Dấu Chân Thời Gian

Chương 50




“Diệu Đông, bố con nghe chú Vương nói, hai hôm trước con đưa một cô gái đến đêm tiệc, cô gái đó rất xinh đẹp…”
Thẩm Diệu Đông chống tay vào trán trong phòng làm việc, anh thật sự đã quá coi nhẹ năng lực ngoại giao xã hội của bà chủ nhà họ Thẩm, khôn ngờ mới có hai ngày tin tức đến truyền từ Thượng Hải đến Bắc Kinh.
“Khi nào con mới đưa cô gái đó về nhà để bố mẹ xem mắt?”
“Thêm một quãng thời gian nữa đi, bây giờ vẫn chưa được.”
“Sao lại không được, có thể đến Thượng Hải mà không thể đến Bắc Kinh à?” Bà Thẩm tiến sát từng bước.
“Người ta bây giờ không ở Thượng Hải cũng không ở Bắc Kinh, cô ấy về Hạ Môn rồi, một thời gian nữa rồi nói sau.” Thẩm Diệu Đông vội vàng cúp máy.
Sau khi Trịnh Thanh quay về Hạ Môn, hai người chính thức chiến tranh lạnh, không gọi điện, video call liên lạc hàng tối cũng cắt đứt luôn.

Thẩm Diệu Đông cầm điện thoại, nhìn số điện thoại của Trịnh Thanh, nhưng cuối cùng cũng không ấn gọi.
Buổi tối, lúc Trịnh Thanh thay váy ngủ, thì sờ phải sợi dây chuyền ở cổ.

Cô tháo sợi dây đó xuống, cả đôi giày cao gót hôm trước cô đi cũng đặt trên bàn ngoài phòng khách, ngày mai sẽ gọi nhân viên chuyển phát tới, gửi về Bắc Kinh trả lại cho Thẩm Diệu Đông.
Bây giờ Summer càng ngày càng dính lấy cô, Trịnh Thanh đi đến đâu, nó sẽ theo đến đó.


Trịnh Thanh cảm thấy dưới chân mình có vật gì ngọ nguậy, rủ mắt xuống nhìn thấy summer đang quấn quanh chân mình, cúi người bế nó lên, “Summer, sao con cũng ra ngoài vậy, đi vào trong ổ ngủ đi.”
Chớp mắt, Summer cũng đã được 4 tháng, nặng hơn lúc trước rất nhiều, Trịnh Thanh bế cũng cần phải dùng sức khá nhiều.

Trịnh Thanh đặt nó vào trong ổ đệm, xoa đầu chú chó, nghĩ tới Summer cũng là Thẩm Diệu Đông tặng mình, cũng phải trả cho anh.

Trịnh Thanh tự nhiên không lỡ, mấy tháng nay đều có nó ở bên cạnh mình, cũng là tạo nên một tình cảm nồng hậu.
Trịnh Thanh nghĩ món quà này, cho dù hai người có chia tay, Thẩm Diệu Đông cũng không cần phải lấy lại, đến lúc đó mình giữ lại Summer là được.
Nghĩ tới đây, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Thẩm Diệu Đông, “Ngày mai em gửi phát nhanh giày cao gót với dây chuyền đến cho anh, gửi cho em đưa chị của anh nhé.

Nhưng còn Summer không có cách nào gửi đi được, anh có cần không, hay là anh mua nó bao nhiêu tiền, em chuyển khoản cho anh.”
Lúc tin nhắn vừa gửi đi, Trịnh Thanh không chút do dự, như hiện tại sống cùng với Summer như này, cô cảm thấy rất tốt, cũng không có tình cảm đem tới những phiền phức và buồn lòng, nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Thẩm Diệu Đông nhìn đoạn tin nhắn, giữa những con chữ như để lộ ra hai từ mấu chốt là chia tay, ch nên là mình bị đá đúng không, tức giận trả lời Trịnh Thanh, “Em không cần phải gửi chuyển phát, mai anh sẽ đích thân đến lấy, đến lúc đó Summer anh cũng đem đi.”
Trịnh Thanh cầm điện thoại, đọc đi đọc lại tin nhắn của Thẩm Diệu Đông, nguyện vọng cuối cùng cũng tan vỡ, cô lại cúi xuống xoa đầu Summer, dùng giọng nói run rẩy nhẹ nhàng nói với nó, “Summer, ngày mai con phải đi rồi, sau khi rời xa mẹ anh ấy sẽ tìm cho con người mẹ mới hay không, con sẽ nhớ tới mẹ chứ…” Nói rồi trước mắt cô là một lớp mờ ảo.

Summer dường như nghe hiểu được lời nói của Trịnh Thanh, kêu nhẹ mấy tiếng, giống như là đang buồn, lại giống như đang an ủi cô.

Ngày hôm sau, Trịnh Thanh phát hiện Summer khác thường, tản bộ về, cô lấy thịt bò trộn cơm nó cũng không ăn, đến thịt bò bình thường thích ăn nhất cũng không ăn một miếng.

