Đặt Cơm Hộp Ở Thập Niên 60

Chương 8: Chương 8





"Ui da, Thanh Thanh hôm nay thật đẹp!"
"Đúng là rất đẹp."
Mấy người phụ nữ ở chân núi vừa thấy Hứa Thanh Thanh, lập tức khen ngợi.

Các cô thương cô bé mất đi mẹ ruột cho nên cố ý nói nhiều lời dễ nghe dỗ cô vui vẻ, nhưng cũng có vài phần thiệt tình.

Cha mẹ Hứa Thanh Thanh đều có diện mạo tốt, cô tự nhiên cũng không kém, hơn nữa đều có chút khí chất niên đại, ở trong mắt người nông dân, xác thật đẹp hơn so với trẻ con trong thôn, thậm chí cảm thấy chẳng kém gì trẻ con lớn lên trong thành phố.

Hứa Thanh Thanh hướng về phía các cô cười một cái, dựa theo ký ức chào mọi người.

Cô cười rộ lên khuôn mặt nhỏ càng thêm đẹp, có người không nhịn được nói: "Thanh Thanh lớn lên giống mẹ, sau này khẳng định là một mỹ nhân......"
Lời nói là lời hay, nhưng hài tử mới mất đi mẹ ruột, nghe được lời này nhớ tới mẹ trong lòng sẽ khó chịu.

Người phụ nữ bên cạnh đụng đụng người đang nói chuyện một chút, đánh gãy lời nói, rồi lảng sang chuyện khác: "Thanh Thanh định cùng anh trai lên trên núi sao? Nhớ đi chậm một chút, đừng đi vào quá sâu."
Hứa Thanh Thanh nói lời cảm ơn, cùng Thẩm Khang Bình đi lên trên núi.

Nhìn theo bọn họ rời đi, mấy người phụ nữ ở chân núi tiếp tục đề tài: "Cô cũng thật là! Biết rõ con bé vì mất mẹ, khổ sở đến độ không ra khỏi cửa, khó có khi ra ngoài một lần, cô lại nhắc tới."
"Đúng vậy, cô như vậy không phải chọc con bé thương tâm sao?"
"Tôi nhất thời không nhớ tới......"
Đã đem chuyện chân núi bỏ ra sau lưng, Hứa Thanh Thanh không nghe được những lời nói này, nhưng lúc đi lên trên núi, nhịn không được nhìn nhìn cơ thể mình.

Phía trước không nghĩ nhiều, mới vừa nghe người phụ nữ kia nhắc tới mẹ Hứa, cô mới đột nhiên phản ứng lại, mẹ Hứa mới qua đời chưa đến một tháng, mình mặc màu đỏ tựa hồ có chút không tốt.

Lúc này, thật ra cô cảm thấy may mắn, cái váy đỏ trên người bởi vì may đã lâu màu sắc đã có chút phai nhạt, cũng không quá diễm lệ.

Dù vậy, Hứa Thanh Thanh vẫn quyết định, lúc trở về sẽ đổi một bộ quần áo khác.


"Em gái cẩn thận!" Thẩm Khang Bình đi đường vẫn luôn chú ý tới em gái, thấy cô thiếu chút nữa bị vướng rễ cây ngã, vội dắt lấy tay cô.

Hứa Thanh Thanh thiếu chút nữa té ngã bị dọa sợ, vỗ vỗ ngực, lại không dám vừa đi lộ vừa nghĩ nữa.

Phía sau núi gọi là "sau núi", nhưng trên thực tế không phải chỉ có một ngọn núi, mà là một dãy núi nối liền, phập phồng.

Tới gần chân núi, đã không còn nhiều màu xanh của cây cối, cũng chỉ dư lại một ít đại thụ có bộ rễ tương đối sâu, còn những thực vật khác, có thể ăn đều bị người trong thôn hái rồi, không thể ăn thì đều vì thiếu nước mà chết khô.

Còn vào sâu trong núi, xa xa nhìn cũng có khá nhiều màu xanh, nhưng bên trong không chỉ có mãnh thú như lợn rừng, sói hoang linh tinh, còn có rắn độc, nếu thật sự không sống nổi sẽ không ai nguyện ý mạo hiểm đi vào.

Thẩm Khang Bình nắm tay em gái, đôi mắt lại không ngừng đánh giá bốn phía, nửa ngày mới tìm được một chỗ, đào ra một cây ngọt căn cho cô: "Em gái ăn."
Hứa Thanh Thanh cảm động thì cảm động, nhưng tạm thời còn chưa muốn ăn, khen hắn một câu, đem ngọt căn bỏ vào cái rổ nhỏ cầm theo bên người.

Thẩm Khang Bình nhận được lời khen từ em gái, cả người càng thêm hăng hái, mang theo tươi cười chạy nhảy bốn phía, muốn tìm thêm ngọt căn hoặc quả dại cho em gái ăn.

Lúc này, mấy phần núi phía ngoài đã sớm bị người trong thôn tìm kiếm không biết bao nhiêu lần, muốn tìm cái gì ăn thì căn bản không dễ dàng.

