Đặt Bút Thành Hôn

Chương 6



"Tịch Mạc Thiên, lúc ông đây cùng cha vợ ngươi tranh đấu giành thiên hạ, tên tiểu tử ngươi chỉ mới mặc tã, ngươi muốn ông rút lui ông liền phải rút lui sao, không có cửa đâu. . . . . ."

Tịch Mạc Thiên cau mày, để bút xuống, tiểu Dương vội vàng xoay người muốn đi ra xử lý, Tịch Mạc Thiên liền khoát tay:

"Cho ông ta vào."

Hàn Trung Khôn tức giận đi tới, bảo vệ sợ hãi chức vị cùng uy tín lúc trước của ông ta nên cũng không dám ngăn cản, để ông ta bước thẳng đến lầu 30 .

Hàn Trung Khôn là nhân viên của Vinh Hồng Thịnh, đúng như lời ông ta nói, năm đó đã cùng với Vinh lão gây dựng giang sơn Vinh thị, nhưng khi công thần thành sâu mọt, nhất định phải thẳng tay diệt trừ, nếu không hậu quả khôn lường. Cha đưa Vinh thị vào tay mình, cũng có nguyên nhân của nó, vai phản diện này, vô luận thế nào anh cũng phải đóng thôi.

Hàn Trung khôn ném lệnh điều động trong tay xuống trước mặt Tịch Mạc Thiên:

"Tịch Mạc Thiên, ngươi có ý gì, điều lão tử đến chi nhánh ZNV', việc này không phải là muốn cho lão tử "mang giầy chật" ư, lệnh điều động này tôi không chấp nhận"

Mắt Tịch Mạc Thiên chợt lóe qua một tia sáng lạnh, anh chau mày:

"Không chấp nhận cũng được, tôi thấy năm nay tuổi tác của Hàn lão cũng đã không còn nhỏ, về nhà ngậm kẹo chơi với cháu, hưởng phúc của con cái, có lẽ thỏa đáng hơn."

"Tịch Mạc Thiên, ngươi. . . . . ."

Hàn Trung khôn tức đến mặt đỏ bừng, Tịch Mạc Thiên rút ra một tập tài liệu từ ngăn kéo bên cạnh, ném lên bàn:

"Hoặc là Hàn lão muốn phun ra hết những thứ này?"

Hàn Trung Khôn cầm tài liệu, mở ra, chỉ nhìn lướt qua, khuôn mặt già nua liền trắng bệch, hung hăng khẽ cắn răng:

"Tịch Mạc Thiên ngươi điên rồi, ông đây nhận thua."

Nói xong, xoay người chạy ra ngoài, đi tới cửa đột nhiên nói một câu:

"Cha vợ ngươi giỏi nhất là chiêu mượn dao giết người này, Tịch Mạc Thiên, ông đây chờ xem kết quả của người được gọi là con rể Vinh thị như ngươi."

Tịch Mạc Thiên không ngẩng đầu, phân phó cho tiểu Dương:

"Xa thải toàn bộ bảo vệ phụ trách lầu 30 hôm nay."

"Vâng"

Tiểu Dương đáp một tiếng, đưa một phần tài liệu khác trong tay tới:

"Đây là tư liệu về Hạ tiểu thư."

Tịch Mạc Thiên hơi nhướng mày, mở ra nhìn sơ qua một chút:

"Cô Nhi Viện Thánh Tâm? Sao tôi cảm thấy tên này có chút quen thuộc?"

Tiểu Dương vội vàng nói:

"Năm ngoái, Tịch thị chúng ta mua một mảnh đất vùng ngoại thành, định xây dựng một bệnh viện đa khoa, phát động di dời lâu như vậy, những hộ khác đều đi hết, chỉ còn có Cô Nhi Viện này là không dễ giải quyết. Sau khi phá bỏ, phần bồi thường chúng ta đưa không đủ để xây dựng một cô nhi viện mới, vì vậy đôi bên vẫn giằng co tới bây giờ, người của chúng ta đã đến nói mấy lần, nhưng đều bị viện trưởng đuổi ra ngoài, Hạ tiểu thư cũng là một trong những cô nhi được thu dưỡng, còn. . . . . ."

