Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 27: 27: Chương 25





"Ăn cơm." Bà Hồ không làm hai đứa nhỏ chờ lâu, gọi bọn họ tới ăn cơm.

Hứa Thanh Thanh đáp lời, vội lôi kéo Thẩm Khang Bình đứng dậy.

Trên bàn cơm trừ bỏ ba chén cơm, còn có hai món ăn một canh, trứng chưng vàng nhạt, thịt khô xào cọng hoa tỏi non hồng lục giao nhau, canh củ cải thịt khô màu vàng nhạt tản ra mùi hương mê người.

"Thơm quá, vừa thấy biết rất ngon rồi ạ." Hứa Thanh Thanh ngồi xuống, thực lòng khen một câu.

Bà Hồ cao hứng nói: "Vậy ăn nhiều một chút."
Bà đã thật lâu không ăn cơm cùng người khác rồi, nhìn hai đứa nhỏ trên bàn, trên mặt tươi cười không dừng lại, cầm lấy chiếc đũa gắp thịt khô vào trong chén cho hai đứa.

Hứa Thanh Thanh nói lời cảm ơn, nói bà không cần khách khí, chính mình cũng bắt đầu ăn.

Bà Hồ gật gật đầu, thấy cô cùng Thẩm Khang Bình ăn, cũng ăn theo.

Thịt khô xào cọng hoa tỏi non mặn thơm, thập phần hợp ăn với cơm, Hứa Thanh Thanh thích ăn thịt nạc, Thẩm Khang Bình lại thích ăn mỡ, ăn đến ngoài miệng đều là mỡ.

Trứng chưng rất non, đại khái bà Hồ còn cho chút dầu mè, phá lệ thơm, Hứa Thanh Thanh dùng cái muỗng múc một chút vào trong chén ăn với cơm, dư quang phát hiện Thẩm Khang Bình nhìn qua, lại múc một thìa cho hắn.

Bữa cơm này, ba người đều ăn rất khá, ăn uống no đủ, Hứa Thanh Thanh kiên trì hỗ trợ thu thập chén đũa, lại ngồi tâm sự với bà Hồ một chút liền chuẩn bị trở về.

Biết bọn họ trở về còn phải đi hơn một giờ, bà Hồ cũng không giữ lâu, bất quá lúc đưa bọn họ ra cửa trước ri lại lấy ra một cái nhẫn vàng không khác lắm với cái phía trước vào trong tay Hứa Thanh Thanh: "Chút đồ chơi có thể đổi được lương thực cùng thịt là bà có hời, đây là bà cho cháu, đừng khách khí với bà."
Hứa Thanh Thanh không muốn nhận, bà lại kiên trì phải cho, một phen nhún nhường, chỉ có thể nói: "Vậy cháu nhận trước, lần sau lại mang chút lương thực cho bà."
Lúc này, không ai ngại lương thực nhiều, bà Hồ không cự tuyệt ý tốt của cô, bất quá trong lòng nghĩ, đây là tạ lễ cho cô, chờ cô mang lương thực tới, lại đưa cô chút đồ vật khác.

Kế tiếp, Hứa Thanh Thanh mỗi ngày một đường qua lại giữa hai điểm, không phải ở trong thôn chính là ở trường học, nhật tử thập phần phong phú.

Ở trong trường học, giáo ciên đã phát hiện sự thông minh của cô, không riêng chuyện học một lần sẽ nhớ, còn có thể dạy lại bạn học khác, trong lòng rất coi trọng cô bé này.

Mà ở trong thôn, cô tan học liền thành cô giáo nhỏ dạy đám Tiểu Hoa học, chậm rãi còn hấp dẫn không ít mấy đứa nhỏ hiếu học khác.

Người trong thôn phát hiện cô mới đi học không bao lâu, thế nhưng có thể dạy lại những đứa nhỏ khác, khen cô thông minh, đồng thời cũng đều nguyện ý để đứa nhỏ nhà mình học tập với cô.

Chờ bọn Tiểu Hoa thật sự học được chút gì đó từ Hứa Thanh Thanh, thậm chí có thể lấy que gỗ viết ra tên mình trên mặt đất, Hứa Thanh Thanh cũng không có gì đề làm, nước nhà bọn họ cũng được bọn nhỏ múc giúp, còn củi đốt, lúc mấy đứa nhỏ tới học tập cũng thuận tiện mang một chút đến liền đủ dùng.