Hứa Thanh Thanh cầm rổ nhỏ đi theo thiếu niên, có điểm hâm mộ tinh lực tràn đầy của hắn.

Đi hướng lên trên một đoạn, Hứa Thanh Thanh thật sự không đi nổi nữa, khom lưng chống đầu gối thở một hơi, ngẩng đầu kêu: "Em trai......!Thẩm Khang Bình, tôi không đi nổi nữa, chúng ta nghỉ ngơi một lúc."
Thẩm Khang Bình nghe cô nói, xoay người nhanh như chớp chạy về bên người cô.

Hứa Thanh Thanh thấy hắn trở lại, tìm một cục đá gần đó ngồi xuống.

Lúc này thời gian còn sớm, mặt trời còn không phải quá chói, hơn nữa ở trong núi, thường thường có trận gió thổi qua, kỳ thật còn rất thoải mái.


Hứa Thanh Thanh giơ tay vuốt vuốt mấy sợi tóc ngắn trên đầu, ghé vào đầu gối lười biếng thưởng thức phong cảnh xung quanh.

Con gái trong thôn đều không để tóc ngắn, nguyên thân sở dĩ cắt tóc ngắn bởi vì thời nay rất nhiều người đều cảm thấy tóc sẽ hấp thu dinh dưỡng của thân thể, mẹ Hứa cảm thấy thân thể con gái vốn dĩ đã yếu, vì thế liền cắt tóc ngắn cho cô.

Thẩm Khang Bình mới ngồi xuống bên người em gái, đã có chút không chịu nổi, chậm rãi lượn lờ tìm kiếm ở xung quanh.

Hứa Thanh Thanh ngẫu nhiên liếc hắn một cái, cũng chưa nói cái gì.

Vào giờ này trên núi, hoa dại cỏ dại đều hiếm thấy, mặt đất đều khô khốc, thực sự không có gì đáng xem.

Hứa Thanh Thanh thu hồi tầm mắt, chuẩn bị ngồi một lát liền về nhà thôi.

"Thanh Thanh, cho!"
Lúc cô định gọi Thẩm Khang Bình trở về, trước mặt đột nhiên xuất hiện mấy đóa hoa nhỏ, cô nhìn theo mấy bông hoa ngước lên liền đối diện với nụ cười của Thẩm Khang Bình mang theo má lúm đồng tiền.

Hứa Thanh Thanh duỗi tay tiếp nhận mấy đóa nho nhỏ, ngắm nhìn chúng.

Cô cầm hoa xoay vài vòng, bỗng nhiên cảm thấy hoa này thoạt nhìn có chút quen mắt.

Cô cẩn thận đánh giá, mới nhớ tới, cái này có thể hoa của củ mài dại.

Sở dĩ cô biết đến loại hoa này bởi vì gồi cấp ba, lớp học tổ chức hoạt động đi bộ đường xa, nấu cơm dã ngoại, có bạn học ngoài ý muốn hái được mấy đóa hoa, kết quả chủ nhiệm lớp bọn họ nhận ra là hoa của củ mài dại, nói dinh dưỡng của củ mài dại rất phong phú, liền mang theo mấy bạn học nam đào một ít, trưa ngày đó nấu ra một nồi.

Ngày đó kỳ thật rất mệt, nhưng hiện tại nhớ tới, lại chỉ còn vui vẻ tràn đầy, cùng với canh củ mài dại ngon ngọt.


Hứa Thanh Thanh nhớ lại, không khỏi lộ ra nụ cười hoài niệm.

Thẩm Khang Bình thấy em gái cầm hoa mình tặng mỉm cười, nhịn không được cũng cười rộ theo, vui vẻ đến mức khóe miệng thiếu chút nữa dài tới bên tai.

Hứa Thanh Thanh từ trong trí nhớ hoàn hồn lại, liền nhìn thấy hắn ngồi xổm trước mặt mình cười đến ngây ngốc, nụ cười vốn sắp nhạt xuống lại trở lại đáy mắt.

"Anh cười cái gì hả?" Hứa Thanh Thanh giơ tay xoa nhẹ đầu hắn, không đợi hắn trả lời lại hỏi, "Anh hái hoa này ở đâu?"
"Ở nơi đó." Thẩm Khang Bình chỉ chỉ, thấy em gái còn muốn lập tức chạy chậm qua.

Hứa Thanh Thanh đứng dậy đuổi kịp, phát hiện vị trí kia còn khá khuất.

Vốn dĩ cô còn không xác định đến tột cùng có phải củ mài dại hay không, chờ nhìn đến dây leo cùng hình lá, cơ bản đã xác định được, lập tức tìm một cục đá gần đó thử đào lên.

Thẩm Khang Bình nhìn nhìn, cũng cầm lấy một cục đá, một bên đào một bên nói: "Để anh đào, để anh đào."
Củ mài dại thật ra không dễ đào, Hứa Thanh Thanh mới đào một chút đã mệt, thấy hắn hai cái liền đào được một tảng đất lớn, dứt khoát bỏ qua cục đá trong tay để hắn làm.

