Dấu Chân Thời Gian

Chương 48




Bữa tiệc được tổ chức ở phòng tiệc trên tầng ba của khách sạn, hơn 7 giờ, Thẩm Diệu Đông cùng với Trịnh Thanh xuất hiện ở đây, đây còn là lần đầu tiên anh đưa theo bạn gái đến những đêm tiệc rượu trong ngành như này, anh mặc một bộ vest vân chìm màu đen, trên cổ áo sơ mi trắng là chiếc cà vạt cùng màu với áo vest, rất tương xứng với bộ lễ phục của Trịnh Thanh.
Không ít người quen ở Thượng Hải đi qua chào hỏi anh, “Diệu Đông, đã lâu không gặp, không ngờ cậu cũng tới, cô đây là...cậu không giới thiệu chút sao?”
“Bạn gái của tôi, Trịnh Thanh, đây là Tổng giám đốc Vương của tập đoàn Viễn Hoa Thượng Hải.”
Trịnh Thanh gật đầu cười với người đối diện, “Xin chào tổng giám đốc Vương.”
“Cô Trịnh thật đẹp, vẫn là Diệu Đông cậu có mắt nhìn.

Bố mẹ cậu dạo này thế nào, nghe nói đã hoàn toàn rút về sau rồi?”
“Đúng vậy, bố tôi bây giờ về cơ bản sống dưỡng lão, chỉ thi thoảng hỏi việc ở công ty.”
“Công ty Thẩm Thị lớn như vậy, áp lực lại dồn hết lên người cậu.”
Thẩm Diệu Đông cười, “Vậy cũng chỉ có thể chịu thôi, gia nghiệp nhà họ Thẩm đồ sồ như vậy cũng không thể để mất trong tay tôi.”
“Cậu rất xuất sắc, đùa gì chứ.”
“Phó chủ tịch thành phố đang ở bên kia, tôi đi qua đó chào hỏi, xin lỗi vì không nói tiếp được.”
Những bữa tiệc như này, Trịnh Thanh không quá phù hợp, vừa nghe thấy Thẩm Diệu Đông phải qua chào hỏi với phó chủ tịch thành phố, cô buông tay anh ra, “Anh qua đó trước đi, em hơi khát, em đi tìm gì đó uống.”

“Ở chỗ nhân viên phục vụ có sâm panh, anh đi lấy cho em một ly.”
“Em không uống rượu, em đi tìm cốc nước.”
Thẩm Diệu Đông nhớ ra cô đang trong kỳ s.inh lý, gật đầu, “Vậy em đi đi.”
Tìm một vòng trên bàn, cũng không thấy nước, chỉ có nước ngọt, cô chỉ có thể tìm đến nhân viên phục vụ lấy cho cô một cốc nước.
Lúc này, Vu Bân cũng đã cùng với Tống Lệ đi vào trong phòng tiệc, Trịnh Thanh đã thấy anh từ xa, ngoài ra còn có vợ bên cạnh anh.

Con tim bất giác lắng xuống, hai tay đan chặt vào nhau, con ngươi mắt cũng dần dần giãn ra, Trịnh Thanh chỉ cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, may mà lúc đó nhân viên phục vụ mang cho cô một ly nước ấm, còn thuận tay đỡ lấy cô, “Chị không khỏe ạ?”
Trịnh Thanh xua tay, “Cảm ơn em, chị không sao.”
“Đây là nước nóng chị cần, chị uống chút nước đi.”
Trịnh Thanh nhấc ly nước đế cao lên, uống một ngụm lớn mới có thể ấm trở lại, không ngờ đến ngày hôm nay gặp lại Vu Bân, mình vẫn còn phản ứng lớn đến như vậy, may mà Thẩm Diệu Đông không có ở đây.
Sau khi chào hỏi xong với phó chủ tịch thành phố, Thẩm Diệu Đông tìm Trịnh Thanh xung quanh, cuối cùng mới tìm thấy cô ở một góc, cô cố ý ngồi ở một chỗ khó để người khác phát hiện, sợ rằng Vu Bân nhìn thấy mình.
“Em trốn ở đây làm gì vậy, anh tìm em rất lâu.”
“Em không thích hợp với những nơi như này, hay là anh tự mình đi đi, em ngồi ở đây đợi anh.”

