Sau khi uống hết ly café, Thẩm Diệu Đông phát hiện đàn guitar đặt trên sân khấu, “Chỗ của các em còn có ca sĩ hat live sao?”
“Đúng vậy, nhưng ca sĩ trước đây đã nghỉ làm rồi, bây giờ tôi tạm thời thay thế.”
Một vầng sáng trước mắt Thẩm Diệu Đông, “Em còn biết hát?”
“Cũng tính là biết, nhưng tôi hát không được hay lắm.”
“Em khiêm tốn vậy, vậy tôi lại càng muốn nghe, không biết có vinh hạnh được nghe không.”
Trịnh Thanh nhìn anh cười, đi lên sân khấu cầm đàn guitar lên.
“I was found on the ground by the fountain at Valder, Fields and was almost dry, Lying in the sun after I had tried, Lying in the sun by the side…”
Lúc này, Thẩm Diệu Đông dường như được đi từ bờ biển Cổ Lãng Tự đến cánh đồng cỏ ở Walden qua giọng hát của Trịnh Thanh, nằm trên bãi cỏ, thoải mái nằm tắm nắng chiều tà, đợi hoàng hôn buông xuống.
Sau khi hát xong, Trịnh Thanh đặt guitar xuống, quán café nhỏ bé vang lên tiếng vỗ tay của Thẩm Diệu Đông, “Tôi không hiểu âm nhạc, nhưng tôi cảm thấy em hát rất hay, dường như tôi đang nằm trên bãi cỏ vậy.”
“Cảm ơn anh, anh quá khen rồi.”
Được uống café, được nghe hát, Thẩm Diệu Đông cũng ngại ngùng không muốn ngồi lê ở đây mãi, đứng dậy, “Bài hát rất hay, café cũng rất ngon, cảm ơn em.”
“Lần sau làm việc mệt mỏi, anh có thể qua đây.” Trịnh Thanh đưa anh ra ngoài cửa.
“Được, tôi nhất định sẽ đến nữa.”
Biết khiêu vũ, biết đàn, biết hát, lại còn biết pha café, người con gái này còn sở trường gì nữa mà mình không biết, Thẩm Diệu Đông bất giác có hứng thú với cô.
Anh cảm thấy quả không lãng phí quãng thời gian đi dạo ở Cổ Lãng Tự này.
Vu Bân đã quay về Thượng Hải gần hai tháng, hàng ngày Trịnh Thanh vẫn chờ tin nhắn của Vu Bân như cũ, hoặc là linh cảm tương thông, lần này Vu Bân chưa tới hai tháng lại đến Hạ Môn, lúc Vu Bân nói anh đang ở sân bay Cao Kỳ, Trịnh Thanh nghi ngờ mình đã nghe nhầm.
“Anh đến Hạ Môn rồi, tối chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Vu Bân nói với cô trong điện thoại.
“Vâng.” Trịnh Thanh cởi chiếc tạp dề của quán café, nói với Ôn Ninh, “Chị có việc gấp phải đến Hạ Môn, em trông quán café nhé.”
Ôn Ninh thấy cô vội vàng như vậy, không cần hỏi cũng đoán biết là Vu Bân tới.
Trên đường từ sân bay vào thành phố, Vu Bân đã do dự cả một con đường dài, cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Thẩm Diệu Đông, có mấy lời anh thật sự khó mở lời với Trịnh Thanh, chỉ có thể dùng hành động biểu thị, Trịnh Thanh thông minh như vậy chắc chắn sẽ hiểu.
Trịnh Thanh về nhà chọn một bộ váy, trang điểm nhẹ rồi ra khỏi nhà.
Trên tàu nhận được tin nhắn của Vu Bân, nhưng không nghĩ lại còn có một người khác, hơn nữa người ngồi bên trong đó cô có chút quen.
Thẩm Diệu Đông vừa nhìn đã nhận ra Trịnh Thanh, “Thì ra là em.”
Vu Bân thấy hai người dường như đã quen biết, “Sao vậy, hai người đã từng gặp nhau sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi gặp nhau ở quán café trên Cổ Lãng Tự.” Thẩm Diệu Đông vẫn đang nghĩ lần sau gặp mặt là lúc nào, nhưng lại rất bận, không thể đi được, không ngờ lại gặp cô ở đây, hơn nữa trong điện thoại Vu Bân nói với anh muốn giới thiệu cho anh một đối tượng, cũng thật trùng hợp quá.
Trịnh Thanh nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra, cười với anh, “Tôi nhớ ra rồi, không lâu trước đây anh có đến Dấu Chân Thời Gian của tôi.”
“Hai người cũng đã gặp nhau, quá tốt rồi.” Vu Bân nói bên cạnh.
Trịnh Thanh quay đầu qua nhìn anh, không hiểu ý anh nói, “Cái gì cơ?”
“Tổng giám đốc Thẩm, Thẩm Diệu Đông, là bạn làm ăn cùng anh, cũng là bạn tốt, 37 tuổi, độc thân…” Vu Bân bắt đầu giới thiệu hai người.
Giọng của Vu Bân càng bay càng xa, Trịnh Thanh trợn mắt nhìn chằm anh, anh rốt cục đang muốn làm cái gì vậy.
“Trịnh Thanh, trước đây cậu cũng gặp rồi, có một quán café ở trên đảo, biết đàn hát, còn là một tay pha café rất ngon, cũng đang độc thân.”
