Dấu Chân Thời Gian

Chương 19




Lại là một buổi sáng nắng đẹp, ăn sáng xong, Trịnh Tích Vân đề nghị Trịnh Thanh, “Lát nữa chúng ta đi đạp xe đi, đến Cổ Lãng Tự đã rất lâu rồi, tôi vẫn chưa được đạp xe vòng quanh đảo.”
Từ khi từ Thành Đô về đã mấy ngày, có lẽ cũng đã mở được nút thắt năm đó, cậu ấy cũng thoải mái hơn trước rất nhiều, cũng thích cười nhiều hơn.
“Được thôi, thời tiết hôm nay rất đẹp, tôi cũng muốn ra ngoài vận động.”
Hai người đạp xe đến bờ biển, ngồi trên bãi đá bên bờ, đôi tay trắng ngần của Trịnh Thanh chống cằm, vọng ra biển phía xa xa.
Trịnh Tích Vân cầm điện thoại, chụp trộm cô, nghe thấy tiếng máy ảnh, Trịnh Thanh quay đầu lại, “Cậu làm gì đấy?”
“Chụp một tấm ảnh của chị mà thôi, không làm gì cả.”
“Chụp tôi làm gì, nhanh chóng xóa đi.” Trịnh Thanh nói rồi đưa tay muốn lấy điện thoại của Trịnh Tích Vân.
Trịnh Tích Vân đưa điện thoại ra sau lưng, không để cô lấy được, cả người Trịnh Thanh đều nhướn về phía trước, “Cậu nhanh đưa điện thoại cho tôi.”
Hai tay Trịnh Tích Vân đột nhiên ôm lấy cô, có một hơi ấm được tỏa đến ở eo, khiến Trịnh Thanh dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, cô hoảng loạn muốn trốn tránh cậu, Trịnh Tích Vân cúi đầu, hôn lên môi Trịnh Thanh.
Trịnh Thanh hoảng hốt lo sợ đẩy cậu ra, quay mặt đi, “Cậu đừng như vậy...”
“Chị đang xấu hổ sao?” Trịnh Tích Vân cười đắc ý, “Tôi thích chị, nên vừa rồi mới không kiềm chế được mới...”
“Tôi chỉ coi cậu là một đứa trẻ, chẳng phải cậu gọi tôi là dì sao, cậu chỉ hơn con gái tôi 2,3 tuổi thôi, chúng ta căn bản không thể nào.”
“Gọi là dì chỉ là đùa chị thôi, hai người yêu nhau thật sự, chị cảm thấy tuổi tác sẽ là vấn đề sao?”

“Đúng vậy, vấn đề tuổi tác có thể không quan trọng, nhưng tôi có người yêu, cậu biết tôi có bạn trai rồi đó.”
“Dù sao trước giờ tôi cũng không thấy bạn trai nào đó của chị, quỷ mới biết được rốt cục có người đó hay không.”
“Cậu...Bỏ đi, không muốn giải thích với cậu, mặc kệ là có người đó hay không, chúng ta cũng không thích hợp.” Trịnh Thanh đứng dậy, “Tôi phải về quán cafe rồi.”
Trịnh Thanh lên xe đạp đạp về, Trịnh Tích Vân theo sau cô, lúc lên lầu, Trịnh Tích Vân kéo tay cô, “Không phải chị tức giận thật chứ, những điều tôi nói đều là sự thật, tôi thật sự thích chị, chị không thể nghiêm túc suy nghĩ được sao?”
Trịnh Thanh không để tâm đến cậu ta, tiếp tục đi lên, đến cửa nhà, thì nhìn thấy Vu Bân đang đứng ở đó, sững người tại chỗ.