Khi Hứa Thanh Thanh dạy bọn Tiểu Hoa học, chỉ là thuận theo suy nghĩ của mình, cũng không cần gì hồi báo, nhưng được bọn họ chủ động giúp đỡ, trong lòng khẳng định vẫn là cao hứng, dạy học càng thêm nghiêm túc.

Lúc trước cô nghĩ tới chuyện đi chợ đen, xem có thể đổi chút vàng hoặc phiếu hay không, mấy ngày nay lên kế hoạch một chút, thừa dịp chủ nhật được nghỉ, mang theo Thẩm Khang Bình cùng đi lên trấn trên.

Vì để giấu giếm thân phận, Hứa Thanh Thanh cố ý thay quần áo cũ hồi nhỏ của Thẩm Khang Bình, lại cùng hắn đeo một cái mũ quả dưa có thể che khuất hơn nửa khuôn mặt, lại bôi dơ mặt một chút, thành công cùng giả dạng thành hai anh em đến từ nông thôn.

Hứa Thanh Thanh trước khi lên trấn, đã mua vài thứ từ siêu thị đặt trong sọt tre để Thẩm Khang Bình cõng, sau đó mang theo hắn đến một chợ đen trước đó nghe ngóng được.

Rốt cuộc làm chuyện pham pháp của thời đại này, ngay từ đầu Hứa Thanh Thanh còn có chút khẩn trương, chờ đến ngõ nhỏ hẻo lánh, nhìn cảnh tượng bên trong, lúc này mới thả lỏng một ít.

Lúc này vật tư thiếu thốn, Cung Tiêu Xã căn bản không cung ứng nổi, nhà ai trong thành phố không phải có tiền cùng phiếu lại không mua được, nói là muốn "Cắt cái đuôi của tư bản chủ nghĩa" cho nên không được buôn bán, nhưng người đều sắp chết đói rồi, ai còn quản nhiều như vậy.

Đại khái là xuất phát từ nguyên nhân này, chợ đen kỳ thật cũng không bị quản quá nghiêm, bên trong bầu không khí khá bình thường.

Hứa Thanh Thanh đi vào dạo qua một vòng, phát hiện người bán đồ cũng không nhiều, trên cơ bản đều là một ít nông dân ở phụ cận trong nhà thật sự thiếu tiền, phiếu, mới cầm một chút quả dại, rau dại từ trên núi hoặc là lương thực trong nhà tới đây bán.


Nhưng lúc này, trong nhà nông dân cũng thiếu lương, cho nên bán thức ăn thật đúng là không nhiều, mặt khác đều là bán vải dệt thủ công, bán hàng tre trúc linh tinh.

Đi dạo một vòng liền yên lòng, Hứa Thanh Thanh lôi kéo Thẩm Khang Bình ngồi xổm xuống một góc nếu vạn nhất xảy ra chuyện cũng dễ trốn chạy.

Cũng không phải là chính thức làm buôn bán, tự nhiên là không dám thét to, nếu không ngưới ta vốn không định bắt, nghe được thanh âm thì đu sao cũng phải tới bắt.

"Anh bạn nhỏ, hai đứa có cái gì đổi vậy?"
Bọn họ vừa mới ngồi xuống, liền có một bà lão đi qua nhỏ giọng hỏi.

Không rõ tình hình, bà lão tự nhiên là hỏi đứa bé thoạt nhìn lớn hơn.

Nhưng mà Thẩm Khang Bình nào biết, quay đầu nhìn về phía em gái nhà mình.

"Có mì gạo, còn có một chút lạp xưởng, bà muốn cái gì ạ?" Hứa Thanh Thanh cũng hạ giọng nói.

Trên thực tế, cô vốn dĩ nên bán lương thực phụ, không quá gây chú ú, nhưng mà ở hiện đại chú trọng dưỡng sinh, lương thực phụ còn đắt hơn gạo trắng và mì, cuối cùng cô vẫn không muốn tiêu tiền uổng phí.

Còn lạp xưởng, cũng may siêu thị có hoạt động, chia ra một cây mới sáu, bảy đồng, vì thế cô mua nhiều, có thể lưu trữ trong nhà ăn, cũng có thể lấy ra bán.

Nghe có lương thực tinh, hai mắt bà lão tức khắc sáng ngời, chờ nghe còn có lạp xưởng, càng là hận không thể vạch sọt tre trước mặt bọn họ để xem.

