Dạt Dào

Chương 9: Phá màng trinh của bệ hạ



“A a… Thoải mái quá… Sao lạ như vậy… A… Cẩu nô tài… Trẫm muốn tới… Ưm… Lại dùng lực… côn th*t thao tao huyệt của trẫm thật thoải mái… Ưm a… Muốn bắn… Muốn ra…” Phía sau bị va chạm mãnh liệt khiến Thiệu Duẫn Kỳ kêu lớn thành tiếng, côn th*t trong cơ thể va chạm vào điểm nhạy cảm, khiến bệ hạ rất nhanh không chống đỡ được.

Cảm giác được bên trong co giật, Lạc Ảnh tăng nhanh tốc độ, hôn nhẹ lên cái trán đầy mồ hôi của hắn: “Bệ hạ, chúng ta cùng nhau!” Nói xong, một tay nắm chặt ngọc hành sợ hắn ra trước, càng cuồng làm với long huyệt của bệ hạ, ưỡn thẳng eo bắn thẳng tinh dịch vào trong cúc huyệt mềm mại của bệ hạ.

Nhục huyệt bị tổn thương, Thiệu Duẫn Kỳ sợ đến bắn ra, ngọc hành được buông ra cũng bắn ra long tinh, hoa huy*t như thủy triều dâng trào phun ra từng luồng d*m thủy: “A… Bắn… Nóng quá… Nóng chết ta rồi…”

Lạc Ảnh dựa lên ngực bệ hạ thở dốc, nghe hắn thất thần nỉ non, trong lòng càng thêm trìu mến, tính khí mềm xuống còn cắm trong hậu huyệt ẩm ướt của bệ hạ đổi tư thế vươn mình ôm lấy hắn, đặt bệ hạ lên trên người mình, cúi người hỏi hắn: “Cảm thấy thế nào, thoải mái không?”

Thiệu Duẫn Kỳ vẻ mặt còn mang theo tình dục bởi vì câu hỏi này mà mặt đỏ lên không ít, nhưng y từ trước đến nay luôn là người thành thật, cho nên nghiêm túc trả lời câu hỏi của tiểu Lạc tử: “Ừm, sao với liếm huyệt còn thoải mái hơn, bên trong huyệt đều bị thao, xưa này chưa từng thoải mái như vậy!”

Ôm bờ lưng trần trụi của bệ hạ, một tay mò xuống hạ thân sờ xuống hoa huy*t bị lạnh nhạt, không ngoài dự đoán cả tay mò ra toàn d*m thủy, cảm nhận được tay y liền nổi lên tình ý, Lạc Ảnh thử dụ dỗ hắn: “Phía sau bị thao sảng khoái như vậy, đóa hoa nhỏ phía trước của bệ hạ bị vắng vẻ, thao nơi này cũng rất thoải mái, so với dùng miệng còn thoải mái hơn, côn th*t sẽ đem ngứa ngáy bên trong thao đi, bệ hạ có muốn thử một chút không?”

Bị côn th*t thao cho sảng khóa, cảm giác phong phú chưa từng có khiến hắn càng thêm dao động, cuối cùng không ngăn nổi khát vọng trong lòng cùng hoa huy*t tao lãng, mạnh mẽ gật đầu. Lạc Ảnh mừng rỡ như điên, đẩy hai chân của hắn ra đem tay nhét vào nơi đang chảy ra nhiều nước khiến bệ hạ sảng khoái thét lên, hung mạnh lên hoa huy*t kia một cái, nhấc thân lên nhìn Thiệu Duẫn Kỳ lộ vẻ bất mãn: “Nơi này của bệ hạ dâm ô, tao thủy làm ướt hết sàng đan, không biết bên trong hoa huy*t của bệ hạ có phải giống xử nữ có màng trinh hay không đây?”

“Ưm a… Không, không có… A… Trẫm không phải nữ nhân… Ưm a… Ngứa, bên trong ngứa… Mau thao ta…” Tuy rằng ngoài miệng nói không có, trong lòng Thiệu Duẫn Kỳ vẫn không ngừng lo lắng, nếu như mình giống như nữ nhân thật sự có cái kia thì sao, nghiệt căn của tiểu Lạc tử cắm vào trong thân thể của hắn còn không phải khiến hắn đau chết rồi, trong lúc nhất thời sợ hãi cùng khát vọng luân phiên xuất hiện, sợ hãi bị phá thân đau đớn lại khát vọng côn th*t tiến vào trong thân thể của hắn làm cho tao huyệt dâm đãng kia dừng ngứa.

