Đặt Bẫy Cha Cục Cưng

Chương 14: Chương 14





Anh ngủ cũng gần hai mươi giờ, hơn tám giờ sáng mới tỉnh lại, phát hiện bản thân tốt hơn nhiều, anh không biết là mình có còn mệt mỏi không nữa, có lẽ vẫn còn.
Nhìn Tả Tử Quân bên cạnh.” Cô Tả, cám ơn tối qua cô đã chăm sóc tôi, vất vả cho cô rồi.”
“ Không có gì, là Lam Lam không nên tùy tiện gọi cho anh.” Cô đã nói rõ cùng con gái để bé về sau không gọi cho Lục Thừa Diệp nữa.
“ Tôi cũng muốn cám ơn Lam Lam đã chăm sóc.” Nhớ đến thân thể nhỏ bé cố gắng cho anh ăn, anh rất cảm động.” Đúng rồi, ngày hôm qua tôi lại lên cơn sốt sao?”
Lam Lam giương mắt nghi hoặc giống như suy nghĩ việc gì đó, sau đó lắc đầu.” Cháu không biết, sau khi Lam Lam đút chú Lục ăn cháo liền cùng mẹ đi tắm, sau đó đi ngủ.”
Anh trầm ngâm một lát.” Thật sao?”

“ Chú Lục, có phải chú lại khó chịu ở đâu không?”
“ Không có, chú không sao rồi.” Anh mỉm cười nhìn Lam Lam.
Tối hôm qua, anh không có phát sốt lại sao? Vậy sao anh lại cảm thấy bên cạnh giống như có người đang chăm sóc anh, còn vuốt trán cùng mặt anh nữa, bàn tay nhỏ bé mịn màng ấy làm anh cảm thấy rất quen thuộc, giống như trong biệt thự năm đó, sau khi triền miên được người phụ nữ của anh vuốt ve, cảm giác rất giống nhau.
Có thể là vì cảm sốt mới khiến anh sinh ra ảo giác, chỉ là xúc cảm này vô cùng chân thật không giống nằm mơ, anh thậm chí cảm thấy được có người khẽ hôn môi anh…
Nội tâm anh cười khổ, đã quyết tâm quên hết mọi chuyện về vợ mình nhưng anh vẫn không thể đem thời gian tại biệt thư lúc ấy quên hết đi.
“ Anh Lục, anh thấy tốt hơn không? Lái xe về Đài Bắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tả Tử Quân biết mình không nên mở miệng đuổi người, nhưng anh cứ tiếp tục ở lại đây cũng không được.
Lục Thừa Diệp cũng biết cô không muốn anh tiếp tục ở lại nữa, rốt cuộc là vì sao cô vẫn luôn né tránh anh, động một chút là đuổi anh đi? Dù thế nào thì anh cũng từng là anh rể của cô, coi như trước kia chưa từng gặp mặt nên cô gọi anh là anh Lục cũng không sao, nhưng tại sao cứ trốn tránh anh mãi như vậy?
Lục Thừa Diệp không biết mình đang giận cái gì, có lẽ liên tiếp mấy lần bị hạ lệnh đuổi khách khiến anh thấy khó chịu.” Ăn sáng xong tôi sẽ rời đi ngay.”
“ Chú Lục, chú phải về sao? Cháu muốn chú ở lại chơi với cháu.” Vừa nghe đến chú Lục muốn quay về, Lam Lam cảm thấy buồn bã vì bé rất thích chú Lục.
“ Chú…”
Chỉ sợ con gái yêu cầu khiến anh muốn tiếp tục lưu lại, Tả Tử Quân nhanh chóng trả lời.” Lam Lam, lời hôm qua con hứa với mẹ, con quên rồi sao? Chú Lục rất bận, không thể lưu lại được.”
“ Nhưng…”
“ Không có nhưng nhị gì hết, chú Lục phải về.” Cô không hi vọng con gái quấn lấy anh.” Đúng rồi, nếu về sau Lam Lam còn gọi điện thoại cho anh nữa thì anh đừng nên nghiêm túc chấp nhận mọi chuyện, cũng không cần đến đây nữa.”
“ Cô thật sự chán ghét tôi như vậy sao?” Anh không khỏi tức giận.” Không thể chờ đợi được muốn đuổi tôi đi ngay, cũng không cho Lam Lam liên lạc, tại sao chứ?”