Bà lão đè xuống kích động hỏi: "Có bao nhiêu?"
Con gái và con dâu bà đều vừa sinh con, mấy năm nay mùa màng không tốt, thời gian mang thai hai đứa cũng không được ăn gì tốt, con gái bà còn ổn, khi còn nhỏ cũng đã được nuôi dưỡng tốt, con dâu lại rất suy yếu, rất cần đồ tẩm bổ, bà lão sao có thể không kích động.

"Bà muốn bao nhiêu ạ?" Hứa Thanh Thanh không đáp mà hỏi lại.

Bà lão hỏi: "Bà có thể xem trước không?"
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, xốc lên sọt tre để bà lão nhìn thoáng qua.

Trong sọt tre có hai cái túi, bên trong phân biệt là túi gạo mười mấy cân cùng mười mấy cân bột mì, bên cạnh còn có mười cây lạp xưởng.

Gạo, mì tuyết trắng cùng màu đỏ lạp xưởng, mặc dù vẫn còn sống, cũng làm bà lão nuốt một chút nước miếng.

"Thế nhưng là gạo và mì tốt thế này......" Bà lão nhìn gạo cùng mì như tuyết, còn có lạp xưởng được sấy trong có thể nhìn thấy thịt mỡ trắng trắng bên trong, hận không thể lấy hết về nhà.

Đối với người hiện đại kén cá chọn canh, loại lạp xưởng này quá nhiều thịt mỡ, không được yêu thích, cho nên siêu thị mới bán rẻ như vậy.

Nhưng đối với người thời nay, yêu chết loại lạp xưởng đầy mỡ này, nấu ăn đỡ phải bỏ mỡ không nói, nếu nấu cùng cơm, cơm cũng bị nấu đến béo ngậy, ngẫm lại cũng cảm thấy hương.

"Bà đều muốn, hai anh em nói cái giá đi, sau đó chờ bà trở về lấy tiền được không?" Đồ tốt như vậy, chút tiền trong tay bà tự nhiên là mua không nổi, căn cứ suy nghĩ nước phù sa không chảy ruộng ngoài, bà chuẩn bị trở về nói cho thân thích, hàng xóm thân thiết cùng nhau mua.

Hứa Thanh Thanh phía trước có tìm hiểu về giá hàng, cơ bản tham khảo giá bán ở Cung Tiêu Xã.

Cô cũng không muốn chiếm hời của người khác, nhưng loại hàng như này bán quá rẻ cũng dễ gặp phải chuyện không hay, cho nên trên cơ bản ngang giá với Cung Tiêu Xã.

Bà lão cũng biết, giá đưa ra rất đúng, hơn nữa có lạp xưởng, cũng không thể rẻ được.

Không xác định được người trong nhà có thể bỏ ra nhiều tiền hay không, bà lão dùng tiền trên tay mua mỗi dạng một chút, sau đó dặn Hứa Thanh Thanh nhất định phải chờ bà, ngàn vạn lần đừng bán cho người khác, chạy nhanh về trong nhà.

Hứa Thanh Thanh hôm nay bất quá là tới thử xem, nếu đồ vật đã có người nhận, liền mang theo Thẩm Khang Bình hướng vào chỗ khuất hơn.


"Chờ bận xong sẽ mang anh đi tiệm cơm ăn cơm được không?" Hứa Thanh Thanh ngồi xổm mỏi chân, tìm tảng đá ngồi xuống, quay đầu nói cùng Thẩm Khang Bình.

Trên đường bọn họ tan học về nhà, sẽ đi qua tiệm cơm, mỗi lần ngửi được mùi hương từ bên trong bay ra, Thẩm Khang Bình liền nhịn không được nhìn vào trong.

Bất quá Hứa Thanh Thanh ngày thường cũng không để hắn thiếu ăn thiếu uống, cho nên Thẩm Khang Bình cũng chưa bao giờ nói muốn đi tiệm cơm.

Lúc này nghe cô chủ động nói mang mình đi ăn cơm, Thẩm Khang Bình cũng không nghĩ nhiều, lập tức liền cười gật đầu nói: "Được."
Tiệm cơm chưa chắc có nhiều đồ ngon, nhưng ở bên ngoài ăn cơm, đại khái là chuyện mỗi người đều mong chờ khi còn nhỏ.