Tiểu Dương nói đến chỗ này, hơi chần chờ, Tịch Mạc Thiên ngẩng đầu, quét mắt nhìn anh một cái, tiểu Dương mới tiếp tục nói:

"Mười vạn ngài cho Hạ tiểu thư, cô ấy đều ẩn danh chuyển đến cô nhi viện Thánh Tâm, bởi vì chuyển trực tiếp từ tài khoản của ngài, cho nên chỗ đến rất rõ ràng."

Tịch Mạc Thiên khẽ gật đầu, phía sau là tư liệu sơ lược của Hồ Mạch, tiểu Dương tiếp tục giải thích:

"Vị Hồ Mạch tiểu thư này là bạn tốt lớn lên từ nhỏ ở cô nhi viện của Hạ tiểu thư, bây giờ hai người vẫn ở chung, cô ấy đang làm tuyên truyền ở công ty truyền thông thuộc Vinh thị."

Tư liệu cuối cùng là của một người đàn ông cũng có thể xem như tuấn tú, tiểu Dương hơi dò xét nhìn Tịch tổng một cái:

"Đây là bạn trai trước của Hạ tiểu thư. . . . . ."

Nhạy cảm phát hiện không khí có chút lạnh lẽo, tiểu Dương nhanh chóng giải thích:

"Mấy ngày trước đã cưới một phụ nữ khác, cũng là bạn thời đại học của họ"

Tịch Mạc Thiên nhớ tới đêm đó, tiểu mèo say luôn miệng nói : đàn ông không phải là thứ tốt lành gì, ắt hẳn đây chính là nguyên nhân.

Anh đóng tài liệu lại:

"Phi Lân quen biết cô ấy như thế nào?"

Tiểu Dương lắc đầu một cái:

"Điều này tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, hai người căn bản không cùng đường, lẽ ra không thể gặp nhau mới phải."

Ngón tay thon dài của Tịch Mạc Thiên gõ gõ lên mặt bàn:

"Cậu đi sắp xếp, để ngày mai cô ấy đến đây gặp tôi, nói là bàn về việc xuất bản tiểu thuyết."

Thời điểm Hạ Tử Khâm nhận được điện thoại, vui mừng đến phát điên, căn bản nghe không ra thanh âm của trợ lý Dương. Để điện thoại xuống, mới nhớ tới bên kia chỉ nói địa chỉ, chứ không cho biết tên của nhà xuất bản, mình đầu quân cho chỗ nào, chính cô cũng không biết. Nhưng quản nhiều làm gì, dù sao xuất bản rồi, coi như đã tiến được một bước dài trên con đường đến với thành công, đây là chuyện trong mơ cô cũng không dám nghĩ.

Hạ Tử Khâm vui mừng huơ tay múa chân nửa ngày, mới phát hiện trong nhà an tĩnh đến lạ lùng, Mạch Tử đâu? Cô nhìn thấy một tờ giấy được kẹp dưới khay trà, mở ra, phía trên là dòng chữ do Mạch Tử viết:

"Heo ham ngủ, công ty có chuyện, mình phải đi làm, lần này chắc khoảng một tháng là có thể trở lại, cậu nhớ ăn cơm thật ngon, đừng dùng mỳ ăn liền nữa, ít thức đêm, thấy tim không thoải mái, nhớ đến gặp bác sĩ —— Mạch Tử."

Hạ Tử Khâm chu miệng, tim của cô từ khi còn bé đã không được tốt, nhưng bác sĩ cũng đã bảo, lớn lên, sẽ từ từ có chuyển biến, nghiêm túc mà nói, cô cũng không phải là môt người bị bệnh bẩm sinh, những năm này chưa từng phát bệnh. Dù ngày đó, đi chơi mấy trò kích thích cùng Vinh Phi Lân, cô cũng không sao cả, nhưng Mạch Tử cùng mẹ viện trưởng luôn thích càu nhàu cô, từ nhỏ đến lớn cũng đã thành thói quen.