“Có phải em không khỏe không, hay là lát nữa chúng ta cùng về.”
“Chẳng phải anh nói hôm nay Thẩm Diệu Đông cũng đến sao? Sao vẫn chưa nhìn thấy.” Bởi vì dự án lần trước Tống Lệ đã nhúng tay vào làm hỏng, vẫn luôn muốn biểu đạt ý tốt trước mặt Thẩm Diệu Đông, tìm mãi cuối cùng cũng nhìn thấy Thẩm Diệu Đông bên này, “Lão Vu, anh nhìn xem kia có phải là Thẩm Diệu Đông không, sao lại đứng ở đó, người phụ nữ bên cạnh là vợ anh ấy sao?”
“Anh không biết, không nghe thấy cậu ấy kết hôn.” Khoảng cách khá xa, hơn nữa bộ dạng trang điểm này của Trịnh Thanh, Vu Bân căn bản không nhận ra cô.
“Chúng ta qua đó chào hỏi đi, chẳng phải các anh đang cùng hợp tác sao.”
Sau khi đến gần, Vu Bân mới phát hiện, người phụ nữ bên cạnh Thẩm Diệu Đông là Trịnh Thanh, hơn một năm không gặp, phần vì do tập nhảy nên vóc dáng của cô rất đẹp, cô mặc chiếc váy ôm sát cơ thể, lại càng làm tôn thêm vẻ thướt tha vốn có.

Trang điểm tinh tế cộng với tóc dài càng làm tôn thêm vẻ gợi cảm, yêu kiểu hàng ngày của cô.
“Tổng giám đốc Thẩm, sao anh lại ở đây, để chúng tôi tìm mãi.” Tống Lệ chủ động chào hỏi Thẩm Diệu Đông.
Sắc mặt của Thẩm Diệu Đông không chút thay đổi nắm lấy tay Trịnh Thanh, “Bạn gái tôi không được khỏe lắm...”
“Tổng giám đốc Thẩm, anh không định giới thiệu bạn gái rất xinh đẹp này sao?”
Thẩm Diệu Đông liếc nhìn Vu Bân, ánh mắt của anh ta vẫn luôn đặt trên người Trịnh Thanh, “Đây là bạn gái tôi, Trịnh Thanh.

Đây là Tổng giám đốc Vu và vợ anh ấy.”

Thấy người bên cạnh không chút phản ứng, Thẩm Diệu Đông ngoái đầu nhìn sang Trịnh Thanh, ánh mắt của cô cùng đặt trên người Vu Bân.