"Đi tiệm cơm ăn cái gì?" Thẩm Khang Bình nhìn cô hỏi, hiển nhiên là hiện tại đã kích động rồi.

Hứa Thanh Thanh thấy hắn quả nhiên cao hứng khi nghe đi ăn tiệm, đáy mắt mang theo ý cười: "Còn chưa biết, chờ lát nữa đi mới biết được."
Tiệm cơm bay giờ không giống hiện đại, muốn ăn cái gì gọi cái đó, hiện tại, đại khái là tiệm cơm có cái gì ăn cái đó.

"Bài ngày hôm qua em dạy anh còn có nhớ hay không?" Nói xong chuyện đi ăn tiệm, Hứa Thanh Thanh thấy bà lão kia còn chưa có tới, lại nói chuyện học tập.

Thẩm Khang Bình gật gật đầu, lập tức nhắc lại.

Trí nhớ trẻ con đều khá tốt, không biết có phải vì tâm trí dừng lại ở một đứa nhỏ hay không, trí nhớ Thẩm Khang Bình thực không tồi, về văn học, Hứa Thanh Thanh dạy hai lần liền nhớ rất rõ.

Hai anh em giao lưu học tập, bà lão phía trước đã về đến nhà.

Bà có ba người con dâu, hôm nay cũng là vận khí tốt, trừ bỏ con dâu út vừa sinh xong ở nhà, hai con dâu khác vừa lúc cũng được nghỉ phép.

Bà lão trở về, chạy nhanh gọi hai cái dâu vào trong phòng con dâu út.

"Mẹ, chuyện gì thần thần bí bí như vậy?"
"Mấy đứa xem." Bà lão cũng không quanh co, trực tiếp đem gạo, mì trắng, còn có một cây lạp xưởng mình mua về đưa cho các cô xem.

"Trời ơi, sao mẹ lại tìm được gạo và mì trắng tốt như vậy!"
"Thịt! Thế nhưng còn có thịt!"
Nhìn biểu tìnhkhiếp sợ của mấy người con dâu, trong lòng bà lão có điểm đắc ý, bất quá cũng không dám trì hoãn, nhanh nói ra: "Mẹ hôm nay đi Thiên hẻm bên kia gặp được, trong tay hai anh em kia vẫn còn có......!Các xonxem có thể mua được hay không, nếu không được, liền đi gọi thông gia bọn họ."
Đồ tốt như vậy, cũng không phải thường xuyên có thể gặp được, rất có thể bỏ lỡ thôn này liền không còn nữa, hai người con dâu chạy nhanh trở về phòng đi lấy tiền.

Cùng lúc đó, con dâu út nằm ở trên giường nghĩ đến thân thể của mình, nhìn con trai gầy yếu bên cạnh, do dự hai giây, với tay vào gối đầu sờ sờ, cuối cùng móc ra một đồ vật: "Mẹ, mẹ cầm cái này đi, nhìn xem người ta có nhận không, nếu nhận, nhà chúng ta đổi hết về đi."
Bà lão tự nhiên cũng muốn nhà mình đổi hết chỗ đó về, bất quá nhìn đến đồ vật con dâu đưa, vẫn là nhịn không được hỏi: "Con bỏ được?"
"Giữ lại không ăn không uống được, có cái gì luyến tiếc ạ." con dâu út đã nghĩ thông.

"Được." Bà lão gật gật đầu, chờ hai người con dâu khác từ trong phòng cầm tiền cùng phiếu đưa cho bà, vội vàng quay lại Thiên hẻm.

Thiên hẻm chính là chợ đen lớn nhất trong trấn, cách nhà bà lão không quá xa, bà lại đây, thấy hai anh em đó còn ở đó, rốt cuộc yên lòng.

"Anh bạn nhỏ, trên tay bà không đủ tiền......"
Hứa Thanh Thanh nghe được lời này, vốn đang cho rằng bà muốn trả giá, không nghĩ tới bà móc ra một cái vòng tay bằng vàng.

Nói là vòng tay, thật sự có chút khó coi, kỳ thật chính là một cái hình tròn vàng.


Hứa Thanh Thanh nghe nói bà lão muốn dùng cái này thay tiền, tiếp nhận đánh giá một chút, cơ bản xác định là vàng liền đồng ý.

