Ra khỏi công ty Lưu Huệ Anh, Trần Dĩnh vốn định đến cửa hàng hoa một
chuyến, lâu vậy rồi không đến cửa hàng hoa, trong lòng thật sự rất nhớ,
nhưng nghĩ đến Ngô Tĩnh, cô lại sợ mình đường đột đến sẽ khiến đôi bên
cùng ngại.
Trần Dĩnh biết chắc chắn Ngô Tĩnh biết chuyện của mình và Trương Hoa, mà hiện giờ cô ta đang quản lý cửa hàng, đến đó rồi,
thật sự chẳng biết nói gì với cô ta. Quan trọng hơn là cô không rõ mối
quan hệ giữa Ngô Tĩnh và Trương Hoa rốt cuộc là gì?
Do dự một
hồi, Trần Dĩnh quyết định sẽ đưa con về nhà trọ, lâu rồi chưa về, cũng
nên về thu dọn một chút. Buổi chiều thu dọn xong, Trần Dĩnh tắm rửa thay quần áo cho con gái. Đang chuẩn bị ra cửa thì Lưu Huệ Anh gọi điện đến, nói cô đã hết giờ làm, sẽ qua chỗ Trần Dĩnh ngay bây giờ, sau đó cả hai cùng đi ăn cơm.
Lưu Huệ Anh đến nơi, Trần Dĩnh liền nói: “Sao lại muốn ra ngoài ăn cơm?”
“Không phải tớ mời đâu, là Ngô Phong Hải nói cậu mới đưa Tỉnh Tỉnh về, muốn mời cậu đi ăn!”
Trần Dĩnh cười nói: “Sao anh ấy mời mà cậu lại đến chuyển lời thế?”
“Anh ta không biết số của cậu mà!” – Nói rồi Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh hồi
lâu, nói: “Đừng có hiểu nhầm, Trương Hoa cũng sẽ đi cùng anh ta đấy!”
“Tớ đang nghĩ ngày mai sẽ đưa Tỉnh Tỉnh đi nhà trẻ!”
“Thôi cậu gửi Tỉnh Tỉnh đến nhà bố mẹ Trương Hoa đi, nhờ mẹ anh ấy trông cho!”
“Tại sao?”
“Như thế sẽ càng tốt, cậu cũng có thể lấy lí do thường xuyên về thăm Tỉnh
Tỉnh để làm thân với bố mẹ anh ấy, hơn nữa cũng để cho Trương Hoa và bố
mẹ anh ấy yên tâm, Trương Hoa cũng sẽ không nhắc đến chuyện kí thỏa
thuận với cậu nữa! Còn nữa, mỗi lần cậu về thăm Tỉnh Tỉnh có thể kéo
Trương Hoa đi cùng.”
Lưu Huệ Anh thấy Trần Dĩnh không nói gì lại
bổ sung thêm: “Cậu càng giữ rịt Tỉnh Tỉnh ở bên cạnh, càng khiến cho mối quan hệ giữa cậu với bố mẹ anh ấy trở nên xa cách, chi bằng cứ để họ
coi hai người như một vợ chồng bình thường, gửi Tỉnh Tỉnh cho ông bà nội chăm cũng là để Tỉnh Tỉnh cảm nhận được nhiều tình cảm gia đình hơn.”
Lưu Huệ Anh và Trần Dĩnh vừa đến cửa nhà hàng thì thấy Ngô Phong Hải đang
đứng đợi ở đó rồi. Ngô Phong Hải nhìn thấy Trần Dĩnh liền chào: “Chị
dâu.”, sau đó nói: “Để tôi bế cháu gái một cái nào!”
Lưu Huệ Anh liền hỏi: “Trương Hoa đâu rồi!”
“Anh ấy bảo có chút việc bận, sẽ đến muộn một chút, chúng ta vào trong trước đi!”
Mấy người gọi món xong, đang ngòi nói chuyện thì Trương Hoa đến, theo sau
là Ngô Tĩnh. Trần Dĩnh nhìn thấy hai người họ cùng xuất hiện, tâm trạng
trở nên vô cùng phức tạp. Ngô Phong Hải đứng dậy nói: “Ngô tiểu thư cũng đến à?”
Ngô Tĩnh cười: “Không hoan nghênh phải không?”
“Hoan nghênh, hoan nghênh, càng đông càng vui!”
Ngô Tĩnh ngoảnh đầu sang nhìn Trần Dĩnh nói: “Chào chị, chúng ta từng gặp mặt rồi nhỉ!”
