Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 12: Chương 12





Ông Lý nghe xong lời bà vợ nói, gật đầu nói: "Bà nói cũng có đạo lý, rốt cuộc con Đại Ni còn nhỏ, mang về đây dễ quản hơn một chút, vậy ngày mai bà đi đón con bé về."
"Được."
Bà Lý gật đầu đáp ứng, ngay sau đó hai ông bà một lần nữa nằm xuống.

Ánh mặt trời chói chang, bà Lý uống chén canh trộn một chút bột bắp, mang theo con trai lớn cùng xuất phát đi tới thôn Dương Thụ.

Đừng nhìn hai thôn chỉ cách một ngọn núi, nhưng đường núi không dễ đi, đặc biệt là vào thời điểm này không ăn no, sức lực không đủ.

Bà Lý xuất phát từ sáng sớm, không sai biệt lắm 10 giờ mới đến thôn Dương Thụ.

"Mệt chết mất!"
Rốt cuộc đã có tuổi, đến được trong thôn, bà Lý nhịn không được lau mồ hôi, ngay sau đó mang theo con trai tới Hứa gia.

Đi trên đường, bà nhịn không được nhìn xung quanh đánh giá mấy hộ gia đình bên đường, tò mò người thôn Dương Thụ bây giờ sống như thế nào, trong nhà có lương thực không.

Một đường đi, mẹ con hai người rốt cuộc tới cửa Hứa gia.

Phòng ở Hứa gia mới xây xong chưa đến mười năm, đặt ở trong thôn đều là phòng ở tốt số một số hai, bà Lý đánh giá một vòng, càng xem càng thấy vừa lòng.

Xem xong, bà tiến lên hai bước muốn đẩy cửa đi vào, không nghĩ tới cửa lại khóa.

"Ban ngày ban mặt khóa cửa làm gì......" Bà Lý nói thầm một câu, giơ tay gõ cửa, "Thanh Thanh, Thanh Thanh ở nhà không? Mở cửa cho bà ngoại!"
Trong phòng, Hứa Thanh Thanh đang ngồi dựa vào đầu giường tiếp tục nghiên cứu giao diện cơm hộp, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa ngoài cửa, giật mình muốn duỗi tay tắt đi giao diện cơm hộp, lại trượt tay trước mắt đột nhiên xuất hiện giao diện bên cạnh.


Hả?
Đôi mắt Hứa Thanh Thanh trợn tròn, nhưng mà tiếng đập cửa càng ngày càng dồn dập nói cho cô biết hiện tại không phải thời điểm tốt để nghiên cứu, chỉ có thể tạm thời tắt giao diện đi.

Cô từ phòng đi ra, không tùy tiện mở cửa, mà là hỏi trước một câu: "Ai vậy ạ?"
"Bà, bà ngoại, mau mở cửa." Bà Lý thấy cô cọ tới cọ lui, ngữ khí lộ ra vài phần không kiên nhẫn.

Hứa Thanh Thanh xuyên qua kẹt cửa nhìn thoáng qua, xác định bên ngoài là bà lão giống trong trí nhớ của nguyên chủ mới mở cửa ra.

Cửa mở, Hứa Thanh Thanh theo lễ phép vẫn chào: "Bà ngoại, bác cả."
Bà Lý gật đầu trực tiếp đi vào trong, con trai cả đi theo phía sau nhìn về phía cháu gái ngoại vừa lên tiếng.

Người tới là khách, Hứa Thanh Thanh đang nghĩ rót chút nước cho bọn họ, liền nghe được bà Lý nói: "Cháu mau đem đồ vật thu thập một chút, đợi lát nữa liền đi về cùng bà và bác cả."
???
Trên trán Hứa Thanh Thanh nhảy ra mấy cái dấu chấm hỏi, quay đầu nhìn về phía bà: "Đi về đâu ạ?"
"Vô nghĩa, đương nhiên là về nhà ông ngoại bà ngoại, mẹ cháu không còn, chúng ta mặc kệ cháu được chắc, chẳng lẽ còn nhìn cháu đói chết."
Bà Lý lúc này lời nói thật ra nói rất dễ nghe, bất quá mặc dù dễ nghe, Hứa Thanh Thanh cũng không có khả năng cùng bà đi.

