Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 15: Chương 15





Hứa Thanh Thanh ngắm màn đêm đủ, rốt cuộc thu hồi tầm mắt, dư quang liền nhìn thấy thiếu niên bên cạnh vẫn còn ngửa đầu, trên mặt cô hiện lên một tia ý cười, một bên đứng dậy một bên nói: "Đi thôi, trở về ngủ."
Nói xong, cô xoay người chuẩn bị vào nhà, mới bước một bước, đột nhiên dừng lại chạy đến trước mặt thiếu niên mới vừa đứng dậy.

"Trên cổ anh đeo cái gì vậy?" Hứa Thanh Thanh nhìn về phía ngọc bội tơ hồng trên cổ hắn, xác định phía trước hẳn là hắn không có đeo cái này.

Về đồ trang sức bằng ngọc, có câu nói "Nam mang Quan Âm, nữ mang Phật", nhìn kỹ lại khối ngọc trên cổ Thẩm Khang Bình đúng là một cái Ngọc Quan Âm.

Thẩm Khang Bình nghe cô nói, chột dạ mà giơ tay nắm lấy ngọc bội, đại khái là biết cô đã thấy được, mới rũ đầu giải thích: "Anh......!anh......"
Hứa Thanh Thanh ngay từ đầu không hiểu hắn sợ cái gì, theo sau mới phản ứng lại, thời đại này là diệt tư phê tu, không thịnh hành mang cái này, cho nên trước kia mẹ Hứa đã dặn dò hắn đeo ngọc bội cẩn thận, đừng tùy tiện lấy ra.

"Không phải mẹ đã dặn rồi sao, ngọc bội không phải đồ chơi, không thể tùy tiện lấy ra tới chơi sao?" Hứa Thanh Thanh nhìn hắn nói.

"Anh......!anh không chơi, anh nhớ mẹ, lấy ra nhìn xem." Giọng Thẩm Khang Bình có chút buồn, không vui vẻ như ngày thường.

Lúc trước điều kiện Hứa gia tuy rằng cũng khá, nhưng tổ tiên ba đời làm nông, Hứa Thanh Thanh phỏng chừng ngọc bội này hẳn là của cha mẹ ruột Thẩm Khang Bình để lại cho hắn, chỉ là hắn nhớ mẹ Hứa đưa cho hắn, cho nên lấy ra tưởng niệm.

Đại khái bởi vì cô rốt cuộc không phải là nguyên thân, Hứa Thanh Thanh đối với mẹ Hứa qua đời, ngẫu nhiên nhớ tới cũng sẽ vì bà mà cảm thấy đáng tiếc, nhưng lại thiếu phần bi thương đối với người thân.

Aizz......!
Hứa Thanh Thanh thở dài một tiếng, lôi kéo thiếu niên ngồi xuống: "Anh nhìn bầu trời đi."
Nghe cô nói, thiếu niên theo bản năng ngẩng đầu lên, lộ ra hốc mắt ửng đỏ.

Thanh âm Hứa Thanh Thanh không tự giác nhẹ nhàng hơn: "Kỳ thật mẹ không đi xa, chỉ là thay đổi một chỗ bảo hộ chúng ta mà thôi, anh xem —— ngôi sao sáng nhất trên bầu trời chính là mẹ......!mẹ sẽ ở trên trời nhìn chúng ta, bảo hộ chúng ta."
Phương pháp tuy rằng cũ kỹ, nhưng xác thật có tác dụng, Thẩm Khang Bình nghe xong bắt đầu tìm ngôi sao sáng nhất, đợi tới khi tìm được, rốt cuộc lộ ra nụ cười, ngửa đầu kể với sao trời tưởng niệm của mình.


Hứa Thanh Thanh ghé vào đầu gối nghiêm túc lắng nghe, chờ phát hiện về sau hắn toàn khen mình, một câu lại một câu "em gái rất tốt, rất tốt", nhịn không được cười rộ lên.

