Khi Tây Bá Hầu biết Đế Tân muốn triệu ông ta vào Triều Ca đã tự mình bói một quẻ, dữ nhiều lành ít.
Đế Tân sẽ không vô cớ triệu kiến chư hầu, hiện giờ quẻ tượng lại như thế, Cơ Xương không thể không nghĩ nhiều.
“Phụ thân, Đế Tân triệu người vào Triều Ca, chẳng lẽ đã phát hiện ra cái gì?”
Bá Ấp Khảo chờ khi Cơ Xương bói xong quẻ, cau mày hỏi.
Khi còn bé hắn ta và Đát Kỷ còn từng có hôn ước, tuy rằng chỉ là cha mẹ hai nhà ước định bằng miệng, nhưng trong lòng Bá Ấp Khảo đã sớm coi Đát Kỷ là thê tử chưa qua cửa của mình.
Động tác của Tô Hộ tuy hơi lớn, nhưng Đế Tân tự mình chinh phạt, Bá Ấp Khảo không nghĩ tới, hắn ta càng không nghĩ thế mà Đế Tân lại coi trọng Đát Kỷ của hắn.
Mối hận đoạt thê thời thời khắc khắc quanh quẩn trong lòng, làm Bá Ấp Khảo hận không thể lập tức đi tới Triều Ca giết Đế Tân.
“Sẽ không, chúng ta làm rất bí mật, không có khả năng Đế Tân sẽ phát hiện ra.
Hơn nữa, thượng thần báo cho ta, sao Tử Vi của Đế Tân vẫn chưa ngã xuống, hiện tại chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thời cơ tới.”
Cơ Xương lắc lắc đầu, trên quẻ tượng của ông ta thể hiện, tuy lần này hung hiểm, nhưng ông ta sẽ không chết trên tay Đế Tân.
“Bá Ấp Khảo, con không cần xúc động, vi phụ biết con hận Đế Tân cướp Đát Kỷ, nhưng đúng là các con không có duyên phận phu thê, ta tháy Khuynh Nguyệt không tồi, tính cách dịu dàng, hiền lương thục đức, tuy rằng gia thế kém chút, nhưng nàng đã sinh hạ trưởng tử cho con, không bằng con nâng đỡ nàng lên làm phu nhân đi.”
Cơ Xương thở dài một hơi, tuy rằng ông ta cũng rất vừa lòng Đát Kỷ, nhưng hiện giờ bộ lạc Tô thị đã không thể trở thành trợ lực, mà Đát Kỷ cũng đã vào cung làm nữ nhân của Đế Tân.
“Phụ thân, để hài nhi suy nghĩ thêm một chút nữa.”
Bá Ấp Khảo cúi đầu, đương nhiên hắn không muốn, nếu hắn thật sự muốn cho Khuynh Nguyệt làm phu nhân, cũng sẽ không chờ tới bây giờ.
Cơ Xương cũng không miễn cưỡng Bá Ấp Khảo, ông ta chỉ là lo lắng Bá Ấp Khảo là trưởng tử lại quá kém so với con vợ cả, đến lúc đó sẽ chọc phiền toán cho con vợ cả.
So sánh với Bá Ấp Khảo, kỳ thật Cơ Xương càng vừa ý Cơ Phát hơn.
Bá Ấp Khảo làm người phong lưu, thích tìm hoan mua vui, nữ nhân hậu viện nữ nhân lại nhiều.
Tuy rằng nữ nhân của Cơ Xương cũng không ít, con riêng cũng vô số kể, nhưng ông ta sẽ không giống Bá Ấp Khảo bừa bãi ở bên ngoài.
Hiện giờ Cơ Xương đề cập với hắn nâng đỡ Khuynh Nguyệt đã sinh trưởng tử lên làm phu nhân, cũng là mờ mịt nhắc nhở hắn hồi tâm, nhưng hắn lại nghe không hiểu.
Một phu nhân, ai làm thì có gì khác nhau?
Dù sao Đát Kỷ đã vào cung làm mỹ nhân, sẽ không có khả năng ở bên hắn.
“Bá Ấp Khảo, trưởng tử của con đã vỡ lòng, con nên ngẫm lại cho tốt.”
