Dạt Dào

Chương 37: Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế



Vì dỗ hoàng đế bệ hạ đang tức giận, Lạc Ảnh cởi giày leo lên giường, đem người đang kháng cự mạnh mẽ kéo vào lòng,Thiệu Duẫn Kỳ đang suy yếu không thể tránh khỏi y, cũng không làm việc vô dụng, nhắm mắt làm ngơ. Người này trước kia không tiếng nào biến mất, để mình ở lại chờ y, chắc chắn rất đắc ý!

Lạc Ảnh, vốn họ Sở, là huyết mạch hoàng thất Tây Sở, phụ thân là tiền thái tử của Tây Sở, cũng chính là huynh trưởng của tiên hoàng Tây Sở đã tạ thế, thái tử điện hạ danh chính ngôn thuận. Tiền thái tử tài hoa hơn người, rất được lão hoàng đế vui lòng, lão hoàng đế bệnh chết, theo lẽ thường sẽ để hắn kế vị, nào biết Tam hoàng đệ của hắn, cũng chính là phụ thân của hoàng đế Tây sở hiện tại, đột nhiên nói hắn giết cha, còn đưa ra đủ loại bằng chứng cùng nhân chứng, sớm đã lập mưu lại hắn.

Bằng chứng trước mặt cho dù văn võ trên triều không tin cũng không biết làm gì, thái tử điện hạ tâm cao khí ngạo, không đợi thẩm vấn phán quyết đã uống rượu tự sát trong đông cung, thái tử phi đi theo sau, lưu lại huyết mạch duy nhất, cũng chính là Lạc Ảnh. Người của thái tử trong đêm đem Lạc Ảnh xuất cung, đem y tránh khỏi đuổi giết một đường đi tới Bắc Thiệu. Cuối cùng quyết định đưa Lạc Ảnh vào hoàng cung Bắc Thiệu, khi đó đang có một đám tiểu thái giám đang được tiến hành huấn luyện, Lạc Ảnh tuổi xấp xỉ vì thế lấy được ngạng xin vào cung.

“Sau đó ta liền gặp ngươi, rồi chờ đợi trong hoàng cung Bắc Thiệu, lớn lên một chút có người tiến vào cung dạy ta tập võ viết chữ. Người của ta vẫn luôn ẩn nấp trong đại quân Tây Sở, chờ đợi thời cơ, khi Tây Sở xảy ra chuyện, người của ta cho rằng thời cơ đã tới, phái người mang ta về… Ta cũng không muốn rời khỏi các ngươi, nhưng mà, đại kế ấp ủ mười mấy năm của nhiều người, không thể vì tư dục cá nhân mà bị hủy…” Huông chi, Lạc Ảnh khi đó vì chờ Thiệu Duẫn Kỳ thuận lợi sinh con xong, mấy tháng sau mới rời đi, chậm trễ không ít chuyện.

“Ngươi đừng giận ta nữa, chúng ta trước tiên phải rời khỏi nơi này!”

Tiết mục cũ kỹ tranh vị, sớm đã là bi ai của người sinh trong hoàng thất, tay chân đều tàn, Thiệu Duẫn Kỳ năm đó cũng vì thế mới lên được ngôi vị kia, trong lòng chút ấm ức sớm đã tan thành mây khói: “Ngươi đem ta ra, vậy hài nhi đâu!”

Thấy hắn xuôi giọng, đuôi lông mày Lạc Ảnh nhướng lên, “Ngươi yên tâm, hài nhi đã sắp xếp xong xuôi, chờ lúc chúng ta trở về, sẽ đi đón nó.” Dưới ánh mắt hoài nghi của Thiệu Duẫn Kỳ, Lạc Ảnh chỉ tay lên trời thề thốt: “Hài tử tuyệt đối an toàn!”

Mà thời điểm trở về này, chính là lúc Thiệu Duẫn Kỳ hắn bước lên bảo điện!

Hoàng thành là nơi phồn hoa, cửa thành không thể mãi đóng cửa, đợi lúc cửa thành mở ra, dưới sự giúp đỡ ngụy trang của thám tử ẩn nấp mà thành công thoát ra khỏi thành, sợ đêm dài lắm mộng, Lạc Ảnh mang người chạy thẳng tới Tây Sở, bên kia đang thu lưới, đây là thời khắc mấu chốt, y một mình rời đi đã đem đến không ít phiền toái, nếu không trở về bên kia nhất định sẽ tới đây bắt người.