Đại khái là có kỹ xảo đào ngọt căn, không tới một hồi Thẩm Khang Bình liền đào được một củ mài dại to ra, lại đào được không ít củ mài khác.

Hắn một bên đào, Hứa Thanh Thanh một bên nhặt củ mài bỏ vào trong rổ, dù mấy củ ngắn, nhỏ cũng không bỏ.

Tuy rằng cô có bàn tay vàng không sợ không có cơm ăn, nhưng rốt cuộc không thể để lội ra với bên ngoài.

Mà lương thực dư lại trong nhà rõ ràng không ăn được bao lâu, nghĩ đến thím Lưu lúc trước khuyên mình đi nhà cũ Hứa gia ở, Hứa Thanh Thanh cảm thấy vẫn cần tìm chút đồ ăn trở về để cho người trong thôn biết, bọn họ có thể tự chăm sóc bản thân.

Ở thời đại cám, vỏ cây đều có thể làm đồ ăn, Thẩm Khang Bình không cần hỏi liền biết, mấy củ đào từ trong đất ra liền có thể ăn, lúc đào được củ mài đầu tiên hắn liền đặc biệt ra sức.

Đáng tiếc hiện tại không phải mùa thu, củ mài chỗ này lớn lên không tính là nhiều, đào nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ đào được hơn nửa rổ, ước chừng có khoản mười mấy cân.

Nhưng lấy tình huống hiện tại, ai cũng không thể bảo đảm chỗ củ mài này có thể lớn đến mùa thu không, cho nên vẫn đào lên sớm tốt hơn.


"Được rồi, chúng ta về nhà thôi." Hứa Thanh Thanh vỗ vỗ quần áo dính đất, cầm lấy mấy cây ngọt căn trong rổ ra.

Còn rổ củ mài dại, tự nhiên không cần cô xách.

"Được." Thẩm Khang Bình lên tiếng, xách theo rổ vô cùng vi vẻ dắt cô xuống núi.

Bọn họ mới vừa rồi trong bất tri bất giác, kỳ thật đã đi vào hơi sâu, cho nên lúc trở về còn phải đi lên một đoạn mới tới đường xuống.

Sàn sạt ——
Đi một đoạn, Hứa Thanh Thanh bỗng nhiên nghe được thanh âm truyền từ bụi cỏ gần đó.

Đó là một bụi cây, tuy rằng lá cây đã trở nên có vàng úa, những vẫn còn sống, phiến lá mang theo cảm giác sắc bén.

Trong đầu Hứa Thanh Thanh theo bản năng nghĩ đến rắn hoặc là một con vật gì đó nguy hiểm, vào ban ngày nhưng nháy mắt có chút cảm giác lạnh cả người.

"Em đừng sợ." Thẩm Khang Bình thấy em gái hình như bị dọa sợ, nhặt một cành cây từ trên mặt đất đẩy đẩy bui cây, muốn đánh đồ xấu xa bên trong.

Nhưng mà, cây cỏ bị đẩy ra, lộ ra không phải rắn mà là ——
"Bà cô?"
Nghe được giọng nói kinh ngạc của Hứa Thanh Thanh, bà lão với mái tóc đã gần trắng hết tùy tay ném đồ vật trong tay xuống đất, cười cười đứng lên: "Thanh Thanh hôm nay sao cũng lên núi tới? Có mệt hay không?"
Mặc dù động tác của bà rất nhanh, Hứa Thanh Thanh vẫn thấy được, mới vừa rồi rõ ràng bà đang ăn cỏ dại, nghĩ đến lúc trước bà cứng rắn đưa bánh cho mình, trong lòng cực kỳ hụt hẫng.

Trong lòng đầy sóng gió, trên mặt Hứa Thanh Thanh lại giả vờ không thấy được hành vi vừa rồi của bà, ngược lại tỏ vẻ cao hứng: "Bà bà, cháu cùng Thẩm Khang Bình ở trên núi đào được củ mài dại."
Bà cô đứng lên liền nhìn thấy đồ vật trong rổ, nghe cô nói, một bên vui vẻ thay cô một bên khen: "Các cháu còn biết củ mài dại, thật lợi hại, nhiều củ mài như vậy đủ cho hai đứa ăn mấy ngày."
Hứa Thanh Thanh gật gật đầu, ngay sau đó liền lấy mấy củ mài dại lớn từ trong rổ ném trên mặt đất: "Bà cô, chỗ củ mài này cho bà, cảm ơn bà lần trước cho cháu bánh."
Có lẽ là sợ bà không chịu nhận, Hứa Thanh Thanh ném củ mài xuống, liền trực tiếp lôi Thẩm Khang Bình chạy đi.

Bọn họ ném củ mài xuống liền chạy, bà cô không muốn nhận cũng phải nhận, bà nhìn bóng dáng hai đứa nhỏ, vòng qua bụi cỏ cẩn thận nhặt lên mấy củ mài lớn trên mặt đất, đứng thẳng thân thể, nhịn không được giơ tay lau khóe mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.