Thật ra Thu Diệp không cho Hàn Lương vào núi đi săn là đúng, buổi sáng Hàn Lương vừa định đi thì mí mắt nàng đã giật giật, nàng liền túm cánh tay chàng không cho đi, chỉ thiếu la lối khóc lóc om sòm mà thôi. Hàn Lương nói nàng đồng ý rồi thì không được lật lọng, lại ôm nàng hôn một hồi lâu, nhân lúc nàng mơ màng nhanh chóng chạy ra ngoài. Buổi tối hôm đó Thu Diệp ngủ không ngon, ngày hôm sau tỉnh dậy liền xuất hiện hai cái quầng thâm dưới mắt, làm chuyện gì cũng thất thần, trong lòng mong Hàn Lương nhanh trở về mới an tâm.
Hai ngày sau, các thợ săn trở về, Hàn Lương cũng có trong đó, nhưng chàng là được mọi người nâng về, lúc trên núi chàng vì cứu một tiểu tử tên Chu Tử mới gia nhập mà bị ngã xuống khe núi, tuy giữ được mạng nhưng lại gãy chân, còn rất nghiêm trọng.
Người nhà Chu Tử ngàn ân vạn tạ, mang ơn đội nghĩa tất nhiên không cần phải nói, Thu Diệp dù đau lòng tới rơi nước mắt nhưng không một câu oán trách, chỉ nhẹ nhàng đỡ Hàn Lương ngồi xuống xe lừa, đưa chàng lên huyện tìm đại phu, trên đường săn sóc tỉ mỉ cho chàng.
“Thê Chủ… nàng thật tốt!” Hàn Lương cảm thấy khóe mắt cay cay, chàng vùi đầu vào hõm cổ Thu Diệp, ôm lấy thân hình nhỏ bé của nàng, bờ vai Thu Diệp đơn bạc, vậy mà bây giờ lại là nơi để chàng tựa vào. Chàng từng nghĩ rằng mình không cần bất cứ kẻ nào quan tâm, xem ra chàng sai rồi, người lợi hại cỡ nào cũng còn có điểm yếu, cũng muốn được yêu chiều, che chở, giống như chàng lúc này vậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đó là tất nhiên, ta là Thê Chủ của chàng mà.” Thu Diệp nhẹ nhàng xoa đầu Hàn Lương, một nam nhân đĩnh bạt giờ chẳng khác nào một đứa trẻ con, ôm chặt lấy nàng, giống như chỉ có thế mới làm chàng an tâm.
“Nếu chân ta không chữa được, bị què thì làm sao bây giờ?” Hàn Lương như keo dính chó dán trên người Thu Diệp, lòng thấp thỏm bất an.
“Nếu què thật… ta sẽ chăm sóc chàng, bảo vệ chàng, trọn đời trọn kiếp, không rời không bỏ!” Nàng cười hì hì nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Lương, hôn mạnh một cái.
Bên đường hoa dại khoe sắc, có bông ẩn trong bụi cỏ, hình như vô ý nhìn thấy phu thê bọn họ ân ái nên thẹn thùng không thôi…
***
May mà thân thể Hàn Lương khỏe mạnh, khôi phục rất tốt, nhưng đại phu đã dặn dò, phãi tĩnh dưỡng cho tốt, trước giờ thương gân động cốt đều phải kiêng trăm ngày, huống chi Hàn Lương còn nghiêm trọng hơn.
Đến khi Hàn Lương có thể tự hoạt động một chút, Thu Diệp để chàng ở nhà còn mình tiếp tục đi bán đậu hủ. Hàn Lương ngày ngày quanh quẩn trong sân chán đến mức phát hoảng liền chống gậy trộm làm mấy việc linh tinh, đợi đến lúc Thu Diệp trở về sẽ nghỉ ngơi, làm nũng với nàng, Thu Diệp không vạch trần chàng, chỉ kệ chàng làm việc chàng thích, có khi cũng kéo Hàn Lương theo bán đậu hủ với nàng, đến mức mà tất cả nam nhi trong thôn đều cảm thấy Hàn Lương đúng là được gả cho một Thê Chủ hiếm có khó tìm.
Nhàn rỗi chẳng có gì làm, một hôm, Thu Diệp đi ra ngoài bán đậu hủ từ sáng sớm, Hàn Lương ngồi trong viện học bện giỏ liễu, nghe cửa nhà vang lên tiếng gõ, người bên ngoài hỏi: “Có ai không?”