Con đường trở về gần nhất cũng phải đi hai ngày, nghĩ tới thân thể Thiệu Duẫn Kỳ không thể chịu nổi chạy ngày chạy đêm, cho nên dù trong lòng sốt ruột, cũng thả chậm tốc độ, tuy nhiên, trong mắt người khác vẫn rất nhanh.

Tân hoàng Tây Sở mỗi ngày chỉ biết sống phóng túng, không quan tâm chính sự, hoạn quan nhúng tay vào triều chính, quan viên bụng đầy oán hận nhưng sợ quyền thế mà không dám hành động, triều đình lòng người tan tác, đúng là thời cơ tốt cho bọn họ hành động, đa số quan viên dưới sự thuyết khách của Trần tướng quân mà đi theo, còn lại chỉ là bọn tiểu nhân thuận theo chiều gió, vốn không đủ gây sợ hãi.

“Khối ngọc bội ta đưa cho ngươi còn không?” Sau khi Lạc Ảnh nói với hắn tất cả kế hoạch rồi hỏi lại ý nghĩ của hắn, điều đầu tiên Thiệu Duẫn Kỳ hỏi chính là cái này.

Lạc Ảnh lúc ra cung vốn không nghĩ nhiều, khối ngọc bội khoảng thời gian này vốn để hắn tưởng nhớ, lúc nhớ tới phụ tử bọn họ đều cầm trong tay ngắm nghía, luôn mang theo người, cho nên lúc Thiệu Duẫn Kỳ hỏi liền lấy ra từ trong ngực đưa cho hắn, “Ngươi nói thứ này? Thế nào?”

Nhận lại khối ngọc bội kia, Thiệu Duẫn Kỳ điềm nhiên nói: “Đây là hổ phù có thể điều động Tây Bắc quân!”

Tây Bắc quân, đó là đội quân cường đại nhất của Bắc Thiệu, do Trấn Viễn tướng quân Ngô Mạnh đóng quân tại tây bắc Bắc Thiệu, cho nên được gọi như thế, mỗi người bên trong được huấn luyện có thể lấy một địch mười, tướng lĩnh đều là kỳ tài, luôn trung thành và tận tâm với Bắc Thiệu. Lạc Ảnh không nghĩ tới Thiệu Duẫn Kỳ đem vật quan trọng thế này tiện tay đưa mình, hiện tại hoàng cung Bắc Thiệu đang long trời lở đất tìm kiếm nó, nhưng sao có thể nghĩ ra ngọc bội nắm giữ vận mệnh Bắc Thiệu lại bị một tiểu thái giám đem ra cung, hơn nữa còn cầm trong tay ngắm nghía!

Trong lúc nhất thời Lạc Ảnh cũng không biết nên làm gì, chỉ biết ôm chặt thân thể gầy yếu trước người, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: “Vậy ngươi hiện tại tính sao, chúng ta hiện tại sẽ nhanh tới phía Tây rồi!”

“Ngươi đã nói sẽ trở về tìm ta, còn giữ lời không?”

“Đương nhiên!”

“Các ngươi đánh bại Tây Sở, chẳng lẽ không phải vì ngôi vị hoàng đế?”

Vị trí kia quá mức nặng nề, Lạc Ảnh từ nhỏ đã ở bên người Thiệu Duẫn Kỳ, chính mắt thấy đứa nhỏ ngây thơ trở thành đế vương lãnh khốc sát phạt quyết đoán, mà phụ mẫu mình cũng vì ngôi vị hoàng đế mà chết, Lạc Ảnh một mực vẫn không hiểu vị trí kia có gì hấp dẫn, cũng chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ ngồi lên đó, đương nhiên, chuyện này làm Thiệu Duẫn Kỳ vui vẻ không ít!

“Chẳng qua chỉ là muốn sửa lại án sai, tội danh giết cha sẽ lưu lại trong sử sách Tây Sở, ta không muốn phụ thân mình sau này trở thành tội nhân trong miệng người đời sau, ta chỉ muốn xứng danh hắn, cũng không quan tâm ngôi vị hoàng đế! Ta nói rồi, ta sẽ trở về tìm ngươi, nhất định sẽ trở về!”

Tức giận cùng oan ức dồn nén mấy tháng qua đều tan thành mây khói, người này ôm mối thù lớn như thế lại, lại nguyện ý buông tha ngôi vị cao nhất ở bên cạnh theo ta, còn có cái gì động lòng người hơn thế nữa đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.