Dấu Chân Thời Gian

Chương 54




Trưa ngày hôm sau, hai người đưa Summer về nhà trên đảo, nhìn Summer lại hồi phục về cuộc sống thường ngày, quay về nơi quen thuộc bắt đầu nhảy tót đòi bế.

Trịnh Thanh bế Summer, “Chú chó đáng thương, con đã gầy đi mấy cân rồi, mấy ngày này phải ăn thêm nhiều thịt vào để cơ thể hồi phục lại.”
“Anh cũng gầy rồi, anh cũng muốn ăn thịt.” Thẩm Diệu Đông ở đằng sau lấy laptop trong túi xách ra làm việc.
Trịnh Thanh quay đầu qua, vừa hay nhìn thấy anh đang cười trộm, lập tức ngộ ra trong ý tứ trong câu nói của anh, lười không thèm để tâm đến anh.
Trịnh Thanh đặt Summer xuống đất, “Con tự đi chơi đi.”
“Hôm nay ngày bao nhiêu rồi?” Trịnh Thanh đã sống cách ly với thế giới bên ngoài 7 ngày, còn không nhớ hôm nay là ngày bao nhiêu, thứ mấy nữa.
Thẩm Diệu Đông nhìn xuống góc màn hình máy tính, “Ngày 28, sao vậy?”
“Ngày 28? Đã 28 rồi sao?” Trịnh Thanh không dám tin lấy điện thoại trong túi ra, ngày mai là ngày giỗ của Tống Thi Kiều, cô suýt nữa đã quên mất.
“Sao vậy, có việc gì sao?” Thẩm Diệu Đông ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Ngày mai là ngày giỗ của con gái em, suýt nữa thì em đã quên mất.”
“Oa, vậy có phải đi tảo mộ không?”
“Em đang định như vậy, anh đã phải quay về Bắc Kinh chưa?”
“Sắp đến cuối tuần rồi, cũng không nhất thiết phải quay về gấp, qua cuối tuần này rồi tính sau.”
Trịnh Thanh gật đầu, “Vâng, vậy ngày mai anh cùng em đi được không?”
“Đương nhiên.”
Buổi chiều, Trịnh Thanh đến quán café, một tuần không tới, cũng không biết hai đứa trẻ bị hành hạ đến mức nào.

Ôn Ninh nhìn thấy Trịnh Thanh, tìm Summer bên người cô, “Chị Thanh, chị đến rồi, Summer đâu rồi ạ, đã khỏi bệnh chưa?”
“Ừm, khỏi rồi.”
“Vậy sao chị không đưa nó tới?”
“Vừa mới khỏi bệnh xong, sức đề kháng vẫn chưa hồi phục, ở nhà thêm mấy ngày rồi tính sau.

Mấy ngày nay buôn bán thế nào, em và Tiểu Mạc có ứng phó nổi không?”
“Đương nhiên không vấn đề gì rồi ạ, việc kinh doanh cũng rất tốt, hơn nữa cũng tìm được ca sĩ hát chính rồi ạ.”
“Vậy sao? Lợi hại vậy, người đâu?”
“Tối qua em để họ tới thử chút, em cảm thấy cũng được, vậy em lập tức thông báo họ tối nay qua đây.”
Buổi tối, Thẩm Diệu Đông xử lý công việc xong, trước khi tắt máy tính liếc nhìn thời gian, đã sắp 8 giờ rồi, bụng đang sôi ùng ục vì đói.

Summer cũng đang cọ cọ vào chân anh, chắc cũng đói rồi.
“Sao mẹ con vẫn chưa về nấu cơm cho chúng ta, bố đi xem xem có gì cho con ăn không, giải quyết vấn đề lương thực cho con trước.”
Thẩm Diệu Đông lật tung bếp mới tìm thấy đồ ăn cho chó của Summer, sau đó lại lấy một ít thịt bò đặt vào hộp bên cạnh, cho vào đĩa trộn đều với cơm, vừa để đĩa xuống, Summer liền lao tới, ăn ngấu nghiến.

Thấy khay nước bên cạnh cũng chỉ còn một ít, anh lại đổ thêm nước vào cho Summer.
Quay về phòng khách, anh gọi điện cho Trịnh Thanh, muốn hỏi cô khi nào về, nhưng gọi liên tiếp hai cuộc đều không có người nghe, anh chỉ có thể cầm điện thoại ra ngoài.

Vừa đến cửa quán cafe thì nghe thấy giọng hát của đàn ông vọng ra, anh đi vào trong, nhìn thấy ba người đang đứng trên sân khấu, người gần nhất đang cầm micro, đang hát bài “Năm Tháng Huy Hoàng” của Beyond, hai chàng trai ở đứng ở phía sau đàn lên bản nhạc, một người là tay guitar, một người là tay đàn organ, đây là một nhóm nhạc.
Trịnh Thanh thấy Thẩm Diệu Đông đi vào, vội vàng qua, “Sao anh lại tới đây?”
“Sao em không nghe điện thoại?”
Âm nhạc quá lớn, Trịnh Thanh căn bản không nghe thấy anh nói gì, kéo anh ra khỏi quán cafe.