"Được rồi, ngôi sao cũng muốn ngủ, chúng ta cũng nên ngủ." Chờ hắn nói cho hết lời trong lòng, Hứa Thanh Thanh lôi kéo hắn đứng dậy.

Chờ bọn họ bước vào nhà chính đem cửa đóng lại, Hứa Thanh Thanh đột nhiên nhớ tới một sự kiện: "Khang Bình, có thể đem ngọc bội cho em mượn một chút không?"
Phía trước cô đều gọi "em trai", một phương diện bởi vì cảm thấy kiếp trước mình nhiều tuổi hơn hắn, về phương diện khác đại khái là cô rất muốn một người em trai ngoan ngoãn, nghe lời.

Bất quá, từ lần nọ thím Lưu thím lại đây xem bọn họ sinh hoạt ra sao, lại nghe cô gọi Thẩm Khang Bình là em trai, nhịn không được trêu ghẹo nói anh em bọn họ thật thú vị, Hứa Thanh Thanh liền nghĩ lại một chút, sau đó không dám gọi như vậy.

Rốt cuộc, tuy rằng thím Lưu không nghĩ nhiều chỉ cảm thấy cô là vui đùa của trẻ con, nhưng đâu có chắc là sẽ không gặp được người nghĩ nhiều? Cho nên Hứa Thanh Thanh vẫn quyết định, lén bắt trước mẹ Hứa kêu tên hắn, có người ngoài thì xem tình huống mà gọi "anh trai."
Thẩm Khang Bình đối với cô tự nhiên là hào phóng, không do dự liền cởi ngọc bội từ trên cổ đưa cho cô.

Thấy hắn tín nhiệm mình như vậy, Hứa Thanh Thanh nhận ngọc bội đưa hắn đến cửa phòng: "Sáng ngày mai liền trả cho anh, mau đi nghỉ ngơi đi, ngủ ngon."
Thẩm Khang Bình cảm thấy hôm nay em gái cực kỳ tốt, gật đầu cười lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mới xoay người vào phòng.

Đại khái là được Hứa Thanh Thanh an ủi có tác dụng, vài ngày trước đó ngẫu nhiên ban đêm Thẩm Khang Bình nhớ tới mẹ Hứa sẽ trộm khóc thầm, đêm nay nằm ở trên giường rất nhanh liền ngủ say, trong mộng là một bầu trời đêm xinh đẹp, bầu trời đêm có một ngôi sao sáng nhất.

Hứa Thanh Thanh cũng trở về phòng của mình, đem cửa đóng lại, mở ra mục scan liền quét khối ngọc bội vừa mượn, một lát sau, một chút phản ứng cũng không có.

Trong lòng cô có chút thất vọng, cất ngọc bội đi, trở lại giao diện cơm hộp tùy tiện nhìn một hồi giết thời gian, bất tri bất giác ngủ luôn.

Mấy ngày kế tiếp, bọn họ hoặc là nấu một nồi cháo ăn với cải bẹ, hoặc là màn thầu xứng ăn với tương, thỉnh thoảng Hứa Thanh Thanh nấu một một mỳ thay đổi khẩu.

Nấu mỳ sợi bỏ thêm bao mỳ gói cực kỳ thơm, Thẩm Khang Bình ăn xong mỳ, một nồi nước mỳ đều uống sạch.

Hôm nay buổi sáng giải quyết xong mấy cái màn thầu cuối cùng, giữa trưa, không muốn ăn cháo hoặc là mì sợi nữa, Hứa Thanh Thanh chuẩn bị nấu một nồi cơm lười.


Cái gọi là cơm lười, chính là bỏ hết nguyên liệu nấu ăn vào nồi naus chung với cơm, nấu chín thì đủ loại màu sắc, ăn ngon lại đẹp, ít tốn công, cho nên gọi là cơm lười.