"Điền, liền lấy cái này, bà lại đưa cháu các loại phiếu cho cháu chút là đủ rồi."
Vòng vàng này tuy khó coi, nhưng cũng phải mười mấy khắc, nạp vào cũng phải được mấy ngàn đồng, nếu không phải đã đồng ý Thẩm Khang Bình dẫn hắn đi tiệm cơm ăn cơm, Hứa Thanh Thanh cũng không định lấy thêm phiếu.

Vàng xác thật mặc kệ thời nào cũng là thứ tốt, nhưng với người bình thường không biết cụ thể giá trị, cũng không biết bán thế nào, những thứ này cũng chỉ có thể để lại cho đời sau, thời điểm thật sự thiếu ăn uống, còn không trân quý bằng mấy cân lương thực.

Bà lão vốn là muốn dùng tới nếu không đủ tiền, nghe ý tứ này, nhận lấy vòng vàng liền không cần tiền nữa, vừa mừng vừa sợ đưa qua, sợ hắn đổi ý, nhanh chóng đem phiếu trong tay đưa cho hắn, ngay sau đó lấy đồ vật trong sọt tre cho vào trong túi mình mang theo.

Đồ vật tới tay bà lão rốt cuộc yên lòng, hỏi hắn khi nào lại đến, không được câu trả lời chính xác, mang theo điểm thất vọng rời đi.

Tới thử xem mà thôi lại có một cái vòng vàng, tâm tình Hứa Thanh Thanh thập phần sung sướng, tìm chỗ không người bỏ mũ xuống, lại cởi quần áo cũ ra, lau khô mặt, mang theo Thẩm Khang Bình đi tiệm cơm.

Bọn họ ra cửa không tính là sớm, trên đường mất hơn một giờ, ở Thiên hẻm rất lâu, lúc này đã tới giữa trưa.

Đi đến tiệm cơm, vẫn có thể ngửi được mùi hương, bất quá bên trong không có khách nhân.

"Xin chào, xin hỏi hiện tại có thể ăn cơm không ạ?"
Người phục vụ trong tiệm cơm là một người phụ nữ hơn ba mươi, ngày thường nếu có người tới ăn cơm sớm như vậy, sẽ oán giận hai câu, nhưng gặp cô bé xinh đẹp lại có lễ phép, miễn cưỡng có vài phần kiên nhẫn: "Muốn ăn cái gì? Hôm nay có màn thầu hoa màu, mì sợi, còn có thịt kho tàu số lượng có hạn."
Hứa Thanh Thanh biết hiện tại vật tư khuyết thiếu, lại không nghĩ rằng, đã khuyết thiếu đến mức tiệm cơm chỉ có mấy món như vậy.

Bất quá tới cũng tới rồi, cô cuối cùng vẫn gọi ba cái màn thầu cùng một phần thịt kho tàu.

Người phục vụ vốn dĩ chỉ thuận miệng nói cho có một tiếng, thấy hai đứa nhỏ này thật đúng là sự gọi thịt kho tàu, không khỏi nhìn thêm bọn họ một cái, đặc biệt là Hứa Thanh Thanh dứt khoát trả tiền cùng phiếu.

Thời đại khó khăn, nhưng không thiếu người có điều kiện, người phục vụ ở tiệm cơm duy nhất ở trấn trên, ngày thường cũng có không ít kiến thức, cho nên cũng không đại kinh tiểu quái, thu tiền xong liền hướng vào phòng bếp hô một tiếng.

Bất luận ở niên đại nào, đi ăn tiệm luôn không rẻ, bất quá thấy Thẩm Khang Bình ngồi xuống, mới lạ mà nhìn chung quanh, Hứa Thanh Thanh liền cảm thấy tiền này tiêu đáng giá.

Thời buổi này, không thịnh hành quan điểm "Khách hàng chính là thượng đế", hai anh em đánh giá tiệm cơm hàn huyên mấy câu, người phục vụ thét to một tiếng, tự mình đi qua bưng thức ăn.

Thịt kho tàu màu sắc hồng lượng vừa ra, toàn bộ tiệm cơm đều bay đầy mùi hương, Hứa Thanh Thanh bưng mâm, thấy Thẩm Khang Bình xem đến không rời mắt, khóe môi khẽ nhếch.

Thịt kho tàu ở trên tay cô, còn màn thầu hoa màu Thẩm Khang Bình bưng.

Màn thầu hoa màu đại khái có bỏ mì soba, màu hơi xám, bất quá chờ ngồi xuống, Hứa Thanh Thanh cầm lấy một cái cắn một ngụm, phát hiện hương vị khá ổn.