Để tờ giấy Mạch Tử viết xuống bàn, Hạ Tử Khâm cầm địa chỉ công ty xuất bản, mắt đảo ba lượt, bắt đầu tính toán bằng đầu ngón tay, có thể nhận được bao nhiêu tiền, nếu có nhiều độc giả, sau này, có khi cô cũng trở thành là một tác giả chân chính cũng chưa biết chừng.

Mỗi lần đi qua hiệu sách, thấy cảnh tượng những độc giả xếp hàng dài tìm tác giả ký tên bán sách, Hạ Tử Khâm hâm mộ vô cùng, đã từng ảo tưởng qua vô số lần, có một ngày mình cũng sẽ ngồi ở chỗ đó. Bây giờ cô đã phảng phất thấy được tia sáng của rạng đông.

*****

Cho dù có suy nghĩ đến vạn lần, Hạ Tử Khâm cũng không ngờ được sẽ thấy cảnh tượng như vậy. Trước mắt cô là tòa nhà chọc trời thẳng tắp đâm lên tận mây, những tấm kính thủy tinh viền ngoài, dưới ánh mặt trời chiết xạ ra từng chùm sáng rực rỡ, bốn chữ ‘Tập đoàn Vinh thị’ thật to được khắc phía trên tòa cao ốc hiển lộ khí thế bức người.

Hạ Tử Khâm là một trạch nữ điển hình, gần như tách rời với thế giới bên ngoài nhưng bởi vì Mạch Tử cùng Chu Hàng, đối với Vinh thị cô vẫn có chút hiểu biết. Đây là một tập đoàn có thực lực hùng hậu trên thị trường, lấy truyền thông làm khởi nghiệp mà phát triển đến trình độ lớn mạnh. Nhà xuất bản chỗ Chu Hàng cùng công ty Điện ảnh và truyền hình cũng đều lệ thuộc Vinh thị, nhưng chỉ là một chi nhánh bình thường của tập đoàn này mà thôi.

Hạ Tử Khâm mở địa chỉ trong tay, so sánh cẩn thận từng chữ từng chữ nhiều lần, xác nhận không có lầm, cảm thấy nhụt chí, muốn quay đầu về nhà, nhưng trong lòng vẫn tồn tại một tia may mắn, dù sao việc xuất bản đối với Hạ Tử Khâm mà nói có ý nghĩa vô cùng.

Cô hít một hơi thật sâu, quyết định đi thử vận số, cúi đầu liếc qua trang phục của mình, quần jean, áo T-Shirt trước sau như một cùng những tinh anh loài người thỉnh thoảng đi qua bên cạnh hoàn toàn là hai thế giới.

Hạ Tử Khâm lấy dũng khí đi vào, trên mặt cô tiểu thư trước bàn tiếp tân thoáng hiện qua một tia kinh ngạc, nhưng không lộ ra chút thần sắc khinh miệt nào, đợi đến khi Hạ Tử Khâm nói rõ ý đến, không biết có phải do quá nhạy cảm hay không, mà cô cảm thấy ánh mắt khi nhìn mình của vị tiểu thư kia có mấy phần ý vị sâu xa.

Cô tiếp tân này phục vụ rất chu đáo, trực tiếp mang cô đi về phía thang máy, sau khi nhấn nút mở cửa liền khom người nói :

"Xin Hạ tiểu thư đi thẳng lên lầu ba mươi"

"Lầu ba mươi?"

Hạ Tử Khâm nhìn ánh đèn chớp nháy biểu hiện từng tầng lầu trên bảng điều khiển, khẩn trương trong lòng cũng như những con số này từng chút từng chút một dâng lên, ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy mở ra, Hạ Tử Khâm vừa bước ra ngoài, ngẩng đầu đã nhìn thấy cái người được gọi là Dương phụ tá kia, không khỏi kinh hãi.

Mặc dù trên mặt tiểu Dương vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra, thời điểm khi nhìn thấy biểu hiện như gặp quỷ của Hạ Tử Khâm, trong lòng rất muốn cười to, hơn nữa khi thấy cô xoay người theo bản năng muốn nhấn nút thang máy, biểu lộ ý định chạy trốn, anh càng không thể kìm chế những âm thanh phát ra từ cổ họng, chẳng lẽ bản thân cô không biết, người mà buổi tối hôm đó cô trêu chọc là ai ư, bây giờ muốn chạy không phải đã quá muộn.