Cô cắt khoai tây, cà rốt thành hột lựu, cải bắp cắt nhỏ, sau đó bỏ dầu vào trong nồi, chiên khoai tây một chút, chiên đến khi mặt ngoài hơi vàng, cho gạo đã vo sạch, cà rốt, muối, nước theo thứ vào nồi, sau đó đậy cái nắp là được.

.

ngôn tình tổng tài
Thẩm Khang Bình ngồi ở bệ bếp nhìn lửa, chờ mùi hương bắt đầu từ trong nồi bay ra, nhịn không được nói: "Thơm quá a!"
Một bên Hứa Thanh Thanh cũng ngửi thấy được mùi hương, bất quá trong lòng có chút đáng tiếc quên mua lạp xưởng, bằng không sẽ càng thơm.

Chờ cơm chín, Hứa Thanh Thanh mở cái nắp lên một chút, nhanh tay đổ cải bắp vào trong nồi, lại nấu hai phút mới hoàn toàn mở nắp nồi.

Nắp nồi được xốc lên, mùi hương trong phòng bếp càng thêm nồng đậm, đồng thời, trong nồi cơm trắng treo hòa lẫn với màu vàng khoai tây, màu đỏ cà rốt, màu xanh của cải bắp, thoạt nhìn phá lệ xinh đẹp.

Kỳ thật còn có thể thêm chút nước tương, bất quá Hứa Thanh Thanh thấy có nước tương hay không đều đuọc, liền lười bỏ thêm.

Múc ra hai chén cơm cùng Thẩm Khang Bình đi vào nhà chính, Hứa Thanh Thanh lấy ra tương ớt hỏi: "Muốn thêm hay không?"
Thẩm Khang Bình nhìn tương ớt trong tay cô đôi mắt liền sáng lên, không cần nghĩ ngợi liền gật đầu.

Hứa Thanh Thanh cũng không cho nhiều, cũng liền lấy cái muỗng cho vào trong chén hai người mỗi người một thìa.

Cất tương ớt về phòng xong, Hứa Thanh Thanh một lần nữa ngồi xuống, nếm trước một miếng cơm phía trên không dính tương ớt.

Cơm thiên dẻo, khoai tây chiên sơ ăn phá lệ thơm, cà rốt cũng rất mềm, hơn nữa còn mang theo độ giòn của cải bắp, hương vị khá không tồi.


Trước kia Hứa Thanh Thanh cũng từng nấu cơm, bất quá là dùng nồi cơm điện nấu cơm, không có hương vị củi lửa như này.

Cô mới vừa nuốt xuống một miếng cơm, bên cạnh Thẩm Khang Bình đã ăn mấy miếng to, lúc này đang gắp miếng thịt gà trong tương ớt đưa vào trong miệng, nhai nuốt vui vẻ.

"Em nấu cơm ngon không?" Hứa Thanh Thanh biết rõ còn cố hỏi.

"Ăn ngon, em gái làm cái gì cũng ngon!"
Nghe hắn thiệt tình khích lệ, Hứa Thanh Thanh cười cười trộn tương ớt trong chén, lại ăn một miếng cơm.

Cơm ăn với tương ớt, hương vị càng thêm mỹ vị.

Hai người bắt đầu vùi đầu nghiêm túc ăn cơm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng khóc ồn ào hỗn loạn, Hứa Thanh Thanh nghiêng tai nghe một chút, phát hiện hinhg như một nhà cách bọn họ không xa, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Cô cầm lấy cái cốc trên bàn uống nước súc súc miệng, dặn Thẩm Khang Bình đem cơm vào trong phòng bếp ăn tiếp, thuận tiện bảo hắn đem nửa chén cơm mình đnag ăn dở mang theo nốt.

Thẩm Khang Bình không hiểu vì sao phải làm như vậy, nhưng vẫn nghe lời bưng cơm vào phòng bếp.

Nhìn theo hắn đi vào phòng bếp, Hứa Thanh Thanh lại uống một ngụm nước, ngay sau đó tay chân nhẹ nhàng đi ra sân, ghé vào cửa nhìn ra bên ngoài.

