Dấu Chân Thời Gian

Chương 41




Từ phòng tập khiêu vũ ra ngoài, Trịnh Thanh đi trên con đường về nhà, nhìn quán cafe từ phía xa chắc phải đóng cửa rồi, thời gian nửa năm thật nhanh.
Còn 10 ngày nữa thì sẽ hoàn thành, Thẩm Diệu Đông đặc biệt quay lại đảo một chuyến, đoạn thời gian này anh không lên đảo nữa, không ngờ tới lần trên đảo này, lại vẫn cứ gặp được Trịnh Thanh.

Lúc ánh mắt hai người gặp nhau, Trịnh Thanh không chú ý đến bước chân mình đang đi cũng dừng lại, sững người tại chỗ.

Bên cạnh Thẩm Diệu Đông là mấy người cấp dưới, anh vội vàng rời ánh mắt, nói chuyện lại với người bên cạnh, giả vờ như không thấy Trịnh Thanh.

Một lúc lâu sau Trịnh Thanh mới bình tĩnh trở lại, phản ứng của Thẩm Diệu Đông cũng nằm trong dự liệu của cô, nhưng trong lòng cô lại rất buồn, bản thân mình có phản ứng như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô.

Cho đến lúc đó, cô mới ý thức được, mình đã rung động trước anh.
Trịnh Thanh thở một hơi dài, tiếp tục đi trên con đường đó, rung động thì làm sao, lần trước rung động cũng chẳng có kết quả tốt đẹp gì, cô đã sớm không kỳ vọng vào lần gặp mặt này sẽ có kết quả gì đó, kết quả tốt cũng vậy, kết quả xấu cũng xong, không có kết quả gì có lẽ là kết quả tốt nhất giữa hai người.
Cảm thấy Trịnh Thanh đã đi rất xa, Thẩm Diệu Đông mới quay đầu lại nhìn bóng hình từ phía sau của cô, đến khi cô đã đi quá xa, không thấy gì nữa.
“Giữa con đường này trước đây là quán café, các hộ thương nhân bên cạnh sẽ được lấy tiền bồi thường, có cần phải trả lại một cửa hàng cho người ta không?”

“Có mấy nhà sẽ lấy tiền bồi thường, tôi kiểm tra xem.” Người phụ trách mở file bên trong điện thoại kiểm tra, “Chủ nhân của quán café đó là Trịnh Thanh đúng không ạ?”
“Đúng, chính là cái tên đó, cậu xem xem gần đó có diện tích nào đang còn trống không?”
“Có, bên cạnh có một suất.”
“Xong rồi thì mua nó đi, lúc đăng kí tất cả các quyền đều dựa vào thông tin của Trịnh Thanh mà làm.”
“Ý của anh là…”
“Tôi đã biểu đạt rất rõ ràng ý của tôi rồi?” Thẩm Diệu Đông hỏi ngược lại người bên cạnh, anh không muốn nợ Trịnh Thanh cái gì, quan hệ một đêm đổi lấy một cửa hàng mặt tiền hơn trăm mét vuông, như vậy họ cũng coi như là không còn ràng buộc gì với nhau.
Sau khi công trình được hoàn thiện, Trịnh Thanh lại nhận được hai chùm chìa khóa, cô nhìn hai chùm chìa khóa trong tay, kỳ quái hỏi nhân viên trước mặt, “Có sai sót gì rồi, tôi chỉ có một cửa hàng.”
“Chị là Trịnh Thanh đúng không ạ?”
“Đúng, chính tôi.”
“Vậy thì không vấn đề gì, số 36 và 37 đều là của chị.”
“Sao có thể như vậy, nhất định là các anh làm sai rồi.”
“Giấy chứng minh quyền tài sản của anh chị đang trong quá trình đăng kí, đợi hai ngày nữa nhận được sẽ biết.”
Phía sau còn có rất nhiều người đang xếp hàng, “Trịnh Thanh, cô có thể nhanh chút không, chúng tôi còn rất nhiều người…”
Trịnh Thanh cũng không tiện hỏi chi tiết, lui ra ngoài, nhìn hai chùm chìa khóa trên tay, không ngớt nghi ngờ.
“Chị Thanh, chị lấy chìa khóa rồi à, chúng ta nhanh qua đó đi, người ở công ty thiết kế đang đợi bên ngoài.”
“Ồ.” Trịnh Thanh mới hồi phục lại trạng thái ban đầu, “Chúng ta đi thôi.”
Trịnh Thanh ngẩng đầu nhìn số hiệu bên trên, 1 gian trong đó là địa chỉ quán café ban đầu của cô, còn số 37 ở cách vách bên cạnh.
Cô mở cửa số 36 trước, sau đó lại mở cửa số 37.
Người của công ty thiết kế cho rằng Trịnh Thanh chuẩn bị khơi thông hai căn này, “Bức tường chắn ở giữa đó phải đập đi mới có thể ước lượng số đo.”
“Các anh ước lượng kích thước bên này trước, phần bên đó tính sau.”
“Chị Thanh, cách vách bên cạnh chị cũng mua rồi ạ?” Ôn Ninh hiếu kỳ hỏi.
“Không có, chị cũng không biết chuyện gì nữa.”
Hai ngày sau, Trịnh Thanh nhận được sổ đỏ, thật sự nhận được 2 quyển.