Vu Bân cố tình cường điệu hai chữ độc thân, khiến Trịnh Thanh hoảng hốt lo lắng, anh đang là cầu nối xe duyên cho cô và Thẩm Diệu Đông sao, đôi mắt cô mở to không chớp nhìn Vu Bân, ánh mắt ấy dường như đang hỏi anh, rốt cục anh đang làm gì vậy, có thể nói cho em được không?.
“Cô Trịnh chắc còn biết khiêu vũ nữa, lần trước tôi đã thấy ở trên đảo.” Thẩm Diệu Đông tiếp lời.
Vu Bân rất ngạc nhiên, “Ồ, vậy sao, cái đó tôi cũng không biết, chốt lại là những thứ cô ấy biết rất nhiều.”
Sau khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, Thẩm Diệu Đông đứng dậy chủ động rót rượu cho Trịnh Thanh, “Cô Trịnh chắc là cũng có thể uống rượu phải không?”
Vì giữ thể diện cho Vu Bân, Trịnh Thanh mới gượng nở một nụ cười, gật đầu, “Tôi uống được.”
“Không ngờ chúng ta lại có duyên đến vậy, đều quen biết Tổng giám đốc Vu, còn phải cảm ơn Tổng giám đốc Vu đã giới thiệu một người con gái đẹp như vậy cho tôi quen biết.” Thẩm Diệu Đông nói rồi nâng ly.
Trịnh Thanh như một người mất hồn đưa ly rượu lên, cạn ly với Thẩm Diệu Đông, sau đó một hơi uống hết rượu trong ly.
“Tổng GIÁM ĐỐC Thẩm là ông vua hô mưa gọi gió trong ngành bất động sản của bọn anh, đẹp trai, sự nghiệp thành công, không biết bao nhiêu cô gái thầm yêu trộm nhớ…”
Khả năng nghe của Trịnh Thanh dần dần mơ hồ, đến cuối cùng cũng không nghe rõ Vu Bân đang nói gì.
Cô nghe lùng bùng trong lỗ tai.
Bữa cơm này, Trịnh Thanh cũng không nói gì, ngược lại Thẩm Diệu Đông lại rất hoạt bát.
Một bữa ăn gượng gạo cuối cùng cũng kết thúc, Vu Bân tiễn Thẩm Diệu Đông lên xe, vừa quay người thì thấy ánh mắt rực lửa của Trịnh Thanh đang nhìn mình, cô chất vấn anh, “Anh biết anh đang làm gì không, tại sao anh lại giới thiệu một người ở đâu đó cho em.”
Vu Bân không trả lời cô, đưa tay ra vẫy một chiếc taxi, “Quay về rồi nói sau.”
Đến căn hộ, Trịnh Thanh cuối cùng cũng không kiềm chế được, mãnh liệt nắm lấy tay anh, “Anh vừa rồi chỉ đang diễn kịch thôi đúng không, chỉ là giới thiệu hai người quen biết thông thường thôi đúng không?”
“Không.” Vu Bân cởi áo vest khoác ngoài, “Là thật lòng muốn giới thiệu cho hai người làm quen.”
Trịnh Thanh không tin lắc đầu, “Tại sao phải giới thiệu hai bọn em làm quen, chẳng phải em đã có anh rồi sao, em không cần làm quen với người đàn ông khác.”
Vu Bân gỡ bàn tay cô ra, việc đã đến nước này, bắt buộc phải nói rõ cho cô biết, bằng không cô sẽ không buông bỏ, “Trịnh Thanh, chúng ta chia tay đi.”
“Anh nói gì?”
“Anh không thể li hôn, em cũng không thể lãng phí thời gian vì anh nữa, Thẩm Diệu Đông cậu ấy độc thân, trẻ hơn anh, giỏi hơn anh, còn có nhiều tiền hơn anh…”
Một cái bạt tai giáng xuống mặt Vu Bân, nhưng rất nhanh Trịnh Thanh hối hận hành động vừa rồi, ôm chầm vào lòng anh, “Em không cần ai hết, em không cần tiền, em không cần người trẻ, người em yêu là anh, em không thể rời anh, em chỉ cần có anh thôi”
Vu Bân muốn đẩy người trong lòng ra, nhưng Trịnh Thanh như con bạch tuộc quấn chặt lấy lưng anh, “Anh và em tiếp tục cùng nhau, sau này có thể một năm chúng ta sẽ không gặp nhau, cả đời này em không thấy được ánh sáng, mãi mãi sống trong chờ đợi, anh không thể tiếp tục làm lỡ em nữa.”
“Anh không làm lỡ em, đều là em nguyện ý, em bằng lòng mãi mãi đợi anh, cho dù không cần kết hôn với anh, em cũng bằng lòng…” Trịnh Thanh kiễng chân, men theo ánh sáng mơ hồ tìm kiếm đôi môi anh, không chút do dự phủ lên nó.
Đầu lưỡi hai người quấn lấy nhau, Vu Bân cảm thấy sắp bại trận, nếu như hôm nay anh còn mềm lòng nữa, coi như những việc anh vừa làm vứt bỏ hết, anh dùng lý trí còn lại của mình, dùng sức đẩy Trịnh Thanh ra, Trịnh Thanh ngã xuống ghế sofa phía sau.
Vu Bân không có một hành động nào, thờ ơ đứng tại chỗ, “Những điều nên nói anh đã nói rồi, có nghe hay không là do em, sau này anh sẽ không đến gặp em nữa, sau này chúng ta cũng đừng liên hệ nữa.
Tối nay anh còn phải gấp rút về Thượng Hải, anh đi trước đây.”.