Bạch Thụ và Bạch phu nhân nói tới vấn đề thân thể bà, thật ra Bạch phu nhân là bị huyết áp thấp, sau đó té xỉu, bây giờ còn chưa có kết quả kiểm tra của bệnh viện, cho nên cả nhà đều phi thường lo lắng, sợ bà xảy ra chuyện lớn.
Bạch phu nhân hiện tại cũng dùng bệnh tập tạo áp lực với Bạch Thụ, Tào Dật Nhiên lại một lần thấy được thủ đoạn của Bạch phu nhân, thấy bà bi thương nói với Bạch Thụ thân thể bà đã không xong, thế nhưng Bạch Thụ còn không để họ bớt lo, làm công việc nguy hiểm, sau đó nói Bạch Thụ không đổi nghề, bà liền chết không nhắm mắt.
Có lẽ là Bạch Thụ đã thấy thủ đoạn uy hiếp này của Bạch phu nhân quá nhiều lần, cho nên y chỉ bình tĩnh ngồi đó, hơi cau mày nói, “Mẹ, mẹ không cần nghĩ quá nhiều. Công tác của con nào có nguy hiểm, án lớn nguy hiểm làm gì có nhiều thế? Hơn nữa có cũng không nhất định may mắn điều trúng con. Mọi người nghĩ quá nhiều, hiện tại con làm tốt lắm, không cho con làm, vậy con làm gì đây?”
Thế là Bạch phu nhân bắt đầu khóc, nói Bạch Thụ không hiểu khổ tâm của bọn họ, còn nói trong nhà không phải không nuôi được Bạch Thụ, chỉ cần y an an ổn ổn, tùy tiện làm gì khác cũng không vấn đề gì.
Bạch Thụ thở dài một hơi, không muốn nói với bà nữa, chỉ rút giấy lau nước mắt cho bà, lại nói bà bảo trọng thân thể, mà bà nói y đổi công tác, y không hề nhắc tới.
Tào Dật Nhiên không nghĩ tới Bạch Thụ căn bản không nghe Bạch phu nhân cầu xin và khuyên can, khư khư cố chấp muốn làm cảnh sát.
Hắn và Bạch Thụ mỗi người ngồi một bên giường, nên hai người đối diện lẫn nhau.
Tào Dật Nhiên nhìn nhìn Bạch phu nhân lau nước mắt, Bạch phu nhân cho dù đã lớn tuổi, vẫn là một người xinh đẹp, da trắng, hơn nữa bảo dưỡng tốt, hầu như không có nếp nhăn, thậm chí có một đôi mắt lớn quyến rũ, ngậm nước mắt thì điềm đạm đáng yêu lê hoa đái vũ, có thể tưởng tượng, lúc còn trẻ bà hẳn là càng hấp dẫn mê người hơn hiện tại.
Tào Dật Nhiên nhìn Bạch phu nhân xong, lại nhìn Bạch Thụ, Bạch Thụ gần như không có bất kỳ chỗ nào giống Bạch phu nhân, Bạch Thụ đen, đen không khó co, nhưng cùng với Bạch phu nhân trắng thật sự là đối lập rõ ràng, y là mày kiếm mắt tinh tiêu chuẩn, đỉnh mày hữu lực, con ngươi đen bóng hữu thần, như một loại ma lực ngay thẳng và hướng về phía trước.
Đối mặt mẹ đang thút thít, y chỉ an ủi bà, căn bản không có ý tứ xuôi theo.
Bởi vậy có thể thấy được, người này thật sự là ý chí sắt đá.
