“A!” Cô kêu sợ hãi một tiếng, đã bị đầu dưới chân trênkhiêng vào trong phòng.
Lại muốn đi vào nơi đó? Lại muốn một mình mật đàm? Mẹ ơi, cô không muốn a!
“Buông ra, các người đàn ông của tôi đều ở ngoài của, anh còn dám động tay động chân?” Cô giãy dụa lung tung, phô trương thanh thế reo lên. Trong lòng lại rõ ràng, cho dù tìm đến toàn bộ quân đội cũng không ngăn lại hắn được, người đàn ông này quá bá đạo, nghe không hiểu lời cự tuyệt của người khác.
“Hôm nay Chủ nhật, các tình nhân của cô cũng nên nghĩ lễ nên cô rảnh rỗi lắm phải không?” Đỗ Ưng Dương lạnh lùng hỏi, dễ dàng đem cô đi. Hắn quét mắt nhìn mọi người một cái, nhìn thấy một đám đem tầm mắt chuyển đi nơi khác, cố gắng muốn ngụy trang thành những người đàn ông bình thường qua đường.
“Các anh thậtkhông có nghĩa khí !Khốn kiếp a!” Đổi chiều Thiên Vẫn còn không quên lên tiếng mắng, lên án những người này thấy chết mà không cứu . Phá hoại bố cục của cô xong ,bọn họ lại vẫn dám khoanh tay đứng nhìn!
Ba nam nhân trao đổi ánh mắt bất đắc dĩkhông hẹn mà cùng nhún vai. Tánh mạng so với nghĩa khí còn quan trọng hơn đây là kết luận của bọn họ rút được. Hiện tại duy nhất có thể thay cô làm, chỉ là cầu nguyện.
Khi cửa trong phòng một lần nửa bị đóng lại, Thiên Vẫn nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cánh cửa kia, thề muốn đem phòng này nhanh chóng hủy đi, đỡ phải Đỗ Ưng Dương luôn khiêng cô vào trongnày. Nói không chừng ngày nào đó hắn nổi lên thú tính , sau khi đóng lại cửa phòng đối với cô lạm dụng “hình phạt riêng” thì sao?
“Làm cái gì a, vì sao muốn kéo tôi vào nơi này đểnói?” Cô giãy khỏi kiềm chế, trốn qua được một mặt cái bàn cách hắn rất xa.
“Trong lúc chúng ta nói chuyện, không cần để cho những người không liên quan nghe thấy.” Đỗ Ưng Dương nhìn kỹ ở trên mặt cô cóvẻ cảnh giác. Hắn nhíu mày đi từng bước về phía trước.
Thiên Vẫn ôm lấy một đống vũ khí làm đồ che ở trước ngực, ngăn cản hắn gần chút nữa.“Không cần lại đây, lỗ tai của tôi thật sự rất tốt, anh đứng ở đó nói chuyện tôi có thể nghe được.”
Thấy hoa mắt,bóng đen thoáng qua,cô muốn hắn đứng xa xa một chút thanh âm còn chưa biến mất, thân hình cao lớn đã muốn lẻn đến bên cạnh cô, đem eo nhỏ của cô vững chắc ôm vào trong ngực.
“Ông trời, anh nghe không hiểu tiếng người sao?” Cô rên rỉ một tiếng thầm mắng chính mình quá mức sơ sẩy,nên sớm đoán được hắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.
Thiên Vẫn ngẩng đầu lên nhìn thấy cặp con ngươi trong suốt kia, tim cô lại bắt đầu đập gia tốc. Cô hoài nghi nếu cô ở chung với Đỗ Ưng Dương một thời gian dài, bản thân nhất định sẽ bị sẽ bị bệnh tim nha.
“Những người giả bộ làm vị hôn phu đó đến đây là vì tôi sao?” Ngón tay thô ráp chỉ lên gò má trắng,xoa nhẹ qua lại, thậm chí còn trượt đến đôi môi đỏ mọng chậm rãi ma sát, mang đến tê dại kỳ dị.
Thiên Vẫn kháng cự lại kích thích xa lạ, không cho hắn thấy sắc mặt hoà nhã.
“Vì anh.” Vì muốn đuổi anh đi nha!
Bàn tay to ngăm đen nâng cằm dưới của cô lên, ánh mắt của Đỗ Ưng Dương phức tạp cẩn thận nhìn kỹ cô.
“Vậy bớt trang điểm những thứ này, duy trì dáng vẻ vốn có của em.” Những người đó chỉ lo màu sắc bên ngoài, ngược lại dấu đi xinh đẹp của cô.“Chín năm… trước đêm hôm đó…….em cũng không có trang điểm.” Thanh âm thô ráp đè thấp, còn dựa vào ở mặt của cô, hô hấp nóng rực làm da thịt của cô nóng lên.
Mặt nóng hồng,cô không được tự nhiên quay đầu đi.]
