĩnh này,
nhưng trong đầu Cổ Vân Vân có hiện lên hình ảnh một cô gái từng xuất
hiện ở nhà Trương Hoa, có lẽ chính là cô gái đó.
Trần Dĩnh rời
khỏi thành phố này rồi sao còn nộp tiền thuê nhà một năm? Chẳng lẽ cô ta định sẽ quay lại? Chẳng lẽ cô ta đã biết chuyện cô nói dối là cô có
thai, cố ý bỏ đi, lùi một bước để tiến hai bước?
Tại sao bao
nhiêu ngày trời rồi mà Trương Hoa vẫn không liên lạc với cô? Có phải anh chẳng có chút tình cảm nào với mình? Chẳng lẽ bản thân mình đang tự
giằng co trong cái thế giới tình cảm do chính mình dệt nên? Nếu là như
vậy thật, thì những gì mình đã bỏ ra liệu có xứng đáng không?
Ngô Tĩnh đang ngồi đọc những tài liệu có liên quan ở trong phòng thì Trương Hoa bước vào. Lâm Lam chào Trương Hoa “Giám đốc Trương”. Trương Hoa
liền nói: “Chẳng phải anh đã bảo em nhiều lần là sau này đừng gọi là
giám đốc Trương nữa sao, anh thích người khác gọi anh là thầy Trương
hơn!”
Ngô Tĩnh ngẩng đầu cười: “Sao hôm nay chưa đến tối mà đã ra khỏi nhà thế?”
“Tối nay anh đi gặp một người bạn, vì vậy đến đây trước, em đã quen chưa?”
“Cũng phải, với trí thông minh của em chắc chắn không thành vấn đề!”
Lâm Lam nói: “Chị Tĩnh thông minh thật, lại dịu dàng, nhiều lúc em còn nhầm tưởng là chị Dĩnh đang ngồi đối diện đấy!”
Ngô Tĩnh cười nói với Trương Hoa: “Xem ra em thành cái bóng của vợ cũ của anh rồi!”
“Anh đã nói từ sớm rằng hai người là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau mà,
cho dù có hơi giống thì đó chẳng qua chỉ là cái biểu hiện bên ngoài
thôi!”
Trương Hoa nói với Lâm Lam: “Em ra ngoài một chút nhé!”
Ngô Tĩnh nói: “Có chuyện gì mà bí mật thế?”
Trương Hoa cười rồi đi ra ngoài. Ra đến bên ngoài cửa hàng, Trương Hoa nói: “Em có biết tài khoản cá nhân của chị Dĩnh không?”
“Em biết ạ!”
Trương Hoa nói: “Sau này định kỳ em hãy gửi một phần tiền vào trong tài khoản ấy, đề phòng chị ấy ở bên ngoài thiếu tiền nhé!”
“Mỗi lần gửi bao nhiêu ạ?”
“Em là nhân viên tài vụ, chuyện này khỏi phải hỏi anh, em cứ quyết định căn cứ theo lợi nhuận cửa hàng ấy!”
Trương Hoa lại nói thêm: “Em phải nhớ, cửa hàng hoa mãi mãi là của cô ấy, bây
giờ cho dù là anh hay Ngô Tĩnh đều chỉ là giúp cô ấy kinh doanh mà thôi. Trần Dĩnh quay về một cái là anh sẽ trao lại cửa hàng cho cô ấy!”
Lâm Lam khẽ nói: “Chị Dĩnh thật là hạnh phúc!”
“Em vào trong đi, anh có việc phải đi trước đây! Em nói với Ngô Tĩnh một tiếng giúp anh, anh khỏi phải vào trong nữa!”
Trương Hoa đang ngồi trong quán cà phê hút thuốc thì Ngô Phong Hải bước vào, gọi: “Giám đốc Trương đến sớm thế!”
“Sau này đừng gọi tôi là giám đốc Trương nữa, cứ gọi trực tiếp là Trương Hoa cũng được!”
Ngô Phong Hải nói: “Không quen, tôi thấy gọi giám đốc Trương là thoải mái nhất!”
Ngô Phong Hải ngồi xuống nói: “Sao lại đến những nơi thế này? Tôi đâu có biết uống cà phê, thấy không quen!”
“Từ từ rồi sẽ quen thôi, anh ăn gì?”
“Nơi này toàn là đồ ăn tây, lần trước đến những nơi như thế này tôi còn bảo
nhân viên phục vụ cho tôi đôi đũa, dùng muỗng với nĩa không quen!”
Trương Hoa cười: “Chẳng qua là vì để có không gian yên tĩnh nói chuyện thôi.
Hay là chúng ta uống cà phê, lát nữa sẽ ra quán uống rượu nhé!”
Ngô Phong Hải gật gù: “Ý này hay đấy!”
Trương Hoa nhìn Ngô Phong Hải không nói gì. Ngô Phong Hải thấy bộ dạng của
Trương Hoa như thế liền: “Đang lo cho chị dâu phải không?”