Cơ Xương vỗ vỗ bờ vai của hắn rồi rời đi, chỉ để lại một mình Bá Ấp Khảo tại chỗ.
Bá Ấp Khảo nắm chặt nắm tay, làm sao hắn cam tâm?
Hắn vẫn luôn chờ Đát Kỷ, chờ nàng gả cho mình, ngay cả Khuynh Nguyệt, cũng chỉ là bởi vì có vài phần giống với Đát Kỷ, hắn mới đồng ý để nàng ta sinh hạ nhi tử cho mình.
Khi Bá Ấp Khảo trở lại sân viện của mình, Khuynh Nguyệt đang cùng nhi tử đọc sách, tháy hắn trở về, vội vàng kéo nhi tử chào hỏi hắn.
“Đại công tử, chàng đã trở lại.”
Vốn dĩ Khuynh Nguyệt muốn ngẫu nhiên gặp được Bá Ấp Khảo, để hắn chú ý hai mẹ con bọn họ nhiều hơn một chút, nhưng nhìn sắc mặt Bá Ấp Khảo không tốt, nàng ta cũng không dám nói nhiều.
“Phụ thân……”
Đứa trẻ hơi sợ Bá Ấp Khảo, nửa tránh phía sau Khuynh Nguyệt, nhút nhát sợ sệt gọi một tiếng, cũng không chịu thân cận với hắn.
Bá Ấp Khảo nhìn trưởng tử không biết cố gắng như thế, trong lòng càng bực bội.
Hắn nghĩ, nếu là nhi tử của hắn và Đát Kỷ, đương nhiên sẽ đáng yêu lại vui vẻ, tuyệt đối sẽ không chút phong khoáng như thế.
“Đi đọc sách đi.”
Bá Ấp Khảo vẫy vẫy tay, cũng không muốn nhiều lời với nàng ta, quay đầu đi vào phòng mình.
Khuynh Nguyệt thấy sau khi Bá Ấp Khảo gặp nhi tử, càng thêm không vui, cũng hận nhi tử không biết cố gắng, sẽ không được phụ thân yêu sủng.
“Quý Nhi, buổi sáng mẫu thân đã nói với con như thế nào, con đã quên? Con phải làm cho phụ thân vui vẻ, như vậy chúng ta ở hậu viện mới không bị khinh nhục.”
Khuynh Nguyệt ngồi xổm xuống, bắt lấy bả vai Quý Nhi nói.
Nhưng ở trong mắt Quý Nhi, khuôn mặt của mẫu thân càng thêm dữ tợn, màu môi đỏ kia, phảng phất như quái vật mở miệng đầy máu, ngay sau đó sẽ nuốt hắn vào bụng.
Quý Nhi không nhịn được lùi về phí sau một bước, hắn muốn tránh thoát khống chế của mẫu thân, nhưng tuổi hắn còn nhỏ nên sức lực tránh thoát cũng không có.
“Mẫu thân, con đau…… Hài nhi cảm thấy đau quá a…… Mẫu thân…… Buông hài nhi ra được không……”
Móng tay thật dài của Khuynh Nguyệt véo vào trong quần áo của Quý Nhi, làm Quý Nhi cảm thấy vô cùng đau đớn, nước mắt đảo quanh hốc mắt hắn, nhưng Khuynh Nguyệt hoàn toàn không nghe thấy, nàng ta chỉ không ngừng lặp lại.
“Quý Nhi, con phải nghe lời ta nói, con phải làm cho phụ thân vui vẻ, con phải biểu hiện thật tốt, con phải làm một trưởng tử ưu tú, con phải ra mặt vì mẫu thân……..”
Khuynh Nguyệt giống như điên rồi, nói không ngừng.
Quý Nhi dần ngừng tiếng khóc, hắn biết, mình có khóc thế nào, mẫu thân cũng không nghe thấy.
“Mẫu thân, Quý Nhi đã biết.”
Quý Nhi chết lặng gật đầu, cuối cùng hắn cũng không cảm thấy đau đớn trên người.
Khuynh Nguyệt nghe thấy Quý Nhi nói như vậy, mới hồi phục tinh thần.
“Quý Nhi, mẫu thân biết con nghe lời nhất, con không nên trách mẫu thân, mẫu thân…..
mẫu thân cũng là muốn tốt cho con, chỉ có làm phụ thân thích con, con mới có thể càng tốt hơn.”
