Hít một hơi thật sâu, Alice mở tủ quần áo và lấy váy ra. Cô cẩn thận đặt váy lên giường, gom giày, khăn voan, tất và nịt bít tất rồi nhẹ nhàng đặt xuống cạnh chiếc váy, trong lòng vẫn sửng sốt, vì chỉ vài giờ nữa thôi, cô sẽ là cô dâu của Joe.
"Cô dâu đây rồi," cô vừa ngân nga vừa nhẹ nhàng bước từng bước ngắn trong hành lang và đi vào bếp, miệng mỉm cười dù lòng dạ bồn chồn, cô đun ấm nước để pha thêm một tách cà phê. Cô phải uống cà phê để tỉnh táo, tối qua cô ngủ không ngon giấc, nhưng chất andrenalin đang dâng lên trong cơ thể cô, và cô đang đợi cô phù dâu Emily đến. Emily là người mà cô có thể chia sẻ niềm phấn khích này.
Quay về phòng ngủ, cô đứng ngắm chiếc váy cưới hồi lâu. Mặc dù đây không phải là chiếc váy đáng ra cô sẽ chọn nhưng cô vẫn không thể phủ nhận vẻ đẹp của nó, thật tao nhã, thật hợp thời trang.
Alice luôn nghĩ cô sẽ có một đám cưới được tổ chức ở thôn quê. Từ thuở ấu thơ cô đã mơ về một nhà thờ nhỏ xây bằng đá; Cô mơ được đi qua cánh cửa gỗ màu trắng, trong chiếc váy phồng mềm mại, nữ tính, mái tóc cài hoa tươi và trong tay là bó hoa cúc dại được lựa chọn kỹ lưỡng. Chú rể không quan trọng lắm: hình ảnh tưởng tượng của cô luôn kết thúc tại cửa nhà thờ, nhưng giờ đây cô biết rằng, chú rể - ngay cả trong giấc mơ của cô - cũng không thể đẹp trai, hay thành đạt như Joe.
Hồi còn học đại học, những khi cô và Emily ngồi với nhau đến nửa đêm để "tán" chuyện về bạch mã hoàng tử của mỗi đứa, Alice nói rằng người đàn ông lý tưởng của cô rất có thể là nghệ sĩ, nghệ nhân, hoặc người làm vườn. Cô vừa nói vừa cười to, ngay đến một mối quan hệ lâu dài cô còn chưa dám chắc chứ nói gì đến hôn nhân. bằng chứng là khi đó, mối quan hệ lâu nhất cảu cô chỉ có ba tuần.
và tính đến trước khi gặp Joe, mối quan hệ lâu nhất của cô là ba tháng. Không phải là một thành tích tốt, cô rên rỉ với Emly như vậy khi họ lên kế hoạch sống đến già với nhau. "Chẳng có nghĩa lý gì đâu," Emily cam đoan. "Nếu cậu tìm thấy bạch mã hoàng tử, cậu sẽ kết hôn với anh ta. Còn tớ ấy à? Có lẽ tớ sẽ ly hôn sau sáu tháng." Alice bật cười, nhưng ngay cả khi cười cô vẫn mong được giống Emily hơn. Emily không muốn ổn định, Emily vui với việc bỡn cợt và thay đổi hết chàng trai này đến chàng trai khác. Emily cả quyết rằng cô sinh ra đã bị bệnh dị ứng nan y với sự ràng buộc của hôn nhân.
Vậy là cô cũng phải bỏ lại sau lưng giấc mơ về một đám cưới ở làng quê với những cô bé cậu bé tươi tắn (cô từng mong ước rằng đến khi mình kết hôn, nếu có lúc cô kết hôn, ai đó sẽ mang đến cho cô những cô bé cậu bé tươi cười như thế) tung cánh hoa hồng và cười khúc khích đi sau cô giữa hai hàng ghế trong thánh đường.
Cô cũng dự tính sẽ có rất nhiều mũ rơm và váy áo hoa, nắng lấp lánh trên cánh tay trần của cô khi cô bước ra khỏi nhà thờ và tay trong tay với một nửa của mình.