“Chủ yếu là lo cho con gái thôi!”
“Theo như phán đoán của tôi, chị dâu và cháu gái chắc là vẫn ổn!”
“Tại sao anh lại nói thế?”
“Bởi vì mấy lần đi cùng với Lưu Huệ Anh, tôi chẳng thấy cô ấy có vẻ gì lo
lắng cả. Tôi nghĩ chị dâu đã liên lạc với cô ấy rồi, nhưng hỏi thế nào
thì cô ấy cũng nói là không có liên lạc gì.”
“Nếu Lưu Huệ Anh
không lo lắng thì chắc họ đã liên lạc với nhau rồi, như thế tôi cũng yên tâm hơn đôi chút!” – Nói rồi mỉm cười nói: “Sao anh có vẻ thân với Lưu
Huệ Anh thế?”
“Còn chẳng phải là vì muốn điều tra chuyện của chị dâu sao?”
Trương Hoa lại cười nói: “Thế thì cũng đâu cần phải đi riêng với nhau mấy lần chứ?”
“Thì tôi chỉ muốn cô ấy nói ra sự thật thôi mà, nhưng nào ngờ cô ấy kín như bưng!”
“Ngoài ra còn gì khác không?”
“Theo như địa chỉ mà cậu cung cấp, tôi đã tìm ra được chủ nhà nơi chị dâu
thuê nhà, chị dâu đã nộp tiền thuê nhà một năm rồi, điều ấy chứng tỏ cô
ấy đã chuẩn bị sẽ quay lại bất cứ lúc nào.”
Trương Hoa nhẹ nhõm thở phào: “Thế à!”
Ngô Phong Hải nói tiếp: “Theo ngày tháng cùng với bức ảnh chị dâu và cháu
gái mà anh cung cấp, tôi đã đến hai nhà ga hỏi, cũng may thời điểm này
người đi tàu không đông lắm, hỏi rất nhiều nhân viên, cuối cùng cũng có
mấy người có ấn tượng mơ hồ, nói chị dâu hình như là ngồi chuyến tàu lúc hơn năm giờ, chắc là đi về hướng Bắc Kinh.”
“Giờ nghe anh nói đơn giản thế nhưng lúc điều tra chắc đã tốn không ít công sức. Vất vả cho anh quá!”
“Chút chuyện vặt này có gì mà vất vả, hơn nữa tôi cũng không phải làm một
mình, dù gì cũng có rất nhiều bạn bè giúp đỡ, đáng tiếc là không thể
điều tra được nơi ở của chị dâu!”
“Thế là đủ rồi, ít nhất tôi cũng yên tâm đôi chút rồi, mấy hôm nay tinh thần cứ bất an!”
“Chỉ có điều có một chuyện nói ra có thể anh sẽ thấy lo lắng.”
“Chuyện gì thế?”
“Hình như có người đang điều tra tin tức của chị dâu, bởi vì khi tôi đến hỏi
chủ nhà, chủ nhà nói có người đã đến trước hỏi thăm tình hình.”
“Liệu là ai nhỉ?”
“Cổ Vân Vân!”
“Tại sao?”
“Cô ta lừa chị dâu bỏ đi, đương nhiên muốn tìm hiểu liệu chị dâu đã đi thật hay chưa rồi.”
“Cô ta tìm ai đi điều tra những việc này?”
“Nghe nói là một đội ngũ ngầm ở bên cạnh chủ tịch Cổ, chuyên điều tra những
chuyện riêng mà chủ tịch Cổ giao cho, nếu đã là người bên cạnh chủ tịch
Cổ thì chắc chắn Cổ Vân Vân cũng biết.”
“Nói như vậy có nghĩa là càng phải thận trọng với Cổ Triết Đông hơn!”
Hai người ra khỏi quán cà phê, Ngô Hải Phong liền nói: “Hay là chúng ta gọi Lưu Huệ Ạn cùng đi ăn cơm luôn?”
Trương Hoa ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Cũng được, có thể chúng ta sẽ tìm hiểu thêm được chuyện gì về Trần Dĩnh từ cô ấy!”
Lúc Lưu Huệ Anh đến, Trương Hoa và Ngô Hải Phong đang ngồi uống rượu. Ngô
Hải Phong nói: “Thật ngại quá, để Lưu tiểu thư phải đến ăn ở những nơi
như thế này!”
“Đừng gọi tôi là Lưu tiểu thư nữa, con gái bây giờ rất sợ bị gọi như thế, anh có thể thay đổi cách xưng hô được không?”
“Được thôi Lưu tiểu thư, lần sau nhất định tôi sẽ sửa!”
Lưu Huệ Anh tức nổ đom đóm mắt, trừng mắt với Ngô Phong Hải.
“Trông khí sắc Huệ Anh có vẻ không tốt!”