Trịnh Tích Vân phía sau không chút cảnh cáo đi lên, “Ây...Sao chị không đi nữa, vẫn chưa đến nhà mà...”
Trịnh Thanh vội vàng lên trước một bước, kéo dài khoảng cách với Trịnh Tích Vân, hồi lâu mới nói một câu, “Anh...Anh đến rồi...”
Trịnh Tích Vân quan sát người đứng ngoài cửa, trên người mặc áo vest, chân đi giày da, tuổi cũng không nhỏ nữa, đoán anh ta chính là bạn trai của Trịnh Thanh.
“Anh muốn cho em một bất ngờ, không ngờ lại dọa em rồi đúng không?” Vu Bân nói rồi cười gượng.
Trịnh Thanh vội vàng lên trước kéo tay anh, “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Không ngờ Vu Bân lại tránh tay cô, “Người đó là ai?...!Trịnh Thanh, em không giới thiệu một chút sao?”
“Em...” Trịnh Thanh quay đầu nhìn Trịnh Tích Vân, dùng giọng điệu cầu xin, “Cậu có thể đến quán cafe trước không, chúng tôi cần nói chuyện riêng một lát.”

“Ồ!” Trịnh Tích Vân thấy cô sắp khóc rồi, chỉ có thể quay người đi xuống dưới lầu.
“Anh nghe em giải thích, việc không phải như anh nghĩ, cậu ấy là ca sĩ mới ở quán café em mới tuyển...” Trịnh Tích Vân đi đến ngang tầng 1, nghe thấy giọng của Trịnh Thanh từ trên vọng xuống, cùng lúc đó dường như cậu cũng nghe thấy tiếng tim mình vỡ nát.
Sau khi Trịnh Thanh mở cửa, Vu Bân đi vào, cửa phòng Trịnh Tích Vân vừa hay cũng đang mở.

Vu Bân biết phòng đó là phòng giành cho khách, nhìn một lượt bên trong, vừa hay nhìn thấy bước tranh mà Trịnh Tích Vân đã vẽ xong, dù cách một đoạn dài, anh cũng có thể nhìn ra người đang ôm đàn trong bức họa là Trịnh Thanh.
“Cậu ca sĩ, cậu ấy ở đây sao?”
“Đúng vậy, cậu ấy không có chỗ nào ở, chỉ có thể tạm thời ở đây.”
“Người trong bức họa đó là em đúng không?”
“Anh đừng hiểu lầm, cậu ấy là một đứa trẻ hơn 20 tuổi, cái đó là cậu ấy vẽ chơi thôi.”
“Vẽ chơi? Hình như vừa rồi anh nghe thấy cậu ấy nói cậu ấy thích em.”
Sắc mặc của Vu Bân rất khó coi, đây là lần đầu tiên Trịnh Thanh thấy anh như này, “Không như anh nghĩ đâu, em chỉ xem cậu ấy như một đứa bé, giữa hai bọn em không có việc gì...”
“Những ngày anh không ở đây, anh thấy em sống cũng rất tốt, vừa hay anh cũng muốn nói chuyện giữa hai chúng ta.”

Trịnh Thanh ôm chầm vào lòng anh, “Anh không thể nói em như vậy, em không sống rất tốt, em rất rất nhớ anh, nhưng lại không dám gọi điện, nhắn tin cho anh, sợ ảnh hưởng tới cuộc sống của anh...!Anh căn bản không biết mỗi ngày em đã sống như thế nào....”
Người trong lòng vừa nói vừa thút thít, Vu Bân thở dài một hơi, vốn dĩ định nhân cơ hội này, nói chia tay với Trịnh Thanh, nhưng thấy vẻ yếu đuối của cô, tim anh lại mềm nhũn lại.
Anh xoa lưng cô, “Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.”
Trịnh Thanh ngẩng đầu, nước mắt đong đầy khóe mi nhìn anh, “Anh đừng tức giận được không, em thề em không có bất cứ quan hệ gì với cậu ấy, cậu ấy đang tìm phòng trọ, rất nhanh sẽ chuyển đi.”
Vu Bân lau nước mắt trên mặt cô, “Anh nhớ em đến sắp điên rồi, còn tức giận gì chứ.” Nói xong, cũng không kiềm chế được hôn lên môi cô.
Lúc này, những giọt nước mắt chưa khô trên mặt Trịnh Thanh dường như là một lời dụ dỗ có chủ ý, rõ ràng anh đến để chia tay cô, nhưng lại càng lấn sâu hơn, anh ôm lấy đầu cô hôn những cái hôn cuồng nhiệt, sự theo đuổi mang tính trả thù men theo đầu lưỡi cô nuốt trọn vị ngọt ngào của cô.
Trịnh Thanh thở gấp, nhưng vẫn không lỡ kết thúc nụ hôn này.