Tào Dật Nhiên cho ra kết luận về Bạch Thụ như vậy, còn hồi tưởng lại mấy ngày nay, nhớ đến trước đây Bạch Thụ từng nói, Bạch Thụ nói y là tướng mạo người Bạch gia tiêu chuẩn, Bạch Dực lớn lên giống thím y, hắn nghĩ tới bộ dáng cha Bạch Thụ, cảm thấy Bạch Thụ nói rất đúng, Bạch tiên sinh tuy rằng không đen, thế nhưng da cũng không trắng, hơn nữa cũng là tướng mạo mặt mày chính khí. Như vậy, nếu như Bạch Thụ lớn lên giống Bạch phu nhân, Tào Dật Nhiên bắt đầu say mê, giống Lâm Tiểu Tề lớn lên giống mẹ cậu ta mà không phải giống cha, vì thế cùng Chu Diên như hai thái cực, trong sáng tuấn tú hấp dẫn người khác, vậy Bạch Thụ lớn lên giống Bạch phu nhân hẳn cũng là đại mỹ nhân a, da trắng tinh tế, còn có một đôi mắt mị nhân như vậy… Cuối cùng, còn ôn nhu dịu dàng, lời nói nhỏ nhẹ….
Hắn đem ưu điểm của Bạch phu nhân quăng lên người Bạch Thụ, chẳng biết thế nào, lại nghĩ tới ‘bà vợ’ ẻo lả Dật Ninh của Chu Diên, hắn liền lập tức mắc ói, thậm chí rùng mình một cái, nhìn lại Bạch Thụ thiếu chút nữa bật cười, tuy rằng không cười ra, nhưng nghẹn cười cũng thật khó chịu.
Mà cái dạng này của hắn bị Bạch Thụ trừng qua đây thấy nhất thanh nhị sở, Bạch Thụ ho nhẹ một tiếng với hắn, Tào Dật Nhiên thấy Bạch phu nhân nhìn qua đây, hắn vội vàng sửa lại biểu tình, sau đó đứng dậy nói đi vệ sinh một chút, liền chuồn đi.
Hắn vừa mới đi, Bạch Thụ cũng nói với mẹ một tiếng, theo sau Tào Dật Nhiên, y cản Tào Dật Nhiên bên cạnh bồn rửa tay.
Bạch Thụ hoài nghi nhìn hắn, “Vừa rồi em cười cái gì? Anh khó xử như vậy, em còn cười.”
Tào Dật Nhiên bĩu môi, “Tôi cười lúc nào, rõ ràng không có cười. Hơn nữa, tôi cũng không nhìn ra anh có cái gì khó xử, dì đều cầu anh vậy rồi, anh cũng đâu đáp ứng. Anh mà khó xử sao?”
Bạch Thụ hừ một tiếng, ngửa đầu nhìn trần nhà, cả người tựa trên bồn rửa tay, bất đắc dĩ nói, “Phần lớn cha mẹ đều mong con cái bình an thuận buồm xuôi gió vô âu vô lo qua cả đời, đồng thời cho rằng đây là một loại may mắn, bọn họ nói bình an chính là phúc, nói tầm thường chính là phúc. Đương nhiên, anh không phản bác chuyện này, anh cũng cho rằng là như vậy. Thế nhưng, nếu mọi người đều muốn như vậy, thế giới này, còn ai làm chuyện nguy hiểm chứ, ai tới làm công tác giữ gìn công bằng và trị an xã hội, thế giới này, có ánh sáng, thì nhất định có bóng tối, không có khả năng mọi thứ đều tốt, cho nên, luôn phải có người làm công tác thanh trừ hành vi phạm tội. Mọi người chỉ trích hành vi phạm tội này, chỉ trích hành vi không đạo đức, lại có mấy người có thể chân chính đứng ra đối mặt tội phạm, đương nhiên, bọn họ bảo vệ mình trước cũng là nên làm, cho nên, cần cảnh sát. Anh cũng biết cảnh sát không phải vạn năng, giống như việc anh có thể làm cũng có hạn, thế nhưng, công tác này luôn cần người làm. Anh không thể bởi vì cha mẹ cảm thấy công việc này gian khổ và nguy hiểm mà không làm, cái từ chính nghĩa này nói ra thì có chút giả tạo, bất quá, nó vẫn là chân chân thật thật, chính là bởi vì có từ này, cho nên mới có động lực để người ta hướng tới, bọn anh không chỉ phải làm chuyện chân thật, càng phải tạo một loại hình tượng chính nghĩa hướng tới, nó đại biểu cho một loại sức mạnh chính diện, nhất định phải như vậy, sức mạnh tinh thần thường thường mới là động lực chân chính dẫn dắt xã hội phát triển.