Khi Joe cầu hôn, cô kể cho anh nghe về đám cưới trong mơ , và anh mỉm cười khoan dung, nói rằng đó là giấc mơ rất dễ thương nhưng họ không thể kết hôn ở làng quê trong khi đang sống ở Luân Đôn, mà chẳng lẽ cô không nghĩ đám cưới ở thành phố sẽ sang trọng hơn sao? Cô không tán thành, nhưng cô nghĩ mình nên đồng ý, bởi vì dù sao Joe cũng là người trả tiền cho đám cưới. Bố mẹ Alice rất nghèo, và Joe quyết định sẽ tổ chức một lễ cưới mà anh đánh giá là phù hợp với vị trí giám đốc trung tâm chăm sóc sức khỏe của tập đoàn Mergers & Acquisitions ở Godfrey Hamilton Saltz.
Sẽ có một chiếc Bentley cổ đưa họ đến nhà thờ (tạm biệt những chú ngựa và cổ xe cổ kính đáng yêu), cô sẽ mặc váy cưới đơn giản nhưng thanh lịch (cổ lỗ lắm rồi váy bồng màu kem ạ) và một người bạn của anh - nhà chế tác kim hoàn - chắc chắn sẽ cho cô mượn chiếc mũ miện đính kim cương lộng lẫy (gặp lại các bạn sau nhé, những bông hoa tươi).
Vì vậy, Alice nghiên cứu tỉ mỉ từng chi tiết trong kế hoạch đám cưới, nhưng cứ sau mỗi tối cô tâm sự với Joe về quyết định của mình thì sáng hôm sau cô lại gọi điện cho người bán hoa, thợ may váy và thợ chụp ảnh, để thông báo rằng cô đã thảo luận với vị hôn phu và kế hoạch sẽ thay đổi. Cô thường nói, liệu họ có phiền lòng lắm không nếu họ mang đến cho cô quả mọng và hoa hồng đỏ thẫm thay vì tú cầu màu hoa cà và tuy líp, và may cho cô một chiếc váy bó chẽn đơn giản, kiểu dáng đẹp với cánh tay ống và một chiếc áo khoác đồng màu (Joe có xem qua một vài cuốn tạp chí đám cưới và chỉ cho Alice thấy kiểu váy hợp với cô) thay vì chiếc váy cưới làm bằng vải tuyn để sánh với các diễn viên trong vở Hồ thiên nga, và thật lòng xin lỗi, nhưng cô và Joe thích những bức hình chụp chung với gia đình tại tiệc chiêu đãi hơn những bức hình ngộ nghĩnh như đã bàn trước đó.
Alice uống hết cốc cà phê và liếc trộm vào tấm gương trong hành lang để xác nhận hình ảnh mà cô biết rất rõ: bọng mắt húp sâu bên dưới hai mắt là minh chứng cho thấy cảm giác lo lắng đến phút cuối không phải là chuyện bịa đặt của các bà vợ thuở xưa. Alice đã trằn trọc suốt đêm, nỗi lo sợ trào lên từng đợt như cơn buồn nôn, và lẽ thường là cô cố gắng nén nỗi lo sợ lại.
Nói cho cùng, chẳng phải cô là cô gái may mắn nhất trên thế giới sao? Có người phụ nữ nào lại không muốn kết hôn với Joe? Joe, với nụ cười quyến rũ và vẻ hấp dẫn ngọt ngào. Joe, với đôi vai rộng và khiếu hài hước tuyệt vời. Joe có thể cưới bất kỳ cô gái nào anh muốn và anh chọn Alice. Alice đấy!
Đàn ông như Joe thường không thèm nhìn tới kiểu phụ nữ như Alice, hoặc nếu có thì chỉ là cái nhìn tò mò lướt qua rồi thì học sẽ gạt bỏ hình ảnh đó ngay lập tức, vì các cô gái như Alice trên thế giới này chẳng có gì là đặc biệt để mà cuốn hút những người đàn ông như Joe. Là con một trong gia đình có bố mẹ luôn thương yêu con tha thiết, Joe được nuôi dưỡng để tin rằng mình là Chúa trời (lỗi của mẹ anh); để tin rằng trong cuộc đời này vai trò của người phụ nữ là làm mọi việc Joe muốn (đương nhiên, lại là lỗi của mẹ anh).