Đại Hoàng đang lim dim nghe thấy tiếng động liền sủa ầm lên, Hàn Lương quát một tiếng nó mới yên lại, chàng cho rằng là mấy phụ nhân bán hàng rong, nói: “Trong nhà không có ai, ngày khác quay lại đi!”
Ai ngờ người ngoài cửa ha ha cười, một giọng nam vang lên: “Ha ha ha… Hiền đệ gả cho người ta rồi liền trở nên hiền lương thục đức thế này à!”
Đây không phải Trương bổ đầu ở huyện nha sao? Sao huynh ấy lại tới đây? Hàn Lương chống gậy nhảy ra tới cửa, lại thấy ngoài cửa có ba người, đứng đầu là một nữ tử mày liễu mắt hạnh, làn da khỏe khoắn, rất phù hợp với tiêu chuẩn mỹ nữ của nam tử, đằng sau là hai người quen mặt, một là Triệu tiên sinh dạy học trong thôn, một người khác là Trương bổ đầu.
Nữ tử mặc cẩm y, khăn la vấn tóc, tuy trang điểm giống thư sinh nhưng toàn thân lại toát lên khí khái cao quý. Trên mặt nàng không có biểu cảm gì, thấy Hàn Lương, chỉ hơi kinh ngạc một chút rồi khôi phục thái độ như bình thường.
“Ngài xem, đây chính là phu lang Hàn thị của đậu hủ nương tử.” Trương bổ đầu thấy không khí im lặng, vội đứng ra giảng hòa.
Hàn Lương nhìn Trương bổ đầu nói năng với nữ tử này tuy vẫn có phần tùy ý nhưng không thiếu vẻ cung kính, đây nhất định là người bên trên, dù không biết có chuyện gì nhưng cũng không dám chậm trễ, vội hồi thần, mời người vào nhà.
“Đậu hủ nương tử… Lý Thu Diệp.” Nữ tử cúi thấp đầu, giọng nói thanh thanh, “Lý Thu Diệp này…”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Lương nghe nàng ấy nhắc tới Thu Diệp, có chút buồn bực: “Xin hỏi khách nhân có chuyện gì?”
“Mua đậu hủ, nghe nói nương tử làm đậu hủ rất ngon.” Nàng ấy nhàn nhạt nói.
Thấy Hàn Lương hơi khó hiểu, Triệu tiên sinh giải thích: “Là như thế này, đại… Tiên sinh thích ăn đậu hủ, được nghe tới danh tiếng của nương tử nhà đệ nên tới, không biết giờ trong nhà có còn không?”
Thôn dân tới nhà mua đậu hủ là chuyện rất bình thường, nhưng hôm nay Thu Diệp đã nói đậu hũ còn lại sẽ để tối ăn, vậy đúng là không khéo rồi.
“Thật không may, hôm nay đậu hủ trong nhà không bán.” Hàn Lương khó xử, thấy nữ tử kia không có biểu tình gì, lại nói: “Nếu không, ngày khác ngài lại đến?”
“Hiền đệ cũng thật không biết buôn bán mà, nhà đệ có ngày nào không làm đậu phụ đâu, còn sợ không có ăn à!” Trương bổ đầu oán trách.
Hàn Lương hơi xấu hổ, thật ra chàng có chút phân vân, nữ tử này phi phú tức quý, đại giá chạy tới đây một chuyến không dễ dàng gì, nếu bán cho nàng, còn có thể giúp danh tiếng Thu Diệp truyền xa.
Đang lúc cân nhắc, nữ tử lại lấy ra một thỏi bạc đưa tới: “Cái này đủ không?”
Hàn Lương mắt sáng rực lên, “Ngài có thành ý, theo lẽ cũng nên bán cho ngài.” Chàng ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng hơi âu sầu, chẳng qua chàng đã làm Thê chủ hao tốn bao nhiêu tiền của nên muốn tích cóp chút mà thôi, chàng biết bán đậu hủ như vậy là trục lợi, Thê Chủ cũng sẽ không vui, là nàng nhất định sẽ khăng khăng từ chối.
“Nương tử không trách đệ chứ?” Triệu tiên sinh hỏi một câu.
“Không đâu, chuyện đệ làm, Thê Chủ đều ủng hộ.” Hàn Lương cười rất tự tin, tuy rằng trong lòng chàng không chắc lắm.
Trương bổ đầu đỡ Hàn Lương đi lấy đậu hủ, Triệu tiên sinh bồi nữ tử ở trong viện. Nữ tử nhìn chằm chằm bóng dáng Hàn Lương không nói một lời, Triệu tiên sinh nhìn mà buồn bực trong lòng: Ai cũng nói đại nhân hỉ nộ không hiện, quả thực như thế, từ gương mặt này căn bản không nhìn ra được gì.