Anh cũng gặp phải rất nhiều chuyện không như ý, thế nhưng anh luôn nghĩ phải làm chuyện mình có thể làm được, mặc dù chỉ là một chút chuyện không đáng kể.
Anh đi cho tới hôm nay, không giống như cha mẹ thấy, chỉ là từng ngày từng ngày đi làm tăng ca, cũng không phải án này tiếp án kia, kỳ thật anh đi đã lâu như vậy rồi, mỗi một thời khắc đều là một bước chân, khắc trên đường anh đi qua, trong lòng anh hiểu rõ những vết chân này với anh mà nói đại biểu cho cái gì, chúng nó đại biểu cho nhân sinh và sinh mệnh cùng với ý nghĩa tồn tại của anh, anh không chỉ là là một người sống, anh là một cá thể tồn tại có ý nghĩa. Bọn họ căn bản không muốn lý giải những thứ này của anh, anh đã nói với họ rất nhiều lần rồi, bọn họ luôn nghĩ mọi biện pháp ngăn cản anh.”
Bạch Thụ nói rất bình tĩnh, nhãn thần thậm chí đều là bình thản, thế nhưng Tào Dật Nhiên nhìn thấy sâu trong mắt y một loại cảm xúc kiên định sâu không lường được, Tào Dật Nhiên không thể hiểu những thứ đó, thế nhưng, hắn có thể vì nó mà cảm động.
Hắn không thể cảm động với kiên trì kiên định cùng với chính nghĩa và sức mạnh xã hội cần để hướng tới mà Bạch Thụ nói, nhưng hắn cảm động vì Bạch Thụ, thậm chí hắn dao động, thật muốn khuyên Bạch Thụ từ chức sao.
Tay hắn lành lạnh, áp lên má Bạch Thụ, Bạch Thụ quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt Tào Dật Nhiên nghiêm túc, sau đó nở nụ cười với y, nghiêng người lên trước hôn lên môi Bạch Thụ một cái, thấp giọng nói, “Anh nói như vậy, tôi rất cảm động, bên cạnh tôi có một người có lý tưởng xã hội. Bất quá, tôi vẫn là làm nguội một chút cái mặt máu nóng lên não này của anh.”
Bạch Thụ nhìn vào mắt hắn, Tào Dật Nhiên khẽ mỉm cười, ánh mắt ôn nhu, y cũng cười, ôm lấy eo Tào Dật Nhiên.
Bạch Thụ chọc Bạch phu nhân khóc, thế là sau đó Bạch tiên sinh trợn mắt nhìn y, ở bên ngoài phòng bệnh, Bạch tiên sinh còn hung hăng đánh Bạch Thụ mấy cái, đánh cho y chạy trối chết, Tào Dật Nhiên đúng lúc nhìn thấy, không dám tiến lên kéo, cười cười lấy lòng với Bạch tiên sinh đang đen mặt.
Bạch tiên sinh không phát hỏa với Tào Dật Nhiên, ngược lại ôn hòa cười với hắn, còn khen hắn.
Lúc Bạch tiên sinh vào phòng bệnh bồi vợ, Tào Dật Nhiên liền lôi kéo Bạch Thụ bị đánh oán giận, “Tôi còn tưởng ba anh đánh giả, không nghĩ tới là đánh thật, bốp bốp bốp luôn, anh có đau không.”
Bạch Thụ xoa xoa lưng bị đánh, nói, “Ông ấy chưa bao giờ làm bộ đánh anh, đều là quất thật. Ai, ông ấy muốn chặt đứt cột sống anh luôn a.”
