Dạt Dào

Chương 36: Cách dập lửa



Lạc Ảnh hiểu rõ công dụng của thuốc, ngăn chặn hoàng đế bệ hạ, cởi đai lưng xuống cột hai tay hắn lên đầu giường, ấn xuống hai chân đang đá lung tung của hắn, lấy dây thừng cột màn che giường lấy xuống cột chặt long căn oai vệ của Thiệu Duẫn Kỳ.

Hoàng đế bệ hạ cực kỳ khó chịu, vặn vẹo người ngẩng đầu nhìn hạ thân của mình, thấy bảo bối bị trói đầu tiên là sợ hãi, sau đó bàn chân cố gắng thoát khỏi áp chế của Lạc Ảnh, nhưng mắt cá chân lại yếu ớt vô lực: “Ngươi… Ngươi làm gì đó!”

“Đề phòng ngươi tiết ra, yên tâm, ta sẽ không làm ngươi bị thương, thế này mới có thể giải được dược tính!” Làm xong mọi chuyện, Lạc Ảnh lúc này mới yên lòng hưởng phần tiệc lớn này.

Tỉ mỉ cắn khắp người hắn lưu lại ấn ký của mình, khiến Thiệu Duẫn Kỳ thét chói tai, hoa huy*t chảy ra xuân thủy, lông mi dài thấm đẫm nước mắt, ý thức tan rã dâm đãng kêu: “A… Bắn… hoa huy*t phun nước… Vô liêm sỉ… Ưm a… Tiểu Lạc tử…”

Miệng huyêt chảy ra d*m thủy khiến nó trở nên ửng đỏ long lanh, cực kỳ xinh đẹp, Lạc Ảnh cũng không để Thiệu Duẫn Kỳ thúc giục, thẳng lưng đem vật đang cương cứng đi vo mật huyệt mấy tháng xa cách, cảm giác mềm mại quen thuộc thiếu chút nữa khiến y bắn ra, may mà còn có một chút ý chí, mới có thể nhịn xuống chuyện mất mặt như vậy. Hài nhi của bọn họ còn đang ngủ bên cạnh, tiết sớm sẽ dọa người mất.

Bị côn th*t cứng rắn nóng hỏi tiến vào trong, cảm giác căng đầy xa xưa làm bệ hạ ngẩng đầu kêu to, hoa huy*t đói khát đã lâu được tưới nước, sung sướng chịu không nổi, thịt mềm bên trong hận không thể đem vật kia cắn nát, ngăn chặn nước chảy ra không ngừng từ miệng huyệt, vĩnh viễn cắm trong đó: “Lớn quá… Ư a… côn th*t nóng quá… Tao huyệt bị căng hư mất…”

Lạc Ảnh sau khi bình tĩnh lại cũng không cọ xát, thân thể bệ hạ vẫn nóng như vậy, bên trong hoa huy*t nhiệt độ cao vót, côn th*t cắm trong đó thật sự thoải mái, cứ như vậy giang hai chân hắn ra đặt bên giường mạnh mẽ làm, từ đầu tới cuối chỉ dùng một tư thế làm bệ hạn bắn d*m thủy khắp nơi, hai tiểu huyệt đều được cày cấy, thích đến nổi không phân biệt được trời nam đất bắc.

Trái với hai dâm huyệt thoải mái, chính là long căn bị trói lại, căng nổi gân xanh, từ đỏ sang tím, nhìn như băng hỏa xen kẽ, mặc kệ hắn cầu xin thế nào, Lạc Ảnh vẫn không chịu cởi dây thừng, để long căn hiên ngang đứng thẳng giữa hai người, thậm chí sau khi làm xong còn trực tiếp đem nước lạnh dội vào nó rồi mới ôm bệ hạ đi rửa sạch.

Ngày hôm sau, toàn thành thiết quân luật đã sớm trong tính toán của Lạc Ảnh, tạm thời sẽ không có ai tra ra nơi này, dù sao khách điếm cũng nằm giữa hoàng thành, dễ nhìn thấy nhất, không có ai sẽ nghĩ ra y đem hoàng đế quang minh chính đại trốn ở đây. Ôm hài tử ẩn núp người điều tra, cũng may hài tử ngoan ngoãn không quậy phá, bằng không đã sớm bị hộ vệ bắt được. Nói tới cũng kỳ quái, hài tử này không biết giống tính ai, đói bụng thì kéo áo, ít thấy nó khóc, thấy người quen thì tươi cười hớn hở, thật sự thông minh.