“Anh đói rồi, vẫn chưa ăn tối, gọi điện cho em, em cũng không nghe.”
“Bên trong rất ồn, điện thoại em đặt ở quầy pha chế, căn bản không nghe thấy.”
“Em đổi thành một ban nhạc từ khi nào vậy, có sự thay đổi rất tốt.”
“Ôn Ninh tìm được, người trẻ bây giờ hình như đều thích như này, anh xem hôm nay cũng không phải cuối tuần, mà vẫn rất đông khách.”
“Anh vẫn thích em hát hơn.”
“Anh đói rồi nên miệng cũng ngọt hơn đúng không, em đi vào nói với Ôn Ninh rồi cùng anh về nhà.”
Thẩm Diệu Đông gật đầu, “Đi đi, anh ở ngoài đợi em.”

Về nhà, Trịnh Thanh nấu một bát mì cho Thẩm Diệu Đông, sau khi đặt xuống bàn, Thẩm Diệu Đông thấy chỉ có một bát, “Em không ăn sao?”
“Em không đói, anh ăn đi.”
“Cách bữa trưa đã 8 tiếng, em không đói?”
“Gần đây em không đi tập khiêu vũ, hình như em béo lên rồi.”
“Béo cũng vẫn đẹp.” Thẩm Diệu Đông gắp một miếng mì, “Nào, anh bón cho em ăn.”
“Thật? Không phải là anh đang nói dối lòng chứ?”
“Đương nhiên là thật rồi, em có thế nào trong mắt anh cũng đều đẹp.”
Trịnh Thanh vươn người qua, ăn một miếng mì, đỡ lấy quai hàm nói, “Thẩm Diệu Đông, em phát hiện anh học xấu rồi.”
“Đi một ngày đàng học một sàng khôn.”
Ngày hôm sau là ngày giỗ của Tống Thi Kiều, Trịnh Thanh đưa Thẩm Diệu Đông tới tảo mộ.
Thẩm Diệu Đông nhìn tấm ảnh Tống Thi Kiều cười tươi như hoa trên mộ, “Con gái em thật đẹp.”
“Vậy sao, em cũng cảm thấy con bé rất đẹp, thật tiếc đã đi quá sớm.” Trịnh Thanh cúi người, đặt hoa trong tay xuống trước bia mộ của Tống Thi Kiều, “Thi Kiều, mẹ đến thăm con đây, thời gian trôi qua thật nhanh, đã một năm rồi, con ở bên đó vẫn tốt chứ, chắc là gặp được bố con rồi đúng không.

Không cần lo lắng cho mẹ, mẹ sống rất tốt.”
“Em không giới thiệu anh sao?” Thẩm Diệu Đông khoác tay lên vai cô hỏi.
Trịnh Thanh quay người nhìn anh cười, “Hay là anh tự giới thiệu đi?”
“Thi Kiều, chú là Thẩm Diệu Đông, là bạn trai của mẹ cháu, cháu yên tâm, chú sẽ chăm sóc mẹ cháu thật tốt.” Thẩm Diệu Đông còn rất nghiêm túc giới thiệu bản thân, “Hi vọng lần sau tới gặp cháu, chú đã có một thân phận khác.”
Trịnh Thanh kinh ngạc nhìn anh, “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Lẽ nào anh không muốn lấy anh sao?” Thẩm Diệu Đông hỏi ngược cô.
Trịnh Thanh lắc đầu, “Đã quá nhanh, em thật sự vẫn chưa nghĩ kỹ.”
“Mẹ anh mong lần này về anh sẽ đưa em về, mẹ anh muốn gặp em.”

Gương mặt Trịnh Thanh lộ ra sắc mặt không tốt, “Thật sự đã quá nhanh, em hoàn toàn vẫn chưa chuẩn bị.”
Thẩm Diệu Đông ôm cô vào lòng, “Không sao, nếu như đã như vậy thì qua một đoạn thời gian nữa rồi tính sau.

Cho dù em có quyết định như thế nào, anh cũng đều sẽ đứng về phía em.”
Người trong lòng mím chặt môi, Thẩm Diệu Đông càng như vậy, ngược lại Trịnh Thanh càng thấy áy náy.

Anh dường như luôn nghĩ ra hơn rất nhiều so với cô, đã nghĩ tới việc gặp bố mẹ, kết hôn.
Ở Hạ Môn hơn 10 ngày, Thẩm Diệu Đông bắt buộc phải quay về Bắc Kinh.

Tối cuối tuần, hai người nằm trên giường, Thẩm Diệu Đông nói với cô, đã mua vé máy bay sáng thứ 2 về Bắc Kinh.
“Lần này em không về cùng anh, mẹ anh biết có tức giận không?” Trịnh Thanh âu lo nói.
“Không đâu, anh sẽ giải thích cho mẹ, em không cần phải có tâm lý chịu trách nhiệm.”
Trịnh Thanh biết anh đang an ủi mình, thực ra bản thân cô cũng đã bắt đầu lay động, mềm lòng, dứt khoát nói với Thẩm Diệu Đông, “Hay là, em quay về cùng anh.”
“Thật sao?” Ánh mặt Thẩm Diệu Đông sáng rực, “Em quyết định rồi?”
“Nhưng em lo mẹ anh sẽ không thích em, em nhiều tuổi hơn anh, còn đã từng kết hôn...”
“Anh nói rồi, bất luận có thế nào, anh cũng đều sẽ đứng về phía em, sẽ tiến lui cùng em.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.