Dạt Dào

Chương 16: Không biết bệ hạ có thể có thai không đây



Lạc Ảnh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu đứng sau bệ hạ, quan sát hắn cùng mẫu thân hắn, nữ nhân cao quý nhất của Bắc Thiệu – Thái hậu, đang thong thả được tiểu cung nữ hầu hạ ăn uống, dùng ngọ thiện gần đến nửa canh giờ.

Thái hậu lúc sinh ra hoàng đế cũng chỉ mới hai mươi tuổi, hiện tại hơn bốn mươi, tuy rằng lúc trước không được thánh sủng, nhưng cũng là người đứng đầu một cung, quen sống trong nhung lụa, được chăm sóc đầy đủ, nhìn qua nếu nói là tỷ tỷ của hoàng đế chắc cũng sẽ có người tin.

Dùng hết đồ ăn liền chuyển tới trên tháp uống trà, thái hậu cho lui đám thị nữ, để hai người bọn họ ở lại một chỗ, à đúng rồi, còn có tiểu thái giám yên lặng làm đúng cương vị của mình, thật ra y cũng muốn cùng bọn họ lui ra, chỉ có điều hai vị chủ nhân đều không lên tiếng, y cũng không dám tự tiện hành động, thái hậu nhìn Lạc Ảnh như nhìn kẻ ác đoạt lấy con trai bảo bối, lộ ra sát ý.

“Hoàng nhi, gần đây triều đình hỗn loạn gay gắt, ngươi thân là vua của một nước, không thể vì chút việc nhỏ mà mất lòng nhân!”

Thiệu Duẫn Kỳ biết điều gì là quan trọng, gật gật đầu: “Nhi thần có chuẩn mực, mẫu hậu yên lòng!”

Thái hậu nhìn nhi tử duy nhất của mình mà trong lòng khó chịu, bà vốn là tiểu thư của nhà làm quan, lúc trước tìm mọi cách không muốn vào cung, nhưng phụ thân lại vì cái trước mắt mà đem bà vào trong tranh đoạt thánh sủng với các nữ nhân khác, tiên hoàng quả thật cũng sủng bà một thời gian, nhưng lúc mang thai lại không thể giữ được long tâm, ánh mắt tiên hoàng liền chuyển tới người nữ nhân khác, cũng bởi vì như vậy, nhi tử sinh ra có khiếm khuyết mới được giấu đi, nghĩ tới đây, nhìn về hoàng đế ánh mắt càng thêm thương xót: “Hoàng nhi, ai gia biết ngươi vì chuyện thaan thể, từ nhỏ đã không quen sống trong nhung lụa như các hoàng huynh hoàng đệ của ngươi, chịu rất nhiều khổ, mà ai gia cũng không có cách nào khác! Còn về việc tuyển phi, ngươi nếu không nguyện ý ai gia cũng không ép ngươi, ai gia cũng không muốn nhiều nữ hài vô tội bị vây trong tẩm cung mà mất đi thanh xuân, nhưng hoàng gia vẫn phải lưu lại dòng dõi, trong hậu cũng có vài vị phi tần, ngươi cố gắng chiếu cố một chút, chờ truyền ra tin vui, phẫn nộ trên triều cũng sẽ bớt đi, những người có chủ ý lên ai gia cũng ít đi một chút, mặc dù bây giờ còn gió êm sóng lặng, nhưng căn cơ của ngươi còn thấp, khó tránh có người có mưu đồ, cho nên muốn sinh, cũng phải tuyển nữ nhân không có bối cảnh mà sinh ra long tử!”

Không thể nói hắn cùng mẫu hậu có bao nhiêu thân thiết, thái hậu vì không muốn tiết lộ bí mật lúc sinh ra hắn, đều là tay dắt tay chăm sóc Thiệu Duẫn Kỳ, chờ hắn lớn rồi đều yêu cầu nghiêm khắc bắt hắn tự mình ra tay, cũng bởi vì chuyện thân thể nên hắn cũng không thích thân thiết ai khác. Thiệu Duẫn Kỳ biết được vài ngày trước có người ở nhà mẹ đẻ thái hậu tiến cung, ý là muốn một người nhập cung sinh ra long tử. Lúc trước Thiệu Duẫn Kỳ đăng cơ bọn họ không nói cái gì, hắn cũng quên đi sạch sẽ quan hệ bên ngoại, bọn họ đương nhiên không cam lòng, nghĩ thái hậu dù sao cũng là mẹ ruột của hoàng đế, muốn nâng đỡ nữ nhân sinh ra đời tiếp theo của đế vương hẳn cũng là chuyện rất dễ dàng.