Người đàn ông này tại sao phải nhớ kỹ những thứ này nha, lúc nào cũng đem chi tiết giắt tại khóe miệng, làm cho cô nhớ tới những cảnh ngượng ngùng kia nha?
Đây là nguyên nhân cô muốn đuổi Đỗ Ưng Dương ra ngoài,cô không bài xích những người bạn khác phái nhưng lại không biết chung đụng với hắn như thế nào, bởi vì những người đó không thể chạm đến nội tâm của cô, mà hắn lại trực tiếp uy hiếp đến trí nhớ riêng tư của cô.
Đỗ Ưng Dương không có dời đi vẫn tựa vào bên tai cô,giọng nói trầm thấp, hơi thở lại phun vào tóc cô làm ngứa và kích thích, hắn hô hấp từ từ dời đến nơi khác.
“Đừng uổng phí tâm cơ,anh sẽ không rời đi.” Hắn nói trúng tim đen, phá hỏng quỷ kế của cô.
“Thượng Quan gia bạc đãi anh như vậy sao? Không phân phòng ở cho anh ở, cho nên anh mới tới đây?” Thiên Vẫn mắt trợn trắng, ai oán tiếp nhận bá đạo của hắn.
“Anh ở lại đây là vì muốn bảo vệ em.” Hắn thản nhiên nói không có buông cô ra,ngón tay ngăm đen chỉ cách áo sơmi rộng thùng thình, lưu luyến bên hông cô.
“Vì tôi?” Thiên Vẫn hừ một tiếng, không muốn tin tưởng.“Em nghĩ là vì Định Duệ mới đúng?” Cô nói thầm.
Ở trong mắt hắn cô là loại người lừa đảo để lấy “giống”, Định Duệ thì là cốt nhục của hắn, hai người ở trong lòng hắn nặng nhẹ còn cần phải thảo luận sao? Hắn da mặt dày muốn vào đây ở tuyệt đối là vì Định Duệ.
“Cái đó không quan trọng.” Ngữ khí của Đỗ Ưng Dương bình thản.
“Làm sao có thể không quan trọng nha?” Thiên Vẫn tức giận đến muốn thét chói tai. Người này bá đạo lại ngoan cố, làm cho trong lòng cô cơn tức ứa ra, thiếu chút nữa muốn đá hắn một cước, nhìn hắn có thể hay không xuất hiện biểu tình khác.“Anh không muốn rời đi,em cũng sẽ không nguyện ý đem Định Duệ giao cho anh, chẳng lẽ cứ giằng co như vậy thì anh cứ vĩnh viễn ở lại đây sao?”’
Trả lời cô là một mảnh trầm mặc.
“Chúng ta không có biện pháp sinh hoạt cùng nhau sao.” Tức giận tới cũng nhanh đi cũng nhanh,cô như là khí cầu đã xì hơi cúi đầu, vẻ mặt uể oải, đối với hai người ở chung không ôm hy vọng nào.
Hắn chỉ là vì Định Duệ mà tìm đến cô, tiếp cận cô sao? Suy nghĩ này cứ quanh quẩn trong đầu, giống như một tảng đá,vừa buồn bực vừa nặng làm cho cô không vui vẻ.
Vì sao nha? Vì sao hắn để ý tới Định Duệ làm cô không vui vẻ nha?
Cô suy nghĩ lại tìm không thấy giải đáp, càng nghĩ càng sâu trí nhớ dần dần rõ ràng, chín năm trước tất cả đều rõ ràng.
“Không có thử qua thì làm sao có thể kết luận ngay bây giờ nha?” Miệng hắn vẫn vậy nào có cảm xúc dao động. Tuy rằng rất nhỏ nhưng lại không lạnh như băng giống lúc trước.
Thiên Vẫn ngẩng đầu lên, rõ ràng ánh mắt cùng chín năm trước trong băng ghi hình tương đối ──
Bốn phía đột nhiên đều trở nên tối đen,cô thậm chí đã quên hô hấp, không dời đi tầm mắt. Lúc trước, chính là ánh mắt như vậy đả động cô, có chôn sâu tịch mịch và thê lương, giống như hắn đang khát vọng cái gì……
“Anh……” Cô lớn mật cầm lấy cánh tay kiên cố của hắn, trừng lớn ánh mắt muốn chứng thực cảm xúc này thực tồn tại hay không.
Chẳng qua là trong nháy mắt thời gian, Đỗ Ưng Dương lại khôi phục lạnh như băng, con ngươi nghiêm khắc rốt cuộc tìm không thấy cảm xúc làm cô rung động.
Hắn nhướng mày rậm bộ dáng ương ngạnh ngạo nghễ lên tiếng hỏi.
“Không có chuyện gì,em chỉ là hoa mắt.” Thiên Vẫn phẫn nộ buông tay ra, không hiểu sao cảm thấy có chút mất mát.