Khuynh Nguyệt ôm Quý Nhi vào lòng, hiện giờ nàng ta không thể làm Bá Ấp Khảo vui vẻ, hiện giờ Quý Nhi chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng ta.
Bá Ấp Khảo rất hoa tâm, hắn luôn tìm được nữ nhân càng giống Đát Kỷ hơn, cũng luôn có thể rất nhanh thích một nữ nhân khác, sủng ái nàng ta như thệ hải minh sơn lúc trước, Bá Ấp Khảo đã quên không còn một mảnh.
Khuynh Nguyệt chẳng sợ biết mình là thế thân, còn động tâm với Bá Ấp Khảo, nàng ta bốn tưởng rằng nàng có thể có được chút thời điểm Bá Ấp Khảo ôn nhu, nhưng Bá Ấp Khảo lại tự tay đánh nát ảo tưởng của nàng ta.
Khi nàng ta biết mình mang thai, bắt đầu khao khát tới tương lai, bá Ấp Khảo lại ở trước mặt nàng ta, ôm một nữ nhân khác tìm hoan mua vui.
Giống như gấp không chờ nổi.
Mỗi khi Khuynh Nguyệt nhớ đến nhịn không được muốn cười, cười cái Bá Ấp Khảo gọi là si tình, cũng cười nàng ta ngây thơ.
Nàng ta đã từng giống những thị thiếp khác của Bá Ấp Khảo, ngây thơ hồn nhiên cho rằng mình là người hắn thích nhất, mắc dù Bá Ấp Khảo không phải yêu mình thật lòng, cũng sẽ không cô phụ mình, nhưng hiện giờ nàng ta đã gặp báo ứng.
Khuynh Nguyệt nở nụ cười, nhưng nước mắt nóng bỏng lại nhỏ giọt trên tay.
Bá Ấp Khảo, chàng có tim sao?
Gần đây Bá Ấp Khảo rất phiền lòng, phụ thân đã rời khỏi Tây Kỳ mấy ngày, không có ai có thể quản chế hắn, nhưng bên người hắn lại không có người mới, không có một ai giống Đát Kỷ.
“Đại công tử, phu nhân cho mờ ngài.”
Khi hạ nhân thông báo, Bá Ấp Khảo đang chán chết đánh đàn, hắn rất giỏi đánh đàn, cũng dựa vào tài đánh đàn mà có rất nhiều nữ tử thích hắn.
“Đã biết, ta đi ngay.”
Bá Ấp Khảo lười nhác lên tiếng, hắn biết vì sao mẫu thân tìm hắn, chỉ là để hỏi sao phụ thân còn không có tin tức mà thôi.
Phụ thân đã gieo quẻ bói, biết mình không nguy hiểm đến tính mạng, đương nhiên Bá Ấp Khảo sẽ không lo lắng, huống chi phụ thân không ở đây, hắn cũng không bị ai ước thúc.
Nhưng mẫu thân mời hắn qua, đương nhiên hắn cũng phải đi qua chút.
Bá Ấp Khảo thong thả ung dung đi vào chỗ ở của mẫu thân, phát hiện nhị đệ Cơ Phát cũng ở đây.
Sắc mặt Bá Ấp Khảo hơi biến, nhưng rất nhanh lại khôi phục như bình thường.
“Mẫu thân, nhị đệ, ta đến chậm.”
Bá Ấp Khảo sửa sang lại quần áo một chút, bình tĩnh mở miệng.
Thái Tự phu nhân nghe thấy giọng của Bá Ấp Khảo, vội vàng đi nghênh đón hắn.
“Bá Ấp Khảo, con có tính ra không?”
Cảm tình của Thái Tự phu nhân và Cơ Xương rất tốt, mặc dù Cơ Xương cũng nạp thị thiếp, nhưng tình cảm của phu thê cũng không chịu ảnh hưởng quá nhiều.
Thậm chí, quan hệ của bà và nhóm thị thiếp cũng không tồi, nhóm con vợ lẽ cũng rất kính trọng người mẫu thân là bà.