Trần Dĩnh nói: “Đúng thế, tết năm ngoái ở ngoài chợ.”
“Không ngờ trí nhớ của chị tốt thế, em nên xưng hô với chị thế nào nhỉ?” – Sau đó mỉm cười nói tiếp: “Mà hình như bây giờ chị vẫn là bà chủ của em!”
“Gọi thế nào cũng được, cứ gọi thẳng Trần Dĩnh đi!”
“Vậy em sẽ gọi chị là chị Trần Dĩnh giống như các nhân viên khác trong cửa hàng, dù gì em cũng ít tuổi hơn chị mà!”
Nói rồi Ngô Tĩnh nhìn sang Lưu Huệ Anh nói: “Đây chắc là Lưu tiểu thư đúng không ạ?”
Lưu Huệ Anh cũng nói: “Chị cũng từng nghe qua về em, Ngô Tĩnh đúng không?
Đừng gọi là Lưu tiểu thư nữa, cứ gọi là chị Huệ Anh thôi, chị chắc cũng
lớn tuổi hơn em mà!”
Trương Hoa liền chen vào: “Không cần khách
sáo thế đâu, tôi dẫn Ngô Tĩnh đến là muốn để mọi người làm quen một
chút, dù gì Ngô Tĩnh cũng đang tạm thời làm thay cho Trần Dĩnh, hai
người vẫn chưa có cơ hội gặp mặt và nói chuyện với nh
Ngô Phong Hải nói: “Đúng thế, đúng thế, không cần thiết phải khách sáo thế đâu, cứ thoải mái đi!”
Lưu Huệ Anh nói: “Tôi thấy chỉ có anh là khách sáo, nhìn thấy ai cũng gọi
là tiểu thư, đến bây giờ vẫn cứ gọi Trương Hoa là giám đốc Trương!”
Ngô Phong Hải cười hì hì, nói: “Tại vì nguyên nhân công việc nên quen rồi,
khách hàng đều là thượng đế, không khách sáo ai người ta chịu mua hàng
của mình!”
“Thế cứ gọi người ta là tiểu thư thì người ta sẽ mua hàng cho mình chắc?”
Trương Hoa liền nói: “Hai người này đúng là yêu nhau lắm cắn nhau đau!”
Lưu Huệ Anh lừ mắt Trương Hoa: “Trương Hoa chết tiệt, lại nói bậy cái gì đấy!”
Trương Hoa cười: “Theo như suy nghĩ của bạn Châu Tinh Trì, nếu em nhất định
phải mắng anh thì có thể đừng thêm chứ “chết tiệt” đằng sau không?”
“Anh đúng là đồ dẻo mỏ!”
Trương Hoa ngồi xuống bên cạnh Trần Dĩnh, sau đó ôm con gái nói: “Có nhớ bố không nào?”
Trần Dĩnh ngồi bên cạnh khẽ nói: “Ít khi em thấy anh dẻo mỏ như thế, hôm nay tâm trạng rất vui phải không?”
Trương Hoa cũng ghé sát Trần Dĩnh nói: “Chỉ vì muốn gán ghép Ngô Phong Hải với Lưu Huệ Anh nên mới cố ý nói đùa với họ thôi!”
Lưu Huệ Anh liền nói: “Ban nãy nói người khác, giờ đến lượt mình lại bắt đầu thì thầm kìa.”
Trương Hoa nói: “Ngưỡng mộ lắm phải không? Vậy thì quay sang thì thầm với Phong Hải đi!”
Ngô Phong Hải liền nói: “Tôi không tham gia vào những chuyện này nhé, tôi chỉ phụ trách mảng uống rượu thôi!”
Ngô Tĩnh cười nói: “Nhìn mọi người thân thiết với nhau thế em lại thấy mình như người ngoài ấy!”
Trương Hoa nói: “Làm gì có chuyện đó, một lát nữa là quen ngay thôi!”, sau đó
nói với Trần Dĩnh phải nói với em chuyện này, anh phải điều Ngô Tĩnh về
bên công ty anh làm việc rồi!”
Trần Dĩnh nghe xong, nghĩ một lát rồi nói: “Tại sao? Ngô Tĩnh quản lý rất tốt, cứ để cô ấy làm ở cửa hàng hoa đi!”
Trương Hoa nói: “Cô ấy chỉ tạm thời quản lý thôi, anh vốn định để cô ấy sang bên công ty anh làm việc!”
