Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 9: Ngụy trang khảo thí



“Vì sao a,Dật Dật,ánh mắt của ngươi xinh đẹp như vây.Làm sao lại muốn đeo kính áp tròng đen ni?.Bất quá,nhìn ngươi như thế này cũng xinh đẹp,đáng yêu.Ta cũng nhịn không được muốn biết người cung cấp tinh tử(t*ng trùng) kia bộ dạng thế nào rồi.Nhất định rất tuấn tú đi.Hồi trước,người đàn bà kia nói giảm 80% cho ta,ta tưởng rằng là hàng kém chất lượng chứ!Đáng tiếc,khi ta quay lại ngân hàng kia,cư nhiên đã đóng cửa rồi. ”.

Bên tai nghe Tiêu Mẫn Nhi lải nhải,Tiêu Dật quay về tấm gương điều chỉnh kính áp tròng.

Cũng chính là Tiêu Mẫn Nhi này với một hệ thần kinh to lớn của nữ nhân,mới có thể hận không thể cho cả thế giới biết rằng con trai của nàng xinh đẹp nhường nào,mà không một chút ý thức nào về người cha cho tinh tử của hắn là người như thế nào.

Tuy rằng, Tiêu Dật không ra khỏi nhà, hắn cũng học  ở hiện tại  lâu như vậy,cũng có thể tám chín phần đoán ra cha mình là ai rồi.

Chỉ cần làm người khác không chú ý đến cặp mắt màu tím,làm cho hắn không phải không thừa nhận rằng bản thân mình vô cùng có khả năng là con trai của nam nhân kia.

Thế giới hiện tại biến đổi gen là chuyện bình thường,ngươi mắt có nhiều màu sắc lộng lẫy,cũng không có gì đáng ngạc nhiên.Nhưng,màu tím,vẫn chưa đến mức trầm luân phổ biến với con ngươi của mọi người dân.

Về phần tử tinh của người kia như thế nào lại ở ngân hàng t*ng trùng,còn bị Tiêu Mẫn Nhi mua.Sự tình  này làm người ta ngạc nhiên đến sửng sốt.Tiêu Dật quyết định vẫn là không nên nghiên cứu kỹ.Dù sao chỉ cần thận trọng,thế giới lớn như vậy,nam nhân kia mãi mãi cũng không phát hiện ra mình có một đứa con lưu lạc ở bên ngoài.

Cũng không cần hi vọng Tiêu Mẫn Nhi có thể phát hiện ra chuyện này.Nàng là loại người có ăn có ngủ có chơi là không để ý tới con người và sự vật bên ngoài.Cho dù tin tức của nam nhân kia có đăng báo bay đầy trời,nàng cũng không đem con mình cùng với hắn liên lạc mà sống với nhau.

“Mẫn Nhi,Dật Dật thật là tốt,chúng ta đều biết.Cho nên mới phải giấu đi, bằng không sẽ bị kẻ xấu lừa gạt”.Trương Ngọc Quyên đối với cha ruột của Dật Dật cũng đã nghe ngóng qua,dù sao cũng là đặc trưng nổi bật như vậy.Nhưng nàng không nói,bởi vì luyến tiếc Tiêu Dật,cũng bởi vì nàng cảm thấy được hoàn cảnh sinh hoạt đó không thích hợp với Tiêu Dật.

“Mẹ (nuôi) nói cũng đúng”.Tiêu Mẫn Nhi nghĩ đi nghĩ lại,gật đầu,nhưng nhìn về hướng ngươi mắt của con mình biến thành màu đen,lẩm bẩm nói: “như vậy coi như là che dấu sao?”.

Vẻ mơ hồ tự nhìn chính bản thân mình của người mẹ bé nhỏ (tiểu mẫu thân),Tiêu Dật mỉm cười: “Mẹ, ngươi không cần lo lắng cho ta”.

Tiêu Mẫn Nhi nhất thời cảm giác mùa xuân đang tới, hoa nở chim hót, liễu xanh đung đưa,toàn thân đều lâng lâng rồi,tiếp theo mũi nóng lên.

Tiêu Dật bất đắc dĩ mà thuần thục từ trên bàn rút ra một chiếc khăn giấy đưa cho Tiêu Mẫn Nhi.

Mẫn Nhi máy móc tiếp lấy,tự giác đưa lên che mũi.

“Mẫn Nhi,có mình ngươi là như vậy,làm mẹ nhìn con mình đến chảy máu mũi sao?”.

“Đều là Dật Dật đấy,như thế nào lại có thể cười thành bộ dạng kia! Còn có,mẹ (nuôi) ngươi đừng nói ta,chính ngươi không phải mỗi lần xem đều ngây ngốc ra hay sao!”.Mẫn Nhi không cam lòng mà nói.

“Cái gì,nào có”.Trương Ngọc Quyên cảm thấy mất thể diện không nhịn được nữa, lắp bắp nói.

“Có mà, có mà”.Mẫn Nhi hăng hái mà làm ồn.

Tiêu Dật im lặng mà ngồi một bên,nhìn các nàng vừa đi vừa nháo trong lòng chợt nghĩ đến trong phòng thí nghiệm vắng vẻ không được như thế này.

Này,cảm giác gia đình đại khái là như vậy đấy.

Lưu Minh dám thề trong cuộc đời làm giám thị đây là lần đầu tiên gặp tình huống này.

Hết thảy những hài tử đều không tự giác mà hướng qua chỗ kia lén nhìn trộm,suy nghĩ căn bản là không ở phòng thi.

Thật sự là hiếm thấy việc Tiểu Học Lưu Kim miễn phí toàn bộ cho bài kiểm tra này,ôi chao,cư nhiên có thể chần chừ thành như vậy.

Bất quá, lại nói đến việc kia,cái chỗ ngồi của hài tử,thật sự là một mỹ nhân a.

Thời đại bây giờ còn có gen xuất sắc như vậy, tuấn nam,mỹ nữ trên đường đều là từng tốp,từng tốp,muốn tìm được người xấu xí cũng thật là khó khăn.Nhưng là,đứa bé này là hàng cực phẩm trong cực phẩm,cho dù là còn nhỏ tuổi,nhưng linh khí thuần khiết, hồn nhiên hoàn chỉnh kia thì nhìn thấy không xót một cái gì.

Hắn ta giả vờ tuần tra mà đi xuống bục giảng, đứng ở bên cạnh Tiêu Dật,ngăn cản toàn bộ ánh mắt hướng tới,trong lòng còn có một tinh thần tự mình cho là giải vây,ta chính là vì những hài tử khác để có thể chuyên tâm vào cuộc thi,ta không phải vì gần gũi để thấy dõ bộ dáng của hài tử này.Tuyệt đối không phải….Nhưng mà nhìn gần,rất hấp dẫn a.(Mộng: …khinh bỉ ngươi).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.