Đến tận ngày hôm nay, trong ngày hôn lễ, Alice vẫn không tin đó là sự thật. Ba mươi tuổi và vốn quen với nhiều mối tình đơn phương với những người đàn ông dường như không bao giờ để ý đến cô, nghiêm túc mà nói thì cô còn không nghĩ là sẽ tìm được một nửa của mình. Đúng là cô có mơ về đám cưới, nhưng thực lòng cô đoan chắc là mình sẽ sống đến già với mấy con mèo, sẽ trở thành bà cô mặc kimono, quanh quẩn bên cạnh sẽ là những con người kỳ cục và hồi tưởng lại cuộc sống trước đây của mình qua những gương mặt trẻ trung, xinh đẹp hơn.
Alice luôn nghĩ, cô là người khá giản dị. Bất cứ ai quen biết Alice đều nghĩ cô là người khá giản dị. Cô là người nhút nhát, rụt rè, trong các cuộc thi đấu cô luôn là người cuối cùng được chọn chẳng qua là vì các đội chỉ có một lựa chọn, hoặc cô hoặc Tracy Balcombe, mà Tracy Balcome thì có hai chân to bè và hôi xì.
Alice bị bỏ rơi cho đến phút cuối cùng vì có vẻ như không ai nhận thấy cô. Hồi mười bốn tuổi, cô được biết đến với cái tên Giấy dán tường - biệt danh này thường được nhắc kèm một điệu cười khẩy, mặc dù nói thật ra điều đó chưa bao giờ làm cô phiền lòng. Alice thích sự mờ nhạt của mình, bởi khi đó cô có thể quan sát các bạn và chìm đắm với suy nghĩ riêng mà không bị ai làm phiền.
Cô chỉ bắt đầu phiền lòng khi khám phá ra bọn con trai. Cho đến khi đó, cô rất hạnh phúc với lũ ngựa của mình. Mấy cuốn vở ký họa của cô được nghuệch ngoạc đầy những hình đầu ngựa, phần lớn là đầu con Betsy cưng của cô, bao xung quanh là hình trái tim với dòng chữ "Alice yêu Betsy" và " Betsy của Alice", hếu hết những giấc mơ của Alice đều có Betsy và cô cũng cố gắng hết sức để giành chiến thắng trong cuộc thi thể thao tại địa phương.
Nhưng rồi một buổi sáng, các cô gái lớp Bảy tỉnh giấc và thấy hormone dâng lên khắp cơ thể đang phát triển của mình, và càng ngày Alice càng ít mơ về Betsy hơn. Thế chỗ cho con ngựa là chiếc quần jean bạc màu và nụ cười dễ thương của chàng trai tên Joe học ở trường nam sinh tọa lạc chỗ khúc quanh cuối đường.
Họ cùng đi một tuyền xe bus, và Alice thường đứng ở sạp báo trong khoảng thời gian tưởng như nhiều giờ liền, giả vờ như đang xem các cuốn tạp chí để chờ Joe đến. Cô thường đứng sau cậu, nhìn chằm chằm vào gáy cậu với mong muốn sẽ được cậu chú ý, mặc dù có một hai lần cậu cảm nhận rõ ánh mắt của cô và quay lại nhìn vào mắt đối phương đó nhưng cậu chẳng mảy may tỏ ra quan tâm và cậu quay mặt đi ngay để cười đùa với bạn bè.
Và những mối tình của cô cứ trôi đi như vậy. Trải qua tuổi đôi mươi, Alice thầm thương trộm nhớ những người con trai không hề để mắt tới cô. Họ mạnh mẽ, đẹp trai và tự tin. Họ bước đi trên đường đời, biết chắc rằng Alice thèm muốn họ, rằng Alice hy vọng sẽ có lúc họ vuốt ve cô nếu cô tiếp cận đủ gần - điều mà cô chưa bao giờ làm được.
Cho đến khi cô gặp lại Joe.
Cô biết Joe từ rất lâu rồi. Anh là bạn học của Ty, anh trai cô, một trong những chàng trai khiến cô si mê say đắm và đau khổ. Alice vẫn nhớ lúc đứng ngắm anh trò chuyện với cô gái xinh nhất trường cô trong một câu lạc bộ khiêu vũ địa phương, ngắm anh cười giòn tan rồi cười mỉm với cô ta, khuôn mặt anh mỗi lúc một áp sát mặt cô ta, anh nhướn người về phía trước để trao một nụ hôn trước khi cầm tay cô ta dẫn ra cửa.
