Dật Ninh

Chương 11



Dật Ninh trừng mắt, siết chặt tay, đến nỗi khiến cho bàn tay của Chu Diên đang nắm tay hắn cũng bị siết đến đau nhức, Chu Diên nghi hoặc nhìn về phía Dật Ninh .

Vừa chạm phải ánh mắt thăm dò của Chu Diên, Dật Ninh bối rối đem tầm nhìn dịch chuyển, cắn răng cố kìm nén nỗi chán ghét phẫn hận trong lòng, thả lỏng thân thể, cúi đầu không nói lời nào.

Chu Diên sửng sốt một chút, lên tiếng giới thiệu: “ Vị này là Tô Dật Ninh.”

Tuy đang được giới thiệu, nhưng Dật Ninh vẫn cúi đầu, cậu sợ chính mình nếu ngẩng lên nhìn người kia, thứ người không bằng cầm thú ấy thì nhất định muốn xông lên mà cắn chết hắn.

“ Xin chào!” Giang Triết vươn tay ra muốn bắt tay cùng Dật Ninh, Dật Ninh tuy tự trấn định chính mình, nhưng cuối cùng cũng không có cách nào giữ được bình tình để giơ tay ra.

Giang Triết bị người thất lễ cũng vờ như không biết.

Nhưng xem ra Chu Diên cũng không thích Giang Triết, biểu hiện của Dật Ninh như vậy, hắn cũng không lên tiếng giục, còn xuề xoà nói: “ Dật Ninh rất hay xấu hổ.”

Giang Triết cười gượng hai tiếng, rút tay về: “ Tiểu Diên, mỹ nhân như hoa này ở nơi nào vậy, thực ngây thơ a.”

“ Cảm ơn!” Chu Diên đáp lại, rồi quay sang Chu Phổ Thanh nói: “ Chị, bọn em đi trước đây.”

Lại đối với Giang Triết khách khí một câu: “ Anh Giang, hai người chơi vui vẻ!”

Dật Ninh đi theo Chu Diên ra khỏi phòng khách, theo một dãy hành lang đi tới sân sau.

Đứng ở hành lang, ánh đèn nơi đây tương đối sáng sủa, ánh mắt thăm dò của Chu Diên nhìn chằm chằm Dật Ninh : “ Cậu biết Giang Triết?”

Thân thể Dật Ninh chấn động một chút, vội vàng phủ nhận: “ Không biết”

“ A” Chu Diên khẽ cười một tiếng, đem bàn tay của Dật Ninh đang bị hắn nắm chặt mà giơ lên: “ Cậu cho tôi là người mù hay là kẻ ngu ngốc hả?”

Dật Ninh cắn răng không nói.

“ Với tính tình của Giang Triết, tưởng mình là ai, còn muốn theo đuổi chị gái tôi.” Chu Diên cười nhạo một tiếng, hắn cảm nhận được cơ thể run rẩy của Dật Ninh, lại hỏi: “ Hai người trước đây biết nhau sao? Không phải là hắn đã làm gì cậu chứ?”

Trong giọng nói của Chu Diên mang theo ý tứ dò xét, còn có chút khẳng định, nhưng lại không để ý đến lời nói của hắn đang làm thương tổn Dật Ninh.

Những thương tổn trước đây đều tràn về trong trí nhớ, Dật Ninh trong nháy mắt cảm thấy khó thở, hàm răng nghiến chặt, móng tay nắm chặt lòng bàn tay Chu Diên, khiến cho Chu Diên bị đau.

“ Này. Không phải là thật chứ?” Chu Diên cũng không để ý cánh tay bị Dật Ninh bấu đến đau nhức, đùa đùa cợt cợt nói.

“ Không có!” Dật Ninh hét lớn một tiếng.

“ Không có thì không có, cậu giận như vậy làm gì?” Chu Diên không buồn để tâm mà bĩu môi, kéo Dật Ninh đi.

Tuyết vẫn nhè nhẹ rơi xuống mặt đất, từng cơn gió mang theo tuyết lạnh tạt đến trên mặt, lạnh buốt, đau đớn, khiến cho nỗi đau trong lòng Dật Ninh giảm đi ít nhiều.

Phía sân sau cũng được trồng rất nhiều loại cây xanh, đi hết một hàng dài những cây cổ thụ xanh mướt, chỉ thấy một cái đình nghỉ mát bằng cẩm thạch, một bên là gian nhà kính dùng để trồng hoa, ánh sáng từ gian nhà kính chiếu đến, làm cho chỗ đình nghỉ chân cũng sáng hơn.