Trần Dĩnh không nói gì, Trương Hoa lại nói tiếp: “Còn nữa, Lâm Lam cũng sẽ
về công ty anh làm việc, công việc tài vụ của cửa hàng hoa hoặc là để
Lâm Lam kiêm luôn, hoặc là phải để em vất vả một chút vậy!”
Trần Dĩnh liền nói: “Không được, Lâm Lam phải giữ lại bên này, em cần có tài vụ, anh tìm người khác đi!”
Trương Hoa nói: “Công việc tài vụ ở cửa hàng đâu có nhiều!”
“Không được là không được!”
Ngô Phong Hải liền nói: “Hôm nay mời mọi người đến ăn cơm thư giãn, đừng bàn chuyện công việc nữa!”
Ngô Tĩnh không uống bia, nói chưa uống bao giờ. Trần Dĩnh cũng không uống
vì cô mang theo con nhỏ. Cuối cùng chỉ có Lưu Huệ Anh uống cùng với Ngô
Phong Hải và Trương Hoa. Ăn cơm xong, Trương Hoa nói: “Ngô Phong Hải vẫn phụ trách đưa Huệ Anh về nhà, vốn dĩ tôi với Ngô Tĩnh cùng đường nhưng
tôi phải đưa Tỉnh Tỉnh về, vì vậy Ngô Tĩnh, em đành tự về nhé!”
Ngô Tĩnh nói: “Không sao, em tự về cũng được!”
Trương Hoa bế con gái vào phòng và đặt con xuống giường, ngoảnh đầu lại nói
với Trần Dĩnh: “Nếu không có việc gì thì anh về trước đây, tối nay còn
phải chuẩn bị một ít tài liệu nữa, những việc khác để ngày mai hãy nói!”
“Anh ngồi một lát đi, em có chuyện muốn nói với anh!”
Trương Hoa lại bế con lên, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Em định đưa Tỉnh Tỉnh về nhà anh nhờ mẹ anh trông hộ!”
Trương Hoa vui mừng nói: “Thật không? Như thế cũng tốt, mẹ chăm cho dù gì cũng tốt hơn là gửi nhà trẻ! Chỉ sợ mẹ chiều nó quá sẽ sinh hư mất thôi!”
Trần Dĩnh nói: “Con hư hay ngoan không phải do mình chiều chuộng, phải xem
cách giáo dục thôi! Nói chung đợi con lớn một chút sẽ đưa con đi mẫu
giáo, đâu phải suốt ngày ở bên bà!”
Trương Hoa nói: “Khó khăn lắm em mới nghĩ thông suốt, thế thì khỏi phải kí thỏa thuận nữa! Như vậy ở
đây chúng ta cũng có thể chuyên tâm là việc hơn, chỉ cần năng về nhà
thăm con là được!”
Trần Dĩnh ậm ừ, một lát sau lại nói: “Tại sao nhất định phải để Ngô Tĩnh sang bên công ty anh làm việc?”
“Anh cảm thấy cô ấy làm được việc, không nói rõ lí do được, chỉ đơn thuần là cảm giác thôi!”
Trần Dĩnh trầm ngâm, Trương Hoa nói: “Nhắc đến Ngô Tĩnh anh lại nhớ ra một
chuyện, cô ấy đưa ý kiến bảo em đóng cửa hàng hoa thứ ba!”
Trần Dĩnh ngẩng đầu hỏi: “Tại sao?”
Trương Hoa liền trình bày lí do cho Trần Dĩnh nghe.
Trần Dĩnh nghe Trương Hoa nói xong trầm ngâm hồi lâu: “Cô ấy nói không sai,
xét từ góc độ kinh doanh thì đây đúng là phương pháp để giảm thiểu chi
phí, hơn nữa cũng không ảnh hưởng đến lợi nhuận.”
“Vậy em cũng đồng ý chứ?”
“Chỉ có điều làm theo kiến nghị của cô ấy khiến em khó chịu.”
“Em trở nên nhỏ nhen như vậy từ khi nào thế?”
“Cái gì mà nhỏ nhen? Em chỉ nói ra cảm giác của mình thôi mà.”
“Thế thì em liệu mà làm, còn nữa, tại sao không chịu để Lâm Lam sang chỗ anh làm việc?”
“Vấn đề này em không muốn nói với anh quá nhiều, bởi vì anh không hiểu được tâm lý một cô gái đâu!”
“Làm gì mà bí ẩn thế, vậy em định khi nào đưa Tỉnh Tỉnh về nhà mẹ?”