"Cháu có nhà, không cần đi nhà người khác."
"Không có nổi một người làm chủ hộ, sao gọi là nhà, nghe lời, cùng bà ngoại về nhà, đến lúc đó phòng ở này xem có thể bán đi hay không......"
Từ ánh mắt đầu tiên Hứa Thanh Thanh đã cảm thấy, bà lão này không giống kiểu người hiền từ, thiện lương, hiện tại phát hiện mình quả nhiên không nhìn lầm.

"Cháu......!cháu suy nghĩ một chút, mấy ngày nữa lại nói được không?"
Hứa Thanh Thanh vốn dĩ muốn cự tuyệt ngay, thậm chí hận không thể cãi lại hai câu, bất quá nghĩ lại, chính mình thân thể còn nhỏ, vạn nhất đem người ta chọc giận thì không có lợi, cuối cùng vẫn quyết định dùng kế hoãn binh.

Nhưng mà, đối với bà Lý tới một chuyến không dễ dàng, hơn nữa đứa trẻ nhỏ như vậy, hỏi nó một câu đã không tồi rồi, làm sao thật sự nghe theo ý kiến của nó.


"Thằng cả vào nhà cùng mẹ thu thập đồ vật." Bà Lý trực tiếp làm lơ lời cô nói, sai con trai chuẩn bị vào nhà thu thập đồ vật, sau đó trực tiếp đem người xách đi là được.

Hứa Thanh Thanh nhìn thấy hành động của bọn họ, trực tiếp chạy đến nhà chính ngăn bọn họ: "Khả năng mẹ cháu còn ở nhà nhìn đấy, hai người muốn làm gì?"
Nghe được lời này, lại đối diện đôi mắt trong trẻo, sâu thẳm của cháu ngoại gái, sau lưng Lý lão đại phát lạnh, không khỏi lôi kéo mẹ nói: "Nếu không vẫn để cháu ngoại gái suy xét một chút, lần sau chúng ta lại qua đây đón con bé."
Người đối với người chết luôn là có hai phần kiêng kị, nghe con bé nhắc tới mẹ, bà Lý cũng có chút cảm giác lông tơ thẳng dựng, ngay sau đó lại là nhịn không được trừng con bé: "Con nhóc này, nói hươu nói vượn cái gì thế!"
"Cháu không nói hươu nói vượn, mẹ cháu không phải đang ngồi ở trong nhà sao." Hứa Thanh Thanh thấy có thể dọa, cố ý thêm chút lửa nữa.

Do hướng nhà, lúc này ánh mặt trời không có chiếu vào nhà chính, ánh sáng bên trong có chút tối, hơn nữa một trận gió lùa vừa lúc thổi qua, mang đến chút cảm giác râm mát.

Lúc hai bên giằng co, không khí lộ ra loại cảm giác nói không nên lời, bên ngoài sân truyền tới rất nhiều tiếng bước chân, không một hồi, mười mấy người cả trai lẫn gái đi vào trong viện.

"Thanh Thanh, không có việc gì chứ?" Thím Lưu vào sân đầu tiên, nhìn đến tình huống giằng co ở cửa chính, chạy chậm tới một bộ dạng gà mái che con đứng trước người Hứa Thanh Thanh.