Bên trong đình, vẫn có những bông tuyết nhẹ nhàng thổi vào.

Chu Diên nhìn thấy Dật Ninh vẫn cúi gằm mặt mới lên tiếng: “ không phải cậu muốn ngắm cảnh tuyết sao, chỗ này là đẹp nhất, nếu cậu sợ lạnh thì có thể vào nhà kính nhìn, chỉ là chỗ đó cảnh sắc không đẹp bằng nơi đây.

Dật Ninh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, trong hoa viên đã phủ một tầng tuyết mỏng, ngọn đèn vàng nhạt chiếu xuống tạo ra ánh sáng phản xạ ấm áp, tuy rằng tuyết nơi đây không tinh khiết như ở quê cậu, nhưng quả thực cũng không tệ.

“ Cảm ơn anh!” Dật Ninh quay sang nói với Chu Diên.

Tâm tư của cậu lúc này đều dừng ở trên người Giang Triết. Cậu vốn tưởng bản thân mình đã có thể lãng quên chuyện hai năm trước, nhưng không ngờ lại không được, nỗi oán hận của của với Giang Triết một chút cũng không giảm, cậu chỉ hy vọng người kia đã chết thì tốt rồi.

“ Cậu đợi một chút! Để tôi bảo ngươi đem ghế ngồi cùng chút rượu ra đây.” Chu Diên nói với Dật Ninh một câu, liền đi theo đường cũ quay vào đại sảnh.

Dật Ninh một mình đứng ở đình viện, đem mặt úp vào lòng bàn tay, hận đến mức khóc không ra nước mắt.

Chu Diên sai người đem ghế dựa ra, còn lấy cả rượu, nhưng ở trong đình lại không thấy ai, liền lần theo dấu chân của Dật Ninh mà tìm.

Nếu không phải hắn biết rõ nơi này, lại có dấu chân của Dật Ninh để lại, chỉ sợ hắn cũng không tìm được Dật Ninh.

Dật Ninh ngồi giữa một gốc cây đại thụ và một bồn hoa nhỏ, mặt chôn vào hai đầu gối, bả vai khẽ run rẩy, bộ dáng giống như đang khóc, nhưng lại không có âm thanh.

Cuộc sống của Chu Diên vốn luôn bừa bãi, cho nên ở phương diện phi đạo đức này quan niệm của hắn cũng rất thoáng. Hắn nghĩ cho dù Dật Ninh cùng Giang Triết trước đây có vấn đề gì, hắn cũng không để ý, nhưng Dật Ninh lại phủ nhận, lại để cho người khác chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn ra thái độ mờ ám của cậu, rất làm kiêu a!”

Nhưng thấy vẻ mặt Dật Ninh đầy trầm lặng cùng bi thương, hắn vẫn có một chút xúc động.

Chu Diên đi đến trước mặt Dật Ninh, ngồi xổm xuống, đưa bàn tay to lớn xoa xoa tóc Dật Ninh, thanh âm coi như dịu dàng: “ Lúc nãy tôi chỉ nói đùa thôi, cậu đừng để ý. Cho dù tên chết tiệt Giang Triết kia đối với cậu làm cái gì, tôi cũng không để ý, cậu cũng không cần để ý, có một số việc dù để ý cũng không có tác dụng, nghĩ thoáng một chút thì sẽ tốt hơn.”

Giang Triết vốn là loại nam nữ đều ăn thông, hơn nữa, còn hơn cả nữ nhân, hắn hình như càng thích nam nhân, mà bộ dạng Dật Ninh như vậy, tích cách lại yếu đuối, nếu có bị thủ đoạn của hắn lừa gạt thì cũng không có gì là lạ, Chu Diên chỉ nghĩ Dật Ninh từng bị Giang Triết chơi đùa chán rồi vứt bỏ, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Dật Ninh lại bị cưỡng bức, cho nên mới nói ra mấy lời như vậy.

Đối với những người như thế, Dật Ninh đều ghét, trước kia cậu đối với Chu Diên còn có chút hảo cảm, hiện giờ cũng chỉ coi hắn giống như Giang Triết mà thôi.

Dật Ninh ngẩng đầu, đem cánh tay của Chu Diên đặt trên đầu cậu hất phăng ra. Ánh mắt đỏ bừng, nhưng cũng không rơi lệ, vì tức giận mà giọng nói có chút khàn khàn: “ Không cần anh quan tâm!”