Trịnh Thanh cũng không quá để tâm, mùa này ở Hạ Môn nhiệt độ giữa sáng và tối cách biệt lớn, có thể do thời tiết thay đổi ảnh hưởng tới khẩu vị, cô quyết định để quan sát thêm.
Buổi chiều, Thẩm Diệu Đông đã buông hết tất cả công việc, nhanh chóng tới Hạ Môn, nhưng đến quán café không thấy Trịnh Thanh, Ôn Ninh nói hôm nay Trịnh Thanh không đến quán café.
Đến cửa nhà Trịnh Thanh, Thẩm Diệu Đông không vội vàng gõ cười, mà lại đừng thần người nghĩ xem nên nói gì.
Lúc này, cửa lại được mở ra từ trong, Trịnh Thanh bế summer đứng ở cửa, nhìn thấy Thẩm Diệu Đông chỉ sững lại một lát, sau đó nhớ tới lời anh nói trong điện thoại hôm qua.
Summer trong lòng đang vẫy đuôi hướng về Thẩm Diệu Đông, nhìn bộ dạng chắc là nhận ra anh.
“Cái đó…Anh đến đem summer đi…”
“Bây giờ không được.” Không ngờ Trịnh Thanh lại thẳng thừng từ chối anh, “Summer mắc bệnh rồi, chúng ta phải đến bệnh viện.”
“A, nó bị sao vậy?”
“Em cũng không biết, cả ngày hôm nay không ăn gì, còn thượng thổ hạ tả.”

“Vậy nhanh chóng đưa đến bệnh viện thôi.”
Thẩm Diệu Đông đi cùng với Trịnh Thanh, dùng điện thoại tìm bệnh viện thú ý trên đảo, nhíu mày, “Vẫn phải đến Hạ Môn thôi, bệnh viện thú y trên đảo anh thấy không đáng tin lắm, Hạ Môn có một bệnh viện thú ý rất lớn.”
Trịnh Thanh gật đầu, “Vậy thì đi Hạ Môn thôi.”
Mắt thường cũng nhìn thấy Summer đã lớn hơn rất nhiều, Thẩm Diệu Đông lo lắng cô không bế được, chủ động bế Summer.
Nhanh chóng đến bệnh viện thú y tốt nhất Hạ Môn, bác sĩ quan sát bệnh trạng của Summer, “Rất có khả năng là nhiễm vi khuẩn Parvo…”
“Vi khuẩn Parvo là gì?” Trịnh Thanh không hiểu nhìn bác sĩ, “Đây là lần đầu tiên chúng tôi nuôi chó.”
“Đối với những chú chó nhỏ vẫn chưa thành niên này rất dễ bị nhiễm vi khuẩn Parvo, hơn nữa thường dẫn đến mất mạng.

Nhưng vẫn chưa nói trước được, tôi dùng thử giấy đo kiểm tra một lát sẽ biết kết quả.”
Một lúc sau đã có kết quả, đường thứ hai khá mơ hồ, “Chị nói nó bắt đầu thượng thổ hạ tả và chán ăn từ khi nào?”
“Sáng hôm nay.” Trịnh Thanh vội vàng trả lời.
“Vậy chắc là Pravo thời kì đầu, anh chị xem đường dương tính này rất yếu.”
“Vậy còn có thể trị khỏi không?” Thẩm Diệu Đông nói thẳng vấn đề.
“Có thể thì có thể, nhưng tỷ lệ chữa khỏi không được cao.”
“Không cao là bao nhiêu?”
“Thường những chú chó bị nhiễm khuẩn Pravo thì tỷ lệ chữa khỏi là 30%, tình hình của Summer được phát hiện sớm, hi vọng tỷ lệ chữa khỏi sẽ lớn hơn chút, nhưng cũng không vượt quá 40%.”

Tỷ lệ chữa khỏi còn chưa được một nửa, nghe tới đây Trịnh Thanh bên cạnh cơ thể đã mềm nhũn, Thẩm Diệu Đông vội vàng đỡ cô, “Em đừng lo lắng quá, anh sẽ nghĩ cách toàn lực để cứu được Summer.”
Thẩm Diệu Đông đỡ Trịnh Thanh ngồi xuống ghế sofa, còn mình sau đó thì kéo bác sĩ ra một bên, “Người yêu tôi rất yêu thích Summer, mong anh bất luận bằng giá nào cũng phải nghĩ cách trị khỏi cho nó, bao nhiêu tiền cũng được.”
“Tiên sinh, đây không phải là vấn đề tiền, chủ yếu căn bệnh khuẩn Pravo này đối với chó mà nói thật sự là chí mạng.”
Thẩm Diệu Đông là một thương nhân, trong thời đại kinh thế thương phẩm, anh tin rằng chỉ cần anh bỏ tiền, thì tỷ lệ chữa khỏi cho Summer sẽ vượt qua con sô 40%.
“Bác sĩ, anh xem bình thường phí chữa bệnh này cho một chú chó khoảng bao nhiêu tiền?”
“Khoảng 4 5 nghìn tệ.”
“Vậy như này đi, nếu như có thể trị khỏi bệnh cho Summer, tôi bằng lòng trả giá gấp 10 lần.”
Đổi là ai cũng đều rung động trước tiền, bác sĩ gật đầu, “Cho dù là bác sĩ chữa bệnh cho người hay cho chó đuề không thể nói chắc được, tôi cũng chỉ có thể dốc toàn lực.

Bây giờ anh đưa Summer về nhà trước đi, tôi sẽ đi cùng hai người qua đó truyền nước cho nó.”
“Về nhà? Bệnh nghiêm trọng như vậy chẳng phải nên ở bệnh viện sao?”
“Những chú chó ở đây đều mắc bệnh, sống ở đây sẽ dễ bị truyền nhiễm chéo, cách tốt nhất là đưa về nhà cách ly trị bệnh.”
“Nhà…” Thẩm Diệu Đông nghĩ tình hình Summer như này cũng không thể về đảo, “Tôi thương lượng với người yêu tôi một chút.”
Thẩm Diệu Đông nói cho Trịnh Thanh lời của bác sĩ, Trịnh Thanh không chút do dự trả lời, “Em có căn hộ ở Hạ Môn, đến đó đi.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.