Đát Kỷ Không Phải Họa Quốc Yêu Phi

Chương 7: Không Còn Kịp Rồi





“Nhã Cách, các nàng đang nói gì vậy? Sao ta đến gần lại không nói nữa?”
Mấy ngày mưa to liên tiếp cuối cùng cũng dừng lại, Tô Đát cũng có thể ra cửa, sao cơn mưa không khí mang theo mùi đất tanh nồng, kỳ thật Tô Đát cũng không thích.
Vốn Tô Đát định tùy tiện đi dạo xong sẽ về, ai biết lại đụng phải một đám người đang xì xào bàn tán,
Kỳ thật lòng hiếu kỳ của Tô Đát cũng không nặng, nhưng hiện tại nàng thật sự rất nhàm chán, cho nên hỏi nhiều một câu.
“Nương nương, các nàng đang chuyện ngoài cung.”
Nhã Cách cúi đầu, rõ ràng Đại vương ra lệnh cấm không được thảo luận, nàng cũng không dám nhiều lời.
Tô Đát nghe Nhã Cách nói như vậy càng thấy khó hiểu, mặc dù thảo luận chuyện ngoài cung, cũng không cần kiêng dè nàng như thế đi.
“Nga? Chuyện ngoài cung, ta cũng thấy rất hứng thú, không bằng chúng ta cùng tâm sự?”
Không phải Tô Đát cố ý so đo cùng các nàng, nhưng nàng biết làm thế nào để hỏi ra được đáp án nàng muốn, còn có thể tìm việc vui.
Nghe được Tô Đát nói như vậy, nhóm cung tì đều hoảng sợ.
“Nương nương, nô tỳ sai rồi, thỉnh nương nương trách phạt.”
Nhóm cung tì sôi nổi quỳ xuống thỉnh tội, chỉ hy vọng Tô Đát có thể thủ hạ lưu tình.
“Đứng lên đi, ta cũng chưa nói muốn trách tội các ngươi.”
Tô Đát lười nhác vẫy vẫy tay, chỉ là nàng muốn ăn dưa* thôi.
*hóng chuyện
“Nói một chút đi, đang nghị luận cái gì, ta sẽ không nói lung tung.”
Mấy cung tì cúi đầu, nhìn nhau vài lần, lại trộm ngắm Tô Đát, cuối cùng mới lấy hết can đảm mở miệng.
“Ngoài cung có một quái vật ăn thịt người, chúng nô tỳ rất lo lắng cho an nguy của người nhà, cho nên mới nhiều lời vài câu.

Lời này nói cũng không tồi, tuy rằng các nàng phụng dưỡng quân vương trong cung nhưng ngoài cung vẫn có người nhà chờ các nàng.
Đợi đến khi hai mươi tuổi, các nàng có thể về nhà đoàn tụ cùng người nhà.
“Quái vật ăn thịt người?”
Tô Đát nhíu mày, chẳng lẽ là xuất hiện lúc trời đang mưa?
Không được, buổi tối nàng phải chuồn ra ngoài xem.
Tuy rằng không biết là loại quái vật gì, nhưng yêu thú ăn thịt người thật sự có quá nhiều, chỉ dựa vào nhân loại thì không thể giải quyết được.
“Được rồi, hôm nay coi như ta không nghe thấy gì, các ngươi vẫn nên cẩn thận từ lời nói đến việc làm, đừng để phạm sai lầm.”
Tô Đát nối xong mang theo Nhã Cách rời đi, nàng biết khẳng định Nhã Cách cũng nghe được ít tiếng gió, chỉ là không nói cho nàng thôi.
Nhã Cách cũng không thân cận với nàng, không nói cho nàng cũng không có gì là lạ.
Tô Đát giật mình, có phải nàng nên đối xử tốt với Nhã Cách hơn một chút hay không?
Nhưng nhân yêu khác biệt, nếu Nhã Cách quá hiểu biết về nàng, có lẽ chỉ có bất lợi với nàng thôi.
Không thể trách Tô Đát đa tâm, nàng cũng từng là nhân loại, cũng biết nhân loại ti tiện có bao nhiêu đáng sợ.
“Nhã Cách, ngươi có biết quái vật các nàng nói trông như thế nào không?”
Tô Đát giống như không để ý mà hỏi, trong lòng có chút hiểu biết, mới có thể xác định chuyện này mình nên nhúng tay vào hay không.
Nếu quái vật ăn thịt người kia là Thao Thiết*, vậy Tô Đát đúng là không năm chắc, rốt cuộc tên kia tàn nhẫn đến mức ăn cả bản thân.
*Trong thần thoại Trung Hoa cổ đại, Thao Thiết được xếp vào một trong Tứ Đại Hung Thú – những sinh vật xấu xa nhất trần gian.