Người ta đồn rằng anh về nhà cô ta, hôn chúc cô ta ngủ ngon và, một giờ sau, anh đột nhập vào nhà cô ta bằng đường ống nước và lấy cắp sự trinh trắng của cô ta. Đó chỉ là chuyện vặt vãnh trong số rất nhiều huyền thoại được dựng lên, và rồi chính Joe cũng là một huyền thoại. Mười bốn tuổi, anh đã hẹn hò với một bà chị hai mươi tuổi người Đan Mạch đang trọ học gần trường. Theo lời kể của đám con trai cùng lớp Joe, chị ta có thân hình bốc lửa của Farrah Fawcett và Jerry Hall.
Joe là kẻ làm tan nát trái tim của hàng nghìn cô gái mới lớn, Alice và Emily thường ngồi hàng giờ để nói về sự căm ghét mà họ dành cho anh, mặc dù trong thâm tâm mỗi người vẫn thầm khao khát anh ấy sẽ để ý đến mình.
Và rồi, một ngày kia chuông cửa reo, Alice chạy ra mở cửa và sững sờ đến ngất đi khi thấy Joe đang đứng trên bậc thềm. Trái tim mười lăm xuân xanh của cô như muốn ngừng đập trong khi hai má cô bỗng nóng ran, tê rần và đỏ ửng.
Joe nhíu mày với vẻ thích thú. Cô không phải mẫu người của anh, nhưng anh khoái nhìn thấy ảnh hưởng của mình đối với phái nữ, Nó giúp anh vững tin hơn, an toàn hơn, và cũng chẳng hại gì đến ai nếu anh khích lệ cô một chút; cho vui thôi mà.
"Chào em gái của Ty," anh mỉm cười, thấp giọng và mơn trớn, "Trông em đáng yêu thế. Đang định đi đâu?" Anh thích thú khi thấy mặt Alice đỏ lựng, và càng khoái chí hơn khi thấy cô không thể thốt nên lời. Alice cố gắng lẩm bẩm gì đó và loạng quoạng quay đi thì vừa lúc Ty xuất hiện. "Chào Joe," Anh vừa nói vừa với lấy áo khoác. "Hy vọng cậu vẫn chưa tán tỉnh em gái tớ," rồi hai người cùng phá lên cười vì ý tưởng này mới kỳ cục làm sao và đi mất hút.
Nhưng Alice còn đang lảo đảo vì phấn khích, cô gọi ngay cho Emily và Emily lập tức có mặt để phân tích và mổ xẻ từng lời của Joe. Hai cô gái tự khóa mình trong phòng Alice, mỗi người ngồi phịch xuống một chiếc ghế túi và cùng hét lên phấn khích khi nhắc đi nhắc lại từng câu Joe đã nói, cố gắng hiểu rõ nghĩa của từng từ.
"Nói lại đi," Emily nài nỉ. "Nói lại cho tớ nghe vẻ mặt của anh ấy như thế nào khi anh ấy nói, 'Trông em đáng yêu thế' đi".
Họ cùng vẽ ra một kế hoạch hành động. Kế hoạch chỉ rõ Alice sẽ nói gì với Joe trong lần gặp tới, sẽ sử dụng giọng điệu nào, sẽ mặc gì khi anh đưa cô đi chơi bởi vì rõ ràng là anh đã chú ý đến cô, và cô nên cho phép anh tiến đến cấp độ một hay cấp độ hai trong buổi hẹn hò đầu tiên.
Joe không bao giờ để ý đến Alice thêm một lần nào nữa.
Mười bốn năm sau, Alice sở hữu một công ty dịch vụ tổ chức tiệc rất phát đạt. Cuối cùng cô tìm được cách để quên Joe, đạt sáu chứng chỉ O-level và hai chứng chỉ A-level (1), tốt nghiệp trung cấp nấu ăn và tham gia khóa học nấu ăn kéo dài một năm. Hai mươi chín tuổi, cô có ba nhân viên làm thời vụ giúp cô chuẩn bị và phục vụ các bữa tối đặc biệt cho những phụ nữ quá bận rộn, hoặc quá lười biếng, nên không thể nấu nướng.