Tiểu Dương tiến lên, khẽ khom người:

"Hạ tiểu thư, Tịch tổng đang đợi cô, mời đi theo tôi!"

Khi tiếng Tịch tổng được thốt ra từ miệng anh ta, một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Hạ Tử Khâm cũng biến mất. Nhưng cô đột nhiên bừng tỉnh, vì sao cô phải chạy chứ, cô cũng không nợ ai cái gì nha, đêm đó giữa hai người là anh tình tôi nguyện, người đàn ông kia sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, đã qua nhiều ngày rồi còn muốn tìm cô đòi nợ.

Lại suy nghĩ một chút về vấn đề mình tới đây hôm nay, là vì công việc, sợ cái gì chứ? Nhưng cô gái ngốc Hạ Tử Khâm này cũng không chịu suy nghĩ một chút, một quyển tiểu thuyết ngôn tình của cô cần phải để tổng giám đốc đại nhân một ngày kiếm ra bạc tỷ ra tay ư? Cho nên nói, Mạch Tử lo lắng một chút cũng không thừa, đứa nhỏ này có lúc ngốc đến vô giới hạn a.

Hạ Tử Khâm hít một hơi thật sâu, cố gắng tiêu trừ khiếp ý không hiểu đang dâng trào cấp tốc trong lòng, lấy dũng khí, cố làm ra vẻ bình tĩnh đi theo tiểu Dương, đứng trước cánh cửa gỗ dẽ hào hoa, tiểu Dương nhẹ nhàng gõ hai cái rồi đẩy ra:

"Hạ tiểu thư, mời vào"

Hạ Tử Khâm có chút chần chờ chậm chạp đi đến, vừa mới tiến vào, cánh cửa sau lưng liền đóng lại, cô sợ hết hồn. Nói thật, mặc dù trí nhớ mơ hồ, nhưng cũng khắc rõ vào đầu cô hơi thở cường thế của người đàn ông đêm đó, giống y như hiện tại.

Ánh sáng ở đây được thiết kế rất tốt, không gian to như vậy cũng được soi chiếu sáng ngời, không nhiễm một hạt bụi. Tuy căn phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, nhưng ẩn chứa một cổ hơi thở trầm lặng, xa hoa đến khó tả. Tịch Mạc Thiên không ngồi ở chiếc ghế tổng giám đốc gần cửa sổ, mà đang tĩnh tọa trên sô pha, đôi chân dài nhàn nhã nhếch lên, miệng ngậm một điếu thuốc, sắc mặt thâm trầm, ánh mắt u ám nhìn cô, làm Hạ Tử Khâm không tự chủ được cảm thấy lo lắng, ngón tay nắm chặt dây ba lô, đôi mắt chớp nháy, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông này dù chỉ một giây.

Hạ Tử Khâm cũng không phải kẻ ngốc, cô biết rõ, người đàn ông này không phải là loại mình có thể trêu chọc. Ánh mắt âm trầm của Tịch Mạc Thiên rơi vào người cô gái nhỏ, một tia chán ghét xẹt qua bộ quần áo của cô, người phụ nữ này nhếch nhác đến mức khiến người ta giận sôi, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn là vẫn trơn bóng, sạch sẽ như cũ, nhìn rất thoải mái. Tịch Mạc Thiên dụi tắt điếu thuốc trong tay, trực tiếp mở miệng:

"Tới đây"

"A! A!"

Thời điểm khi Hạ Tử Khâm đi tới trước người anh, mới ảo não phát hiện, sao mình lại cứ nghe theo lời anh như vậy chứ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, vừa muốn lui về phía sau, cánh tay đã bị Tịch Mạc Thiên nắm chặt.

Hạ Tử Khâm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó đã bị Tịch Mạc Thiên đè xuống ghế sa lon, cái miệng nhỏ nhắn bị chận lại, một chút khe hở cũng không chừa. . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.