“Nói thế nào thì cũng phải bàn bạc với mẹ trước đã! Ngộ nhỡ mẹ
“Sao có thể không đồng ý chứ, mẹ mong được chăm Tỉnh Tỉnh từ lâu rồi!”
“Vậy ngày mai em gọi điện nói trước với mẹ một tiếng, sau đó đưa Tỉnh Tỉnh và màng đồ đạc của con bé về bên đó.”
“Vậy mau anh sẽ tranh thủ thời gian đưa hai mẹ con về nhà.”
“Không sao đâu, anh bận thì em tự đi cũng được!”
“Thế tạm thời cứ như vậy đi, ngày mai anh sẽ liên lạc sau!”
“Anh về nhà làm việc đi, nhưng đừng làm đến khuya quá!”
Trương Hoa đi rồi, Trần Dĩnh nhìn con gái hồi lâu, cũng không nỡ rời xa con.
Kể từ ngày sinh con ra đến giờ cô chưa rời khỏi con nửa bước. Nhưng nghĩ đến những lời Lưu Huệ Anh nói cũng có lí, một mặt có thể thắt chặt tình cảm và tăng thêm cơ hội tiếp xúc với bố mẹ Trương Hoa; một mặt có thế
khiến con hái được nhận nhiều tình cảm gia đình hơn, ông bà nội chắc
chắn sẽ thường xuyên dẫn Tỉnh Tỉnh đi đến các nhà họ hàng, bạn bè chơi.
Hơn nữa để Tỉnh Tỉnh ở bên cạnh mình, con bé sẽ có rất ít cơ hội được
tiếp xúc với nhiều người.
Buổi sáng Trần Dĩnh gọi điện cho mẹ
Trương Hoa nói chuyện này, mẹ Trương Hoa mừng ra mặt: “Thế thì tốt quá
rồi, Tỉnh Tỉnh cứ để ở đây, con yên tâm đi.”, rồi lại hỏi: “Thế khi nào
con đưa Tỉnh Tỉnh về?”
Trần Dĩnh nói: “Đợi con thu dọn đồ đạc rồi chiều con mang cháu về ạ!”
Mẹ Trương Hoa vui lắm: “Vậy để bố mẹ ra ngoài mua cho nó ít đồ dùng cần thiết!”
Buổi chiều trước khi đi Trần Dĩnh gọi cho Trương Hoa. Trương Hoa nói: “Em đợi anh một lát, anh cùng về với em!”
Trần Dĩnh nói: “Bây giờ công ty mới hoạt động lại, đang bận rộn, anh không
cần phải đi làm, dù gì cũng ngồi taxi, có mang theo đồ đạc cũng đỡ phiền toái!”
Trần Dĩnh về đến nhà mới biết mẹ Trương Hoa đã mua rất
nhiều đồ, thậm chí còn mua cả giường cho trẻ con. Trước đây Trần Dĩnh
toàn để con ngủ bên mình, vì vậy nhìn thấy giường cho trẻ con bỗng thấy
kì lạ: “Mẹ, mẹ định mua cho Tỉnh Tỉnh ngủ riêng ạ?
Mẹ Trương Hoa
nói: “Không phải. Nó toàn ngủ chung với con, giờ cho ngủ một mình chắc
chắn nó không chịu, cũng không an toàn, mẹ mua trước để đấy, đằng nào
cũng phải mua mà!”
Trần Dĩnh chần chừ chưa đi, sợ đến tối con gái chưa quen sẽ quấy khóc. Trần Dĩnh không ngủ chung với con gái, đang
chuẩn bị đi ngủ thì Trương Hoa gọi điện hỏi tình hình, hai người lại nói chuyện một lúc.
Sáng hôm sau Trần Dĩnh hỏi mẹ Trương Hoa: “Tối qua Tỉnh Tỉnh ngủ có ngoan không mẹ?”
“Ngủ ngoan lắm, xem ra cũng không biết lạ! Con cứ yên tâm, có thời gian thì kéo thằng Hoa năng về thăm nó là được!”
Trần Dĩnh đi rồi, bố Trương Hoa nói: “Ngủ có ngoan đâu, vật vã đến tận lúc trời sáng, giờ vẫn còn đang ngủ kia kìa!”
Mẹ Trương Hoa cười bảo: “Đâu thể nói thật cho Trần Dĩnh biết được? Nếu nói thật chắc nó sẽ không đi đâu!”, rồi lại nói với bố Trương Hoa: “Con bé
toàn ngủ với mẹ, đột nhiên đổi giường, đổi người, chắc chắn không quen,
từ từ sẽ ổn thôi!”