Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 40: 40: Kết Cục Thảm Hại




Lâm Niên đang báo cáo với Vũ Dịch Đức rằng Song Nhi đã bình an, bỗng dưng anh hét lên, bỏ điện thoại xuống, dùng hết sức chạy tới...
“ Bác Đặng, thiếu phu nhân cẩn thận ”
Người con gái trong xe như điên như dại, bật cười ha hả, ánh mắt đỏ trạch màu máu cháy rực câm giận, không một chút sợ sệt lái xe đâm thẳng về phía Đặng Song Nhi.
Vũ Dịch Đức từng nói gì, không được đụng đến Song Nhi sao?
Hăm dọa cô sao?
Thách thức cô sao?
Nực cười, để xem hôm nay cô sẽ làm gì cô ta.!
Nghe được tiếng hét thất thanh của hai người đó, ông Đặng và Đặng Song Nhi xoay đầu nhìn về phía trước.
Ông Đặng nhìn thấy, dùng toàn bộ sức lực đẩy Đặng Song Nhi càng xa càng tốt, làm cô ngã nhào về phía trước.
•Rầm...
•Két...
Thái Tuyết Như đâm thẳng vào người ông Đặng, sau đó vội vàng đạp thắng lại.

Toàn thân của ông nằm trên lên mui xe của cô ta, vùng đầu va đập mạnh vào đó rồi từ từ rơi xuống đất.
Đặng Song bò rạp dưới đất, hoảng loạn nhìn về phía sau, đau đớn hét lên vang vọng trời đất, dòng nước mắt nóng hổi rơi xuống lộp độp.
“ Ba...!”
Thái Tuyết Như hoảng sợ lui xe, rồi đánh tay lái nhanh chóng rời đi.
Vương Thác khụy xuống đỡ cô đang lê lết, toàn thân không còn sức.

Lâm Niên chạy đến ôm lấy ông Đặng đang nằm trong vũng máu, đôi môi mấp máy muốn nói, đưa tay về phía Song Nhi rồi hạ xuống, nhắm mắt gục đầu vào người của Lâm Niên.
“ Ba ơi! Đừng bỏ con! ”

“ Bác Đặng cố lên, cháu đưa bác đến bệnh viện, bác không được ngủ.


Lâm Niên không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, bế sốc ông Đặng lên chạy đến chiếc của mình để đưa ông đi bệnh viện cấp cứu.
• Két...
Nam Cung Nhật Đăng và Ngô Tân Vinh quýnh quáng bước xuống.

Cau mày nhìn chiếc xe đang khuất dần xa của Thái Tuyết Như rồi nhìn qua Đặng Song Nhi, Nam Cung Nhật Đăng lớn giọng ra lệnh:
“ Vương Thác, cậu mau đuổi theo bắt sống bằng được người lái chiếc xe kia lại cho tôi.


Nói xong, Nam Cung Nhật Đăng nhìn qua Ngô Tân Vinh nói tiếp:
“ Anh đưa em gái tôi về Nam Cung gia trước, tôi đi theo chiếc xe kia xem chú Đặng như thế nào.

Chú ấy là người ơn của gia đình tôi, ba tôi đã căn dặn rất kỹ.


Ngô Tân Vinh gật đầu, chạy tới gần ôm lấy Song Nhi cho Vương Thác đi làm nhiệm vụ được giao.
Nam Cung Nhật Đăng lên xe đuổi theo Lâm Niên.

Vương Thác cũng gấp rút lên xe, cùng với thuộc hạ Nam Bang đuổi theo bắt sống Thái Tuyết Như.
“ Song Nhi...!”
“ Mau đưa tôi gặp ba tôi...!cầu xin anh...!tôi muốn gặp ba tôi.


Đặng Song Nhi gào khóc trong hoảng loạn cao độ, ánh mắt thất thần bám víu lấy cánh tay rắn rỏi của Ngô Tân Vinh.

Tầm mắt của cô dần dần mờ mịt, sau đó bóng tối dày đặc không lối thoát khuất lấp hết tất cả.
Song Nhi ngất đi trong vòng tay của Ngô Tân Vinh, hai mắt thương đau đóng lại, giọt lệ chứa đựng trong mắt bị chèn ép mà chảy xuống khuôn mặt đã ướt đẫm kia.
Ngô Tân Vinh lo lắng lay nhẹ người, gấp gáp gọi cô:
“ Song Nhi, Song Nhi...! ”
Bế phốc Đặng Song Nhi lên, tiến lại gần chiếc xe của mình.