Cô nhẹ nhàng dùng hai chân ma sát nhẹ nhàng nơi bộ phận nhạy cảm phía dưới của anh, cảm giác nơi đó có chút phồng lên, con tim cũng theo đó mà đập thêm hoan lạc.

Đột nhiên choáng váng đầu, cô đã bị Vu Bân ép dưới thân.
Anh không kiềm chế được, cúi người thở d.ốc bên tai cô, bộ phận hung hăng nào đó bị cô cọ sát đến cứng lên rồi đau đớn giữa đôi chân mềm mại của cô, cách một lớp quần mỏng nhưng vẫn lộ ra sự thiên uy của nó.
Trịnh Thanh căng thẳng nuốt nước bọt, bị vầng sáng đã được giải phòng như chim sổ lồng khuất phục, cơ thể không thể kiềm chế được, ưỡn người hòa hợp với sự xâm phạm của anh.
Vu Bân thở nặng, cúi đầu cắn vào nơi đầy ắp nhất qua tầng áo sơ mi, như dày vò dùng đầu lưỡi lướt lại rồi cắn, tay còn lại không chịu an phận x0a nắn bên còn lại, lực càng lúc càng mạnh khiến Trịnh Thanh nhíu mày.
Ánh mắt sâu xa nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười, bàn tay luồn vào trong váy cô, ngón tay dài mảnh khảnh trượt xuống chỗ nóng ẩm nhất.

Trịnh Thanh mở to mắt, thân thể bỗng nhiên co lại, cánh tay bám víu lấy vai anh càng thêm chặt.

Đôi chân cố ý thức khép lại, nhưng lại bị anh thâm nhập vào vùng giữa chân, áo trên người cũng đã bị kéo xuống trước ngực.
Hơi lạnh dồn dập trên cơ thể, cô co người lại, nhưng vô tình siết chặt ngón tay anh đang di chuyển bên trong cơ thể cô.
Chỉ nghe thấy bên tai một tiếng rên nhè nhẹ trầm ấm, Vu Bân rút ngón tay ra, cúi người phủ lên phong tỏa đôi môi cô, phần dưới cơ thể đã giãn ra đau đến nóng nhiệt rồi một lần tiến vào, không để cô có cơ hội thở gấp rồi bắt đầu va vào nhau.
Anh bất ngờ thay đổi tư thế, không để chân cô quấn quanh lưng anh, khiến chỗ bí mật của hai người càng quấn lấy nhau thân mật, anh đặt một chân của cô gác lên vai anh.

Các tư thế khác nhau, mỗi một lần đều khiến cô chìm sâu trong sự cuồng nhiệt, nóng bỏng.

Anh cúi đầu, nhìn thấy vệt nước mắt vẫn chưa khô trên mặt cô, kéo cô vào lòng, hôn sạch những giọt nước mắt còn vương lại.
Vu Bân ngậm lấy nơi đẹp nhất trên ngực cô, dòng điện râm ran chạy khắp cơ thể Trịnh Thanh, khiến cô bất giác ôm lấy anh, nhắm mắt cảm nhận sự dịu dàng mà anh giành cho mình, cơ thể theo bản năng cũng dần dần phối hợp với màn chạy nước rút của anh, hai chân chủ động ôm lấy lưng anh, ưỡn người đòi hỏi càng nhiều.
Thấy cô chủ động đáp lại, anh không thể dịu dàng thêm nữa, tay anh ôm chặt lấy eo cô lại kịch liệt tiến vào.

Cô mở mắt, đắm chìm trong gương mặt anh tuấn đầy ắp dục vọ.ng ấy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.