Trong những bữa tiệc tối như vậy, Alice thích ở hậu trường hơn. Cô thích nấu sẵn các món ăn từ trước khi tiệc bắt đầu, nhưng vẫn ở trong bếp để đảm bảo là không món nào bị cháy trong khi các nhân viên phục vụ bánh và cock-tail. Thỉnh thoảng, nếu chủ tiệc yêu cầu, cô cũng xuất hiện để nhận lời khen, dù rất miễn cưỡng nhưng rất hòa nhã, và khi đưa danh thiếp cho khách, cô hay vuốt những lọn tóc xoăn xõa xuống khỏi bím tóc đuôi ngựa của mình.
Ở Kensal Rise cô có một căn hộ nho nhỏ với phòng bếp rộng rãi, hai con mèo Molly và Paolo, việc giao du hạn hẹp phần do sự thành công của cô trong kinh doanh, phần do bản tính nhút nhát cố hữu.
Mối quan hệ gần đây nhất của cô - kéo dài ba tháng - là với một diễn viên tên Steve, nhưng ba tháng phải đối phó với tính tình cáu bẳn, hay gây sự của anh ta khiến cô chán ngán và cô rất biết ơn khi một trong những cuộc thử vai của anh ta thành công và anh ta bay đến Manchester trong vòng ba tháng. Họ hứa sẽ giữ liên lạc và cô sẽ đến thăm anh ta, nhưng cô biết lời hứa đó chỉ mang tính hình thức mà thôi.
Cô đứng đó, tại phòng bếp trong mơ của mình dưới tầng trệt một ngôi nhà rộng rãi ở Primrose. Phòng bếp gần như đã sạch như mới, đĩa được xếp gọn gàng trong máy rửa, hàng dãy ly pha lê đang nhỏ nước cạnh bồn, những chiếc nồi hầm của cô đã được rửa sạch sẽ và đợi sẵn trong thùng xe.
Khách khứa đang uống Espresso và ăn bánh ngọt do chính tay cô làm, Alice tạm biệt hai cô phụ ta, biết rằng chỉ còn phải rửa tách đựng cà phê nữa là xong và mình cô cũng dư sức xoay sở được.
"Chà, anh phải gặp Alice." Cô nghe thấy chủ nhân của bữa tiệc giậm giày cao gót trên cầu thang. "Cô ấy đúng là thiên thần, và đồ ăn thì ngon tuyệt vời. Hơn nữa," giọng bà ta giảm xuống một hoặc hai quãng tám," lại không đắt chút nào so với các nơi khác."
Đáng ghét, Alice nghĩ. Đã đến lúc tăng giá lên rồi. Cô túm lấy chiếc giẻ, làm ra vẻ bận rộn và mỉm cười, một nụ cười tươi tắn có thể mời gọi thêm nhiều đơn đặt hàng, cô nhanh chóng lau sạch mặt quầy bếp đá granite khi nghe tiếng bước chân đến gần hơn.
"Chào Alice," một giọng nói mà chắc chắn cô đã từng nghe ở đâu đó vang lên.
"Chào Joe," cô nói, nụ cười của cô được thay thế bởi hai gò má chín đỏ. Joe đi lên để chào mấy cậu bạn và cả đám xúm xít quanh anh theo cái kiểu hội ý bí mật.
"Gì đây?"
"Cậu đã làm chưa?"
"Cô ả có đáng đồng tiền không?"
"Cậu có kiềm chế được không?"
"Tốt hơn hết là phải xứng đáng số tiền chúng ta bỏ ra."
"Không biết là cậu còn đủ sức đấy."
"Nào, Joe, nói đi chứ, cô ả thế nào? Cậu có cưỡng lại được không?"
Joe mỉm cười sung sướng và giơ một ngón tay lên trấn an đám bạn đang nhốn nháo. "Các cậu," anh nói trong khi họ hồi hộp chờ đợi. "Hôm nay là ngày cưới của tớ. Tỏ ra tôn trọng chút đi."
"Nghiêm túc thì," Arian, bạn thân nhất của Joe, quàng tay qua vai anh và kéo khỏi đám bạn. "Cô ả quả là may mắn và tớ chỉ muốn biết liệu cô ả có đáng đồng tiền hay không thôi."