Lúc này Vũ Dịch Đức và vệ sĩ của Vũ gia đã có mặt, nhưng tất cả đã muộn màng mặc dù anh đã cố gắng đến đây nhanh nhất có thể.
Trong lúc này, Vũ Dịch Đức chợt nhìn thấy một thân ảnh đàn ông đang bế Song Nhi vào xe.

Dưới ánh đèn xe chiếu rọi, nếu anh không nhìn nhầm thì người đó chính là Ngô Tân Vinh.

Vũ Dịch Đức dùng hết sức lao về phía trước, hét lên:
“ Song Nhi! ”
“ Về Nam Cung gia đi, ông Nam Cung chắc là đang rất mong.


Ngô Tân Vinh ra lệnh với thuộc hạ, ngoái đầu về phía sau, nhìn Vũ Dịch Đức đang chạy đến.
“ Hình như...!”
“ Chạy đi.! ”
Ngô Tân Vinh lạnh lùng ra lệnh, nhìn xuống người con gái đang trong lòng mình.

Đưa tay xoa xoa gò má trắng mịn, mềm mại của Đặng Song Nhi.

Ánh mắt xót xa, thương yêu trìu mến.
Đến ông trời còn muốn se duyên, anh làm sao dám từ chối đây!
Chiếc xe nhanh chóng khởi động lái đi, Vũ Dịch Đức vẫn không bỏ cuộc, dùng toàn bộ sức lực còn lại đuổi theo gọi lớn tên cô:
“ Song Nhi! ”
“ Thiếu gia, lên xe! ”
...----------------...
• Đoàng...!Đoàng...
Vương Thác nã đạn nhằm hăm dọa người lái chiếc xe đằng trước, cố gắng nhắm vào bánh xe mà bắn nhưng không thành công và cũng sợ lạc đạn ảnh hưởng đến những người vô tội.
Thái Tuyết Như hoảng sợ cực độ, tiếng súng vang lên và nhiều chiếc xe đang đuổi theo khiến lý trí của cô ta càng thêm thôi thúc chạy hết tốc độ, đôi tay run rẩy không vững lạng lách qua lại đến đáng sợ.
Sáu chiếc xe lao hun hút trên đường lớn, cũng may đây là đường đi đến ngoại ô nên cũng khá vắng, chỉ có vài chiếc nhưng họ đều dừng lại né tránh sang một bên vì sợ.
Dừng như những lời nói và hành động của Vũ Dịch Đức hôm đó đã làm cho Thái Tuyết Như mất sạch lý trí, trong đầu chỉ có câm tức nên mới có những suy nghĩ, ý định, kế hoạch giết người như vậy.
Và đặc biệt dù cô ta có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng mình đã đụng đến Nam Cung gia, một gia tộc bí ẩn, quyền lực và người con gái mà ông Nam Cung đã tìm kiếm, nhớ thương mấy năm qua.
Đến ngã ba, bỗng dưng có một chiếc xe tải quẹo ra đường lớn.

Thái Tuyết Như hoảng hốt, vội vàng đánh tay lái sang hướng khác tránh chiếc xe tải đó, nhưng kết quả lại mất lái đâm thẳng vào cột điện bên đường, va chạm cực mạnh.

• Rầm...
• Két...
Năm chiếc xe phía sau gấp rút thắng lại, Vương Thác vội vàng bước ra khỏi xe.

Thuộc hạ Nam Bang cũng bao vây không cho người trong chiếc xe một con đường thoát nào.
Đầu mui xe của Thái Tuyết Như bể nát, khói lên nghi ngút có hiện tượng phát nổ.

Vương Thác tiến lại gần, phát hiện người trong xe là Thái Tuyết Như, nhưng cô ta đã bất tỉnh, gục đầu vào vô lăng, máu chảy xuống đầm đìa.
Rất nhanh, Vương Thác gọi điện cho Nam Cung Nhật Đăng báo cáo:
“ Lão đại, là Thái Tuyết Như, cô ta đã mất lái đâm vào cột điện, hiện tại đang bất tỉnh, chiếc xe cũng sắp sửa phát nổ, phải làm sao đây? ”
Vương Thác hoàn toàn không dám tự ý làm theo ý mình, vì khi nãy Nam Cung Nhật Đăng đã căn dặn phải bắt sống người trong xe.
Chuyện này lại liên quan đến tiểu thư nhà Nam Cung, nếu sai sót ắt sẽ lãnh hậu quả.
[ “ Rút đi, đừng để cảnh sát sờ đến chúng ta.

” ]
“ Vâng! ”
Vương Thác cúp máy, phẩy tay bảo thuộc hạ rút về.
Thuộc hạ Nam Bang về trước, Vương Thác ở lại ngồi trong xe quan sát tình hình.
1...2...3
• Bùm...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.