Anh cắn môi, kéo tay Trịnh Thanh, lúc này Trịnh Thanh mở phản ứng lại, ánh mắt rời đi, gượng gạo nở ra nụ cười, “Xin chào, chị Vu.”
“Chào cô Trịnh, xin hỏi cô làm việc ở đâu?”
“Tôi...tự kinh doanh nhỏ.”
Tống Lệ còn cho rằng theo như gia thế nhà họ Thẩm, bạn gái Thẩm Diệu Đông không phải thiên kim hào môn nhà nào, thì cũng phải là cán bộ cao cấp của một công ty lớn nào đó, bây giờ xem ra cô gái này rất không môn đăng hộ đối với nhà họ.
“Bảo bối, em không làm quen với Tổng giám đốc Vu sao, hai người quen biết nhau à?” Thẩm Diệu Đông cố ý nói như vậy, Trịnh Thanh cảm thấy rõ ràng tay của anh đang nắm cô càng dùng thêm lực, nhưng sắc mặt anh không hề thay đổi nhìn hai người.
“Cô Trịnh, đã lâu không gặp.” Vu Bân chủ động nói với Trịnh Thanh.
Nụ cười trên gương mặt Trịnh Thanh đã cứng lại, một lúc lâu sau mới gượng nói được một câu, “Đã lâu không gặp, Tổng giám đốc Vu…” Cô không biết Thẩm Diệu Đông muốn làm gì, nhưng lúc này dục vọ.ng muốn rời khỏi đây càng ngày càng mãnh liệt.
“Thì ra lão Vu và cô Trịnh đã quen nhau từ trước.” Tống Lệ hiếu kỳ bên cạnh, “Hai người quen biết…”
Vu Bân lập tức ngắt lời cô, “Tôi vừa rồi nhìn thấy phó chủ tịch thành phố, chúng tôi qua đó chào hỏi trước.”
Tống Lệ vừa nghe thấy phó chủ tịch thành phố, lập tức nói theo, “Vậy chúng ta qua đó đi.”
Trịnh Thanh vẫn luôn nhìn Vu Bân và Tống Lệ đi xa, Thẩm Diệu Đông lạnh nhạt nói một câu, “Đã đi xa vậy rồi, em vẫn chưa nhìn đủ sao?”
Trịnh Thanh quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng kèm theo chút căm phẫn nhìn anh, sau đó đi thẳng ra ngoài cửa, Thẩm Diệu Đông đi theo sau cô, “Trịnh Thanh, em muốn làm gì?”
Vu Bân không yên tâm quay đầu nhìn vừa hay thấy hai người một trước một sau đi ra khỏi phòng tiệc, không khỏi lo lắng cho Trịnh Thanh.
Quay về phòng khách sạn trên tầng, Thẩm Diệu Đông đóng sầm cửa lại, lới lỏng cà vạt thắt trên áo sơ mi, cởi hai cúc áo phía trên, rõ ràng người tức giận phải là anh, anh không hiểu Trịnh Thanh tức giận cái gì.

Anh đi đến bên ghế sofa, nắm lấy cánh tay Trịnh Thanh, “Em sao vậy?”
Trịnh Thanh kéo tay lại tránh bàn tay của anh, “Anh đừng có động vào em.”
Thẩm Diệu Đông liền nổi trận lôi đình, “Tại sao anh không được động vào em, anh không được động, Vu Bân được động à?”
“Em với anh ấy đã chia tay nhau rất lâu rồi, anh cũng không phải không biết, những việc trước đây của bọn em anh cũng đều rõ.

Bọn em đã từng yêu nhau, em cho rằng anh không để bụng, nhưng anh vừa rồi lại còn giả bộ ở đó là muốn làm gì?”
“Anh không để bụng chuyện trước đây của hai người, nhưng ánh mắt nhìn nhau thâm tình của hai người ở đó, anh thấy hai người căn bản vẫn còn tình cảm với nhau.

Vừa hay hôm nay đều ở đâu, có cần phải ngồi hàn huyên lại chuyện cũ không, để anh biến đi giành không gian cho hai người.”
Câu nói vừa dứt, Trịnh Thanh đã giáng một cái bạt tai vào mặt Thẩm Diệu Đông, nước mắt đong đầy trong mắt cô, “Em không phải là loại người như anh nghĩ, em không phải.”
Nói rồi, cô đi vào phòng ngủ, cởi bộ lễ phục và đôi giày cao gót không hợp với bản thân này, mặc lại bộ quần áo của mình, đồng thời cầm túi rời khỏi căn phòng VIP không phù hợp với thân phận của mình.
Thẩm Diệu Đông cũng là lời đối lời, tức qua nên mới buột miệng nói những câu vừa rồi, thấy Trịnh Thanh chạy ra ngoài, anh sững người hồi lâu mới nhớ ra phải đuổi theo cô.

Đuổi đến cửa khách sạn thì không thấy bóng dáng của Trịnh Thanh nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.