"Vì sao phải đi, tôi muốn nghe Lưu Đức Trụ nói như thế nào!" Nam Canh Thần nói thầm.
Khánh Trần nhìn hắn một cái: "Có cái gì để nghe, cậu là Người du hành Thời Gian à, không phải nói là nghe cũng không có tác dụng gì sao."
Nam Canh Thần bị nghẹn một chút: "Nhưng cái này đều là tin tức trực tiếp của thế giới Bên Trong, lỡ như cậu. . . Hai chúng ta sau đó xuyên không có thể sử dụng được thì sao?"
"Không có hứng thú, " Khánh Trần không thèm để ý mà nói.
"Xuyên không rất thú vị mà, " Nam Canh Thần nói: "Nếu như hai chúng ta đều xuyên không đến thế giới Bên Trong có thể trở thành người siêu phàm, hoặc là cải tiến tứ chi máy toàn thân biến thành siêu nhân, đến lúc đó tôi và cậu thành lập liên minh Những người bị cha làm sầu, nghe là thấy thú vị rồi."
Khánh Trần: ". . ."
Phóng viên cuối cùng bị các giáo viên chặn đường dưới lầu, trường học là nơi học tập, sao có thể để cho người ngoài trường làm xằng làm bậy?
Ngay trong tiết học thứ nhất, một bóng người len lén leo tường vào trong trường học.
Gã kéo một học sinh trêи sân trường mà hỏi: "Lớp 4 khối lớp 11 ở đâu?"
Học sinh nghe được tiếng địa phương Xuyên Châu rõ ràng sửng sốt, nhưng vẫn chỉ đường cho đối phương.
Gã đàn ông trung niên nói cảm ơn liền đi tới phòng học.
Lúc này, Lưu Đức Trụ vừa từ phòng giáo vụ trở về, không đợi bạn học đến gần, bỗng nhiên có một người vọt tới trước mặt Lưu Đức Trụ: "Mày chính là Lưu Đức Trụ? Bố cho mày tiền, mày thương lượng với Lý Thúc Đồng một chút, thả tao đi được không?"
Tất cả mọi người mơ hồ một chút.
Trong phòng học chỉ yên tĩnh một giây, mặc dù chỉ yên tĩnh đúng một giây, nhưng trong hoàn cảnh vốn đang ầm ĩ lại có vẻ đặc biệt đột ngột.
"Đây là. . . Giản Sanh! Ổng vẫn còn ở Lạc Thành! Mau gọi giáo viên đến!" Có bạn học hô lên.
Giản Sanh sau khi bại lộ thân phận cũng không có rời khỏi Lạc Thành, bởi vì chuyện của gã còn chưa có xong xuôi.
Ngày hôm nay gã xem tin tức trêи Weibo, lập tức chạy tới trường học quốc tế Lạc Thành.
Thật ra Giản Sanh cũng không xác định Lưu Đức Trụ có phải là người gã cần tìm hay không, nhưng hiện tại tất cả mọi người đều nói như vậy. . .
Bạn học chỉ cho gã một chút, kết quả Lưu Đức Trụ trong lớp bỗng nhiên cảm thấy không đúng, đứng dậy muốn chạy.
Giản Sanh xông lên kéo hắn gấp gáp nói: "Tao biết biết rất trâu bò trong nhà tù số 18, người siêu phàm thẩm tao đều đi theo phía sau mày, địa vị của mày nhất định rất cao!"
Lưu Đức Trụ thất kinh: "Không phải tôi, ông tìm lộn người rồi!"
"Ai da, mày yên tâm, bố không ép buộc mày làm không công. . ." Giản Sanh khi đang nói chuyện, bị hai người giáo viên vừa chạy tới lôi ra phòng học: "Bố cho mày tiền!"
Trêи hành lang, tiếng chửi rủa của Giản Sanh vẫn cònquanh quẩn, các học sinh đều quay đầu lại nhìn Lưu Đức Trụ. . .
Lúc này Lưu Đức Trụ đều muốn sụp đổ, hắn thật không nghĩ tới mình chỉ nói dối một câu, vậy mà sẽ dẫn ra nhiều chuyện như vậy.
Nói thật, chuyện khát vọng nhất của hắn, chính là tìm ra Người du hành Thời Gian thứ ba trong nhà tù!
Hắn muốn nhìn một chút người này rốt cuộc là ai, khiến hắn cõng một cái nồi lớn như vậy!
Giờ phút này, cái nồi Khánh Trần đang ngồi ở trong phòng học, dường như tiếng ầm ĩ bên ngoài đã không có quan hệ với hắn.
Hắn thấy Nam Canh Thần lấy ra một quyển sách dạy học lập trình máy tính, liền hỏi: "Sao đột nhiên xem cái này?"
"Không. . . Không có việc gì, " Nam Canh Thần nói: "Chính là muốn nắm giữ một cái nghề, cậu nói chúng ta giả bộ lôi kéo làm quen Lưu Đức Trụ có được không, nếu như quan hệ tốt, nói không chừng có thể đạt được không ít chỗ tốt ở thế giới Bên Trong."
"Không cần, " Khánh Trần trả lời: "Tôi cũng không phải Người du hành Thời Gian."
Nhưng chính vào lúc này, hắn bỗng nhiên cúi đầu trầm tư.
Mình đương nhiên biết Lưu Đức Trụ là giả, nhưng Người du hành Thời Gian như Nam Canh Thần lại không biết.
Bây giờ Người du hành Thời Gian các nơi toàn quốc sợ rằng cộng lại cũng hơn mười, có thể có người bị "Thân phận" của Lưu Đức Trụ hấp dẫn đến Lạc Thành hay không?