Cô không biết tại sao anh lại phản ứng mạnh như vậy, không khỏi ngẩn người một chút.” Cái đó… tôi chỉ là cảm giác chúng ta không nên tiếp tục liên lạc hoặc gặp mặt thôi.”
“ Tôi biết rồi, tôi ăn no sẽ lập tức rời đi, cám ơn cô đã chiêu đãi, còn có Lam Lam, chú Lục phải về, con về sau phải ngoan ngoãn, biết không?” Lục Thừa Diệp sờ soạng đầu Lam, mặc dù thời gian gặp đứa bé này rất ngắn nhưng anh nhất định sẽ nhớ bé.
Tả Tử Quân thật ra cũng không muốn khiến bầu không khí trở thành như vậy, nhưng anh lưu lại hơn một phút thì lòng cô lại tiếp tục chịu đựng áp lực cùng lo lắng, lại nói, bọn họ vốn không nên gặp lại.
Tả Tử Quân cùng Lam Lam đưa Lục Thừa Diệp đến ngoài sân. Lúc này bà Lộ đang đứng tưới cây ở trong sân cách vách, nhìn thấy anh, bà liền chào hỏi anh.
“ Đó không phải là cậu Lục sao? Lần trước cám ơn cậu đã đưa ta đến bệnh viện.” Bà Lộ cười rất thân thiết.
“ Bà không cần khách khí như thế.” Anh mỉm cười trở lại, sau đó phát hiện bà đang nhìn anh một cách nghi hoặc.” Sao vậy? Sao lại nhìn cháu như vậy?”
Bà Lô nhìn Lục Thừa Diệp, sau đó nhìn Lam Lam bên cạnh anh.” Cậu Lục, thì ra cậu là ba của Lam Lam, vậy sao một nhà các cậu không ở cùng một chỗ?”
“ Cái gì?” Anh ngẩn người, anh là ba của Lam Lam? Mặc dù từng nghe bà có bệnh mất trí nhớ tạm thời, nhưng giờ phút này bà thoạt nhìn rất bình thường, hình như không giống đang nói linh tinh.
Tả Tử Quân khẩn trương đến mức tim như muốn nhảy ra khỏi ngực, cô vội vã giải thích.” Anh Lục, anh không cần phải để ý, bà Lộ nhìn thấy người khác cũng đều nói như vậy.”
“ Thật sao?”
Chỉ là bà Lộ cảm giác mình không có nói sai.” Tử Quân, con cho rằng ta già rồi ăn nói linh tinh sao? Cậu Lục rõ ràng chính là ba của Lam Lam, ngày đó con nói với Á Vi…”
“ Bà ngoại, sao bà chỉ ăn một nửa liền chạy ra ngoài rồi.” Cao Á Vi từ trong nhà đi ra, nhìn thấy Lục Thừa Diệp, cô cười chào hỏi anh.
Sáng hôm qua xe Benz lại đến, kết quả buổi tối Tử Quân gọi điện thoại nói anh phát sốt, nhìn dáng dấp hiện giờ tốt lắm, chắc là bệnh đã thuyên giảm.

Bà Lộ suy nghĩ một chút.” Bà đang ăn mì sao?”
“ Đúng, chỉ mới ăn một nửa, chúng ta vào ăn hết phần còn lại đi.” Cô lần nữa gật đầu với Lục Thừa Diệp, sau đó đỡ bà ngoại trở về trong phòng.
Tả Tử Quân thấy thế vội nói.” Anh Lục, tình trạng bà Lộ chắc anh cũng biết, bà vừa nãy là nói lung tung, anh không cần để ý làm gì.” Anh sẽ không sinh nghi chứ?
Anh mặc dù trong nháy mắt có chút mê man, nhưng lời nói của cô rất nhanh lại đem lý trí của anh kéo về, che dấu đi vẻ mất mát đồng thời nảy sinh ra ý tưởng điều tra, vì vậy anh lại ôm lấy Lam Lam không chút do dự đi về phía ôtô rời đi.
Tận mắt tiễn anh rời đi lần nữa, Tả Tử Quân không nhịn được thầm hi vọng đây thật sự là lần gặp mặt cuối cùng.
Lục Thừa Diệp trở về Đài Bắc mới nhớ đến trưa hôm qua anh đã tắt điện thoại, về đến nhà mở máy lên phát hiện nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều do mẹ anh điện đến.
Có lẽ tức giận chuyện anh hôm qua không đi xem mắt.
Trước đó, anh đã nói rõ ràng là sẽ không đi xem mắt, không ngờ mẹ anh lại tự tiện thay anh an bài, ngày hôm qua ở Nam Đầu nhận được điện thoại của mẹ, anh lại lần nữa cự tuyệt rồi tắt máy.
Anh đang định đi tắm thì điện thoại reo, nhìn lại thì thấy là của mẹ anh, anh không nhịn được nhíu mày nghe máy.
“ Thừa Diệp, đứa con này, rốt cuộc chịu mở điện thoại rồi sao, còn nữa, hôm qua con chạy đi đâu, sao mẹ đến nhà trọ con tìm mà không thấy, khuya lắm rồi cũng không về nhà.” Trương Ngọc Tuyết thở phì phò nói xong.” Tại sao không nói chuyện?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.