Trở mình ôm hài nhi tới nơi không xa lạ mấy, là nơi trước kia hắn mặc y phục của ‘cô nương’ đi vào. Vọt nhanh vào phòng bà chủ, hiện tại còn sớm, các nàng ban đêm mới làm ăn, lúc này chắc vẫn còn đang ngủ.

Đánh thức nữ nhân kia, trước khi nàng hét lên đã kịp che miệng của nàng lại: “Xuỵt! Không cần la, ta không có ác ý!”

Nữ nhân kia hình như cũng nhận ra Lạc Ảnh, gật gật đầu, sau khi Lạc Ảnh buông nàng ra cũng không làm hành động thừa thải, ngồi dậy hô lên ‘ân công’!

“Cô nương nếu đã nhận ra ta, tại hạ cũng không quanh co, lần này đến đây, là có chuyện cần nhờ, nếu cô nương giúp tại hạ lần này, ngày khác sẽ hậu tạ!”

“Ân công không cần đa lễ, nếu có việc gì ta giúp được cứ mở miệng, ta nhất định sẽ toàn lực tương trợ!”

Chắc ai cũng không thể nghĩ nổi long tử duy nhất được gửi ở đây, bà chủ ‘Hỉ Thượng Lâu’ trước kia nhìn bộ dạng bụng bự mặc nữ trang của Thiệu Duẫn Kỳ rồi, cho nên dù những người đó vì tìm tiểu hoàng tử mà dán bố cáo, nàng cũng không đoán ra nổi tiểu hài tử được phụ thân nó ký gửi tới nơi phong trần thế này lại là long tử tôn quý.

Lạc Ảnh biết bọn họ tính toán phản loạn, sẽ giết hoàng đế để tiểu hoàng tử kế vị, rồi thuận lợi để thiên tử nhỏ tuổi thoái vị, danh chính ngôn thuận lên đại điển. Nhưng Lạc Ảnh có một chút không rõ, bọn chúng không trực tiếp giết hoàng đế, mà hạ hắn ‘Thất Nhật Tình’, trừ khi trong tay Thiệu Duẫn Kỳ nắm vật quan trọng gì đó bọn chúng tìm không ra.

Trở lại khách điếm, Thiệu Duẫn Kỳ vẫn còn mê man nằm trên giường, Lạc Ảnh trước khi ra cửa đã thuận tay điểm huyệt hắn, miễn cho hắn nhất thời cáu kỉnh mà bị người bắt về. Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua ngực hoàng đế bệ hạ, người đang ngủ say liền từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy Lạc Ảnh ngồi bên giường mà hai mắt mở to! Vốn nghĩ rằng đây chỉ là mơ, nhưng thân thể truyền ra cảm giác thân thuộc sau khi làm tình nhắc nhở hắn mọi chuyện đều là thật, hắn thật sự bị tên chết tiệt này mang từ hoàng cung ra!

“Tỉnh? Có chỗ nào không thoải mái không?” Lạc Ảnh sát lại gần, ánh mắt sáng rực theo dõi hắn.

Thiệu Duẫn Kỳ nhắm mắt xoay đầu qua bên kia, rõ ràng là tư thế không muốn nói nhiều. Lạc Ảnh cũng không dễ dàng buông tha người này, hỏi một đống vấn đề đều không được đáp lại, cuối cùng chỉ có thể uy hiếp: “Ngươi nếu không nói chuyện, ta liền trực tiếp đánh ngươi hôn mê khiêng ra khỏi thành, mang ngươi bỏ trốn!”

“Ngươi dám!” Tất nhiên câu này rất vô nghĩa, hắn hiện tại không ở trong cung chính là chứng minh tốt nhất, Lạc Ảnh đắc ý nhìn bộ dạng tức giận của hoàng đế bệ hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.