"Cậu muốn nói là có đáng đồng tiền của cậu không à?" Joe nhe răng cười.
" Ừ, đúng đấy, Cậu đã làm chưa?'
"Không phải cậu muốn nói là tớ đã làm tình với cô ả chưa đấy chứ?"
"Không," Adrian lắc đầu. "Tớ biết cậu từ khi cậu mười một tuổi. Tất nhiên là cậu đã làm tình với cô ả rồi. Vậy cô ả có đáng đồng tiền không?"
Joe thề rằng cái thời quan hệ lăng nhăng của anh đã qua rồi, anh cũng thề rằng anh sẽ chung thủy, điều này được đám bạn của anh lôi ra làm trò đùa suốt. Trong suốt buổi tối trước đó, đêm cuối cùng anh còn độc thân, họ sắp xếp cho một ả gái gọi cao cấp ngồi đợi sẵn trong chiếc limo. Họ nói rằng đó là một bài kiểm tra để xem anh có thực sự chung thủy hay không.
"Tớ sẽ qua bài kiểm tra đó," anh nói chắc như đinh đóng cột khi đám bạn thông báo kế hoạch cho anh, và rồi sau đó men rượu nga ngà đưa anh ra chiếc xe Limo với ý định sẽ nói cảm ơn cô gái, nhưng không một lời cảm ơn nào thốt lên. Anh được chào đón bởi một mái tóc giống hệt mái tóc vàng ngọt ngào như mật ong mà anh mê đắm, cặp chân dài bất tận và chiếc áo ngực hiệu Wonderbra thật sự rất đã con mắt.
"Ôi, mẹ kiếp," anh lầu bầu và leo lên ô tô. " Chắc là một lần cuối cùng cũng chẳng hại gì đến ai."
Qủa là một đêm mệt nhoài, khác thường và không thể tin nổi, Sáng nay, anh tỉnh giấc tại khách sạn Sanderon với tâm trạng hối lỗi kinh khủng, và rồi anh cảm thấy một bàn tay mơn trớn đùi mình, ái chà, thêm một chuyến tàu nhanh buổi sáng có khác gì đâu? Nói cho cùng cô ả cũng được trả hậu hĩnh cho đêm qua rồi. Cũng chỉ là tình dục thôi.
Và Alice sẽ không bao giờ biết.
"Vậy cô ả có đáng đồng tiền không?" Adrian vẫn [bad word] bám.
"Cô ả là người Nga, tóc vàng, cao một mét tám với thân hình khiến Lara Croft cũng phải thèm muốn và cái miệng cô ả chẳng bao giờ chịu yên. Cậu nghĩ sao nào?"
Adrian gập người rên rỉ vì ghen tị. "Mẹ nó," cậu ta rít qua kẽ răng "Tớ biết mà. Vậy đêm qua có phải là đêm tuyệt vời nhất đời cậu không?"
"Adrian! Thôi đi!" Trông Joe khá sốc. "Đêm nay mới là đêm tuyệt vời nhất đời tớ."
"Nhưng nó gần giống đêm tuyệt vời thứ hai?" Adrian nhăn nhở.
"Rất giống, rất giống. Và bởi vì đêm cuối cùng chơi bời với cô ả Svetlana không thể nào hoàn hảo hơn được nữa".
"Svetlana?" Adrian khịt mũi và cười hô hố. " Tên thật của cô ả đấy à?"
"Cậu biết không?" , Joe thờ ơ nói và quay đầu về phía nhà thờ, " Tớ cóc quan tâm."
Joe không bao giờ nghĩ anh sẽ lấy vợ. Vốn rất hài lòng với cuộc sống hoàn hào của chàng trai độc thân, nhưng đến khi bước sang tuổi ba mươi, anh bắt đầu nghĩ có lẽ sẽ rất tuyệt vời nếu có ai đó thuộc về mình mãi mãi, ai đó khiến anh muốn về nhà, ai đó quan tâm săn sóc anh.
Vấn đề là những cô gái anh đi chơi cùng là những cô gái thực dụng mà còn xa bạn mới với tới được. Phải, họ rất đẹp. Chân dài, tóc vàng như thiên thần, thỉnh thoảng cũng có cô da ngăm đen hoặc tóc đỏ, cô nào cô nấy đều được chải chuốt đến hoàn hảo nhưng đều rất lạnh lùng, rất dễ nổi cáu, có lúc Joe nghĩ nếu anh bắt họ làm gì không đúng cách, họ có thể xông vào cắn anh không chừng.