Hứa Thanh Thanh nhìn thấy thím Lưu cùng người trong thôn đến, kinh ngạc qua đi, vội nắm lấy cơ hội cáo trạng: "Bà ngoại muốn lấy đồ vật nhà cháu, còn muốn đem phòng ở bán đi, thím Lưu, thím bảo bà ngoại đừng bán phòng ở được không? Cháu nhớ mẹ......"
Kỳ thật, tốt nhất nên khóc hai tiếng thì hiệu quả càng tốt hơn, bất quá Hứa Thanh Thanh nhất thời khóc không được, liền rũ đầu, nỗ lực làm ra một bộ dạng thương tâm, sợ hãi.

Cô vừa mới nói xong, thôn dân trong viện đều đen mặt.

Bà Lý là cái cái đức hạnh gì, người trong thôn mấy năm nay đã sớm biết, chính là sợ bà khi dễ đứa nhỏ, cho nên thấy bà vào thôn đi đến Hứa gia, mọi người mới lại đây nhìn xem.

"Bà già chết tiệt này, còn biết xấu hổ hay không? Phòng ở của Hứa gia có quan hệ gì với bà? Bà dựa vào cái gì mà đòi bán? Muốn tiền tới phát điên rồi!" Thím Lưu mắng ngay.


"Chưa bao giờ nghe qua chuyện như vậy, thật không biết xấu hổ."
"Tôi nhổ vào! Tốt xấu cũng là bà ngoại, không cho đứa nhỏ đồ ăn đồ uống thì thôi, còn muốn tới đây chiếm tiện nghi, thật ghê tởm!"
"Thật là không có lương tâm......"
Bà Lý ở Thanh Hà Thượng Loan cũng không phải người dễ chọc, nhưng lúc này một lúc bị nhiều người cùng mắng, nhất thời không có cơ hội cãi lại.

Trong lòng bà tức giận, không khỏi trừng đứa cháu gái nói lung tung.

Hiện có nhiều người ở đây như vậy, Hứa Thanh Thanh mới không sợ bà ta, lập tức trả lại một ánh mắt xem thường.

Bà Lý bị đứa nhỏ như vậy khiêu khích, tức giận đến trực tiếp nâng tay muốn đánh cô.

"Bà còn dám động thủ!" Thím Lưu thấy bà Lý giơ tay, trực tiếp tiến lên đẩy bà ta một cái.

So vai vế thím Lưu cũng nhỏ hơn bà Lý, chỉ có thể miễn cưỡng đem người đẩy ra, nhưng bà cô lại không băn khoăn chuyện vai vế, trực tiếp tát qua hai cái bạt tai: "Một bó tuổi như vậy còn tới bắt nạt đứa nhỏ, tao đánh mày bà già không biết xấu hổ này......"
Lý lão đại không nghĩ tới, tới đón đứa cháu ngoại gái thôi, thế nhưng sẽ biến thành tình huống này, một bên ngăn cản một bên giải thích: "Đừng đánh, đừng đánh, mọi người hiểu lầm, tôi cùng mẹ tôi chỉ là lo lắng cháu ngoại gái một mình ở nhà không ai chăm sóc, muốn đón con bé về nhà mà thôi!"
Các thôn dân đã nhận định, làm sao có thể tin lời hắn, huống chi ——
"Nhà cũ Hứa gia lại không phải không còn ai, cần các người quản chắc!" Thím Lưu tức giận nói.

Đám người đã chỉ mặt đặt tên, lúc này hai người bên nhà cũ Hứa gia không thể không đứng ra.

"Thanh Thanh là con gái anh cả tôi, nêu scon bé nguyện ý, người Hứa gia chúng tôi luôn chào đón, dù sao cũng là chuyện nhà họ Hứa, không liên quan gì tới nhà họ Lý mấy người."
Hứa lão nhị nói xong, hứa lão tam nói tiếp: "Đúng vậy, hơn nữa chúng tôi tuyệt đối sẽ không đánh chủ ý tới phinfg ở của đứa nhỏ."
Hai người này đều là chú ruột của Hứa Thanh Thanh, xác thật có suy nghĩ muốn đón cháu gái về trong nhà, chỉ là ngại mẹ bọn họ, vẫn luôn không nói rõ ý định.