Miếng đầu tiên Thẩm Khang Bình ăn thịt kho tàu, thịt kho nạc mỡ đan xen bất luận là màu sắc hay là mùi hương đều thập phần mê người, vào miệng, da hương thịt lạn, ăn ngon đến hắn thiếu chút nữa cắn vào miệng.

"Ăn ngon không?" Hứa Thanh Thanh nhìn thấy hắn ăn ngon lành, nhịn không được cũng kẹp lên một miếng.

Thẩm Khang Bình gật đầu: "Ăn ngon."
Hứa Thanh Thanh nhìn thịt kho tàu trên chiếc đũa, do dự chút, vẫn không tách thịt mỡ ra, mà trực tiếp đưa vào trong miệng.

Lại nói tiếp, đay vẫn là lần đầu tiên cô ăn thịt heo của niên đại này.

Trước kia nghe người ta nói, thịt heo hiện đại không ngon bằng Hứa Thanh Thanh còn không tin, nếm một miếng này, cũng không biết là đầu bếp tay nghề quá tốt, hay là chất lượng thịt tốt, hương vị xác thật phá lệ mỹ vị, ăn lên béo mà không ngán, thơm ngọt mềm xốp.

Hứa Thanh Thanh hai khối thịt kho tàu liền, lúc này mới cúi đầu cắn màn thầu, trong lòng càng thêm cảm thấy tiền này đáng tiêu.

Tiếp theo, hai anh em cũng không nói nữa, mà là túc một ngụm màn thầu một ngụm thịt, ăn ăn, động tác đều có chút gống nhau.

Bọn họ ăn cơm, bắt đầu có người khác tiến vào tiệm cơm, có người vốn dĩ chỉ định mua hai cái bánh bao hoặc mua chén mì đỡ thèm nghe mùi hương thịt kho tàu, lại nhìn thấy hai anh em ăn đến ngon lành, người có chút dư dả khẽ cắn môi, cũng gọi một phần thịt kho tàu.

Chờ trong tiệm có mấy bàn khách, hai anh em cũng ăn xong rồi, Thẩm Khang Bình bưng mâm, dùng màn thầu lau sạch nước thịt, một ngụm nhét vào trong miệng, ăn đến vẻ mặt thỏa mãn.

Bữa cơm này Hứa Thanh Thanh cũng ăn đến vừa lòng, nhìn thấy vẻ mặt của hắn, lập tức quyết định lần sau có cơ hội lại dẫn hắn tới.

Ngồi nghỉ ngơi xong, Hứa Thanh Thanh cất bát đĩa, mang theo Thẩm Khang Bình rời khỏi tiệm cơm.


Tới giờ cơm, người trên đường ít đến đáng thương, thường thường còn có thể nghe được tiếng gọi trẻ con về ăn cơm của nhà ai đó.

Mẹ mày gọi về nhà ăn cơm kìa......!
Hứa Thanh Thanh trong đầu nghĩ vậy, nhịn không được khẽ cười một tiếng.

So với nhịp sống nhanh của hiện đại, niên đại này rất chậm rãi, ngẫu nhiên có người đi đường, nện bước cũng rất thong thả, Hứa Thanh Thanh tản bộ dẫn Thẩm Khang Bình đi dạo xung quanh, cuối cùng dẫn hắn vào Cung Tiêu Xã.

Trong khoảng thời gian này, nước trong nhà đều là người trong thôn hỗ trợ lấy, củi cũng là bọn Tiểu Hoa mang tới, Hứa Thanh Thanh muốn mua chút kẹo về mời mấy cô bé ăn, cũng coi như khen ngợi bọn họ trong khoảng thời gian này học tập rất nghiêm túc.

Cung Tiêu Xã vẫn chỉ có kẹo mỡ heo, Hứa Thanh Thanh lần trước ở nhà bà Hồ đã ném qua, hương vị khá ổn, có một phen phong vị khác, vì thế mua một ít.

Mua xong kẹo, Hứa Thanh Thanh nhìn thấy bên cạnh còn có bánh quy đựng trong lon sắt, cảm thấy rất mới lạ, vốn dĩ muốn mua một lon thử xem, bất quá loại bánh quy lon sắt này đại khái là đồ ăn vặt xa hoa, giá thật sự cao, cũng không phải cô mua không nổi, mà thấy không cần thiết tiêu tiền uổng phí, cuối cùng vẫn là từ bỏ.