Lưu Huệ Anh cũng đáp lễ“Khí sắc của thầy Trương càng không tốt! Trần Dĩnh
và Tỉnh Tỉnh vừa mới đi đã tìm được ngay một mỹ nhân ở bên cạnh rồi!”
“Em nói đến Ngô Tĩnh ư? Cô ấy là nhân viên quản lý tạm thời anh mời đến làm việc, đừng nghĩ bậy!”
“Em có nghĩ bậy hay không không quan trọng, chỉ sợ Trần Dĩnh nghĩ bậy thôi!”
Ngô Phong Hải liền nói: “Chẳng lẽ em dâu đã biết Ngô Tĩnh đến cửa hàng hoa làm việc rồi sao?”
Lưu Huệ Anh lấp liếm: “Em sợ sau này cô ấy biết được thôi”, rồi bổ sung
thêm: “Con người anh thật là kỳ lạ, rõ ràng biết Trương Hoa nhỏ tuổi hơn mình mà cứ gọi Trần Dĩnh là chị dâu, rõ ràng tôi là con gái nhà lành mà cứu gọi tôi là “tiểu thư”1.” Trương Hoa cười: “Huệ Anh hôm nay có vẻ
rất thích đấu khẩu với chúng ta nhỉ?”
1. Ở Trung Quốc hiện nay, từ “tiểu thư” còn được dùng để ám chỉ gái làng chơi hay gái điếm.
Lưu Huệ Anh nói: “Đương nhiên là không phải, em chỉ đến để ăn cơm miễn phí thôi!”
“Xem ra tâm trạng của Lưu Huệ Anh quả thực không tồi, xem ra bạn thân rời
khỏi đây chẳng ảnh hưởng mấy đến tâm trạng của em nhỉ!”
“Anh là chồng cũng với bố trẻ con mà còn không lo lắng, sao em phải lo lắng chứ?”
Ngô Phong Hải liền nói: “Nếu như mọi người đều không lo lắng, vậy thì nhiệm vụ tối nay là uống rượu!”
Lưu Huệ Anh nói: “Anh chỉ biết uống thôi, sơm muộn gì cũng chết vì uống!”
“Chết vì uống cũng còn là hơn chết vì đói, có thể chết vì say cũng là một hạnh phúc!”
Trương Hoa đang nói chuyện với Ngô Phong Hải thì điện thoại đổ chuông. Trương
Hoa nhìn vào màn hình, là Nghiêm Lộ gọi, thầm nghĩ: “Sao cậu ta đột
nhiên gọi cho mình nhỉ?”
Trương Hoa nghe điện thoại, không nói gì, Nghiêm Lộ liền nói: “Anh Hoa!”
“Có chuyện gì thế?”
Nghiêm Lộ nói: “Tối nay em muốn rủ anh ra ngoài nói chuyện một chút!”
“Có chuyện gì thế?”
“Trong điện thoại không tiện nói, em muốn gặp trực tiếp anh!”
Trương Hoa nghĩ một lát rồi nói: “Vậy cậu tìm địa điểm đi!”
Trương Hoa cúp máy rồi, Lưu Huệ Anh liền nói: “Lại là người đẹp nào thế?”
“Người đẹp cái gì, là nhân viên của tôi trước đây, một nhân viên đáng tin cậy mà lại đi làm những chuyện không đáng tin!”
Ngô Phong Hải liền nói: “Là Nghiêm Lộ á? Thế mà anh còn đi gặp cậu ta sao?
Loại người này ít giao du là tốt nhất, nếu là tôi thì tôi đã dạy cho hắn một bài học từ lâu rồi!”
Trương Hoa chỉ cười không nói gì.
Một lát sau, Trương Hoa nói: “Nếu công ty phát triển tốt, Phong Hải qua hẳn bên này giúp tôi nhé!”
Ngô Phong Hải liền nói: “Anh nói cái gì thế, phát triển tốt mới qua giúp
anh, tại sao không thể giúp anh lúc khó khăn? Nói thực lòng, giờ anh bảo tôi qua giúp là tôi qua liền, tiền bạc không thành vấn đề, quan trọng
là làm chung với nhau cảm thấy vui vẻ là được!”
“Tạm thời chưa nói đến những chuyện này vội, tôi phải đi rồi, nhường lại không gian cho hai người!”
Trương Hoa đứng dậy, vỗ vai Ngô Phong Hải nói: “Huệ Anh trừ cái nhược điểm
ngoại hình hơi khó coi một chút, tính tình hơi khó chịu một chút, nấu
nướng hơi khó ăn một chút, không biết quan tâm chăm sóc người khác…thì
cũng là một cô gái tốt đấy!”
Lưu Huệ Anh trừng mắt nhìn Trương Hoa: “Trương Hoa chết tiệt, anh nói cái gì thế hả?”
Trương Hoa cười ha hả: “Thôi không làm phiền hai người nữa, tôi đi trước đây,
tôi thanh toán rồi, còn thanh toán dư ra một khoản, đủ cho hai người no
say!”