“Mẫu thân chớ có kinh hoảng, ta biết ngài lo lắng cho an nguy của phụ thân, nhưng phụ thân đã gieo quẻ bói, chuyến đi này của ông cũng chỉ có tai ương lao ngục, tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.”
Bá Ấp Khảo không chút hoang mang, thậm chí hắn cũng không lo lắng cho Cơ Xương một chút nào.
Giả như phụ thân thật sự có cái vạn nhất, vậy vị trí Tây Bá Hầu sẽ là của hắn, mà không phải là của Cơ Phát.
Phụ thân yêu thích Cơ Phát thế nào, Bá Ấp Khảo rất rõ ràng.
“Nhưng dù vậy, phụ thân cũng không tránh được phải chịu khổ, ta cũng không thể trơ mắt nhìn phụ thân nhảy vào hố lửa!”
Cơ Phát còn niên thiếu, vẫn không tránh được tình tình dễ xúc động, hắn không bình tĩnh như Bá Ấp Khảo, hoặc là nói Cơ Phát làm người càng ôn hòa hơn.
Thật sự Bá Ấp Khảo quá nhẫn tâm, đây cũng là nguyên nhân Cơ Xương không muốn để hắn kế vị.
Một quân chủ không đủ từ tâm, nói chung sẽ bị bá tánh oán giận.
“Không được, ta muốn đuổi theo phụ thân, đương nhiên Đế Tân sẽ không dễ dàng bỏ qua cho phụ thân.”
Cơ Phát càng nghĩ càng cảm thấy tình cảnh của phụ thân nguy hiểm, Đế Tân là người tàn nhẫn, rõ ràng Tô Hộ còn chưa khởi binh, Đế Tân cũng đã đi chinh phạt ông ta.
“Hồ nháo, phụ thân đi Triều Ca, là Đại vương có việc muốn thương lượng, con lấy cái danh nghĩa gì để đi Triều Ca? Nếu chọc giận Đế Tân, con còn có mệnh để trở về hay không?”
Bá Ấp Khảo trừng mắt nhìn Cơ Phát một cái, đệ đệ này của hắn hành động quá cảm tính, suy nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.
“Lại nói, ta là huynh trưởng, có chuyện gì cũng nên là ta chịu trách nhiệm.”
Tuyệt đối Bá Ấp Khảo sẽ hông cho Cơ phát có cơ hội làm vui lòng phụ thân, huống chi, cơ hội đi Triều Ca lần này, sao Bá Ấp Khảo có thể chắp tay nhường lại, hắn còn muốn tùy cơ tái kiến Đát Kỷ.
Nghĩ như vậy, Bá Ấp Khảo càng không thể để Cơ Phát đi Triều Ca.
Cơ Phát bất mãn với lờ nói của huynh trưởng, hắn đã không còn là đứa bé niên thiếu vô tri, cũng hiểu rõ dã tâm làm đích trưởng tử của huynh trưởng, nhưng hắn chưa bao giờ có ý nghĩ muốn tranh đoạt với huynh trưởng, nhưng huynh trưởng lại cố tình chèn ép hắn khắp nơi.
“Huynh trưởng, ta sẽ không làm bậy, phụ thân và á tướng có vài phần giao tình, á tướng tuyệt đối sẽ không để Đế Tân dễ dàng giết phụ thân, ta đi bái phỏng á tướng, cầu ông ấy nói vài lời hay vì phụ thân trước mặt Đế Tân.”
“Biện pháp này của Phát Nhi không tồi, ta cảm thấy Bá Ấp Khảo có thể cho Phát Nhi thử xem.”
Thái Tự phu nhân nghe hai nhi tử cãi cọ xong, mở miệng nói.
Bà và Hầu gia có suy nghĩ tương đồng, đều cho rằng Cơ Phát càng thích hợp làm người thừa kế hơn.
Nhưng Cơ Phát còn chưa có công tích gì, đây chính là điều bất lợi của hắn.
“Báo Ấp Khảo, con là đích trưởng tử, ở lại Tây Kỳ sẽ tốt hơn.”
“Nếu mẫu thân cũng nói như vậy, vậy làm đi.”
Dù trong lòng Bá Ấp Khảo có bất mãn hơn nữa, cũng không thể biểu hiện ra ngoài, hắn đã hiểu, ngay cả mẫu thân cũng thiên vị con thứ.