Tào Dật Nhiên nói, “Đáng đời, tôi sẽ không chọc mẹ tôi khóc.”
Bạch Thụ nói, “Em khốn nạn như thế, bà ấy còn không bị em chọc khóc?”
Tào Dật Nhiên có chút trào phúng cười cười, “Đó là bởi vì bản thân mẹ không ôm hy vọng với tôi, không có hy vọng sẽ không có thất vọng.”
Bạch Thụ thấy hắn thoáng cái mặt mày mất mác, không nói nữa, bởi vì nói cũng vô ích, ngược lại chọc Tào Dật Nhiên không thoải mái hơn, cho nên chỉ vươn tay ôm ôm hắn, thoải mái phóng khoáng nói, “Quên đi, anh nên ăn đòn, mỗi lần anh chọc mẹ khóc, ba anh đều đánh anh. Bất quá, cũng đáng, nếu ai chọc vợ anh khóc, ông đây cũng đánh hắn, quản nó có phải con anh không.”
Lúc y nói, ánh mắt còn chuyên chú nóng rực nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên, Tào Dật Nhiên phản ứng kịp, liền giơ chân đá y một cước, mắng, “Ai là vợ anh?”
Bạch Thụ nói, “Ai đáp chính là vợ anh. Vậy em có đáp hay không?”
Tào Dật Nhiên đáp, “Má!”
Bạch Thụ cười hì hì ôm vai hắn, lúc bác sĩ tiến vào cũng không buông ra.
Khi Bạch phu nhân đi làm kiểm tra toàn diện, té xỉu kiểu này rốt cuộc là do cái gì đến bây giờ vẫn chưa rõ, nhưng phán đoán sơ bộ là do huyết áp thấp, bác sĩ nói một tràng những điểm cần chú ý, sau đó lại chờ kết quả kiểm tra tiếp theo.
Buổi chiều Bạch Thụ liền chuẩn bị trở về đi làm, bồi trong bệnh viện, Bạch phu nhân thấy y là dỗi, y ở đây cũng không có ý nghĩa, chỉ là, tới buổi trưa, cấp dưới đồng nghiệp của y lại chạy tới thăm bệnh, Bạch Thụ không hiểu ra sao, nghĩ thầm làm sao bọn họ biết là chỗ này.
Cấp dưới của Bạch Thụ khá nhiều người từng tới nhà ba mẹ y, chủ yếu là được mẹ y mời tới, cho nên quen biết người nhà Bạch Thụ.
Thấy Bạch Thụ hoàn hảo đứng người cửa phòng bệnh, cấp dưới y phi thường kinh ngạc nhìn y, nói, “Sếp, không phải nói anh bệnh nặng nằm viện sao? Sao anh còn đứng ngoài này.”
Bạch Thụ mới phát hiện kỳ quái, nói, “Sao mấy người lại chạy tới, tôi vốn rất khỏe, làm gì có bệnh nặng.”
Mọi người lại kinh ngạc, “Sếp Lý nói anh bệnh nặng nằm viện mà, hôm qua không phải anh xin nghỉ bệnh sao, hôm nay lại xin nữa.”
Bạch Thụ liền cây ngay không sợ chết đứng nói hôm qua bị cảm, nhưng hôm nay đã khỏe rồi, vốn muốn đi làm, là mẹ y té xỉu nằm bệnh, y xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều chuẩn bị về đi làm.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, sau đó đi tìm người truyền tin sai, làm hại bọn họ chạy tới thăm bệnh Bạch Thụ.
Bất quá, không đi thăm bệnh Bạch Thụ, vừa vặn thăm bệnh mẹ Bạch Thụ.
Bạch Thụ không cho họ vào, nói, “Một đám thô lỗ mấy người, đừng có vào quấy rầy mẹ tôi nghỉ ngơi.”