Lạc Ảnh tư thế công kích, đại quy đầu dán lên miệng huyệt mềm mại, “Bệ hạ nhẫn nại một chút, lúc đầu quả thật sẽ có chút đau xót, sau đó liền sảng khoái, nô tài nhất định đem bệ hạ làm cho thư thái!”

Nói xong, giữ chặt cặp chân dài kia, cự cặn hung hăng đỉnh vào trong hoa huy*t Thiệu Duẫn Kỳ, phá tan lớp mỏng ngăn trở, dừng ở bên trong nơi sâu kín trong huyệt mềm mại. Nhận thấy bệ hạ co giật, long căn cũng mềm xuống, sắc mặt trắng bệch, Lạc Ảnh nhanh chóng ôm hắn vào trong lòng, bàn tay vỗ lưng run rẩy của hắn, tay khác đảo quanh bụng dưới, sờ long căn cùng hoa môi đang bị côn th*t kéo căng.

Hoàng đế bệ hạ đau đớn run rẩy, hai tay ôm chặt lấy eo thái giám, hắn cảm giác như bị xé rách, cảm giác trướng đầy, đau muốn chết, không khỏi mắng cái tên cẩu nô tài lá gan to bằng trời t*ng trùng thượng não: “A… Cẩu nô tài… Cút ra ngoài… A a… Đau quá… Đau chết rồi… Cẩu nô tài… Trẫm muốn giết ngươi… Nhất định tru vi cửu tộc nhà ngươi… A a…” Hoàn toàn quên đi mỗi lần mình ngứa ngáy đều sẽ mở rộng hai chân để thái giám an ủi tao huyệt.

Thịt mềm bên hông bị hắn nhéo đến đau đớn, Lạc Ảnh cũng không để ý, chỉ nghiêm túc nhìn trên người bệ hạ cô gắng khơi dậy dục vọng của hắn, đường đường là vua của một nước lại nguyện ý để y thao tiểu huyệt của mình, y còn có thể bất mãn cái gì, Thiệu Duẫn Kỳ đau mồ hôi lạnh chảy đầy trán, nhẹ nhàng gọi ra nhũ đanh chỉ có hai người mới biết: “Tiểu Kỳ ngoan, không đau, thổi thổi sẽ hết đau, có tiểu Lạc tử ở đây, sẽ không đau!”

Lúc bọn họ còn nhỏ, thân thể không tốt nhưng cũng không truyền ra bên ngoài sự nghiêm trọng kia, mẫu phi của hắn chẳng qua không muốn người khác phát hiện thân thể khiếm khuyết của hắn, mới làm ra như thế. Khi còn bé phạm vi hoạt động của Thiệu Duẫn Kỳ cực nhỏ, mẫu phi không cho hắn ra ngoài chơi đùa, Thiệu Duẫn Kỳ nho nhỏ cũng chỉ có Lạc Ảnh bạn cùng lứa mà chơi. Khi đó Thiệu Duẫn Kỳ mỗi tháng không biết vì sao bụng lại đau một lần, mẫu phi hắn sau khi biết sắc mặt ưu sầu, nói bệ hạ cố gắng chịu đựng sẽ không đau nữa, lúc đau chỉ có thể trốn trong chăn nhẫn nhịn.

Lạc Ảnh phát hiện sau đó liền bồi hắn, bàn tay nhỏ giúp hắn xoa bóp chọc hắn cười, thậm chí còn giống người lớn trông hắn, Thiệu Duẫn Kỳ mỗi lần đều gọi y là “Tiểu Lạc tử”, Lạc Ảnh cũng quen gọi hắn là tiểu Kỳ. Hiện tại Thiệu Duẫn Kỳ không đau giống thế, cái tên cũng đã lâu chưa được gọi qua, từ lúc hắn lên làm hoàng đế tới nay, Lạc Ảnh vẫn luôn gọi hắn là ‘Bệ hạ’.

Nghe thấy giọng nói như dỗ tiểu hài tử đã lâu không gặp, hoàng đế bệ hạ cảm thấy cảm giác đau đớn trong hoa huy*t cũng không phải không thể chịu đựng, tiểu Lạc tử ở trên người làm ra kỹ thuật khiến hắn tê dại, khiến hắn nổi lên dục vọng lại từ đầu, lãng huyệt cũng không an phận cop rút ngậm lấy cự vật, hai con mắt của bệ hạ tràn ngập sương mờ, lần đầu tiên biểu hiện tình ý tràn đầy.

“Tiểu Lạc tử, a… Ngươi, ngươi động đi… Ta muốn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.