Chu Diên vốn không phải ngươi biết nhẫn nại, nếu là người khác, chỉ sợ hắn đã sớm đánh trả, nhưng nhìn thấy Dật Ninh trợn to hai mắt, chóp mũi có chút hồng, nhếch môi, giống như một chú mèo bị thương, Chu Diên cũng thấy mềm lòng: “ Cậu nghĩ tôi muốn quản chuyện của cậu.”

Chu Diên nghiêm mặt ngước lên nhìn không trung đen kịt, hắn cười một chút, lúc sau mới lên tiếng: “ Dù sao tôi cũng có việc cần tìm Giang Triết tính sổ, hắn rốt cuộc đã làm gì cậu, muốn tôi giúp cậu báo thù không?”

Dật Ninh trừng mắt nhìn hắn không đáp.

“ Cậu không nói thì thôi.” Chu Diên chán nản đứng dậy.

Dật Ninh vẫn ngồi bất động.

Chu Diên vươn tay cho Dật Ninh, nói: “ Đứng dậy đi! Cậu muốn ngồi đến khi nào?”

Dật Ninh vẫn không nói lời nào.

“ Đứng dậy. Nếu không cũng đừng trách tôi đối với cậu không lịch sự!” biểu tình của Chu Diên có chút hung dữ, ra vẻ ép buộc.

Dật Ninh cũng không để ý đến hắn, tự mình đứng lên, nhưng vừa rồi cậu ngồi chổm hổm lại co ro thành một đống lâu như vậy, chân có chút tê tê, hơi loạng choạng.

Chu Diên đưa tay đỡ cậu, Dật Ninh muốn đẩy ra, nhưng bị đôi tay rộng lớn của Chu Diên siết chặt lấy thắt lưng, hai tay bị bắt chéo ra sau, Dật Ninh bèn giơ chân đá hắn.

Chu Diên bị đá đau nên buông cậu ra, tức giận nói: “ Khó trách Giang Triết bỏ rơi ngươi, ngươi xem ngươi không có gì thú vị, lúc nào bộ mặt cũng dài ra.” ( lúc này anh Diên đang giận nên ta chuyển thành ngươi nha.)

Dật Ninh giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng mới lên tiếng: “ Các ngươi đều là cầm thú.”

Chu Diên nhìn bộ dáng Dật Ninh có vẻ điên cuồng muốn liều mạng lao lên cắn xé, hắn có chút kinh hãi, mềm giọng nói: “ Đừng tức giận, tôi cũng không trêu chọc cậu, chỉ an ủi cậu vài câu thôi, ngược lại cậu lại coi tôi như kẻ thù ấy.”

Dật Ninh đau buốt tận trong tim, rốt cuộc nước mắt cũng tràn ra, ô .. ô mà khóc: “ Mấy kẻ có tiền các ngươi đều không phải người tốt.”

Chu Diên thở dài, tiến lên kéo thân hình gầy yếu đầy bi thương của Dật Ninh ôm vào lòng.

Dật Ninh lúc này lại không phản kháng, chỉ nức nở khóc.

Những bông tuyết trắng phủ trên từng nhánh cây,phủ trên con đường mòn, cả ở trên thân hai người.

Dật Ninh bị lạnh mà đỏ cả mũi, lỗ tai cũng buốt giá, Chu Diên đưa tay che lên hai tai cậu, cười nói: “ Cậu không phải hai mươi lăm tuổi sao, bộ dáng này có khác gì mới mười lăm tuổi đâu.”

Dật Ninh bị chọc cho xấu hổ, rời khỏi ***g ngực Chu Diên, tâm trạng cũng không còn buồn bã như trước nữa lúng túng nói: “ Chu Diên, tôi muốn đi về.”

“ Nói cậu không thú vị, cậu đúng thật là….” Chu Diên không biết phải nói gì với Dật Ninh, cuối cùng cũng chỉ thở dài một tiếng.

Dật Ninh coi như chuyện xảy ra với giang triết là quá khứ, dù sao, giang triết hiện đang theo đuổi chị gái của Chu Diên, nếu mình nói chuyện đó ra, chị gái của Chu Diên nhất định sẽ không chịu thừa nhận hắn, Giang Triết nhất định sẽ đề phòng cậu, hơn nữa, lưu ý đến cậu, vì thế Dật Ninh coi như không biết hắn.

Dật Ninh không nghĩ tới người này cư nhiên lại tìm được cách liên lạc điện thoại với mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.