Người ta tìm thấy hình tượng về Thao Thiết qua các vật dụng bằng đồng từ thời nhà Thương và nhà Chu.


Theo đó, con quái vật này được khắc họa với một khuôn mặt lớn, miệng rộng, cặp mắt to và đặc biệt là không có hàm dưới.

Con quái thú hung ác này sở hữu nguồn sức mạnh không gì sánh bằng.

Nó cực độ tham ăn, thậm chí còn tự nuốt chính mình rồi tan vào cõi hư vô.

Sau này, Thao Thiết trở thành tượng trưng cho sự tham lam vô độ.

Một số giả thuyết còn cho rằng nó chính là một trong 9 đứa con của rồng (Long Sinh Cửu Tử).
“Nghe nói lớn lên rất cao lớn, móng tay rất dài, hàm răng giống như là lợi kiếm……”
Kỳ thật Nhã Cách cũng không biết nên hình dung như thế nào, rốt cuộc nàng cũng chưa tận mắt nhìn thấy.
Tô Đát nghe xong cảm thấy còn không bằng chưa nghe, Nhã Cách thời khắc chú ý đến phản ứng của Tô Đát.
“Nương nương, nô tỳ cũng không biết nhiều lắm, nếu người tò mò, nô tỳ sẽ lén lút đi hỏi thăm?”
“Không cần, ta chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
Tô Đát không muốn khó xử Nhã Cách, dù sao buổi tối nàng cũng sẽ ra ngoài tra xét.
“Có chuyện như vậy phát sinh, khẳng định Đại vương không hy vọng mọi người nghị luận, ta không thể phân ưu cho Đại vương, cũng không muốn Đại vương thêm phiền.” Tô Đát không biết Đế Tân tín nhiệm Nhã Cách nhiều ít thế nào, nhưng xem thái độ của Nhã Cách, chỉ sợ có thể xưng là tâm phúc.

Ít nhất, Đế Tân tin tưởng Nhã Cách, cho nên mới để nàng ấy nhìn chằm chằm nàng thời thời khắc khắc.
Nhã Cách không nghĩ tới Tô Đát sẽ nói như vậy, sủng sốt một chút, rất nhanh còn nói thêm: “Nếu Đại vương biết nương nương nghĩ như vậy, tất nhiên sẽ rất cao hứng.”
Tô Đát làm tù binh của Đế Tân, theo lý thuyết hẳn là ước gì trời hạ đại loạn, như vậy mới có thể giải nỗi hận trong lòng nàng.
Nhã Cách không rõ vì sao Tô Đát không có suy nghĩ này, nàng ấy cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu.
“Đại vương không cảm thấy ta nhiều chuyện là tốt rồi.”
Tô Đát cười cười, không có tiếp tục đề tài, mà là nhắc tới man man.
“Man man ta nuôi kia có thêm nước và thức ăn thường xuyên không?”
Diện mạo của man man không tính là đẹp, Tô Đát cũng không đẻ quá nhiều cung tì thấy nó, phần lớn thời gian là do Nhã Cách chiếu cố.
Man man nhỏ tuổi thích ngủ, bởi vậy lúc Tô Đát ra ngoài cũng không mang theo nó.
“Dạ có, nhưng có chút kỳ quá, khi đút đồ ăn cho nó, nó không ăn.”
Nhã Cách nhịn không được nhíu mày, nàng ấy chưa bao giờ gặp qua loài chim nào kỳ quái như vậy, nhưng Đại vương đã đồng ý cho Tô Đát nuôi, nàng ấy cũng không thể nói cái gì.
“Phải không? Ta đi qua nhìn nó xem.”
Tô Đát không cảm thấy man man sẽ nháo đến mức tuyệt thực, đói chết bản thân, nó còn nghĩ quay về Sùng Ngô Sơn mà.
Không chịu ăn cơm, khẳng định là vì lí do khác.
Man man ở phòng bên cạnh phòng Tô Đát, kỳ thật là để tiện gặp mặt, nhưng Tô Đát ít khi đi qua.