Hàn Lương nhân lúc này dò hỏi về vị khách quý ngoài kia, Trương bổ đầu hạ giọng: “Đừng hỏi nhiều, chuyện này không lộ ra ngoài được, Tri huyện đại nhân còn phải cung kính cẩn thận… Vị kia là một nhân vật rất lợi hại!”
Hàn Lương gật đầu, tiễn ba người bọn họ ra ngoài, không ai chú ý khi nữ tử ra khỏi cửa hai tay đã nắm chặt thành nắm đấm.
***
Thu Diệp hôm nay trở về muộn, vừa vào sân liền thấy Hàn Lương cực kỳ ôn nhu nhìn nàng, trong lòng vui vẻ, cười nói: “Nói đi, lại làm chuyện gì muốn ta tha thứ rồi?”
“A Lương chàng lại không nghe ta nữa?” Thu Diệp cố ý xụ mặt.
“Aiz, vốn ta đâu định bán, chỉ là Triệu tiên sinh đưa khách tới, nhìn dáng vẻ cũng không giống người xấu…” Hàn Lương gõ cái chân đau của mình, “ai ui” kêu lên đau đớn.
Thu Diệp buồn cười, “Là người như thế nào?”
“Một cô nương, hình như địa vị rất cao, Triệu tiên sinh và Trương bổ đầu đưa tới, Thê Chủ, người ta là đặc biệt tới mua đậu hủ, bán cho nàng ấy, không chừng về sau đậu hủ của nàng càng nổi danh!”
Vậy sao? Thu Diệp thầm nghĩ: Khách nhân lớn nhất của nàng tới giờ chỉ có Liễu tam nương, còn có nhân vật nào lợi hại hơn à? “Aiz, chàng nói xem người ta trông thế nào?” Thu Diệp hỏi.
“Nàng ấy nhất định là con nhà phú quý, người đọc sách, Triệu tiên sinh còn tôn kính nàng một tiếng “tiên sinh” nữa!” Hàn Lương nói.
Thu Diệp không nghĩ ra là ai, nàng cũng không biết làm sao mà đậu hủ của nàng có thể tiếng thơm lan xa tới mức ấy… Thôi, không thèm nghĩ nữa, “Nói như vậy, chàng làm được chuyện tốt, ta nên thưởng cho chàng chứ nhỉ?”
“Được không? Vậy… thưởng ta đêm nay ở… phía dưới!” Hàn Lương nắm tay Thu Diệp, cao hứng gãi gãi lòng bàn tay nàng, từ khi gãy chân, có trời mới biết chàng mong ngóng bao lâu rồi.
Trăng non đã treo trên ngọn cây, đêm xuân se se gió lạnh, vậy mà Thu Diệp lại bị ánh mắt khát vọng Hàn Lương nhìn tới nóng nực.
“Hả? Trong nhà có bánh không? Ta đói bụng! Đói chết ta rồi!” Bình tĩnh lại, Thu Diệp sờ sờ bụng, bắt đầu giả câm giả điếc nói gần nói xa.
“Thê Chủ… có phải nàng ghét ta rồi không? Giờ ta chỉ là một người… què, không chen nổi vào mắt nàng!” Hàn Lương cúi đầu, lại bắt đầu vuốt cái chân gãy than thở.
“Hàn Lương! Chàng… Chàng có còn muốn cái chân này không vậy?!” Thu Diệp lúc này thật sự bực cả mình, phu lang của nàng thật không biết nặng nhẹ, lâu lâu lại ám chỉ nàng, nếu lại bị thương thì làm sao bây giờ?
“Thê Chủ, nàng đã bao nhiêu ngày… không quan tâm ta rồi! Cẩn thận một chút là được… Ai da… nàng quan tâm ta một chút, như vậy ta mới có thể… khỏe lại nhanh. Nếu cả nàng cũng không thương ta…” Hàn Lương một bên năn nỉ, một bên trần trụi nhìn Thu Diệp.
Thu Diệp giãy giụa trong lòng một lúc lâu, qua nửa ngày, cuối cùng nàng nhắm mắt bỏ qua, xốc cổ áo Hàn Lương lên: “A Lương… Đây là chàng tự tìm…”
…
Ánh trăng mênh mang, gió nhẹ thổi qua, Đại Hoàng gục xuống ghé lỗ tai ở dưới mái hiên nghe tiếng thở dốc hỗn loạn trong phòng, chớp chớp mắt, bất đắc dĩ đứng dậy, chạy đến cửa ngủ…