Mới vừa rồi xác thật cô không nghe lầm, chỗ cách sân đại khái ba bốn mét đang có một đám người, tiếng khóc phát ra từ một người đàn ông trung niên.

Nhìn ra bọn họ không phải đi về phía nhà mình, Hứa Thanh Thanh yên lòng, ngay sau đó lại có chút nghi hoặc, không khỏi dựng lên lỗ tai nghe ngóng.

Người trong thôn giọng đều không nhỏ, nghe một hồi, cô liền đại khái hiểu rõ mọi chuyện.

Người đàn ông trung niên đang khóc gọi là Hoàng Đại Ngưu, là con trai độc nhất trong nhà, bất quá con của hắn lại không ít, tổng cộng sáu đứa.

Nhiều trẻ con như vậy, đổi thành ngày xưa đó là nhiều con nhiều phúc, hắn cùng mẹ hắn cao hứng còn không kịp, cố tình hiện tại gặp phải nạn hạn hán, trong nhà nhiều tàu há mồm chờ ăn cơm như vậy, trong nháy mắt liền thành chuyện khó.


Mắt thấy trong nhà sắp nghèo rớt mồng tơi, bà cụ trong nhà chạy lên trên núi, chuẩn bị vào sâu trong núi, nếu có thể tìm được đồ ăn tự nhiên là tốt nhất, nếu tìm không thấy gì thì bà cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho nhà.

Đáng mừng chính là, vợ Hoàng Đại Ngưu từ hai ngày này cảm thấy cảm xúc của mẹ chồng ẩn ẩn có chỗ không đúng, để tâm nhiều hơn chút, lúc này bà cụ mới vừa bước vào núi sâu, dưới sự trợ của người trong thôn đem người mang về.

"......!mẹ ơi......!nếu mẹ xảy ra chuyện gì, con trai sao có thể không làm mẹ thất vọng......"
"Em à sao lại nông nổi như vậy, thật sự không qua nổi nữa, người trong đội chúng ta chẳng lẽ sẽ trơ mắt nhìn sao? Sao lại làm loại việc ngu ngốc này!"
"Đúng đó thím, nếu thím thật đã xảy ra chuyện, anh Đại Ngưu thương tâm tới mức nào chứ!"
"Hiện tại cuộc sống khó khăn, nhưng đội chúng ta còn chưa tới mức đó, thật sự có khó khăn, đại đội cùng nhau nghĩ biện pháp, dù sao cũng có thể vượt qua."
Bên ngoài, Hoàng Đại Ngưu còn kêu khóc, người trong thôn cùng một ít cán bộ đại đội thì khuyên bà Hoàng.

Hứa Thanh Thanh nghe nghe, trong lòng rất hụt hẫng.

Cuối cùng, sự tình kết thúc khi bà Hoàng bảo đảm sau này không làm việc ngu ngốc nữa, người bên ngoài dần dần tản đi.

Phụ cận một lần nữa khôi phục an tĩnh, Hứa Thanh Thanh xoay người trở lại phòng bếp.

"Sao anh không ăn cơm?" Nhìn hai chén cơm vẫn như cũ đặt ở trên bệ bếp, cô kinh ngạc nói.

Thẩm Khang Bình ngửa đầu cười nói: "Chờ em muội trở về ăn cùng nhau."
Hứa Thanh Thanh xả khóe môi, bưng lên chén cơm bảo hắn tiếp tục ăn cơm.

Cơm vẫn còn nóng, trộn cùng tương ớt, nhiễm một tầng màu hồng, nhìn rất hấp dẫn.

Thẩm Khang Bình thấy cô bưng chén, cũng nhanh cầm lấy chén của mình, há mồm thật to, ăn đến quai hàm đều phồng lên.

Hứa Thanh Thanh cũng cúi đầu ăn ăn cơm, rõ ràng vẫn là hương vị vừa rồi, ăn vào trong miệng đột nhiên liền không còn thơm nữa.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.