Thời điểm Nhã Cách không có ở đây, Tô Đát tu luyện liên tục không ngừng.
Tô Đát biết ở thế giới này, mình còn quá yếu ớt, nàng cần phải không ngừng tu luyện, mới có thể sống sót.
Man man đang trốn ở góc phòng ngủ, sau khi Tô Đát đi vào, nó mới chậm rãi mở hai mắt.
“Ngươi đã đến rồi, ta cảm thấy, khả năng ta không thể quay về Sùng Ngô Ssơn.”
Man man thở dài một hơi, mấy ngày nay nó càng ngày càng suy yếu, một trận mưa bên ngoài kia, giống như đã tiêu hao sinh mệnh nó.

Khi mưa tạnh gió ngừng, nó chưa bao giờ cảm thấy suy yếu như vậy..
“Sao lại thế này?”
Tô Đát nhíu mày, mấy ngày nay tuy rằng nàng không gặp man man, nhưng nàng cũng không nghĩ để nó đi tìm chết.
“Ta cảm giác được triệu hoán, ta giống như sắp chết.”
Nghe nói trước khi man man chết sẽ có gì đó tác động, nhưng thoạt nhìn nó vẫn còn nhỏ, không nên chết nhanh như vậy.
“Người kiên trì một chút, chờ khi ta giải quyết được quái vật ăn thịt người, ngay đêm đó sẽ đưa người về Sùng Ngô Sơn.”
Hiện tại Tô Đát không có khả năng đi ngay, Sùng Ngô Sơn cách Triều Ca không phải gần, nếu hôm nay nàng đi, không biết sẽ có bao nhiêu người chết.
“Ta…… Chỉ sợ, không còn kịp rồi.”
Man man gian nan nâng đầu lên, hiện tại nó không có cách nào điều khiển bản thân.
“Hồ ly, cảm ơn ngươi, từ sau khi ta sinh ra, chỉ có ngươi ở cạnh ta.”
Tuy rằng thời gian không lâu, nhưng thật ra trong trí nhớ của nó, chỉ có một đồng loại là Tô Đát.
“Đừng nói như vậy, ta đưa ngươi về Sùng Ngô Sơn, khẳng định ngươi có thể tốt lên, ngươi còn chưa gặp bạn lữ, còn chưa thử giương cánh bay cao.”
Tô Đát ngồi xuống trước mặt man man, giơ tay sờ sờ nó đầu.
Chưa bao giờ Tô Đát nghĩ tới, nhanh như vậy nàng đã phải trải qua ly biệt, hơn nữa là cùng yêu thú.
“Ngươi còn nhỏ, nói không kịp cái gì, ngươi yên tâm, nhất định ta phải mang ngươi về Sùng Ngô Sơn.”
Tô Đát cắn răng, “Hôm nay ta sẽ đưa ngươi trở về.”
Nếu nàng không kéo dài thời gian, có lẽ man man đã sớm về tới quê nhà, chỉ là nàng cảm thấy mưa to, không nên ra ngoài, cho nên mới không lập tức đưa nó đi.
“Cảm ơn ngươi.”
Man man cọ cọ đầu vào lòng bàn tay nàng, nó đã dùng hết sức lực.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.