Bởi vì trong những tin tức đã biết, đây là phương pháp dễ dàng nhất tìm được "Đồng đội đáng tin cậy" tại thế giới Bên Trong.
Hà Tiểu Tiểu kiến nghị mọi người lập nhóm ở thế giới Bên Trong, nhưng khác biệt của đồng đội như heo và đồng đội đáng tin cậy vô cùng lớn.
Chỉ bất quá, khiến Khánh Trần có chút không nghĩ ra chính là.
Ngày hôm nay đã xảy ra chuyện lớn như vậy, vì sao đến bây giờ người của tổ chức Côn Luân đều chưa xuất hiện.
Chẳng lẽ là truyền thừa của Lý Thúc Đồng không đủ để khiến bọn họ chú ý? Khẳng định không phải.
Trong cái này khẳng định có vấn đề.
Mãi cho đến giờ tự học buổi tối, Khánh Trần đều không nhìn thấy bóng người của Côn Luân, hắn luôn cảm thấy sẽ có chuyện muốn xảy ra, lại không biết là chuyện gì.
. . .
9 giờ 20 phút, khu trung học của trường học quốc tế Lạc Thành, học sinh cấp ba đều chạy ra trường học.
Sân trường buổi tối dưới ánh đèn đường mờ nhạt có nét đẹp đặc biệt.
Các học sinh mặc đồng phục đi ở trêи đường nói chuyện với nhau, bên cạnh có một đám bạn học ngồi xe đạp chia tay với mọi người, sau đó chạy vào đêm tối.
Có bạn nữ đi ở phía trước, bạn nam thầm mến liền đi ở phía sau truy đuổi đùa giỡn, nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của các bạn nữ.
Tựa như đây là hình dạng nên có của tuổi trẻ.
Lúc này, Lưu Đức Trụ sau khi chia tay với bạn học, đẩy xe đạp từ bãi xe ra, chạy về hướng hoa viên Hưng Long.
Hắn nhớ lại chuyện hôm nay, càng nghĩ càng oan, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày hắn vẫn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Ngay khi hắn đi qua đường Hoàng Hà, bỗng nhiên cảm giác có chút không thích hợp, bên cạnh mình lại có một chiếc xe MPV màu đen tới gần rất nhanh.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện người ngồi hàng ghế sau của xe MPV đều mang theo kính râm, người bên cạnh người lái còn quay đầu nhìn hắn.
Trong lòng Lưu Đức Trụ thầm kêu không xong.
Ngay khi hai bên muốn đi xuống dưới một cầu vượt không có giám sát.
Người trêи vị trí lái xe của chiếc xe MPV màu đen bẻ lái hướng về phía Lưu Đức Trụ, dùng thân xe đụng về hướng Lưu Đức Trụ.
Xe đạp của Lưu Đức Trụ cuống quít chạy lên lối đi bộ, nhưng xe MPV màu đen trực tiếp xông lên lối đi bộ, ép Lưu Đức Trụ cùng với xe đạp ngã văng ra ngoài.
Mặt đất vang lên tiếng ma sát chói tai của lốp xe cùng với mặt đất, còn có tiếng kêu thảm thiết của Lưu Đức Trụ cùng nhau vang lên.
Xe MPV màu đen dừng giữa đường, cửa thùng xe bị người kéo ra cạch một tiếng, trong xe truyền đến âm thanh lạnh lùng của một người đàn ông: "Tốc chiến tốc thắng, dẫn hắn đi."
Hai người mang kính râm từ trêи xe nhảy xuống, vọt tới hướng Lưu Đức Trụ không chút do dự nào.
Vẻ mặt của đối phương rất hung hãn, cực kỳ giống tội phạm trong phim Hongkong.
Nhưng then chốt nhất chính là, Lưu Đức Trụ nhìn thấy rõ ràng tứ chi máy trêи thân của hai người này!
Trong chớp mắt, phía sau có một ánh đèn chói mắt sáng lên, rọi thẳng vào đám người.
Tiếng nổ động cơ như sấm đánh từ xa tới gần, trêи mặt đường như có một con mãnh thú sắt thép đang lao tới. . .
Ầm một tiếng, một chiếc xe việt dã màu đen tông mạnh vào phần đuôi xe MPV màu đen!
Xe MPV màu đen bị tông văng lật nghiêng ra ngoài!
Hai gã tội phạm xuống xe khi nãy biến sắc, lúc này lao về phía xe việt dã màu đen, tứ chi máy trêи hai cánh tay của bọn họ bắn ra hai thanh trường đao, nhưng không đợi bọn họ nhào tới trước xe việt dã, có một hình bóng không rõ từ trêи cầu vượt cao sáu mét nhảy xuống.
Có người đã sớm chờ ở chỗ này!
Bóng người rơi xuống vừa nhanh vừa vội, trong chớp mắt trực tiếp rơi xuống đỉnh đầu của hai gã tội phạm.
Hai chân thép giẫm lên vai của hai gã tội phạm, dẫm nát hai gã tội phạm xuống mặt đất.
Tia lửa màu xanh lam lóe ra, tứ chi máy chỗ vai của hai gã tội phạm vỡ tung tóe lộ ra linh kiện điện tử bên trong.
Thân hình từ trêи trời giáng xuống quay đầu hỏi Lưu Đức Trụ: "Không có việc gì chứ? Xin chào, lần đầu gặp mặt, tôi là người phụ trách của Côn Luân, Trịnh Viễn Đông."