Họ là những phụ nữ đang chờ đợi người chồng giàu có sẵn sàng cung phụng một cuộc sống mà nhan sắc của họ khiến họ tin là mình nên chờ đợi. Họ không có nghề ngỗng, luôn lẩn tránh tin tức như thể họ có thể bắt gặp điều gì xấu xa khó chịu trong đó, không biết nấu ăn, không biết dọn dẹp và chưa bao giờ ủi bất cứ thứ gì trên đời ("Anh yêu, nếu Chúa muốn em là quần áo thì chắc chắn ông ấy đã không phát minh ra máy giặt khô làm gì") và luôn mang nỗi sợ hãi sâu thẳm là lấy phải người chồng không thể chu cấp đầy đủ cho "người phụ nữ xứng đáng".
Họ mong đợi ở Joe một số điều nhất định - những bữa tối tại Ivy và Hakkasan, những đêm hò hẹn ở Home House và những buổi tiệc tùng tở Harvey Nicks - đổi lại, họ sẽ cống hiến cho anh những màn làm tình bất tận, không gây nhiều áp lực (các cô nàng này biết rõ cách tốt nhất để cá cắn câu là quăng dây càng xa càng tốt) và đảm bảo rằng tất cả những gã anh quen biết đều phải ghen tị với anh. Ngay khi các cô gái nhen nhóm hy vọng về một lời cam kết từ phía Joe, anh sẽ quay lại và nóí với họ bằng giọng âu yếm, dịu dàng nhất có thể, rằng họ đã có có khoảng thời gian rất tuyệt bên nhau, nhưng anh biết chúng ta không dành cho nhau, và anh sẽ tiếp tục hành trình chinh phục cô nàng khác.
Anh biết mình không muốn kết hôn với một cô gái chỉ muốn có anh vì tiền boa (mặc dù ngoại hình và phẩm chất của anh không hề tầm thường), anh biết mình không có ý định tìm kiếm vợ tương lai bên những quầy rượu, trong nhà hàng hoặc câu lạc bộ thời thượng mà anh thường lui tới, nhưng vợ anh cũng phải hào nhoáng, tóc vàng, chân đi bít tất Wolford, bộ ngực được đẩy lên trong chiếc áo lót hiệu La Perla mà anh không thể cưỡng lại được.
Và rồi anh gặp Alice. Alice, người luôn đỏ mặt khi anh gọi tên, người thương nhớ anh từ hồi còn đi học, ngay cả khi anh không hề nhớ là đã từng gặp cô. Alice, người có mái tóc xoăn nhẹ và không bao giờ trang điểm. Người mặc quần legging đen rẻ tiền và áo len rộng thùng thình chả ra hình thù gì, che hết cả đường cong cơ thể. Thường thì anh không bao giờ để ý đến kiểu con gái như Alice đến lần thứ hai, Nhưng anh rất thích thú trước nét mặt đỏ ửng của cô mỗi khi anh nhìn cô, hơn nữa ở cô toát lên một nét gì đó rất ngọt ngào, mà ngọt ngào không phải là đặc điểm anh thường thấy ở phụ nữ.
Cô ngọt ngào và tỏ ra biết ơn, khiến Joe cảm thấy anh thật hào phóng và tử tế, hay đúng hơn là giống một nhà hảo tâm. Cô không chờ đợi gì khác ở anh ngoài sự bầu bạn, và khi anh cho cô thứ cô muốn thì dường như cô luôn ở trong trạng thái không dám tin rằng anh sẽ đến với một đứa con gái như cô.
Hơn nữa, anh cũng sớm nhận thấy Alice có nhiều, rất nhiều tiềm năng. Cô dễ thương, nấu ăn tuyệt ngon,
hiển nhiên cô sẽ chăm sóc anh, và anh sẽ không mất nhiều công sức để khiến cô xinh đẹp hơn. Với một chế độ ăn kiêng, một thợ làm tóc tử tế và một tủ quần áo mới, chắc chắn cô sẽ trở thành người phụ nữ hoàn toàn mới ngay khi cô thuộc về anh.