Hoàng đế bệ hạ vốn nghĩ rằng thái hậu hôm nay muốn bày ra Hồng Môn yến, sao biết được suy nghĩ của bà như thế, một chút oán hận trong lòng với bà nhiều năm qua cũng bị đánh tan: “Nhi thần đã rõ, chỉ là chuyện nối dõi, gấp cũng không được gì, cứ thuận theo tự nhiên đi!”

Ngoài miệng nói thế, hoàng đế cũng không có ý định tự mình sinh con, dù sao ăn nhiều xuân dược cũng gây ra tổn thương cơ thể, hơn nữa cũng có thể lấy đứa nhỏ trong hoàng gia mà nhận làm con thừa tự, hắn đường đường là đế vương sao có thể tự gây ủy khuất cho mình mà đụng vào những nữ nhân hắn không hứng thú, trở mình dựa vào người Lạc Ảnh mà nghĩ.

“Bệ hạ nghĩ sao về những lời kia của thái hậu?” Lạc Ảnh đang giúp bệ hạ đọc tấu chương thấy hắn dựa vào gần mình, liền thả tấu chương xuống đem đầu dựa tới gần bả vai, há mồm cắn một cái bên trên bờ vai trắng nõn, lưu lại hai dấu răng, trong lúc Thiệu Duẫn Kỳ đang ‘Ồ ồ; hít thở liền lè lưỡi liếm nơi đang đỏ lên: “Thái hậu nói rất đúng, chỉ có long tự, những người đó mới có thể yên phận, hơn nữa chỉ cần bệ hạ một ngày không lập hậu, tâm tư của bon họ sẽ không vơi đi!”

Thiệu Duẫn Kỳ bị y cắn đến nổi lửa, thân thể uốn éo đem người nhào tới tháp, một hàm răng trắng hiện ra, vén ống tay áo Lạc Ảnh lên cắn xuống cánh tay y lưu lại hai hàm răng rõ rệt, ở nơi răng nanh cắn tới còn có dấu hiệu chảy máu.

Lạc Ảnh không thể chịu được đau đớn ấy, y lại oa oa gào lớn: “A a, đau quá, bệ hạ muốn cắn đứt thịt nô tài sao?”

“Hừ!” Thiệu Duẫn Kỳ tức giận hừ lạnh, nhìn dấu răng mình cắn mà thỏa mãn cười: “Trẫm muốn ăn thịt ngươi thì thế nào, cẩu nô tài, dám nhạo báng trẫm, biết rõ trẫm sau khi… bị ngươi, làm sao còn có thể đụng tới nữ nhân, trẫm phạt ngươi không uổng mà!”

Điều chỉnh tư thế để bệ hạ có thể nằm trên người mình, đau xót gỉa vờ trên mặt bị ý cười thay thế: “Bệ hạ bị nô tài làm gì, nô tài sao lại không biết?”

Bị y trêu chọc mà đỏ mặt, Thiệu Duẫn Kỳ thẹn quá hóa giận ngồi trên bắp đùi của y nắm chặt cổ áo người kia: “Trẫm bị ngươi thao được chưa! Khốn nạn!”

Lạc Ảnh dùng lực chống đỡ thân thể, tay đưa tới nơi y phục hai người cách nhau mà sờ lên hoa huy*t mình thường ghé thăm, đầu nghiêng về phía hai má hôn một cái: “Vậy à, hai đóa hoa nhỏ này của bệ hạ bị côn th*t của nô tài thao, lại giống như nữ nhân, được nô tài bắn nhiều dương tinh vào, không biết bệ hạ sẽ có thai không đây! Nếu như bệ hạ mang thai, cũng không cần lo lắng vấn đề nối dõi nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.