Vì thế bị một đám cấp dưới quần ẩu, nói y có thành kiến, còn không cho bọn họ biểu đạt ân cần với bác gái.
Sau khi nói Bạch Thụ một trận, một hán tử đẩy một nữ cảnh sát xinh xinh đẹp đẹp cười hì hì ra, nói, “Tiểu Quan không phải đàn ông thô lỗ, để em ấy thay bọn em vào thăm bác gái, cũng có thể chứ.”
Nữ cảnh sát cười híp mắt nói với Bạch Thụ, “Sếp, em vào nhé?”
Bạch Thụ vung tay lên, nói, “Tiểu Quan có thể vào.”
Thế là bị một đám đàn ông ồn ào, nói, “Quả nhiên tiểu Quan liền khác biệt.”
Bạch Thụ bất đắc dĩ nhún nhún vai, muốn đánh người dẫn đầu gây chuyện một quyền, bị hắn né.
Tào Dật Nhiên vừa lúc đi ra, không nghe được phía trước, chỉ nghe được mấy câu sau, thế là sửng sốt một chút, nhìn về phía đồng chí tiểu Quan, thấy là một cô gái xinh đẹp cao cao, có một gương mặt trái xoan.
Hắn vừa nhìn, trên mặt liền nở nụ cười, sau đó tới tới đặt tay lên vai Bạch Thụ, nói, “Không giới thiệu vị mỹ nữ này một chút sao?”
Bạch Thụ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tào Dật Nhiên mắt đang đặt trên người tiểu Quan, trong lòng run lên, nghĩ thầm tên bùn nhão không đỡ nổi tường này, thấy mỹ nữ liền mắt mở không nổi, thật đáng đánh mông hắn.
Bất quá không đợi Bạch Thụ giới thiệu, tiểu Quan đã tự giới thiệu mình, nói, “Tôi là Quan Chi, gọi tiểu Quan là được rồi.”
Rất sảng khoái, cười lên cũng rất ngọt ngào, còn có hai má lún đồng tiền.
Tào Dật Nhiên đang muốn tự giới thiệu, cười híp mắt nhìn tiểu Quan, mặt Bạch Thụ đã triệt để đen thùi, lúc này, trong cấp dưới Bạch Thụ có người hình như nhận ra Tào Dật Nhiên, nói, “Cậu, có phải từng gặp nhau rồi không?”
Tào Dật Nhiên nhìn sang, không có ấn tượng.
Tuy rằng người này nhận ra Tào Dật Nhiên, thế nhưng lại không biết là gặp qua ở nơi nào, thế là đứng đó ôm đầu nghĩ.
Bạch Thụ không muốn để cho Tào Dật Nhiên dụ dỗ tiểu Quan, liền lên tiếng, “Tôi không có việc gì, buổi chiều quay lại đi làm, đi, đi ăn cơm trưa vừa lúc cùng nhau quay lại.”
Mọi người nhất trí cho rằng Bạch Thụ không chính trực, muốn đến trước mặt Bạch phu nhân biểu đạt một chút, tiểu Quan bèn cười híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Thụ nháy mắt, trưng cầu ý kiến của y, Bạch Thụ chịu không nổi những người này, chỉ đành để tiểu Quan vào.
Tiểu Quan vào phòng, Tào Dật Nhiên chọc sau lưng Bạch Thụ một chút, cùng mọi người chào hỏi một tiếng, xoay người theo vào phòng bệnh.
Bạch Thụ bị hành vi theo đuôi mỹ nữ này của Tào Dật Nhiên làm tức tới nội thương, giống như đuổi ruồi đem đám cấp dưới đuổi đi, nói một lát mình sẽ cùng đi.
Nhưng một đám đàn ông lại ồn ào, “Tiểu Quan lưu lại, anh từ từ tới cũng được.”
Sau đó mới ồ lên rồi chạy mất.
Bạch Thụ vừa bất đắc dĩ vừa khổ não, lúc này mới xoay người vào phòng bệnh.