Vấn đề mấu chốt là cô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, phía bên đó cũng không dám động vào, cho nên cố gắng xin nhân viên số điện thoại người phụ trách của họ, muốn gọi hỏi cho rõ ràng.
“Tổng giám đốc nói tôi làm như vậy, hay là chị đi hỏi tổng giám đốc của chúng tôi?”
“Tổng giám đốc? Anh nói Thẩm Diệu Đông sao?”
“Đúng vậy.”
Trịnh Thanh buông điện thoại, cười lạnh một cái, lần này gặp phải hai người đàn ông thật thú vị, một người tặng căn hộ, một người tặng cửa hàng, còn đều không nói trước cho cô, đã làm xong thủ tục rồi.

Quán café đã bắt đầu tu sửa, Trịnh Thanh vừa đi đến quán café, vừa nghĩ xem nói thế nào với Thẩm Diệu Đông, cô không có lý do để nhận phần hảo ý này của anh.
Nhưng vừa đến quán café, Trịnh Thanh lại mông lung, bức tường giữa hai gian đã được phá bỏ, Trịnh Thanh vội vàng lên trước hỏi công nhân, “Chuyện gì thế này, ai cho các anh đập tường?”
“Nhân viên thiết kế bên công ty nói, đập sai rồi sao, vậy phải làm thế nào?”
Trịnh Thanh đưa hai tay lên giữ lấy đầu, cũng không biết trong quá trình bàn bạc đã có sai sót gì, cô có thể thế nào được bây giờ, “Bỏ đi, làm như vậy đi.”
Diện tích của quán café tự dưng lại to gấp đôi so với trước đây, tường cũng đã dỡ rồi, Trịnh Thanh cũng không còn cách nào từ chối, chỉ có thể để nhân viên thiết kết làm lại từ đầu phương án theo diện tích gấp đôi, còn không biết làm thế nào với Thẩm Diệu Đông, vô duyên vô cớ lại nhận được món quà lớn như vậy.
Sau khi kết thúc dự án ở Hạ Môn, Thẩm Diệu Đông về Bắc Kinh, lại tuần tự tiếp tục công việc và cuộc sống hàng ngày, việc tặng Trịnh Thanh cửa hàng anh đã sớm quên không còn vết tích, dù sao những việc này anh chỉ cần dặn dò một tiếng, cấp dưới sẽ biết sắp xếp ổn thoả cho anh.

Cho nên, khi anh nhận được tin nhắn của Trịnh Thanh, khá bất ngờ.
“Dấu Chân Của Thời Gian thứ 6 tuần này bắt đầu vào hoạt động lại, anh có thời gian qua đây ngồi không?” Thẩm Diệu Đông cầm điện thoại lên, nhìn dòng tin nhắn, nhất thời không biết trả lời thế nào.


10 phút sau, Trịnh Thanh mới nhận được tin nhắn trả lời của anh, “Xin lỗi, tôi đã về Bắc Kinh rồi.”
Nhìn tin nhắn trả lời của Thẩm Diệu Đông, Trịnh Thanh thất vọng buông điện thoại xuống, đến việc anh về Bắc Kinh cô cũng không biết, sau này họ thật sự không có cơ hội để gặp lại nhau nữa sao.
Sau khi trả lời tin nhắn, Thẩm Diệu Đông mở hộc tủ bên tay phải, lấy chiếc hộp trong đó ra, anh cũng không biết tại sao lại giữ lại chiếc dây chuyền này đem về Bắc Kinh, là vì mấy vạn tệ, nên anh không lỡ vất đi sao, nghĩ tới đây, anh đặt chiếc hộp về chỗ cũ.

Ấn điện thoại trên bàn làm việc, gọi trợ lý tới.
“Thứ 6 này trên đảo Cổ Lãng Tự có một quán cafe trên Dấu Chân Thời Gian khai trương, em sắp xếp tặng hai lẵng hoa tới đó.”
Buổi trưa ngày Dấu Chân Thời Gian mở cửa trở lại, Trịnh Thanh liên tiếp nhận được hoa từ bạn bè và hàng xóm trên đảo tặng tới, lúc có một lẵng hoa viết tên Thẩm Diệu Đông trên đó, Trịnh Thanh vừa bất ngờ vừa vui mừng, còn đặc biệt hỏi người đưa hoa tới, “Là anh Thẩm nói các anh đem hoa tới sao?”
Người ở tiệm hoa lắc đầu, “Không phải là một tiên sinh, là một cô gái gọi tới đặt.”
“Cô gái? Anh biết tên cô ấy là gì không?”
“Tôi không biết, cô ấy thanh toán trực tiếp trên mạng.”
“Được rồi, tôi cảm ơn.”
Trịnh Thanh quay người vào trong, nhìn ba chữ Thẩm Diệu Đông được in trên giấy màu đỏ, hoa đến rồi, cô nghĩ người chắc chắn sẽ không tới đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.