Từ Cung Tiêu Xã ra, Hứa Thanh Thanh cầm một viên kẹo mỡ heo cho Thẩm Khang Bình, nói: "Đi, về nhà."
Thẩm Khang Bình gật gật đầu, đại khái là hôm nay được ăn tiệm lại đi Cung Tiêu Xã mua kẹo, tâm tình vui sướng bước cũng thực nhẹ nhàng.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày đi tới đi lui giữa trường học và nhà, tố chất thân thể của Hứa Thanh Thanh cũng cải thiện không ít, hơn nữa hiện tại thời tiết mát mẻ hơn rất nhiều, cô cũng không quá mệt vì đi bộ về.

Trở lại trong thôn, Hứa Thanh Thanh nhìn thấy ngoài ruộng thế nhưng có không ít người đang làm việc, không khỏi có chút kinh ngạc.

"Thanh Thanh đã trở lại." Ven ruoonjgm thím Lưu nhìn thấy cô, trực tiếp đi tới.

Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, lấy hai viên kẹo mỡ heo đưa cho thím rồi hỏi: "Đã chuẩn bị bắt đầu trồng trọt rồi ạ?"
"Cháu giữ lại mà ăn." thím Lưu đem kẹo trả cô mới thở dài nói, "Vẫn còn rạn nứt, không mưa thì vẫn chưa trồng được, chỉ là mọi người nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, trước tu chỉnh một chút."
Nông dân chính là dựa thu hoạch trong đất mà sống, đều khô nứt cũng không trồng được, trong lòng người trong thôn đều không dễ chịu.

Hứa Thanh Thanh nhìn những người còn bận rộn ngoài ruộng, cũng nhịn không được thở dài.

"Được rồi, trẻ con thở dài cái gì, về nhà đi." Thím Lưu vuốt đầu cô nói.

Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, đem kẹo mỡ heo nhét lại vào trong tay thím, lôi kéo Thẩm Khang Bình chạy đi.

Thím Lưu nhìn bóng dáng cô chạy mấy, lắc đầu, vẫn cất kẹo vào trong túi, định mang về cho cháu trai ăn.

Hứa Thanh Thanh về đến nhà, mới vừa ngồi xuống uống nước nghỉ ngơi một hồi, bọn Tiểu Hoa lại chyaj tới.

"Thanh Thanh cậu đã trở lại!"
"Thanh Thanh tỷ chị đi trấn trên làm cái gì vậy?"
"Thanh Thanh cậu ăn cơm chưa?"
Hứa Thanh Thanh trả lời lần lượt, lấy ra kẹo mỡ heo mua ở Cung Tiêu Xã chia cho bọn họ.

Thẩm Khang Bình trừ bỏ hào phóng với cô, đối với người ngoài kỳ thật là có điểm hộ thực, thấy em gái chia hết kẹo, tuy rằng không nói chuyện, khóe miệng lại có điểm xị xuống.

"Đây là kẹo gì?"
"Cảm ơn chị Thanh Thanh."
Nhận được kẹo bọn nhỏ đều rất vui vẻ, nói lời cảm ơn, cầm kẹo trong tay nhìn nhìn, lại không ai bỏ được ăn ngay.

"Cái này là kẹo mỡ heo, dùng mỡ heo làm ra." Hứa Thanh Thanh trả lời, đồng thời, cũng không quên người bên cạnh khóe miệng sắp rơi xuống mặt đất, đem cố ý giữ lại một ít kẹo nhét hết vào trong tay hắn.

Thẩm Khang Bình nhìn kẹo trong tay nhiều hơn tất cả mọi người, khóe miệng rốt cuộc mới bình thường lại, cúi đầu đếm một lần, chia một nửa nhét lại trong tay cô.

Hứa Thanh Thanh cảm thấy hắn thật sự đáng yêu, duỗi tay nhéo mặt hắn một cái, cất hết kẹo vào trong túi.

Mà lúc này, rốt cuộc có đứa nhỏ nhịn không được xé giấy gói kẹo ra, nhẹ nhàng liếm một ngụm, lại cắn một chút.

Kẹo mỡ heo có mỡ lại có vị ngọt, lần đầu ăn đến loại kẹo này đôi mắt bọn nhỏ đều cong lên, trong lòng đều nhớ kỹ loại hương vị này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.