"Nơi nào cháu cũng không đi, dù sao cũng chỉ muốn ở nhà mình." Hứa Thanh Thanh vội nói.

Bà cô đã lớn tuổi, đánh vài cái liền không còn sức lực, dừng tay còn đẩy bà Lý ra cửa một cái: "Nghe thấy không, Thanh Thanh mới không thèm đi với mấy người, mau cút nhanh đi, về thôn mấy người đi!"
"Người thôn Dương Thụ mấy người quả thực không nói đạo lý, là cháu gái của tôi, tôi muốn đón con bé về nuôi thì có cái gì sai!" Bà Lý vừa bị đánh, vừa bị mắng tức giận đến xanh cả mặt, vừa định ngồi xuống đất la lối khóc lóc, đã bị bà cô vươn hai ngón tay làm bộ muốn véo người dọa đến.


"Thôi đi, đừng nói như mình có lòng tốt, ai mà không biết chút tâm tư của bà."
"Đúng vậy, Thanh Thanh đều nói không đi theo máy người, nhanh cút đi, lại chạy tới làm sợ đứa nhỏ, chúng ta sẽ không khách khí nữa đâu!"
"Tôi nhổ! Chỗ nghèo như Thanh Hà Thượng Loan mấy người, còn không bằng thôn Dương Thụ chúng tôi đâu, nuôi đứa nhỏ cái rắm, nhanh cút!"
"Người thôn Dương Thụ không cần mấy người nhọc lòng......"
Người nhiều lực lượng lớn, bà Lý chỉ mang theo một thằng con trai, đánh lại đánh không lại, mắng lại mắng không nổi, muốn nằm trên mặt đất la lối khóc lóc còn lo lắng bị véo, cuối cùng chỉ có thể xám xịt mà rời đi, cũng bị mọi người cảnh cáo, không có việc gì không được đến thôn Dương Thụ của bọn họ.

"Cảm ơn thím Lưu, cảm ơn bà cô, cảm ơn hai chú, cảm ơn......"
Thấy người trong thôn sức chiến đấu như vậy, còn đều che chở mình, thành thạo liền đem hai mẹ con kia đuổi đi, Hứa Thanh Thanh ngẩng đầu lần lượt nói lời cảm ơn.

Người trong thôn thấy cô lễ phép như vậy, đều cười khen vài câu, cũng dặn cô có việc liền gọi người.

Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, lại lần nữa nói lời cảm ơn, trong lòng cảm thấy người thôn này đều khá tốt.

Thấy không có việc gì, mọi người đều sôi nổi rời khỏi sân, hai anh em Hứa gia cùng thím Lưu đi sau cùng, trước khi đi lại lần nữa hỏi cô có muốn dọn tới nhà cũ Hứa gia không.

Thậm chí thím Lưu còn tỏ vẻ, nếu cô không muốn tới nhà cũ Hứa gia, đi tới nhà thím cũng được.

"Cháu vẫn muốn ở lại trong nhà." Hứa Thanh Thanh nói xong, lại bổ sung một câu, "Như vậy giống như mẹ vẫn còn ở bên cạnh cháu."
Cô cũng không muốn lợi dụng tình cảm của nguyên thân, nhưng thật sự là sợ bọn họ luôn muốn cô chuyển nhà.

Quả nhiên, mấy người nghe được câu nói kia, đều có điểm chua xót thay cô, đặc biệt là thím Lưu, khóe mắt đều có chút đỏ.

Cuối cùng thím nói: "Được, cháu ở lại trong nhà cũng vậy, có chuyện gì nhớ rõ tìm chúng ta giúp."
"Trong nhà còn có đồ ăn không?" Hứa lão nhị quan tâm.

Hứa Thanh Thanh gật đầu nói: "Còn ạ, phía trước đào được không ít củ mài ạ."
Nghe vậy, ba người lúc này mới yên tâm rời đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.